Tôi biết chú ý đến con gái từ khá sớm. Đâu đó trong khoản thời gian mẫu giáo, nhận thức về gái xinh đã hình thành, cô gái đầu tiên thu hút cái nhìn cùng suy nghĩ của tôi đến vào năm cuối cấp tiểu học…
Nhưng mãi đến năm lớp 10, cô gái đầu tiên tỏa sáng trong trái tim tôi lần đầu hiện diện đâu đó sau dãy hành lang đầu năm học mới. Tôi vẫn nhớ hình ảnh của cô ấy của ngày ấy, nụ cười rạng rỡ trong tà áo dài thướt tha… Mỗi ngày, hàng nghìn khuôn mặt lướt qua bạn, nhanh chóng được xóa nhòa bởi hàng vạn khuôn mặt theo sau… nhưng sẽ có “khoảnh khắc” tôi xin mượn lời nhà văn Nguyễn Nhật Ánh như sau:
“Tôi đã gặp hàng nghìn gương mặt, chiêm bao sao chỉ một người.”
Rồi thời gian đi qua, mối tình đầu của tôi, nếu không tính lần nhận được lá thư ngỏ lời từ hồi lớp 8, từ cô gái chưa bao giờ gặp nhau, đã đến sau đó không lâu. Cô ấy là H, không phải cô gái trong “khoảnh khắc” tôi vừa nhắc đến bên trên.
Người ta thường nói, số phận do người, định mệnh tại trời… Ngẫm lại những năm tháng đã qua, tôi cũng dần tin đôi phần vào lời người xưa.
Ngày còn trẻ dại, tôi đã sớm chơi trò chinh phục. Tôi tin việc tiếp cận một cô gái cũng như sáng tạo một cuộc chơi, mà ở đó giữ được tính hấp dẫn của trò chơi là một yếu tố then chốt… Tôi chọn lối chính diện, ít khi cần qua trung gian. Tình đầu của tôi là nàng lớp trưởng xinh xắn… Chính từ mối tình đầu này, với những lời tiên đoán đi trước khi chúng tôi nắm lấy tay nhau, cách mà chúng tôi đã đi đến kết thúc ảnh hưởng không ít đến cách nhìn tình yêu trong tôi về sau.
“Nếu quen nhau, 1 năm sau sẽ chia tay”.
Tôi đã nghe lời nói này trước khi ngỏ lời mời rủ cô ấy cùng đi biển. Bất chấp tất cả những dự đoán rằng nên kiên nhẫn, tôi đã nắm tay cô ấy khi cả hai cùng đi qua những ghềng đá chông chênh trên con đường dẫn ra hòn đảo chỉ lộ diện khi thủy triều rút, và ngỏ lời với cô ấy ngay trên đảo trong cảnh hoàng hôn…
Trên đường về, ngồi phía sau tôi, cô ấy chợt khóc… Tôi hỏi, cô ấy nói không hiểu vì sao… Nhiều năm sau tôi nghĩ lại khoảnh khắc đó, cũng không sao tìm được câu trả lời.
Tôi đã không nhận được câu trả lời đồng ý vào hôm đó mà phải mãi về sau trong một buổi cắm trại đêm. Lặp lại câu nói 1 lần nữa vào buổi bình minh, cô ấy đã trở thành first love của tôi vào buổi sáng lạnh lẽo ấy.
Những ngày ấy tràn ngập ánh nắng, buổi đầu của tình cảm học trò bao giờ cũng tươi sáng như ngày hè… và có chút gì đó thư vị của buổi chiều mưa. Tôi đã sống trong đoạn phim ấm áp không dài lâu. Vào đêm cùng cô ấy đi dự buổi trình diễn nhạc đêm của trường, tôi nhận ra mình lần đầu hiểu được chữ “chán”… Sau bao nổ lực hâm nóng cho chính mình trong âm thầm, thì đến lượt cô ấy cũng nhận ra… Và có người khác. Chúng tôi đã chia tay như vậy. Đúng 1 tuần sau ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau.
Tôi không biết lời dự báo xưa đã đúng, hay chính tôi, hoặc cô ấy đã giúp điều đó thành hiện thực. Dẫu sao cũng chỉ là những tình cảm học trò buổi đầu. Tôi biết bản nhạc Only Love, rồi thích nghe từ khi ấy.
Nút nhấn Next đầu tiên trong đời là thế, giờ kể lại thấy nhẹ nhàng như mây chứ khi ấy cũng bao trăn trở.
Không lâu sau, sự thật chỉ là thời gian ngắn. Hình ảnh cô gái “khoảnh khắc” hôm nào trở về. Tôi quyết tâm xóa đi 1 năm đã qua bằng một cuộc tìm kiếm khác. Thông qua nhiều lần dò hỏi, tôi cũng gom góp được chút ít thông tin về cô ấy. Mà như các bạn đã biết, tin thuộc loại hành lang chẳng bap giờ nên tham khảo…
Không như lần chinh phục first love… Cô ấy, tôi gọi là Mi, rất khó tiếp cận. Chúng tôi học 2 lớp khác nhau, không có bầt kì mối quan hệ bạn bè trung gian nào. Ngày xưa đó, cô ấy có thể hiểu gần như xinh nhất trường, tuy rằng chiều cao hơi khiêm tốn… Cô ấy thích màu trắng, bạn có thể nhận ra điều đó dễ dàng, nhưng cô ấy thích một anh chàng sẽ xuất hiện và làm quen như thế nào đòi hỏi “ăn may” nhiều hơn là bạn có thể nắm bắt ngay sở thích về màu sắc.
Tiếc rằng tôi không có nhiều vận may, thế nên trầy trật mãi thì ngay cả việc làm quen vẫn mãi dừng lại ở hai chữ “đang tiến hành”, có nhiều nguy cơ không thể thành hiện thực.
Cô ấy, theo trí nhớ của tôi lúc đó, không thuộc tuýp người bạn dễ dàng bắt chuyện. Tôi đã làm nhiều cách, gặp trực tiếp, viết thư, hay đi về cùng đoạn đường… Và sau nhiều lần không thành, tôi đã có ý nghĩ bỏ cuộc…
Tôi thể hiện sự thất bại ấy bằng hành động thay vì thở dài và tự kỉ. Sau hành trình tương đối gian nan, tôi cũng tìm được ngôi nhà của cô ấy… Không giống như những dãy nhà phố tẻ nhạt mà ta thường thấy nơi đô thị, nơi ấy có sân vườn, và những cánh đồng xanh mướt… Con người đa cảm trong tôi chợt trỗi dậy trong khung cảnh chiều tà, cộng với cảm giác phải dừng lại, đã khiến tôi cầm bút vẽ lại những gì trong tầm mắt.
Tôi đã vẽ lại trọn vẹn bức tranh khi trở về nhà. Và quay lại sau vài ngày.
Lần đầu tiên tôi sải bước trên con đường dẫn vào ngỏ nhà em… Lần đầu tiên tôi mang theo một món quà làm quen nhưng lại đi cùng cảm giác đây là lời tạm biệt… Sự thật, mười mấy năm sau này, cảm giác như thế luôn đi cùng tình cảm mà tôi dành cho em…
Để lại một bình luận