Phần 37
Ngày 09/03/2015
5 giờ sáng… Vẫn đang say giấc ngủ thì nhận được cuộc gọi của một trong 3 con mèo nhỏ nhà mình…
– Anh nghe
– Anh hả?
– Em đi chơi về rồi à?
– Dạ. Về hồi khuya rồi, mà sợ anh đang ngủ nên giờ em mới gọi
– Đi vui hông nè, có quà gì cho anh hông?
– Tham vừa thôi, lúc nào cũng quà.
– Hông thì thôi. Tự nhiên bữa nay khó tính dữ
– Có mua cho anh đôi giày mới.
– Nghe thích thế.
– …
– Sao vậy? Ngủ rồi à?
– Hông có, em còn tỉnh lắm
– Ê đừng nói em thức từ lúc về tới giờ để đợi gọi cho anh nha.
– Hì
– Cười cái gì trời, hư quá anh giận đó.
– Đừng giận em nữa… Em buồn lắm.
– Sao vậy? Có chuyện gì sao? Nói anh nghe đi.
– Hông, tự nhiên em thấy buồn thôi. Chắc do mệt
– Mệt sao hông ngủ trời?
– Nhớ.
– Anh có trốn đâu mà nhớ làm gì trời. Ngủ giấc mai cũng gặp mà.
– Chẳng biết nữa. Mà… tí đi ăn với em nha.
– Ừ, mà thức đêm vậy đi học được không đó.
– Không được thì nghỉ thôi.
– Hư nha. rồi, để mai anh rủ thêm… đi cho vui. 2 chị em chơi với nhau 1 lúc chắc em sẽ đỡ buồn hơn đó.
– Bữa nay em muốn ăn 1 mình với anh
– Ừ. Vậy nằm nghỉ tí đi, rồi 7 giờ anh qua chở đi ăn chỗ này ngon lắm
– Dạ. Anh ngủ ngoan nhé.
– Em cũng vậy.
Nhắn tin cho con kia là “hôm nay anh có một tí công việc gấp, nên em cứ ăn rồi đi học trước đi nhé, có gì trưa gặp em sau. Yêu em”.
Buổi ăn uống diễn ra khá chóng vánh. Cả 2 đều ăn ít, mình thì cũng thử nhiều cách để hỏi, nhưng kết quả không thu được gì. Tới tầm 7 rưỡi hộ tống về nhà (nữ thanh niên này hôm nay cúp học), còn mình thì phóng tới công ty.
8 giờ rưỡi
– Anh tới chỗ làm chưa?
– Tới rồi nè, anh đang ngồi làm việc nè
– Hì.
– Sao vậy cô bé, giận anh gì à?
– Đâu có
– Sao sáng ăn ít vậy? bình thường đi với anh em chăm ăn lắm mà.
… (im lặng, tầm 2 tiếng sau mới nhắn lại)
– Anh ơi… em trễ 1 tuần rồi
– Em ở nhà đi, để anh chạy qua chỗ em.
Xin phép sếp cho nghỉ luôn hôm nay, mình vội chạy ra xe máy phóng như bay trên đường.
– Anh tới rồi nè, em mở cửa cho anh với
– Anh về đi, em muốn ở một mình
Đâu đó ở bên kia điện thoại, là những tiếng nấc rất nhẹ, là hơi thở nặng nhọc, là ai đó đang khóc…
– Em hông mở là anh gọi người mở đấy.
Cửa phòng không khóa, mình nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Em đang ngồi đó, trong căn phòng nhỏ của em, ôm cái chăn không nói gì… Nước mắt em vẫn rơi. Mình tiến tới, ngồi bên cạnh, ôm em vào lòng. Em không ôm mình như những lần trước đây, cũng không đẩy mình ra…
– Là anh không tốt
– Anh đừng nói nữa, em muốn được yên tĩnh
– Ừm. Anh sẽ luôn bên cạnh em mà.
– Chị có giận em không anh?
– Không đâu em, anh chị luôn thương em nhất mà.
Mình cứ như vậy, ôm em thật chặt. Mình có thể cảm nhận được em đang run lên trong vòng tay mình. Cảm nhận được tiếng nấc như không thể cất thành lời.
Đối với mình, lập gia đình lúc này, không phải vấn đề gì của mình, dù gì cũng đã tới tuổi cần có vợ có con rồi, nhưng với em, em vẫn còn quá trẻ. Em còn bao nhiêu ước mơ, hoài bão, còn sự kì vọng của gia đình ở trước mặt…
Còn có em… Người mà mình đã hứa sẽ lấy làm vợ… Rồi giờ mình lại mang thêm cái tội là kẻ ngoại tình, là thằng phải bội…
Mình cảm thấy có lỗi…
– Anh sẽ hông bỏ rơi em chứ?
– Hông
– Rồi lúc em sinh con, em mập, em xấu, anh sẽ không bỏ rơi em chứ?
– Hông
– Anh nói thiệt đi.
– Anh có bao giờ muốn bỏ rơi em đâu. Anh chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.
– Anh cưới chị rồi có bỏ rơi 2 mẹ con em hông
– Giờ anh còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện đó nữa em.
– Anh nói láo. Cả mấy bữa em đi chơi với nhà, anh có thèm nhắn cho em 1 tin nào đâu
Rồi em khóc thật to, đánh thật mạnh vào ngực mình. Rồi em vừa khóc, vừa cắn mạnh vào tay mình. Đau lắm. Tới tận giờ vẫn còn cảm thấy rát.
Mình ôm em. Chắc có lẽ đây là việc duy nhất mình nghĩ ra được lúc này.
– Anh đi đi.
