Phần 2
Cũng hôm đó, 15/12, về chào hỏi nhà rồi lên lầu ngủ một giấc tới trưa rồi dậy đi làm, gì chứ không nghỉ cả ngày được, thanh niên chuẩn mà. Hôm đó công việc của nhóm mình khá nhiều, đi làm về thì khá mệt nên tranh thủ lăn ra ngủ để lấy sức tối thức làm việc tiếp. Đang lim dim ngủ thì ò í e… điện thoại kêu, làm giật bắn cả mình. Là điện thoại của “Emmmmmmm”
– Alo
– Anh qua trường ZZ chở em về đi. Xe em bị hư rồi, phải gửi lại quán cho người ta sửa. (giọng điệu nhõng nhẽo nghe tội vl lắm)
– Bạn em đâu sao không gọi cho tụi nó?
– Tụi nó còn đi ăn đi chơi anh ơi. Bữa nay em định về sớm để học bài nè.
– 6, 7 giờ rồi mà sớm gì nữa? Mà sao không gọi đám trai lớp em ấy
– Con trai có đứa nào chơi với em đâu. Với lại em về từ hồi 5h rồi, mà xe hư nên ở lại đợi sửa mà.
– Trời, giờ về để xe lại luôn hả? Coi chừng tụi nó lột phụ tùng đó.
– Không sao anh ơi, quán này của nhà bác bảo vệ trường em. Anh tới chở em về đi…
– Đợi anh tí anh tới.
Rồi tắm rửa thay đồ các kiểu gì đó, mình thẳng tiến tới trường ZZ. Tới nơi thì ngó ngang ngó dọc chả thấy em đâu…
Thình lình, một cô bé chạy lại.
“ANH!!”
Mình ngớ người ra. LÀ CON BÉ HỒI SÁNG, nhưng giờ lại mặc cái áo rộng thùng thình đằng trước (chắc để che kích cỡ ngực), quần thun ôm sát người… Đặc biệt là… tóc đã được cắt duỗi lại theo kiểu Hàn. Nói chung nhìn tươi hẳn lên, thậm chí xinh hơn hồi sáng gặp nữa
– Gì đây trời… Em đi làm tóc thiệt hả?
– Tại anh kêu mà.
Rồi nhéo mình. Cái đm đứa nào nghĩ ra cái võ nhéo này nhé, tới giờ nghĩ lại còn thấy đau đéo tả nổi
– Em có làm phiền anh hông?
– Đang ngủ ngon thì bị đập dậy đó.
– Em biết rồi. (rồi làm cái mặt mèo mếu mếu hối lỗi. Nhìn đúng là buồn cười không tả nổi)
– Anh… Mình lại ghế đá ăn uống tí đi rồi về.
Nói rồi con bé lôi đâu ra cả đống đồ ăn, từ cá viên chiên, bò viên, phô mai que… rồi đâu ra 2 ly nước mía to vãi nhái nữa. Trường này tối có dạy tới đêm, nên cũng khá nhộn nhịp người qua lại
– Mà sáng không ngủ hay sao mà đi xuống tóc zậy?
– Hông, ngủ hông được, về tắm rửa, coi bài rồi, nhìn gương thấy xấu quá, nên đi làm tóc luôn.
– Bữa nay có thêm mấy bạn tới nói chuyện zới em đó. Mà em ghét, nên hổng nói gì luôn.
– Sao ghét?
– Thì bình thường. Em.. Xấu… Em hông… sành… điệu…. Nên tụi nó…. Hông nói chuyện… Giờ… em… làm… đẹp… Tụi nó… mới… bu… vô.
Em vừa nói vừa nấc, cứ như sắp khóc. mình cũng thấy tội vô cùng. Chắc em cũng ức lắm, cũng muốn có bạn lắm, mà trước giờ không biết sửa soạn, tóc tai như con điên, nên chả ma nào để ý tới. Giờ biết rồi, lại thấy ức vì chúng nó chỉ thuộc thể loại thấy đẹp là lao vô (ơ mà khác đéo gì mình đâu ) Hồi sáng lúc lấy đt em có lén lướt danh bạ với mấy số gọi gần đây (để coi phải rau hàng gì không), thì thấy ngoài ba mẹ, với mấy đứa con gái ra thì danh bạ chẳng còn ai. Chắc em nó nói thật…
– Có… Mình anh… Là chịu… Nói chuyện… zới em… thôi. (anh xin lỗi nhưng anh bị 2 cái quả đào kia nó quyến rũ thiệt mà em )
– Thôi, khóc nữa tụi nó bu lại kêu anh ăn hiếp em giờ. Mà đi ăn zới anh hông? Anh cũng đói quá.
