Phần 27
Điện thoại reo inh ỏi, giật mình thức dậy trong căn phòng tràn ngập mùi thơm, mùi thơm của nắng sớm, mùi thơm của đồ dùng, của mùi nước hoa thoang thoảng đâu đây từ sáng đến tối.
– Ohayo~ (chào buổi sáng)
Mải lâng lâng trong cái hương thơm của căn phòng, mình không để ý rằng con bé đã đứng ngoài cửa nhìn mình từ khi nào, mặc một cái áo khoác ngủ màu trắng, dây thắt ngang hông. Con bé nhìn mình, cười rất tươi. Đừng làm anh kiềm chế không nổi chứ gái… Chợt nghĩ…
– Ừ chào em ngày mới.
– Lêu lêu heo lười nhaaaaa.
– Sao ngủ dậy sớm thế, em thừa năng lượng tới mức đó luôn à? Tối ngủ trễ vậy mà @@
– Quen rồi. Ngày nào cũng dậy sớm ăn sáng hết.
– Muốn nướng thêm tí nữa…
– Dậậậậậậy
Con bé lao lại, lấy gối đánh vào người mình, vừa đánh nó vừa cười nghe khoái chí lắm. Mình thì thôi rồi, bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay, loạng choạng thế nào té từ giường xuống đất. Con bé thấy thế cười càng to hơn.
– Hahaha, lêu lêu ngủ nướng nhé.
– Đợi đấy.
Rồi mình lết vào toilet, đánh răng tắm rửa thay đồ gì đó, rồi ra ăn sáng với nó. Con bé đã bỏ vào lò hâm sẵn cà ri, với hâm nóng lại cafe hôm qua chưa uống phải bỏ dở vào tủ lạnh, nói chứ mình khá thích cái cảm giác ấm áp được ăn cùng ai đó vào mỗi sáng thế này.
– Ngủ gì say như chết luôn. Bó tay anh.
– Thì mệt quá thôi. Không lẽ anh mệt anh ngủ em không cho.
– Mai mốt lấy chồng em hổng lấy chồng ngủ nhiều như anh đâu.
– Chứ lấy người sao nè.
– Lấy ai đó dậy sớm hơn làm đồ ăn cho em, rồi cõng em ra ăn.
– Bộ tàn tật hay sao mà nghe thảm thế.
– Muốn chết hả?
– Ừ mà tiêu chí vậy thì anh rớt từ đầu rồi.
– Tất nhiên.
– Thôi ăn đi cô nương, trễ làm nữa giờ.
– Tại ai ngủ nhiều thế?
– Ừ, tại anh.
Véo mũi nó 1 cái. Con này tính khí trẻ con, nhưng cãi lộn 10 trận thì 9 trận thua nó. Tới chịu con bé này. Ăn rồi hối con bé đi thay đồ, mình rửa chén, xong 2 đứa vác chân lên cổ chạy xuống tầng dưới, nơi có xe đang đợi sẵn. Tới chỗ làm trễ mất vài phút.
Với người Nhật thì đi trễ là cái gì đó rất tối kị, nhưng cũng may thanh niên bảo vệ với thanh niên chấm công khá dễ dãi, nên con bé không bị ghi sổ. Sếp Nhật sau 1 đêm mưa gió bão bùng với em chân dài nào đấy, thế mà tới còn sớm hơn mình @@ Nghe đâu sếp Nhật luôn tới trước phần lớn nhân viên ở đây.
À, nói sơ qua cho mọi người biết, thường thì vào đầu tuần, các sếp người Hàn và người Nhật thường sẽ tới công ty rất sớm (kiểu 8h làm thì 7h họ tới), và họ cùng với bảo vệ sẽ đứng ngoài cổng để đón nhân viên mình. Đợt đi Philippines hồi tháng 9, đối tác là người Hàn cũng thế, thứ 2 và thứ 3 họ sẽ đi sớm để đón nhân viên. Suốt cả 1-2 tiếng như thế. Sau đó nếu là thứ 2 thì chào cờ, thứ 3 thì vô làm. Ngày thường thì họ tới đúng giờ, làm từ 8 giờ thì tầm 7 giờ 45 là tới. Nói chung đó là một thói quen khá hay của họ.
