Phần 20
Như một quán tính, mình đứng dậy, làm rơi cả ly nước ra sàn, ôm lấy cô bé. Còn chưa hiểu chuyện gì, cô bé đẩy mình ra, mặt nghệt lại, đầy những câu hỏi. Mình vẫn nắm lấy tay cô bé, như vẫn còn chưa thể tin vào mắt mình… Đã bao nhiêu năm rồi, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy giọng nói ấy, nụ cười ấy… tất cả tưởng chừng như chỉ còn là một ký ức đẹp đẽ ở sâu trong lòng mình…
– Gì đây? Làm cái gì dzậy hả? – Cô bé tỏ vẻ khó chịu.
Mình nhắm mắt lại, bao nhiêu kỉ niệm từ đâu lại ùa về. Nước mắt cứ thế vẫn cứ tuông.
– Anh…
Em nắm lấy tay mình. Đã rất nhiều lần em và mình cùng nằm xem lại ảnh ngày xưa, của mình và Linh. Mình nghĩ em cũng bất ngờ, cũng hiểu cảm giác của mình…
Mình quay lại nhìn em, ánh mắt em cũng rưng rưng. Hít một hơi thật dài, lắc đầu một cái… Mình quay sang cô bé đó.
– Cho anh xin lỗi, em giống với một người bạn đã mất của anh quá.
– Nghĩ xin lỗi là xong hả? – giọng cô vé vẫn đang rất căng thẳng.
– Vậy coi xong anh chị mời em đi uống nước. Mà em đi xem một mình nhỉ?
– Một mình thì sao, đàn ông gì dê thấy ớn.
Rồi cô bé ngồi xem phim, để tránh quấy rầy xung quanh. Thằng nhân viên cũng lấy cây lau chỗ nước đổ đi. Em ngồi đó, nắm chặt tay mình. Phim thì hài mà cả 3 chẳng thể cười nổi.
Một lúc sau, cô bé khều tay mình, đưa cho mình xem tin nhắn trên điện thoại em ấy.
– Em giống người yêu cũ của anh lắm hả?
– Ừ – mình cầm điện thoại mình nhắn lại, đưa em ấy. – có điều…
– ?
– Anh chưa bao giờ coi người đó là người yêu cũ. Mãi mãi chị vẫn sống trong lòng anh, vẫn là người anh yêu.
– Vậy còn chị này?
– Cũng là người anh yêu.
– Anh chung tình quá nhỉ.
– ^^
– Bạn trai em đâu? Sao không rủ đi chung?
– Có thì rủ đi rồi.
– Ừ.
– Coi thường người ta quá nha.
– Trời, tại anh không biết.
– Mà nè.
– Sao?
– Chị hông ghen hở?
– Có. Nhưng chị biết vì sao anh phản ứng như vậy mà.
– Ừm. 2 người khó hiểu thật.
– Ừ thôi em coi phim đi, tí anh đền chầu uống nước.
– Thôi, chán rồi, vô trễ coi hổng vui.
– Anh cũng hông tập trung coi được.
Mình khều tay em. Nói nhỏ.
– Anh xin lỗi… Nãy anh xúc động quá.
– Hông sao, em hiểu mà. – em vẫn nắm chặt tay mình, rưng rưng.
– Hay thôi hôm khác mình coi lại, chứ giờ cứ như vậy coi tiếp cũng hông vui.
– Ừm.
Rồi mình nắm tay em, đi ra, cũng như gọi cô bé đó ra cùng. 3 đứa cuốc bộ qua đường, vào quán cafe sân vườn bên đó. Gọi nước này nọ.
Mình lấy điện thoại, mở lại một album mà mình đã tạo rất lâu rồi. Dù là máy tính, điện thoại, laptop hay bất cứ thiết bị nào, kể cả trên facebook cũng đều có album này. Rồi đưa cho cô bé đó xem. Cô bé lật qua, lật lại, rồi cứ thế lướt dần đến hết album của mình.
– Không thể tin lại có người giống em tới như vậy.
– Ừm. Đến cả giọng nói, cử chỉ cũng giống.
– Thiệt hả?
– Anh xạo làm gì.
3 đứa lại ngồi một lúc lâu sau. Lúc này em lại là người mở lời trước.
– Em tên gì nhỉ?
– Dạ tên Ly.
– Ừm, chị tên Giang.
– Anh chị quen nhau lâu chưa
– Yêu nhau thì 4 năm rồi em.
– Chà, vậy anh với chị này còn lâu hơn nữa.
– Ừ – mình nói – Yêu từ hơn chục năm trước luôn rồi.
– Nghe lãng mạn dữ hén.
– À – em nói – mà sao hôm nay em đi một mình vậy? Không rủ bạn bè nào đi cùng à?
– Tại em đang có chuyện không vui.
– Với bạn trai à? – mình hỏi
– Đàn ông gì vô duyên. Không phải. Chỉ là chuyện học hành này kia thôi.
– Nói chứ con gái chuyện học hành mà buồn đi coi phim một mình vậy hiếm lắm. Mà thôi chuyện riêng của em anh không tò mò nhiều làm gì. Bữa nay tình cờ gặp em coi như cũng có một cái duyên.
