Phần 51
– Nếu Hoàng Thái tử bài danh đệ tam thì thứ nhì và nhất thuộc về ai?!
Trong phòng làm việc của Tư lệnh Nhân, Nhất Huy đặt câu hỏi với ông, nhưng Thiếu tá Phúc lại trả lời thay:
– Đệ nhị chính là Tư lệnh Chu… Mà đệ nhất là… – Anh ta hơi dừng một chút như e ngại cái tên mà mình chuẩn bị nói. – Là… Mắt Thủy tinh.
– Mắt Thủy tinh?! Mà tại sao Tư lệnh Chu lại xếp hạnh chung và sau cấp dưới?! – Nhất Huy khó hiểu hỏi.
– Bài danh của Hồng Kỳ không xếp theo vũ lực như chúng ta… – Tư lệnh Nhân giải thích. – Mà xếp theo chiến công… Nhiệm vụ được phân chia cấp độ, cấp độ càng khó thì điểm chiến tích càng cao… Dĩ nhiên để hoàn thành nhiệm vụ cấp độ cao, không những phải đòi hỏi vũ lực siêu quần mà còn phải sử dụng mưu lược khôn khéo…
– Tư lệnh Chu đã bước lên vị trí lãnh đạo, không trực tiếp thực hiện nhiệm vụ hơn 20 năm nay… Tức là điểm tích của ông ta dừng lại đã 20 năm không tiến thêm. Dù là vậy, Hoàng Thái tử bài danh đệ tam, thật ra số điểm tích hắn có chỉ bằng một nửa của ông. Mãi đến hơn một năm trước, khi Trần An còn sống, Mắt Thủy tinh mới từ đệ nhị chiến thần vượt mặt Tư lệnh Nhân…
– Nhiệm vụ cho hắn điểm tích khổng lồ lần đó cũng có thể gọi là nhiệm vụ bất khả thi… Năm đó chính phủ TQ bị uy hiếp bởi một nhóm Khơ me đỏ còn sót lại, đóng quân gần khu vực Tam giác vàng. Chúng đe dọa không cung cấp 30 tấn vàng, chúng sẽ công bố với quốc tế bằng chứng TQ đã tài trợ vũ khí cho chúng, tiếp tay cho chiến tranh diệt chủng người Cambodia.
– Mắt Thủy tinh được nhận nhiệm vụ một mình vào Tam Giác vàng tiêu diệt sạch sẽ nhóm quân kia… Còn một người sống sót, tức là thất bại… – Ánh mắt Tư lệnh Nhân hơi thất thần, trầm giọng. – Nhóm phiến quân đó đã đồn trú hơn ba mươi năm ở đó… Lấy vợ, sinh con, cũng được hai thế hệ… số lượng các tổ chức quốc tế suy đoán cũng đến gần 2000 người. Vậy mà trong vòng hai tuần, tất cả những người đó đều chết…
– Hắn đã làm gì?! – Nhất Huy sửng sốt.
– Bệnh dịch… Hội chữ thập đỏ Thế giới đã cử người đến tìm hiểu… Hắn đã bỏ một mầm bệnh diệt chủng vào nguồn nước uống của họ… Mầm bệnh cho đến nay trên thế giới chỉ xuất hiện một lần tại Somali, giết chết gần nửa dân số một quốc gia… Những người khỏe mạnh ở ngôi làng đó muốn tìm đường ra ngoài cầu cứu đều bị trúng bẫy hoặc bắn chết…
– Hội chữ Thập đỏ phải huy động 5000 người đến tẩy uế khử trùng bán kính 10 km đã thu thập chứng cứ gửi lên Tòa án Liên hiệp quốc. Nhưng những chứng cứ đó không đủ để truy ra bất cứ tổ chức nào!
Căn phòng im phăng phắt, bầu không khí trở nên ngột ngạt khó thở… Nhất Huy cảm thấy gã đàn ông có biệt danh Mắt Thủy tinh còn khó đối phó hơn Hoàng Thái tử gấp nhiều lần. Hoàng Thái tử rất tài giỏi, nhưng bản tính huênh hoang thích danh tiếng cũng là điểm chết trí mạng của hắn. Hai ngày trước hắn hoàn toàn có thể bắn Nhất Huy, nhưng lại bỏ qua cho anh… Dù anh không biết rõ nguyên nhân, nhưng anh tin tưởng một phần vì hắn không xem anh vào mắt. Còn Mắt Thủy tinh lại là một thái cực hoàn toàn khác. Hắn mưu trí, hắn thầm lặng âm độc như một con rắn núp trong bụi cỏ sẵn sàng lao ra tấn công bất cứ lúc nào.
– Tại sao hắn có biệt danh là Mắt Thủy tinh?! – Nhất Huy chợt hỏi.
– Vì hắn là người khiếm thị… – Thiếu tá Phúc nói.
– Hả?! – Nhất Huy ngạc nhiên.