Ở công ty, cùng với sếp Marketing, giới thiệu, bàn giao thiết bị và công nghệ cho nhân viên ở đó, gửi phía đối tác toàn bộ tài liệu, lý lịch thiết bị, rồi cả nhóm 3 người, cùng với các sếp Nhật đi khảo sát quá trình làm việc, để hướng tới chuyển đổi thiết bị… Nói chung linh tinh thế, nhưng để hình dung đơn giản, lấy ví dụ công ty dệt may lớn đi, một đợt nào đó chừng 3 hay 5 năm, họ sẽ thay đổi thiết bị dây chuyền sản xuất 1 lần để tăng tiến độ và chất lượng làm việc.
Tới trưa thì đi ăn cơm văn phòng với các sếp, rồi các sếp kéo nhau về phòng nghỉ công ty để ngủ. Con bé thư ký thì rủ mình đi ăn kem ở tiệm Yogurt nghe đâu gần đó. Sợ trò đi bộ giữa trưa, nên mình lại trò chuyện 1 tí với thanh niên bảo vệ, rồi hack được chiếc xe của thanh niên ấy, xong đèo nó đi. Nói gần chứ đi xe cùng 5 phút mới tới, may là mình tỉnh táo @@ Mà chả hiểu sao chứ con gái ăn vặt đúng là chả bao giờ biết mệt. Ăn xong mình với nó ngủ luôn tại chỗ… Kệ mọe thiên hạ, ai nói gì nói, anh ở đây thêm ngày nữa thôi, rồi chả ai biết anh là ai đâu.
Buổi chiều thì về lại công ty, tiếp tục khảo sát tiến độ, rồi làm mấy việc lặt vặt. Tối về lại tiếp tục rủ đi buffet rồi đi bar. Mình thì không thích bar lắm, nhưng vẫn phải đi cùng, con bé cũng thế. Các sếp thì mỗi ông 1-2 em, rồi trò chuyện linh tinh này nọ. Mình vẫn như mọi lần, phá mồi và làm cái việc nhẹ lương cao: thông dịch lại cho 2 bên.
Lúc sau con bé cũng lên nhảy, có vẻ nó không uống, nhưng thấy nó khá thích như thế. Nghĩ cũng phải, với tính cách khá sôi nổi, có phần nhí nhảnh của con bé, thì cái không gian đông người, rồi nhạc nhẽo nhảy nhót này khá hợp với nó. Ở chỗ làm, nó là một nhân viên giỏi, mình có thể nhận thấy qua cách nó sắp xếp lịch các cuộc hẹn khách hàng, cũng như cách nó phụ sếp phân chia công việc cho staff cấp dưới. Còn ở đây, nó như hòa làm 1 với không khí trong này. Có vẻ cái không khí náo nhiệt, đung đưa theo nhạc thế này mới hợp với nó.
Mình thì khác, tính mình ít thích đi tới mấy nơi bar bọt. Nếu chọn chỗ đi chơi, mình thường sẽ chọn những nơi ít ồn ào hơn, có thể là đi lông nhông đâu đó, thỏa mãn thú vui chụp ảnh, hoặc đi câu, đi leo núi, thậm chí đi biển, hoặc tệ hơn cùng đám mèo đi mua sắm hoặc 1 mình ngồi nhâm nhi ở cafe acostic nào đó.
– Lên nhảy với em tí đi anh.
Mải suy nghĩ, mình không để ý nhạc đã dịu lại, con bé cũng đang ở trước mặt mình, kéo tay mình.