– Ừ. Em cũng nghĩ vậy.
– Đúng là khi nãy anh không nên xúc động quá như vậy… Thôi thì mong em bỏ qua.
– Không sao, em hiểu vì sao mà. Em cũng ước phải chi có người yêu em sâu đậm như vậy.
– Rồi sẽ có thôi cô bé. Một ngày nào đó em sẽ tìm được một người yêu em còn nhiều hơn anh yêu chị nữa cho coi.
– Úi trời… đàn ông gì nói ngọt quá nha. Hèn gì mấy chị mới yêu anh nhiều dzậy
– Em học năm mấy rồi?
– Mới năm nhất hà.
– Ừ, còn trẻ ghê.
– Anh chắc đi làm rồi hả?
– Ừ, anh đi làm, chị thì sắp ra trường.
– Sướng ghê.
– Mà hôm nay không học hành gì à? Hay chỉ học buổi sáng?
– Không, bữa nay cúp.
– Hư dzậy.
– Kệ.
– Nói chứ, có chuyện gì buồn thì cũng cứ kệ nó, em còn trẻ mà, sống vô tư vui vẻ có khi lại thấy đời đẹp hơn. Chả có gì phải nghĩ tới mấy chuyện buồn.
– Khó lắm anh… con bé thở dài.
– Dần sẽ quen thôi. Cơ mà nếu cảm thấy yêu thương chưa đủ, thì anh khuyên là cũng nên biết gìn giữ. Đời còn dài mà em, cứ lựa chọn rồi chọn ra người phù hợp, có thể đi theo em cả đời, như vậy sẽ tốt hơn là lao đầu vào tình yêu con nít rồi lại xảy ra chuyện không hay.
– Em biết rồi – con bé xìu mặt.
– Nhà em ở gần đây chứ?
– Cũng gần, nửa tiếng đi bộ.
– Ê. Đừng nói em đi bộ từ nhà ra đây nha.
– Ừm.
– Vậy… – em lên tiếng – tí nữa anh chở Ly về nhé. Em ra tiệm giày gần đây lựa 1 đôi đi làm, rồi anh ghé rước em cũng được.
– Ừm, vậy có gì uống xong anh chở em ra đó trước rồi về đây chở Ly.
– Có phiền anh chị quá hông?
– Có gì đâu em, chị cũng cần mua sắm một ít đồ mà.
– Hay em đi chung với chị…
– Ừ được đó.
Thôi xong… bố khỉ lũ con gái. Thà là 1 đứa đi, mình chở 1 đứa về thì mình giết cái thời gian chết kia được. Chứ cả 2 đứa đi chung thế này thì làm gì lúc chờ chúng nó giờ…?
Mà thôi kệ, cũng là lỗi của mình nên không dám phàn nàn. 2 chị em chúng nó thì thôi rồi. Vào shop cứ như là phải thử hết mọi đôi có trong shop đó mới vừa ý @@ Hết đứa này chỉ đôi này tới đứa kia chỉ đôi kia. Mình thì kiếm góc nào đó ngồi cũng chả yên, cứ được đôi nào chúng nó cũng lại hỏi “đẹp hông anh”, “hợp hông anh”, “blah blah hông anh”… haizz… đẹp. Giày shop đôi nào chả đẹp hở các cô.
Mải hơn tiếng sau mới xong phi vụ shopping, em lựa được 2 đôi “ưng ý nhất”, thật ra “còn một đôi nữa em thích lắm mà thôi 2 đôi đủ rồi”, Ly cũng lựa được 1 đôi. Tất nhiên, kinh phí mình chịu.
– Thôi để em trả đôi của em.
– Có gì đâu em. Em để tiền đó ăn sáng đi. – rồi mình thanh toán luôn cả 3 đôi. Ai nói mình dại gái mình chịu
– Zậy kì lắm, em có là gì của anh đâu.
– Coi như quà xin lỗi hồi nãy.
– Em đâu có giận anh vì chuyện đó.
– Mình có duyên mà em. Nếu ngại thì hôm nào đó em dẫn anh đi cafe thì coi như huề đi.
– Kì quá.
– Mà đôi này hợp với em lắm đó.
– Thiệt hả?
– Ừ.
Rồi mình để em ở lại shop giày đó. Kế bên có shop quần áo, nên cho em đi thử đồ tí, rồi mình chở Ly về. Tới nhà con bé thì ối zồi ôi… To vãi cả nhái. Chắc bố mẹ làm to cmnr. Mình đứng ngoài cổng, chưa thôi hết choáng với căn nhà.
– Mai mang đi khoe bạn đi, có khi nó đổi ý không giận nữa cũng nên.
Con bé lại xìu mặt, chắc mình động tới chuyện không hay.
– Khó lắm.
– Chưa thử sao biết khó nè.
– Mà… ước gì người đó cũng được như anh.
– Trời, anh có gì tốt đâu nè?
– Hiếm có người nào được như anh lắm.
– Sao nè?
– Chung tình nè, tử tế nè, lại “thật” nè.
