Phần 42
Ngày 18/03/2015
Mèo con vẫn nằm viện. Mình thức cả đêm trong bệnh viện để chăm con bé. Nhìn con bé mơ màng thở yếu ớt, lâu lâu lại giật mình dậy, mình thật sự thấy tội nghiệp con bé vô cùng. Nắm tay con mèo nhỏ thật chặt, miệng cứ thì thầm “cố lên, đã có anh ở bên cạnh em nè, cố lên. Em là cô bé rất mạnh mẽ mà, đúng không”…
Sáng, 6 giờ vợ mình lên thay ca, mình về nhà tắm rửa thay đồ, rồi lại lội lên bệnh viện. Tầm 7 giờ Ly đem ragu với canh hầm lên, 4 đứa ăn như chốn không người trong phòng bệnh.
Cả đêm mất ngủ nên hôm đó cũng vật vờ ở công ty. Trưa quyết định xin sếp cho nghỉ buổi chiều, về nhà ôm vợ ngủ. Dù gì thì buổi trưa chiều thì có Trang với mấy đứa bạn ghé chăm Mèo con, nên 2 vợ chồng cũng an tâm một chút, ít ra có tí thời gian riêng tư.
– Nhìn anh vậy em thấy tội nghiệp anh quá. – Vợ nằm trong lòng mình, khẽ hôn nhẹ ngực mình.
– Có gì đâu nè. Ở đây con bé có mình mình là người thân, ba mẹ nó lại ở xa, anh với em cũng coi nó như em ruột trong nhà, nên nếu là em thì em cũng làm vậy thôi đúng không nè.
– Nhưng em thấy tội nghiệp anh lắm.
– Ừm, anh ngủ 1 giấc là khỏe liền thôi.
– Ừm, anh ngủ đi. Em cũng ngủ.
– Em ngủ ngoan.
Cứ thế, 2 vợ chồng ôm nhau ngủ một giấc tới 4 giờ chiều. Ngủ dậy thì mình cũng tắm rửa, rồi đi thăm con bé, vợ chồng thay ca cho Trang, sẵn tiện mua ít đồ ăn con bé thích. Tới nơi thì Trang cũng đang học bài, thế là cả đám ngồi bóc bánh ăn, rồi mở hộp phở từng đứa ra ngồi ăn chung.
Tới tầm 5 giờ thì đám bạn mình tới, cả trai cả gái. Hôm đó mình bận, nên mình nhờ tụi nó chăm dùm một hôm. Ít ra đông người, lại toàn người quen nên con bé cũng sẽ thoải mái hơn, nếu không ngủ được cũng có mấy anh mấy chị chơi cùng.
Nói về việc minh bận, tối hôm đó mình có hẹn với Ly, ăn tiệc chia tay của con bé với lũ bạn học (cấp 2-3, ĐH). Chú (ba Ly) cũng gọi cho mình nhờ đi cùng trông con bé, vì tổ chức ở Beer Club (có phòng tiệc riêng), nhưng chú cũng không an tâm lắm. Sợ Ly bị bạn bè chuốc say cũng không ổn, nên nhờ mình đi cùng coi hộ, mà thật ra nghe đâu là Ly năng nỉ bố nó kêu chú gọi cho mình để nhờ mình đi @@.
Lúc trưa Ly cũng “mượn” vợ mình tối nay rồi, em cũng đồng ý, tối em về nhà riêng của 2 đứa lo tiếp cái luận án với đám bạn. Cũng lúc trưa, 2 vợ chồng có ghé coopmark ăn cơm, em lén mua 1 hộp ba con sói rồi ra nhét bóp mình, khi bị phác giác thì em nói nhỏ “tính anh vậy em phải lo, lỡ uống say còn biết đường về. Làm gì làm, đừng làm ảnh hưởng tới con bé, miễn về trước nửa đêm gọi chúc em ngủ ngon là được”.
Tới tầm 6 giờ thì mình có mặt ở nhà Ly, lúc đó Ly cũng vừa tắm xong, mặc cái áo đầm ở nhà, rồi ngồi lựa áo quần gì đó. Cô chú có vẻ cũng bận, đi làm chưa về, nhà còn mỗi 3 người, tính luôn cô giúp việc. Ly gọi mình vào phòng.
– Anh ơi em nên mặc cái này hay cái kia?
Ly chỉ vào cái đầm liền thân màu hồng cánh phấn với cái đầm xòe màu cam. Kinh nghiệm lâu năm, tốn tầm 5 giây suy nghĩ, mình trả lời dõng dạc:
– Mặc cả 2 nhé
– Ớ? Là sao?
– À… – thấy hơi quê – mặc 1 cái mang theo 1 cái, nửa buổi thay cái khác.
– Nhưng anh thấy cái nào đẹp nhất?
– Với anh em mặc thế nào cũng đẹp nhất hết. Rồi giờ thay đồ lẹ đi chứ không trễ đó cô bé.
