Phần 45
Ngày 22/03/2015
– Con thấy Quỳnh thế nào?
– Con bé cũng tội nghiệp, con với Giang cũng coi con bé như em gái, cũng hay đi chơi cùng. Con bé cũng là người có thể tin tưởng được.
– Ừ. Chắc sẽ cần một thời gian để con bé làm quen với việc ở công ty.
– Ừm. Mẹ định ở đây một mình à? Buồn thế
– Một mình gì, có cậu mợ ông bà ở gần nhà mà. Với lại mẹ không bỏ cái công ty may này được. Nhờ nó mà mình mới được như giờ, mẹ không muốn vứt bỏ nó.
– Con cũng nói chuyện với Quỳnh lúc nó nằm viện rồi, nó nói nó cũng sẽ cố gắng giúp mẹ.
– Ừ. Mà chưa cần sớm đâu, mẹ định để con bé cứ vừa học vừa làm quen dần với chuyện phụ mẹ quản lý công ty, tiếp khách hàng… đợi khi nào nó ra trường, nếu có hứng thú với công ty này mẹ sẽ sắp xếp cho nó.
– Vậy cũng được.
– Ê mà, đừng nói con bé là phòng 2 của anh đấy nhé
– Làm gì có. Chỉ tình cờ gặp rồi quen con bé thôi, cũng thích nó nhưng theo nghĩa anh chị em nhiều hơn
– Ừ, anh dối ai được chứ sao dối bà già này được… Hôm qua hỏi nó chuyện nó có thích con không thì con bé cứ ấp a ấp úng, nhìn buồn cười chết được.
– Nói thật là con cũng biết tình cảm con bé là thế nào, có điều con thấy con bé ngây thơ tội nghiệp quá, 2 đứa cũng có duyên gặp nhau nên con không nỡ phũ với con bé. Con không muốn nó buồn chán rồi lại xảy ra chuyện gì như Linh ngày trước.
– Ừm… cái này mẹ hiểu mà.
– Để con bé 1 mình như vậy trên này con không an tâm lắm, lỡ thành gái cho đám khốn nạn chăn thì tội nghiệp nó. Nên thời gian còn ở đây, con cố chăm sóc được nó thế nào tốt thế nấy thôi, ít ra cũng tròn bổn phận.
– Vậy định khi nào dẫn mẹ về chào hỏi nhà con bé đây?
– Mẹ định nhận con nuôi thiệt hả?
– Thế định để bà già này ở 1 mình tới chán chết à?
– Để con sắp xếp ngày nghỉ, có khi tuần sau. Cũng lâu rồi chưa xuống Đồng Nai, hay sẵn dịp đó rồi cả nhà vô Giang Điền chơi luôn
– Ừ. Vậy cũng tốt. Anh là sướng nhất đấy, cái gì bà già này cũng chiều hết. Riết hư cái thân
– Nói chứ con cũng hy vọng thời gian con đi mẹ cũng phụ con thu xếp, tìm một người tốt, phù hợp cho con bé. Chứ bạn bè với mấy đứa trước kia nó quen toàn lũ lông nhông, gia đình nó thì mai mối cho 1 ông con quan huyện hơn nó gần chục tuổi, lại dê xồm chả ra gì.
– Ừ, có gì tới đó mẹ sắp xếp cho, dù gì cũng cần thời gian cho mấy đứa chúng nó làm quen mà.
Trò chuyện 1 lúc thì 2 con mèo ngu nhà mình đi chợ về, hôm nay ăn tiệc mừng Mèo Con khỏi bệnh. Xuất viện từ hôm qua nhưng chưa chuẩn bị kịp, con bé cũng đi học nên hôm nay mới làm tiệc.
…
Quá khứ…
Ngày nhập học, theo quy luật tất yếu của trường điểm là chia lớp theo điểm, nên mình với Linh, với 2 con thủ khoa kia được vào cùng 1 lớp. Cô chủ nhiệm nhìn bảng điểm thi, rồi xếp lớp qua loa gì đấy, xong thấy không ổn nên ai ngồi chỗ nào ngồi. Cuối giờ, cô hỏi
– Còn ai muốn đổi chỗ hông, cô đổi luôn?