– Đi đi, tí mày về trước thì gọi xe về luôn đi nhé, khỏi đợi tao – sếp mình giục – để tao với ổng ở đây uống được rồi. Tao nói tiếng Anh với mấy ông này được mà.
– Dạ vậy con xin phép.
Rồi mình cũng lên, nói ra hơi nhục chứ mình ít đi bar, đi cũng thường tự kỉ nên cũng chả biết nhảy nhót quẩy thế nào. Cứ lên nhìn con bé, ôm eo nhún nhún rồi thôi.
– Anh hổng biết nhảy hở?
– Ờ, biết đách đâu.
Nhạc khá ồn, con bé phải ghé sát miệng vào tai mình la lên thì mới nghe được rõ. Mình cũng làm thế. 2 đứa dắt nhau lại một góc, con bé chỉ mình mấy bước nhảy cơ bản gì đấy, mình cũng chịu, nhỏ giờ không có khiếu tập mấy cái này. Con bé thì nhiệt tình thôi rồi, bắt phải thế này thế nọ, rồi lúc mình đi sai hay làm gì đấy thì nó cười như dại.
Tập lúc sau mệt quá, mình kéo tay con bé lại ghế ngồi, thì đột ngột, con bé dừng lại.
Hơi bất ngờ, mình quay lại nhìn con bé, và rồi, mình hiểu ngay vấn đề. Một thanh niên da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như than đang nắm tay con bé kéo lại. Và theo trí nhớ không tệ lắm của mình thì thanh niên này đang là bạn trai con bé, người trong background điện thoại của con bé ấy Lúc đó mình chỉ nghĩ… Chuyến này mà mình bị đánh ghen ở đây thì đúng là nhục éo cỡ nào tả nổi luôn rồi.
– Em làm cái gì ở đây đây? (What dafuq are you doing here?) – Thanh niên sổ tiếng Anh ra @@ trông mặt thanh niên nhìn mình như muốn lao vào xé xác mình ra ấy.
Miêu tả sơ về ngoại hình thì thanh niên đó khá cao, hơn mình luôn, gầy, mặc đồ tây thắt caravat rất lịch sự. Mình với tụi bạn ngày xưa gặp các thanh niên thế này, thường nhận xét, đây là mẫu nhân vật đại diện cho 2 thế lực, hoặc dân business, hoặc… đa cấp.
Tất nhiên, nói thế không phải khinh, mà là trong tiềm thức bị bơm vào đầu mình thì thanh niên đó đúng chuẩn mà đám bạn mình đặt ra. Biết thanh niên này đang làm tiếp tân ở nhà hàng, nhìn có vẻ cũng không phải dân hổ báo gì lắm, nên mình cũng xuống lời trước.
– À chào bạn – mình chìa tay ra – rất vui gặp bạn. Mình là trợ lý của sếp Tổng phía đối tác công ty mà cô Yuuki đây đang làm. Bữa nay các sếp của mình và của cô Yuuki đều đang dự tiệc tại bar này, hồi nãy cô Yuuki có mời mình nhảy, nên nếu lỡ có nắm tay nắm chân gì đó thì bạn bỏ qua giúp.
– À – thanh niên ấy bắt tay mình – Không có gì, chỉ hiểu nhầm thôi. Mình là bạn trai Yuuki.
– Ừ, Yuuki có khoe mình rồi. Không ngờ được gặp bạn sớm thế. À mà đừng kéo con bé đi đâu nhé, sếp con bé vẫn con ở đây, lỡ có chuyện gì cần bàn giao mà không có nó thì thì không ổn đâu. – mình chỉ tay về phía bàn của các sếp, sếp Tổng của mình cũng nhìn lại thanh niên ấy bằng ánh mắt khá nghiêm túc.
– Ừ, mình biết rồi. Mình mời bạn một ly được chứ?
– Ừ. Vậy cảm ơn bạn trước nhé.