Con bé định thay luôn trong phòng ngủ, nên mình cũng tế nhị ra ngoài, thì nó kéo tay lại, chốt cửa.
– Gì đấy? Nhà còn cô giúp việc đấy nhé
– Anh ở lại tí kéo dây kéo áo cho em với.
– Ê đừng nói định lột luôn ở đây nhaaaa.
– Anh có cần giả vờ ngại ngùng như vậy hông?
– Hết nói nổi em.
Ừ, rồi cũng thể hiện là thanh niên chuẩn, mình quay mặt đi chỗ khác, lúc sau con bé khều khều.
– Thay xong chưa?
– Gần xong rồi.
– Vậy gọi anh cái gì đó.
– Anh quay qua cài dây áo ngực cho em với. Loại này mới mua em hông cài tới.
Quay qua thì con bé đang… quỳ trên giường, 2 tay loay hoay cái áo ngực, loại dây rời gì đấy bắt chéo 2 bên lưng.
Sau 1 giây quay mặt sang, thì chợt… giật cmn mình… Con bé không mặc… sịp…
– Con lạy mẹ, sao không mặc cái quần vô trước.
– Quen mặc áo trước rồi.
– Haizz… – mình lắc đầu – rồi quỳ đó làm gì, quay lưng qua để anh còn cài nữa.
Nói chứ cái áo khó cài tổ bố, không có khóa bằng kim loại như mấy áo thường, đàng này mọi thứ đều bằng vải, cho cái nút thắt vào cái lỗ vải bé tí đúng là cực cmn hình.
– Anh.
– Hử – mình vẫn đang loay hoay tìm cách cài áo cho con bé
– Anh chán em rồi hả?
– Gì đây trời.
– Trả lời đi, đừng có nói lảng ra chỗ khác
– Làm gì có. Thương không hết lấy gì chán.
– Chứ sao em hông mặc đồ mà anh hông lao vô em như hôm bữa?
– Anh hông muốn làm gì có lỗi với em nữa.
Chả biết trả lời sao, nên trả lời đại câu như vậy. Ừ… cũng có vẻ là câu trả lời hợp lý nhất rồi.
Mặc xong cái áo, thì quay chỗ khác cho con bé mặc nốt quần với đầm. Đi dự tiệc con bé mặc bộ hồng cánh phấn liền thân, trông rất xinh. Con bé cũng cất bộ đầm xòe vào hộp, rồi bỏ lên giường, nói mình tí nữa sẽ mang theo để nửa buổi thay. Công nhận con bé biết nghe lời. Cũng vui vui…
Xiêm y tươm tất, tưởng là vi vu rồi thì con bé kêu mình đợi 1 tí để con bé… trang điểm. Bi kịch cũng từ đây mà ra. Thế bất nào con bé hết chải, sấy, rồi lại chải, rồi highlight tóc, rồi xịt gel làm mềm tóc (khá thơm mùi hoa hồng), rồi lại xịt nước bóng, rồi lại chải.
– Em làm như vậy có đẹp hông?
– Em làm kiểu gì cũng đẹp nhất hết á.
– Hông có nhiệt tình gì hết, vợ trang điểm chồng phải vui vẻ khen đẹp.
– Dạ, vợ đẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹẹp.
– Hì.
Xong con bé lại quay sang trang điểm tiếp. Tới phần tô son, kẻ mắt cũng nhộn không kém, mình thì biết đếch gì phối màu đâu, con bé cứ hỏi “tóc màu này thì kẻ mắt màu này hợp hông, tô son màu kia đẹp hông”… Định nói thôi em khỏi kẻ cmn đi, cứ đánh son đẹp vào rồi đi với anh là được. Em cũng có cần trang điểm đậm làm gì đâu, nhưng mà thôi… sợ nó giận, nên cũng tươi cười “dạ đẹp”. Về sau cũng cản con bé không cho kẻ mắt, chỉ tô phấn nhẹ rồi tô son màu hồng, coi như cùng tông với màu áo luôn.
Tới tầm… 7 rưỡi… vâng, trang điểm thay đồ hết 1 tiếng rưỡi @@ mình với con bé mới vác mặt ra xe. Chả hiểu cô giúp việc có hiểu nhầm là 2 đứa… abcxyz không nữa… nhưng cũng tươi cười chào cô, cô cũng chào, không nói gì.
Ly đưa mình chìa khóa chiếc 4 chỗ của nhà Ly.
– Bữa nay anh làm tài xế.
– Trời, chuẩn bị kĩ dzậy luôn à?
– Hông lẽ em trang điểm đẹẹẹẹẹẹp zậy mà anh bắt đi xe máy cho bụi vô mặt em hở?
– Ừm. Anh biết mà, chọc tí thôi. Mà nói trước anh ít khi chạy xe hơi lắm nha.
– Xạo vừa thôi.
– Thiệt, anh nhà nghèo từ nhỏ biết chạy máy cày thôi chứ xe xịn quá anh sợ hư.
– Kệ.
– Dạ mờ tiểu thư lên xe.
– Hì, ngoan.