– Dạ có – giọng Linh nhí nhảnh
– Con muốn ngồi chỗ nào nè?
Linh chỉ vào chỗ mình…
– Dạ ngồi kế bên bạn Hưng…
Hơi choáng khi được nghe lời “nhạy cảm” từ một đứa học sinh lớp 6, cô đứng hình hết mấy giây. Đám học sinh thì nhoai nhoai ồ lên, một vài đứa ngày xưa học trường cũ thì chỉ điểm thẳng mặt mình.
– Hưng… là bạn nào. – cô nhẹ nhàng hỏi nhỏ
– Là nó đó cô. – thằng Mẫn ML lên tiếng, suốt 4 năm cấp 2 thằng này là thằng phá rối đám đông nhiều nhất… đm nó có biến gì nó cũng kể thầy cô đầu tiên. Nhắc cho đỡ quên, thằng này học cùng trường cấp 1, quen nhau ở lớp bồi dưỡng lớp 5.
– Ờ. Cô thì không cấm mấy đứa ngồi gần ai, nhưng mà nam nữ ngồi cạnh nhau không được. Nội quy thế rồi.
Tới giờ mới biết là thật ra éo có nội quy nào như thế… Tuổi thơ đã bị lừa gạt như vậy đấy.
Sau 1 hồi Linh ngồi xị mặt xuống, cô cũng xếp chỗ cho 2 đứa ngồi 2 bàn cạnh nhau, cùng ngồi đầu bàn và cùng chung 1 tổ. Coi như cũng được. Linh ngồi sau mình, với 3 con quỷ cái khác. 3 con này có 1 đứa ở trường cũ, 2 con kia ở trường khác. Linh được bầu làm tổ trưởng, vì… “có bồ” và được đám con trai ủng hộ. Mình ngồi chung bàn với combo Hải Hiếu Hưng Huy. Về sau cũng chính là 4 đứa bạn chí cốt của mình.
Chiều hôm đó, mình đợi Linh về cùng, mặc dù không cùng đường, phải đi vòng thêm 1 đoạn xa nữa mới về nhà mình, nhưng chả hiểu sao lúc đó vui lắm. Con nít mà. Linh cũng vậy, cũng vui. Đường về 2 đứa vừa lượn hàng truyện, vừa uống sinh tố, lúc sau mới đạp xe về.
Thời gian cứ thế trôi, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Lúc đó chưa thay sách giáo khoa, nên việc học tương đối nhẹ. Thời gian rỗi nhiều, buổi sáng học ở trường, trưa lại cùng nhau về chung, chiều Linh học đàn hát, mình học judo, cũng là các CLB ở trường khi đó. 2 đứa cứ cả ngày chơi với nhau, học bài cũng học cùng nhau. Chiều tối mình với đám con trai đá bóng thì Linh cũng ở lại cổ vũ. Thắng Linh cười, thua Linh xệ mặt xuống… Mình cũng vậy, cũng lâu lâu ngóng Linh học múa như thế nào, hát ra sao, rồi cũng hay làm nạn nhân để Linh tập dợt mấy bài múa. Cho tới một ngày.
Đó là ngày gần cuối kì 1 năm lớp 8. Mình với chúng bạn vẫn đang tập Judo ở dưới sân, ừ thì đang tập mấy cái seoinage gì đấy, thì con Cam (sau này là vợ thằng Hải) hớt hải chạy xuống.
– Hưng! Linh bị té!
Chỉ nghe được mấy tiếng đó, mình vội chạy ra ngoài, quay lại nhìn thầy, thầy cũng vẫy tay “con đi lẹ đi”. Rồi khỏi cần mang dép, khỏi cần suy nghĩ quần áo có đang xộc xệch hôi hám hay không, mình lao thẳng lên phòng tập múa ở lầu 1.
Linh ngồi đó, khóc to lắm. Chân Linh bị trật khớp, sưng tấy lên, đi không được. Mình ngồi đó, dỗ Linh, rồi xoa chân cho Linh, vô tình lại động vào chỗ đau. Thế là Linh lại la làng lên.