– Đừng nói thương anh rồi nha – mình đùa.
– Một chút.
– Giỡn hở trời.
– Ừ, giỡn. – Cô bé cười hì hì.
– Tốt nhất anh với em cứ dừng lại ở mức bạn bè, không thì quý mến nhau chứ đừng lụy quá. Em cũng biết anh với chị còn thương nhau thế nào mà
– Em biết.
– Ừm, thật sự em rất giống người đó, nhưng không phải vì thế mà chúng ta sẽ yêu nhau. Người đó sẽ mãi là ký ức đẹp trong lòng anh. Còn giờ, em là em, người đó là người đó. Anh cũng sẽ không can thiệp nhiều vào cuộc sống của em.
– Ừm…
– Coi như hôm nay tụi mình gặp lại, giống như ông trời muốn thử xem anh còn yêu người đó và yêu chị như thế nào.
– Anh nói làm em buồn quá
– Buồn gì trời. Bữa nào nếu có duyên gặp nhau đâu đó thì anh lại rủ em đi uống nước, lúc đó không phiền em chứ?
– Hông. Hì.
– Ừ, thôi em vô nhà đi, kẻo ba mẹ lại lo.
Chợt, trên lan can tầng 1, thấy một cô đang đứng ở lan can, trông còn trẻ, 40 là cùng. Chắc là mẹ cô bé này. Mình cũng cởi nón, cúi đầu chào. Cô cũng chào mình rồi đi xuống.
– Bạn con hả?
– Dạ, tình cờ gặp ngoài rạp đó mẹ.
– Trời, đi đâu tới đó xa dzậy.
– Con quá giang nhỏ bạn mà.
Rồi cô quay sang hỏi chuyện mình, mình cũng nói là đi coi phim với bạn, em ngồi kế bên mình mà mình lỡ làm đổ nước lên chân em, nên chở em uống nước rồi về coi như xin lỗi.
– Trời, con bé hành con dữ zậy.
– Hông sao đâu cô, là con thấy có lỗi nên làm zậy thôi.
Rồi mình với cô lại trò chuyện linh tinh, cô hỏi về công việc, chỗ làm này nọ… có vẻ 2 cô cháu khá hợp nhau @@ Ly thì ôm lấy tay mẹ, có vẻ cô bé thương mẹ lắm. Lúc sau thấy trễ, mình cũng xin phép.
– Dạ chắc cô cho con xin phép. Cũng trễ rồi, giờ con phải đi rước bạn nữa.
– Ừ. Bữa nào rảnh ghé nhà cô uống nước nhé.
– Dạ. – Lúc đó mình chỉ nghĩ… chắc thất hứa với cô rồi… có vẻ chỉ là lần gặp duy nhất…
– Vậy chào cô với Ly, con về trước.
– Anh.. – Cô bé gọi, vừa lắc lắc tay mẹ.
– Ơi?
– Anh cho em mượn điện thoại
“Nữa hả” Chợt nghĩ. Tụi con gái có mỗi trò này là giỏi. Nhìn cô, thấy cô cũng cười cười. Mình cũng đưa điện thoại cho con bé.
Con bé bấm số nó, rồi gọi, nhá máy sang điện thoại nó, rồi bấm bấm gì đó, chắc lưu lại số mình. @@ Cô thì nhìn con bé với mình cười tủm tỉm. Haizz… Chết mợ tôi rồi…
Xong thì xin phép chào cô rồi về. Chạy tới chỗ của em, em vẫn đang thử đồ @@. Xong chọn được cái sơmi đỏ với cái jiup dài chưa tới gối. Đùa à… em muốn tụi ở công ty em nổ mắt chết hết hả… Thanh toán này nọ, chở em về mua ít đồ ăn với đồ nhắm về nhậu với cậu. Cũng lâu rồi 2 cậu cháu chưa lai rai. Chiều tối hôm đó đó mọi chuyện diễn ra bình thường. Ăn nhậu xong mình về nhà tắm rửa ngủ nghỉ.
Lúc 11 giờ đêm thì có tin nhắn từ một số máy lạ.
– Chúc anh ngủ ngon nhé, người đặc biệt. – Xong. Xác định là của cô bé đó luôn.
– Anh đặc biệt chỗ nào nè cô bé.
– Hì, hông nói.
– 🙁
– Hồi chiều em kể chuyện của anh cho mẹ nghe rồi.
– Trời, bêu xấu gì anh đó?
– Kể chuyện tụi mình gặp nhau ra sao thôi.
– Chắc mẹ em la anh dữ lắm.
– Hông.
– Vậy mẹ nói sao.
– Hông kể. Ngủ đi.
– Ừ. Ngủ giờ nè.
– Anh…
– Ơi… ngủ rồi.
– Cảm ơn anh nhé. Món quà của anh đẹp lắm. Nhà em cũng thích món quà đó nữa. Khen quá trời luôn.
– Thì em lựa chứ anh có lựa đâu mà cảm ơn anh.
– Hì.
– zZz
– Anh…
– Ơi, đang ngủ nè.
– Anh ngủ ngon. X.
– Em cũng ngủ ngon.
Để lại một bình luận