– Không ai biết hắn bị gì! Có thể là bẩm sinh, có thể là tai nạn… Nhưng những người từng gặp hắn nói rằng Mắt Thủy tinh có một đôi mắt trong veo, vô hồn như mắt bằng thủy tinh của một con búp bê…
– Nhưng đừng đùa… Hắn dùng cả đời mình để khai thác điểm yếu đó trở thành điểm mạnh mà trên đời chỉ có hắn có… – Tư lệnh Nhân cảm thán. – Hắn có thể nghe được hơi thở của một người 30 mét… Chúng ta dùng mắt để nhìn, nếu kẻ thù ẩn nấp thì rất khó phán hiện… Nhưng hắn lại dùng tai để nghe, ẩn nấp đối với hắn là một trò đùa… Trừ khi ngươi không chuyển động và không… thở.
– Nhưng… hắn mù… thì làm sao bôn ba trong rừng?! Làm sao tìm đến Tam giác vàng?! Làm sao bao vây chết một cái làng đủ sức chứa 2000 người mà không ai chạy thoát?! – Nhất Huy lắc đầu khó hiểu.
– Đã từng có rất nhiều người đặt câu hỏi như vậy… Nhưng không ai trả lời được… Mọi người chỉ biết rằng, rừng rú và bóng tối là đồng minh của hắn… Vào đến môi trường đó, Mắt Thủy tinh là chúa tể nắm quyền sinh sát tất cả…
– Hắn trú ở đâu?! Có qua Việt Nam không?! – Nhất Huy chợt hỏi.
– Không ai biết hắn đi đâu. Nhưng có lẽ sẽ không đến Việt Nam! Vì núi không thể có hai hổ… Việt Nam là địa phận mà Hồng kỳ giao cho Hoàng Thái tử phụ trách.
Nghe câu trả lời của Tư lệnh Nhân, Nhất Huy cũng thấy nhẹ nhõm một chút… Một Hoàng Thái tử còn đó đang nắm giữ tính mạng của Mộc Miên, anh không muốn phải đối phó thêm một đối thủ khác còn kinh khủng hơn gấp trăm lần.
Trong gian phòng nhỏ bốn vách tường kín mít, không khí tràn ngập mùi máu tanh… Một người đàn ông đứng yên như tượng đá, đến vạt áo cũng không chút lay động. Hắn nhìn, mà như không nhìn thân hình cao lớn bê bết máu trên giường…
“Ah…”
Hoàng Thái tử chợt bật rên khẽ, vẻ mặt nhăn nhúm đau đớn… Nhưng tất cả chuyển động của cơ thể hắn chỉ còn là nét mặt. Tất cả bộ phận khác đều bất động như đã chết. Hoàng Thái tử như nhận ra điều khác thường, mở choàng hai mắt… Đầu hắn không ngẩng lên được, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi đến cùng cực.
– Ta… Ta… Người đâu?! Người đâuuuu?!
“Người của ngươi đã chết hết rồi…”
Một giọng nói lạnh lẽo bằng tiếng Trung vang lên bên cạnh. Hoàng Thái tử giật mình, cố nhướng mày nhìn lên…
“Mắt Thủy tinh… Sao ngươi lại ở đây?!”
Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn vô hồn kia, Hoàng Thái tử chợt ngạc nhiên hô lớn bằng tiếng Trung.
“Ta… ta bị gì?! Tại sao ta lại không cử động được?! Ngươi đã làm gì ta?!” – Hoàng Thái tử gắt gỏng.
“Hừ… Bị người ám toán mà cũng không biết sao?! Ngu ngốc… Đời này ngươi mãi mãi sẽ như vậy… không thể bước xuống giường…” – Giọng nói của Mắt Thủy tinh như vọng về từ cõi u linh.
“Không… Không… Ta không tin… Ngươi nói dối…” – Hoàng Thái tử gào lên giận dữ.
Không có câu trả lời. Hoàng Thái tử chợt gầm như thú dữ:
“Là chúng nó… Mộc Miên, Trần Minh và con nhỏ kia… Giết chúng nó… Băm xác chúng ra cho chó ăn… Ngươi…”
Hoàng Thái tử đang gào thét chợt nín bặt vì nhìn thấy một nụ cười mỉm mai trên môi Mắt Thủy tinh. Hắn nghiến răng gằng giọng:
“Mắt Thủy tinh… Ta ra lệnh cho ngươi…”
“Hừ… Ngươi lấy tư cách gì ra lệnh cho ta?! Ngươi chẳng qua là một tên phế vật… Không sống quá ba ngày nữa…” – Mắt Thủy tinh nhếch mép khinh miệt.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?! Ngươi không thể giết ta… Cha sẽ không để yên cho ngươi…”
Hoàng Thái tử cũng không nhận ra, khi cơ thể không còn kiểm soát, hắn trở nên nhút nhát sợ hãi cái chết. Điều mà trước đây hắn khinh thường nhất, giờ đã đến gần.