Lúc sau, thằng Hải chạy lên. Mình với nó đỡ Linh xuống phòng y tế. Con Cam vác cặp Linh theo. Thầy dạy Judo cũng đi về lấy rượu thuốc, nắm chân lại cho Linh. Rồi bó thuốc cứu gì đấy lại. Cô giáo phòng y tế cũng lấy một ít thuốc giảm đau cho Linh uống. Buổi học ngoại khóa hôm đó kết thúc chóng vánh như vậy, đợi Linh đỡ đau, mình dắt xe vào trong, rồi dìu Linh lên xe, chở Linh về. Thằng Hải thì đi xe Linh theo cùng, con Cam cũng lẽo đẽo theo. Trong đám, nó thân với Linh nhất, lại thuộc dạng bố đời, đếch sợ ai, nên cũng thân với đám trai. Về sau cũng không có gì khó hiểu khi 2 đứa chúng nó thành đôi.
Cõng Linh vào nhà trong sự hốt hoảng của mẹ Linh. Cô vội phụ mình cõng Linh vào phòng cô, cho nằm yên ở đó, rồi gọi chú về gấp để còn đưa Linh đi bệnh viện.
– Hông sao đâu mẹ, thầy nói nằm nghỉ uống thuốc, tối thay thuốc bó chân nữa là mai đi được rồi.
– Thầy nào con.
– Dạ thầy dạy võ của Hưng á.
– Thôi để mẹ đưa đi cho chắc.
– Đi họ lại động vô đau lắm. – Linh mếu máo
– Ừ vậy mai mà còn đau là ở nhà đi với mẹ nhé.
– Dạ.
Rồi cô cũng cảm ơn mấy đứa mình, có mời mấy đứa dùng cơm nữa, mà cặp sách đồ đạc cả đám đều để ở trường, nên tụi mình cũng ngồi chơi với Linh một chút rồi chào cô, quay lại trường.
Tối hôm đó, làm bài xong mình gọi điện cho Linh.
– Alô. Linh nghe.
– Đỡ đau chưa Linh?
– Đỡ rồi. Còn hơi nhói một chút.
– Ừ, nếu mai còn đau thì chắc Linh ở nhà đi viện với cô đi nhé. Có gì Hưng chép bài cho.
– Thôi hông thích đâu.
– Trời, hông đi sao hết.
– Đi lên nhờ thầy cô cho thuốc tiếp. Chứ Linh hông thích nghỉ học.
– Hay sáng mai mà còn đau thì Hưng tới chở Linh đi nha.
– Có phiền Hưng hông.
– Phiền gì trời. Bạn bè tốt mà.
– Ừ. Hì.
– Rồi giờ ngủ cho ngon đi nè. Đừng thức nữa lỡ đau thì mệt lắm.
– Biết rồi, Hưng cũng ngủ đi.
– Chưa, còn phụ nhà một tí.
– Ừm, vậy Linh ngủ trước.
– Ngủ ngon.
Hôm sau, mình dậy thật sớm, chải chuốt cho đẹp, rồi phóng xe tới nhà Linh. Kì kèo năng nỉ mãi cô mới cho chở đi. Vì thật ra giờ đó cô chú vẫn còn ở nhà và đều có thể đưa Linh đi được. Lúc sau thằng Hải với với con Cam cũng tới (mình gọi từ tối nhờ chúng nó qua đi cùng cho vui), rồi thấy bạn bè đông đủ vậy, cô chú cũng tươi cười cho đứa con gái rượu đi.
– Linh còn đau lắm không?
– Một chút. Đi được rồi mà hơi nhói.
– Ừ, hôm nay ra chơi xuống xin băng bó thay thuốc thì chắc mai là khỏi. Hưng đi học võ thấy mọi người cũng hay bị té trật khớp lắm, thầy cô chữa 1-2 ngày là hết thôi
– Ừ. Cảm ơn Hưng nha
– Ơn nghĩa gì trời. Bạn bè thì phải vậy thôi.
– Thấy tự nhiên làm phiền Hưng quá. Y như cục nợ ấy.
– Nợ thì mai mốt hết bệnh đãi cả đám ăn rau câu là được chứ gì.
– Hưng thích dzậy hở?
– Ừ.