Rồi mình nói với con bé, về chỗ các sếp, để mình với thanh niên kia trò chuyện chút. Con bé cũng ngoan ngoãn nghe lời. Trông nó tái cả mặt. Đúng là nó cũng sợ có chuyện xảy ra thì không hay cho cả 2 đứa thật.
– Bạn hình như không phải dân ở đây.
– Ừ, mình ở Sài Gòn xuống. Bữa nay đêm thứ 2 rồi.
– Bạn làm gì nhỉ?
– À, làm culi cho sếp tổng thôi. Nói cho sang tí thì là trợ lý.
– À, ra vậy.
– Nãy Yuuki rủ mình nhảy, có cái mình thì chả biết nhảy nhót gì, nên con bé tập cho mình 1 buổi. Lúc sau mệt quá mình định lôi con bé về ghế, không tập tành gì nữa, thì gặp bạn.
– Ừm, nãy mình đứng thấy mà.
– Cũng may bạn đàng hoàng chứ mình thì chỉ sợ chưa kịp giải thích gì 2 bên đã xô sát thì mất mặt sếp mình lắm.
– Ừ… – mặt thanh niên đó chùn xuống @@ – Mà bạn thân với Yuuki nhỉ?
– À, mình với sếp ra đây mấy lần rồi, nên cũng gọi là có quen biết với con bé.
– Ừm.
– Yuuki là cô bé tốt đấy, có vài thói quen không hay lắm, nhưng chỉ cần khiến con bé yêu thì con bé có thể bỏ mấy thói quen đó được. Hôm qua con bé nói mình là nó có bạn trai, mình cũng thấy vui. Ít ra nó cũng đã bắt đầu có 1 mối quan hệ nghiêm túc. Nên hy vọng bạn thật lòng với con bé.
– Ừm, mình biết mình nên làm gì mà.
– Con bé có suy nghĩ về chuyện trai gái của nó hơi khác dân mình tí, nhưng nó không già đời so với tụi mình, mà còn trẻ con ham chơi lắm.
– Mình thấy bạn có vẻ quan tâm Yuuki nhỉ?
– Ừ, nó là người bạn đầu tiên mình có ở Vinh mà. Với lại mình cũng coi nó như một người bạn đặc biệt, nên thấy nó cứ chơi bời quá cũng lo cho nó.
– Ừm.
– Vậy thôi có gì mình lại xin phép mấy sếp cho con bé với bạn về trước, công việc để mình phụ nó một bữa cũng được.
– Thôi vậy kì lắm. Hôm nay chắc gặp nhau tới đây thôi, mình có việc phải về trước. Bạn cũng đang bận nên mình không làm phiền nữa.
– Ờ, mai mình bay về rồi, nên có dịp khác ra đây thì mình mời cafe lại vậy.
– Ừ
Rồi thanh niên ấy cắm mặt ra về. Con bé cũng dí theo nói gì đó, rồi thanh niên ấy về 1 mình, con bé vô lại bàn.
– Mày lao tao đau tim nha mậy – sếp mình nói.
– Có gì đâu bác, chuyện đơn giản mà.
– Tao tưởng 2 thằng phang nhau lúc nãy rồi chứ.
– Trời, thấy thanh niên đó cũng dân lịch sự mà.
– Ờ, hên là hông có gì, mấy ông Nhật nãy giờ bàn chuyện mày riết thôi.
– Dạ.
Rồi mình nhìn mấy sếp Nhật. Mấy sếp ấy nhìn mình với vẻ mặt éo thể đểu hơn.
– Giỏi mậy – một sếp Nhật nói
– Chuyện nhiều nhầm nhỏ thôi mà sếp.
– Ờ. Có kể chuyện mầy vói con Yuuki đang cặp nhau không thế? – sếp đó cười, chọc mình.
– Không, kể ra nó giết em thật đấy sếp.
– Có chơi không có chịu nhaaaaaaa.
– Dạ.