Em đánh mạnh vào người mình,đẩy mình ra. Mình cũng không nói gì, đi thẳng ra xe. Em nói to “Anh đừng tới đây nữa”.
Em vẫn ngồi đó, mắt nhìn ra ngoài hướng cửa sổ…
– Á nóng. – Em giật mình quay lại. – Sao anh còn chưa đi nữa.
Mình cầm hộp cháo mực nóng hổi, chạm nhẹ vào tay em. Em nhìn mình, nước mắt cứ từ đâu lại đổ. Em lao tới ôm lấy mình.
– Ăn đi nè, sáng giờ em đã ăn cái gì đâu. Anh mua món em thích nhất cho em ăn nè.
Dỗ 1 lúc sau, em mới chịu ngoan ngoãn ngồi để mình đút cho ăn. Cả ngày hôm qua lẫn sáng nay hình như em vẫn chưa ăn gì. Nghĩ tới điều đó mình lại không thể tha thứ cho cái bản thân khốn nạn này được. Em đói, thoáng 1 cái đã hết hộp cháo. Mình mở tủ lạnh, pha cho em 1 ly sữa. Em cũng uống hết.
Véo mũi em một cái, mình cười nhẹ. Ừm. Rồi mọi chuyện sẽ đều có cách giải quyết. Ai gây ra thì người đó chịu thôi. Mình nghĩ… có vẻ… số phận mình là như vậy, mãi mãi chẳng xứng đáng có được một kết cục với người mình yêu. Mình không đáng có được hạnh phúc, và đã sẵn sàng đón nhận mọi sự trừng phạt.
Chỉ có điều… cô bé ngây thơ trong sáng này không có tội. Và mình cũng đã sẵn sàng làm mọi thứ để chuộc lại phần nào lỗi lầm mình gây ra.
– Đánh răng tắm rửa cho thơm đi, rồi đi dạo với anh.
– Em hông muốn đi đâu hết.
– Hông muốn cũng phải đi.
– Sao vậy?
– Bộ hông muốn con tụi mình khỏe mạnh hả? – mình chồm tới, véo mũi em 1 cái.
– Dạ muốn.
– Lêu lêu, miệng toàn mùi sữa luôn kìa.
– Thấy ghét.
Rồi em ton ton lấy quần áo chạy vào toilet.
Em của hôm nay đã không còn là cô bé mạnh mẽ, nhí nhảnh mình biết hôm qua nữa. Em của mình hôm nay đã ra dáng một người mẹ rồi. Em đi chậm hơn, nói ít hơn, cười cũng ít hơn, cũng không đòi ăn vặt nữa. Tự nhiên nghĩ tới điều đó,trong lòng mình lại nhói lên…
Mua cho em một ít đồ ăn chiều, thêm đồ ăn tối, thêm sữa. Cũng chiều, gia đình em sắp về, em cũng kêu mình về, dù rằng mình định thú tội trước cô chú. Nhưng em nói thôi khi nào có dấu hiệu rõ ràng để chắc chắn hơn đã thì hẵn tính tiếp. Giờ em không muốn làm quá lớn chuyện lên, để rồi ảnh hưởng tới mọi người. Em đã đỡ hơn, không khóc nữa, cũng đã có thể cười khi tiễn mình. Em muốn là bé ngoan, muốn từ giờ mỗi ngày em trôi qua thật vui vẻ.
Mình cũng về nhà, lòng nặng trĩu… Giải thích qua loa với em là phải đi gấp với sếp, nên không thể chủ động trước thời gian nghỉ ngơi được. Em thấy mình bơ phờ sau 1 ngày nắng gió, cũng làm cho mình mấy món ăn vặt, rồi xuống nhà chơi với mẹ, để mình trên lầu nghỉ ngơi.
7 giờ tối…
– Mình đặt tên con là gì hở anh?
– Mình đã bàn với nhau chuyện này rồi đúng không nhỉ? Giờ em thích tên nào thì anh lấy tên đó thôi.
– Nếu là con gái thì em đặt tên là Hoài Thương được hông? Em thích tên đó
– Được, mà tưởng em cũng thích tên Yến Vy chứ?
– Thích, nhưng đó là tên con của anh chị mà
Ôi trời ơi cô bé của tôi ơi… tới lúc nào rồi mà em còn suy nghĩ như vậy hả? Em có thể ích kỉ vì em một chút được không?
11 giờ tối…
– Ngủ ngoan nha ba của Hoài Thương
– Ừ, 2 mẹ con cũng ngủ ngoan nhé.
– Ngày mai mình đi ăn sáng chung nữa nhé. Em muốn từ giờ mình đi ăn cùng nhau.
– Ừ, vậy hẹn em sáng mai nhé.
– Em cũng muốn gặp chị nữa.
– Mai anh sẽ chở chị đi chung luôn.
– Anh có hối hận vì hôm đó tụi mình đã như vậy hông?
– Có. Anh chưa bao giờ không trách anh đã ngốc tới vậy.
– Có phải lỗi của anh đâu. Cũng một phần do em nữa mà. Với hôm đó cả 2 cũng say nữa.
– Vậy còn em? Em có hối hận không?
– Không. Em thì ngược lại, em cảm thấy vui vì điều đó
– Vui á?
– Ừ.
– Nói chơi hay thật thế cô bé?
– Thật.
– Ừ, thôi khuya rồi, ngủ đi nè, mai còn dậy ăn sáng với anh chị rồi đi học nữa.
– Dạ.
1 giờ sáng hôm sau…
– Anh
– Chưa ngủ nữa hả?
– Hông ngủ được
– Gọi anh có gì hông?
– Mai mốt… mình làm nữa nha…
Để lại một bình luận