Cứ như thế, từ sau hôm Linh bị té đến cuối tuần, mình trở thành xe ôm của Linh. Sáng chở đi, trưa chở về, chiều 2 giờ lại chở lên (để vừa coi tụi mình học võ vừa ôn bài cho “có không khí”), rồi coi tụi mình đá bóng, chập tối lại đèo về nhà.
Đến thứ 2, vẫn tới sớm như thường lệ, thì khá bất ngờ khi Linh đã tung ta tung tăng chạy nhảy, trên tay cầm mấy hộp rau câu lớn. Tót lên xe mình, 2 đứa lại tiếp tục hành trình tới trường.
– Ủa hết đau chân rồi à?
– Ừa, hết mấy bữa rồi, mà giả bộ còn đau thôi.
– Trời, sao giả bộ làm gì
– Thích đi chung với mấy bạn, đi 1 mình buồn lắm.
– Vậy từ nay Hưng qua chở Linh đi nha.
– Vậy có phiền Hưng lắm hông?
– Hông, coi như cảm ơn chầu Rau câu này nè.
– Ớ. Cái này trả ơn đợt trước mà.
– Gộp 2 lần đi.
– Hì. Nói đó nha. Sợ thấy tuôi nặng rồi hông thèm chở nữa thôi
– Hưng khỏe mà.
– Xì, lo ăn nhiều thịt, bớt chơi đá banh lại, đi tập tạ cho mập vô đi, người thì cao mà ốm quá.
– Ốm thì sao?
– Nhìn hổng đẹp.
– Ừm, vậy cố ăn nhiều vậy 🙁
– Biết ngoan là tốt.
Rồi từ đó, mình mặc định trở thành tài xế của Linh. Thời gian này mình cũng ít chơi bóng với đám bạn, thay vào đó, cả đám có thú vui khác tao nhã hơn, là chạy vòng ra công viên phía sau trường đổi gió. Thời đó tụi mình gọi là công viên chứ thực chất nó là 1 bãi đất trống, cỏ với cây to mọc khá nhiều, năm lớp 6 hay 7 gì đó người ta mở đường, đặt ghế đá lên vỉa hè, trồng thêm cây xanh dọc đường, tới năm lớp 8 thì tụi mình phát hiện ra chỗ đó, thế là nghỉ chơi banh ở trường, chiều chiều ra đó chơi đùa với đám con nít, ngồi uống sinh tố, ăn phá lấu, diện đồ chụp ảnh. Trai gái nhiều lúc tụ tập vừa học bài vừa hóng gió trời, vừa mang đồ ăn ra, cả đám trai gái vừa ngồi ăn uống, vừa chơi bời giữa cái cảnh thiên nhiên ấy.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, qua tết, lại đến sinh nhật mình. Tất nhiên, lúc đó hoàn cảnh gia đình không cho phép (khó khăn, sống khép mình trong xóm giang hồ, ba mẹ rục rịch đòi ly thân…) nên mình cũng chả màng tới cái sinh nhật của mình. Nhưng… chính hôm sinh nhật đó, Linh và đám bạn chí cốt đã âm thầm tổ chức một buổi tiệc ngoài trời, với sự ủng hộ và tham gia của mẹ Linh và cô giúp việc. Cả đám vẫn tới nơi mọi ngày thường chơi, Linh đột ngột bịt mắt mình lại, nói to:
– Chịu khó nhắm mắt 1 tí, có cái này vui lắm.
– Ừa.
– 1, 2, 3. Mở mắt ra nè. Happy Birthday!!
Có thể nói, đó là lần đầu tiên mình… bật khóc trước mặt bè bạn. Đồ ăn bàn ghế đã dọn sẵn, mỗi đứa cầm 1 món quà, cái cảm giác ấm áp mà suốt cả một khoảng thời gian rất dài, tưởng chừng đã không còn nữa, thì nay lại nhe nhóm nơi mình. Ừm… ít ra mình vẫn còn có những người bạn như thế này.
– Cảm ơn mọi người… con bất ngờ quá… con thật sự chưa chuẩn bị cho buổi sinh nhật này.