Linh tinh thế thôi, tới lúc 12h thì mình với con bé về trước, các sếp cũng bắt taxi dắt gái tới nơi cần tới. Định bụng là hôm nay sẽ thả con bé trước chung cư, rồi mình cũng về chỗ mình, chứ vô chung nữa lỡ thanh niên kia tàu ngầm đứng đâu đợi sẵn thì lại có chuyện không hay cho con bé.
– Sao anh hông vô với em? – Con bé thấy mình không xuống, thòng đầu vào xe hỏi.
– Anh sắp về rồi, hồi nãy lại gặp thanh niên kia, ngủ với em nữa mai nó đốt nhà em thì sao anh giúp được?
– Chán quá.
– Ừ, thôi cố chịu đựng đi em… chứ anh biết sao giờ.
– Hay… em tới chỗ anh?
– Cũng vậy thôi, thanh niên đó muốn đi theo thì mình đâu cản được.
– Em hông sợ.
– Thôi em lên đi, anh về trước.
– Đi… còn có mỗi bữa nay cũng đuổi nữa.
– Haiz. ừ vậy lên lấy đồ thay đi, anh dưới này đợi.
Nhìn cái vẻ mặt mếu máo lếu láo của nó, mình cũng chả thể từ chối được. Lúc sau, chợt nhớ tới lời hứa hôm qua, mình gọi luôn cho nó.
– Mang theo đồ đi chơi để mai còn dạo biển nhé.
– Dạ, biết rồi. Có cần mang theo nước uống không anh?
– Không, đói khát gì ra đó mua.
– Dạ.
Thế rồi 2 đứa bon bon lên taxi đi tiếp. Mình cũng nhìn quanh, xem thanh niên đó có tàu ngầm theo không, tới nơi thì nhanh chóng lấy chìa khóa lên thẳng phòng.
Cũng là dịp hiếm hoi trong những lần đi Vinh mình phải ngủ tại khách sạn được các sếp thuê cho. Phòng cũng tương đối, 1 giường 1 bàn làm việc, 1 tủ nhỏ đựng đồ, 1 tủ lạnh, nhà tắm phía sau có vẻ khá rộng, có bồn.
– Thích ghê nha, ở cái phòng đẹp quá trời luôn.
– Có bằng nhà của em đâu cô bé.
– Thì 1 người 1 phòng vậy là quá đã rồi.
– Giờ 2 người chứ 1 người gì.
– Hì.
– Haiz, càng ngày em càng biến anh thành nhân vật xấu cmnr. Ai đời đã gặp bạn trai của em mà vẫn dắt em đi khách sạn @@
– Thì có làm gì mới sợ chứ.
– Chứ em định làm gì à?
– Hì, ai biết.
– Không nhé.
– Ừm
– Thế thôi tắm rửa đi rồi nghỉ ngơi.
– Tắm chung.
– Dẹp
– Đi mà, tắm chung đi.
– Ơ con này, sao không tự tắm
– Lười lắm, tắm chung nhờ anh kì lưng.
– Lạy mẹ, nửa đêm rồi, tắm lẹ đi anh còn tắm rồi còn ngủ nữa.
– Vậy thôi hổng tắm chung thì ở dơ đi ngủ luôn, mai tắm.
– Haiz, mệt nha, lấy đồ 2 đứa đi rồi vô tắm.
– Yeah! Nhanh nhanh nhanh.
Hết chịu nổi. Thôi còn 1 đêm, ráng chịu khó làm bảo mẫu cho con này, nhịn được hay không, ráng tới đâu hay tới đó
Con bé này có vẻ ở sạch, lần nào sang nhà nó thì sau khi đi làm về và buổi sáng trước khi đi làm nó đều phải tắm. Lần này thì nó bựa thôi rồi. Mình ngồi cho nó kì lưng, rồi thình lình con bé xả nước vòi sen, cầm vòi xịt thẳng vào người mình. Móa vòi xịt không có pha nóng – lạnh, teo luôn cả trứng.
– Lạnh nhé! Chơi gì kì vậy trời!