– Ăn ăn ăn.
Nghe ăn con bé tươi như hoa, nhảy tưng tưng lên, rồi lấy cái áo khoác mặc vào, loại thun màu hồng, trên nón có 2 cái tai nhọn nhọn như tai mèo ấy. Nhìn chẳng khác gì con mèo con đang chơi với cục len cả.
– Chị hông hỏi anh đi đâu giờ này hả? – con bé vừa cài nón vừa hỏi
– Có sao hông (nói xạo ấy). Chửi gần chết luôn đó.
– Em xin lỗi, tại em hổng có số của mấy đứa khác.
Rồi con bé đó lại làm cái bản mặt mèo hối lỗi. Cứ như con Mèo Con ấy. Nhìn đúng là chẳng dám giận thiệt mà. Chả biết nó học đâu ra cái bản mặt đó, cứ muốn vừa ăn vừa lao vào cắn 1 cái cho đỡ thèm ấy. Thôi từ giờ gọi nó là Mèo Con nhé, không quen cách gọi tên gái.
Anh em vừa ăn vừa trò chuyện cũng vui, từ chuyện học, gia đình tới mấy chuyện linh tinh các thứ. Ngồi nói chuyện với Mèo Con, mình thấy nó cũng dễ gần, hay cười, hay nhõng nhẽo. Chả hiểu sao nó cứ nói là ít bạn bè. Mồm cứ hỏi đủ thứ chuyện về mình tới tận lúc ăn xong lên xe về vẫn còn luyên thuyên nói.
– Mà chiếc nhẫn đó của bồ nhí anh hả? (Mèo Con vừa ngồi sau xe vừa chồm lên hỏi)
– Không. Anh có lăng nhăng thế đâu (mặc dù anh cũng có)
– Chứ sao anh nói của người anh yêu, mà hổng phải là chị?
Mình cười.
– Anh… Chị đó… mất rồi hả?
Mình im lặng. Mèo Con cũng thấy hình như đã hỏi gì đó không hay, nên cũng im lặng suốt dọc đường về, không còn nhí nha nhí nhảnh nữa.
– Cảm ơn anh chở em về nha. Xin lỗi anh, em lỡ vô ý nhắc lại chuyện buồn.
– Có sao đâu em. Anh không giận đâu, cũng có duyên gặp em mà
– Dạ. Cảm ơn anh chở em đi ăn rồi chở về nha, em vô học bài nữa. Không chơi với anh được nữa.
Rồi lại làm cái mặt mèo đó nữa.
– Thôi em vô đi, anh cũng về… Hôm khác gặp nhé.
Nhìn em ngoảy mông vào, cũng thấy vui vui. Lắc đầu. “Haiz, con bé này lạ thật”.
Về tới nhà thì thấy ghệ đang đợi ở nhà… (đệt), ngồi nói chuyện với mẹ mình.
– Anh về hồi sáng sao không gọi cho em biết. Mà anh đi đâu giờ mới về?
– À, đứa bạn anh bị hư xe, nên nó gọi nhờ anh chở nó về thôi. – Mình cũng nói thật
– Là con gái chứ gì. Con trai đứa nào nhờ được anh.
– Ừ, cũng mới quen thôi, anh cũng định qua nhà em chơi nè. (Xạo đó)
– Mới quen mà đèo đi chơi luôn. Hổng biết quen mấy bữa nữa chắc có khi em gặp 2 người ôm nhau ngoài đường luôn quá.
– Hổng có đâu. Em hiểu anh mà
– Anh mà léng phéng là em thiến chết!
– Dạ, anh biết ồi. (anh xin lỗi vì hồi sáng đã lỡ nhìn ngực nó… )
Lúc đó, mình nghĩ cũng sắp noel, lễ tết, cũng bận rộn, chẳng còn cơ hội ra net hay đi gặp bé Mèo nữa. Nên cũng thôi, coi như qua chuyện, không chủ động gì. Lâu lâu con bé nhắn tin hỏi thăm này nọ, mình cũng trả lời qua chuyện rồi thôi. Cứ ngỡ rằng từ giờ sẽ là những ngày tươi đẹp… Ai ngờ…
Để lại một bình luận