– Cái này Linh với tụi bạn góp tiền lại, định mua quà chung thì mẹ mới đề nghị nấu luôn 1 buổi tiệc. Còn tiền của mọi người thì mỗi người mua 1 món quà nhỏ, vậy là thành buổi tiệc đó.
– Linh với mọi người làm mình ngại quá.
– Ngại gì con, cô còn chưa trả công con ngày nào cũng đưa đón Linh mà.
– Tụi con là bạn mà cô.
– Ừ, thôi đi ăn đi nè. Cô kêu nước ngọt rồi tí họ đem qua đó.
Hạnh phúc, đó là tất cả những gì mình cảm nhận được. Suốt buổi tiệc hôm đó, mọi người thi nhau hò hét, hát ỏm tỏi cả lên, chụp hình chả biết bao nhiêu là hết. Bày đủ trò chơi, từ bịt mắt bắt dê, tới trò “1 con bò, té xuống ao, tủm…”, vừa chơi vừa cười quên cả ngày tháng.
Chập tối, tàn tiệc, cũng là tới tiết mục khui quà. Món quà của Linh mình để mở sau cùng, vì mình muốn cảm giác đặc biệt nhất khi mở nó. Thằng Mẫn ML tặng 1 cuối lưu bút @@ (mới lớp 8 mà pa), combo Hải Cam (à nhắc lại con bé tên Cẩm nhé, nhưng yahoo thời đó không có dấu nên gọi là Cam, thành nickname tới giờ luôn) thì tặng 1 cái đồng hồ để bàn bằng gỗ xinh xinh, có nhạc. Hiếu thì tặng 1 cái áo, Hưng thì vẽ tặng 1 bức bím họa, đám khác thì có quần sịp, thắt lưng, đồng hồ cát, mũ phù thủy… Mẹ Linh thì tặng mình 1 hộp đựng bút bằng gỗ. Còn Linh tặng mình một cái áo sơ mi mới. Cảm ơn mọi người, rồi gói gọn từng món quà lại, bỏ vào túi xách, phụ mọi người dọn dep, rồi cả đám chia tay nhau, mỗi đứa một ngả. Mình vẫn chở Ly về, dù cô chú đã vác xe 4 bánh tới rước con gái. Linh nói đi xe đạp hóng gió ngắm cảnh vui hơn, cô chú cũng lắc đầu, chiều theo ý công chúa.
– Hôm nay Hưng vui hông?
– Có. Vui hông diễn tả được luôn. Cảm ơn Linh nha.
– Có gì đâu cảm ơn.
– Mà sao biết bữa này sinh nhật mình vậy?
– Linh làm tổ trưởng mà.
– Ừ. Mà sao hông về chung với ba mẹ cho vui.
– Đi vậy vui hơn, được nhìn đường phố, nhìn mọi người qua lại, được hóng gió. Với có tài xế riêng ngu gì hông đi cùng.
– Ủa giờ tuôi thành tài xế riêng của Linh hồi nào zậy?
– Ai biết, nhớ ai đó hứa làm tài xế rồi còn gì.
– Hì, ừ, nhớ rồi.
– Nặng hông?
– Nặng chớ.
– Nói tuôi mập hở?
– Hông, chở cả thế giới trên xe mà.
– Tào lao.
Ừm… chả hiểu sao khi đó lại nói thế. Chắc lậm phim Hàn. Thời đó 14 15 tuổi đầu mà 2 đứa vẫn còn chưa biết tới cảm giác nắm tay nó thế nào. Nói tới tình yêu thì tư tưởng lúc đó còn con nít lắm, nghĩ chắc đó là cái gì đó lớn lao vĩ đại mà chỉ người lớn mới hiểu.
Cứ thế, 2 đứa im lặng suốt quãng đường còn lại. Dừng xe trước nhà Linh, chào mọi người rồi mình cũng về. Thấy hơi xấu hổ vì khi nãy lỡ nói ngu vậy, không biết Linh có giận không. Thiệt mà, đời nó thế… mình với Linh vẫn còn ở 2 thế giới khác nhau lắm, chuyện 2 đứa làm bạn thân đã là hy hữu rồi, còn những dự tính xa hơn, chắc chỉ có trong tiểu thuyết.
Để lại một bình luận