– Lêu lêu, cho chết nè, ai kêu chọc em.
Mọi chuyện cứ theo phản ứng tự nhiên, mình lao lại chụp lấy cái vòi nước từ tay con bé, rồi xịt ngược lại nó, con bé chịu không nổi nhảy tưng tưng tưng, rồi lao tới ôm mình, mình cũng gác vòi xịt lại, vặn vòi hoa sen, để nước ấm, cứ thế 2 đứa ôm nhau dưới làn nước, kì cọ tắm táp cho nhau, trao nhau những nụ nôn nồng nàn nhất.
Khoác lên người con bé cái áo choàng ngủ cho đỡ lạnh, mình cũng khoát 1 cái, rồi ẵm con bé thảy lên giường cứ thế, 2 đứa không nói gì, nằm ôm nhau, lao vào nhau, như những gì bản năng sắp đặt.
Sáng hôm sau thức dậy 2 đứa lại tiếp tục quấn lấy nhau, trao nhau những gì ngọt ngào nhất. Lúc sau, tranh thủ lúc con bé đi tắm, mình cũng điện con tiếp tân mang đồ ăn sáng lên. Rồi điện tài xế qua chỗ mình rước chứ đừng qua nhà con bé.
Công việc ngày cuối cũng đơn giản, xác nhận hợp đồng, kiểm tra hoạt động các máy test, rồi 2 bên thỏa thuận kế hoạch để qua tết thay thế dây chuyền hoạt động. Buổi chiều mỗi người ở phòng thu dọn đồ đạc, rồi mua quà lưu niệm gì đó để tối bay sớm. Mình cũng xin phép sếp Nhật cho con bé nghỉ cùng để dẫn nó đi biển, vì lỡ hứa rồi. Sếp Nhật cũng cười, thông qua luôn, sếp còn hú tài xế chở 2 đứa đi chơi cho kịp giờ.
Chiều hôm đó 2 đứa về phòng mình, giúp mình thu dọn vali, đồ đạc, rồi trả phòng luôn. Thả hết đồ lên xe, lúc đó tầm 3 giờ. Ghé quầy lưu niệm mua ít đồ lưu niệm, đồ ăn đặc sản Vinh. Sau đó 2 đứa đi dạo biển một tí. Ai nói mèo sợ nước chứ lũ mèo nhà mình thì thích nước vãi ra, cứ tới biển là chúng nó bỏ dép chạy loạn cả lên. Mình thì thích vừa đi vừa hóng gió, thế bất nào nó cứ tới lôi tay kéo đi, bắt phải chạy theo nó.
Mình cũng nhờ vài người ở đó chụp mấy tấm lưu niệm với con bé, chụp lại cảnh biển, cảnh đang ngồi ăn này nọ, để hết vào máy con bé Mình không giữ lại tấm nào hết, tránh phiền phức với đám mèo ở nhà.
Tới tầm hơn 5 giờ thì ra bãi cá để phụ kéo lưới. Toàn đồ tươi, lại rẻ, cá mực lúc kéo lên còn nhảy tưng tưng, trông ngon vãi ra.
Mình cũng mua đâu chục kí mực, tôm, bạch tuộc, nhờ đóng làm 2 thùng ướp đá. Con bé cũng mua một ít mực, nhờ người làm sẵn. Xong mình tới mượn phòng lạnh của công ty. Thả thùng đồ của mình vào đó, để đảm bảo là đợi tới 8h lấy đồ ăn cũng không bị gì.
Rồi sang nhà con bé. Trên đường đi thì ghé siêu thị mua ít gừng với ít nước mắm, chanh tiêu tỏi ớt rau thơm gì đó, rồi về làm mực hấp cho mình với nó ăn. Biết nó không quen ăn mặn nên mình pha nước mắm chua ngọt thật loãng ra. Có vẻ con bé lần đầu ăn món này, lúc đầu hơi lạ vị, nhưng dần dần nó cũng thích. Mực tươi nên khá ngọt, 2 đứa đánh chén thế quái nào hết sạch cả hơn kí mực con bé mua.