“Ngươi vô dụng rồi, còn nuối tiếc gì nữa…” – Mắt Thủy tinh nhếch mép cười.
“Không… Không… Hoàng Sáng… Ngươi là anh trai của ta… Làm sao ngươi có thể…” – Hoàng Thái tử gào lên.
– CÂM NGAY… Ta cấm ngươi gọi ta bằng cái tên đó… Ta không phải họ Hoàng… Mà là họ Phan… Ngươi nghe chưa?! Ta họ Phannnn…
Tiếng hét giận dữ bằng tiếng Việt của Mắt Thủy tinh làm Hoàng Thái tử sững sờ khó tin. Mắt Thủy tinh biết tiếng Việt cũng không lạ đối với Hoàng Thái tử, vì mẹ hắn là người Việt Nam. Chính Hoàng Thái tử cũng học tiếng Việt từ mẹ hắn. Vì nguồn gốc xuất xứ ti tiện, nên bà ta không thể bước vào nhà Tư lệnh Chu bằng cửa chính. Năm lên bốn, Mắt Thủy tinh lại bị tai nạn mù mắt, nên Tư lệnh Chu luôn xem như không có đứa con này. Cho đến lúc Mắt Thủy tinh quật khởi, ông đã cố quay lại hâm nóng tình cảm với hắn, nhưng chỉ nhận được sự lạnh lùng nhạt nhẽo. Dù sao đi nữa, Hoàng Thái tử và hắn là anh em cùng cha khác mẹ, lại chơi với nhau từ nhỏ… Bây giờ, hắn lại nhận mình là họ Phan… Điều gì đang diễn ra?!
– Thắc mắc sao?! Được, để ta nói cho ngươi biết… – Mắt Thủy tinh gằn giọng, nói từng lời. – Cha ta họ Phan, người Lạng Sơn… Năm 1979, lão Hoàng Chu cha ngươi dẫn quân tràn qua biên giới… Ngày hôm đó là ngày cưới của Cha Mẹ của ta…
– Tất cả mọi người gia đình, bạn bè có mặt đều bị lão tàn sát… bao gồm cả cha ta… – Hắn nghiến răng căm hận. – Lão lại đem mẹ ta về làm vợ lẻ, nhưng đâu biết rằng trong bụng bà đã có sẵn một giọt máu Việt Nam…
– Ha ha… – Mắt Thủy tinh ngữa mặt cười dài, đôi mắt trong veo vô hồn cũng ngân ngấn nước mắt thù hận. – Bao nhiêu năm nay mẹ ta sống trong tủi nhục… Bao nhiêu năm nay… ta gọi kẻ thù bằng cha… Tất cả để chờ một ngày này… Ngươi biết không?!
– Ha ha… Ha ha…
Hoàng Thái tử im lặng một lúc rồi cười rộ lên… Hắn đã chấp nhận rằng hôm nay mình phải chết. Chết cũng tốt, còn hơn sống như một phế vật. Hắn cười đến nước mắt chảy dài ra, hổn hển nói:
– Mày trả thù cha tao thế nào hả?! Mày chẳng qua chỉ là một thằng con hoang lưu lạc nơi xứ người… Mày bắn tao đi… Tao cũng không thiết sống nữa… Tao chết đi vẫn lỡn vỡn theo mày… Để xem mày trả thù cha tao thế nào… Cười nhạo mày… Ha ha…
Mắt Thủy tinh bình tĩnh trở lại, ngồi xuống giường sát bên cạnh Hoàng Thái tử, điềm nhiên nói:
– Thật ra cũng không khó lắm… Vì ngươi đã giúp ta làm gần hết rồi… Ta chỉ cần hoàn tất phần còn lại thôi… Nhưng có một sơ suất nhỏ… đứa con trai của lão chết trong hành động… Người ta sẽ lấy cái xác của ngươi ra để làm bằng chứng tố cáo ra tòa án Liên Hiệp quốc… Ngươi biết số phận của lão sẽ thế nào không?! Ha ha…
Mắt Thủy tinh nhếch mép cười đứng lên, bước ra cửa. Hoàng Thái tử ngẩng người, chợt hét lên:
– Mày… Mày… Mày nỡ làm vậy với quê hương của mày sao?! Tao không tin…
Mắt Thủy tinh không quay lại, chỉ cười khùng khục từng tiếng trong cuống họng rồi bước ra ngoài.
Hoàng Thái tử nhìn lên trần nhà, ánh mắt thất thần đờ đẫn. Đó là điều duy nhất hiện giờ hắn có thể làm. Đột nhiên như nhớ đến điều gì, hắn hô lớn:
– Nếu các ngươi nghe được lời ta nói… Tạo ra tiếng động gì đó đi…
Hoàng Thái tử im lặng một lúc chờ đợi. Đến lúc hắn bắt đầu chán nản thì một âm thanh thật nhỏ vang lên.
“Keng…”
Để lại một bình luận