Ăn rồi vẫn thấy đói, mình lấy ít đồ hộp trong tủ lạnh ra ăn tiếp. Rồi lấy chai rượu nho của nó pha 2 ly (tạm gọi là cocktail) uống. Cách làm đơn giản, giới thiệu luôn để ai không biết có thể thử: dùng rượu nho tự làm hoặc rượu Tây (đóng chai) đều được, đổ 1 phần ly, lấy ít hay nhiều hơn tùy vào việc bạn muốn uống say hay uống chơi, rồi bỏ một ít đường (2 muỗng nhỏ), hoặc mật ong (2-3 muỗng gì đấy), sau đó cho nước trắng vào, pha loãng, khuấy lên rồi bỏ đá vào. Uống khá ngon.
Làm rượu nho thì nên mua thêm sim, rượu sẽ ngon hon, ngâm nguyên trái tầm 1 năm là được @@ nếu đè dập hoặc say nát ra thì tầm 3-4 tháng là uống được, nhưng không khuyến cáo xay nát vì uống có cặn khá khó chịu.
Lần đầu tới chơi với con bé này, mình cũng pha sẵn 1 ly cho nó như thế, con bé có vẻ thích, nên về sau nó tậu đâu mấy chai rượu nho Tây, rồi mua mấy lọ mật ong rừng. Nghe đâu khi nào chán nó lôi ra uống. Nghĩ lại đúng là mình biến con nhỏ thành sâu rượu cmnr.
Ăn uống gì đó, tới gần 8h thì mình với con bé ra xe. Chạy tới công ty lấy thùng đồ ăn, rồi ghé lại phòng của sếp đợi đi cùng, xe chở sếp cũng đợi sẵn. Tới 8 rưỡi thì cả hội đều ở sân bay. Các sếp Nhật – sếp Việt cũng đến tiễn. Con bé cũng phụ mình checkin vé, thanh toán phụ phí (do hành lý quá tải) , ngồi trò chuyện thêm một chút. Cuộc vui nào cũng tàn. Con bé biết điều đó, nó cũng buồn. Nó kêu hè này sẽ vô Sài Gòn chơi 1 chuyến. Rồi nó muốn mình dẫn đi chơi như hồi trước hứa với nó. Nghĩ lại thì mình hứa nhiều thứ vl…
Mình cũng chúc con bé với thanh niên kia có thể nên đôi, kêu con bé nên gìn giữ, bớt ăn chơi qua đêm lung tung lại, người như thanh niên đó khó kiếm lắm. Con bé cũng dạ dạ qua loa, rồi cùng sếp tiễn đoàn mình lên các phòng thủ tục, ở các phòng này thì người không có vé không được vào, nên cũng coi như là nơi chào tạm biệt. Mình là cấp dưới, nên phải tiễn đoàn con bé về, các sếp Nhật nói không cần tiễn ra ngoài đâu, đi xa quá, nên các sếp cũng chào hòi bắt tay nhau xin phép rồi kéo nhau về. Mình dõi theo con bé thật lâu, lòng đầy tâm trạng. Ừ thì ở một mối quan hệ trai gái, mình cũng có thừa nhận là có thích con bé một chút, thích tính cách trẻ con yêu đời của con bé. Thích cái cách sống khá dị của nó…
Con bé cũng quay lại nhìn mình, thấy vẫn còn mình mình đang đứng dõi theo nhìn nó, nó cũng cười, vẫy tay tạm biệt mình, mình cũng gật đầu, chào nó, cho tới khi không còn thấy nó nữa…
Về tới Sài Gòn tầm 11 giờ khuya, xe của các sếp đã đợi từ trước, mình cũng về nhà, mái ấm của mình, nơi có đàn mèo thân yêu đang ôm nhau ngủ.
Và rồi…
Để lại một bình luận