Mình cầm hộp áo, bỏ lên yên sau, rồi mở cửa cho Ly, Ly ngồi ghế trước kế bên tay lái. Đi 1 lúc thì tới Vene beer club. Cũng đã có sẵn vài đứa bạn Ly tới rồi. Đánh xe vào bãi, Ly ton ton ôm chặt tay mình đi vào trong tiếng la í ới của đám bạn.
– Chội ôi, anh nào zị Ly.
– Chồng tui đó.
– Chồng luôn nhaaa
– Mốt đi rồi cho mượn chồng vài bữa nhaaaaaaa
– Mượn đi bà về bà xử từng đứa nhé
Hơi bất ngờ vì chưa gì đã giới thiệu “nhạy cảm” thế rồi. Nhưng thôi kệ, ngày vui con bé, với lại cũng đang giữa đám bạn nó. Nên mình cũng tình cảm, kéo Ly vào lòng, rồi chào hỏi qua đám bạn, kệ chúng nó la ó thế nào.
Dẫn Ly vào nhận phòng, rồi cũng lì xì thằng bồi 1 tí, để nó phục vụ nhiệt tình hơn, mình, Ly với chúng bạn dắt nhau vào. Đồ ăn, đồ uống, bánh kem, mọi thứ cũng đã chuẩn bị sẵn. Đợi 1 lúc nữa vài đứa cuối cùng tới. Tiếc là thanh niên trường mỏ không đến, không lại có trò vui.
Buổi ăn uống diễn ra khá nhộn, hết tuyên bố lý do, chụp chọt mỗi đứa 1 kiểu, thì đám bồi mang món khai vị với ít rượu tây, nước ngọt ra. Sau đó có 2 món chính, ăn xong món chính thì thằng bồi vác 2 cái loa mini với dàn karaoke mini ra, mỗi người xoay tua hát tặng Ly một bài. Sau đó ăn tiếp món chính thứ 3, rồi ai muốn ăn uống tiếp thì ở lại, ai muốn nhảy nhót thì có thể ra ngoài nhảy cùng những người ở đó.
Ly gọi thằng bồi ra nhờ con bé DJ vếu bự đánh 1 bài slow, rồi kéo cả đám ra nhảy. Mình thì chắc ai cũng biết, nhỏ lớn ngu nhất vụ nhảy, học miết chả vô, lại bị Ly kéo ra ngoài, nói chung ngại vô cùng.
– Anh hổng biết nhảy đâu đó.
– Xạo nha, ai chắc lạ gì bar bọt đâu mà hông biết nhảy
– Anh nói thiệt mà.
– Hì, cứ ôm eo em là được.
– Ừm.
Cả đám người trong club, trai gái, già trẻ, bắt cặp với nhau cùng nhảy một điệu slow, mình thì ú ớ thế nào đi vài bước đã suýt té mấy lần.
– Anh nhảy dở thiệt
– Anh nói xạo em làm gì
– Thôi đừng nhún theo nhạc nữa.
– Nhưng không làm vậy mất mặt em lắm, ai đời bạn trai em lại là thằng hai lúa không biết nhảy.
– Ôm eo em chặt vào đi.
Mình ôm Ly thật chặt. Ly quàng 2 tay vào cổ mình, kéo nhẹ xuống. Cứ như thế, mình và Ly đứng ôm nhau, hôn nhau giữa cả trăm con người. Một nụ hôn thật dài, thật mãnh liệt.
– Cảm ơn em.
– Vì sao?
– Vì đã chấp nhận một thằng không ra gì như anh.
– Không biết nữa… nhưng mà…
– Nhưng sao nè?
– Em yêu anh bởi vì em biết anh thương em, anh quan tâm em vì em là em, chứ không phải vì em là con của ba mẹ em.
– Vẫn còn buồn chuyện thanh niên kia hở.
– Dạ. Cũng quen từ cấp 3 mà anh.
– Cũng may là chưa thích em bé tới mức ăn ngủ với nó nhỉ, chứ không có khi nó lại lấy cái đó làm khổ em với gia đình em nữa.
– Em đâu phải con ngốc. Chỉ là em muốn níu giữ với chút hy vọng là người đó sẽ dành tình cảm cho em thôi.
– Vậy trước đây anh có dành chút xíu tình cảm gì cho em không nè cô bé?
– Có, nhiều chứ. Em cảm nhận được mà.
– Chỉ sợ em cảm thấy buồn khi nghĩ tới chuyện quá khứ của anh thôi.
– Em chấp nhận mà, ít ra em cũng có tình cảm với anh, và dù thế nào anh cũng có tình cảm với em.
– Anh may mắn quá nhỉ.
– Đừng yêu ai khác nữa nhé. Em không thích đâu. Em thấy thương chị lắm. Em muốn thấy anh chị cưới nhau.
– Anh biết rồi.
– Anh có thương em hông?
– Có.
– Có yêu em hông?
– Có.
– Em cũng vậy.
Ly mỉm cười, lộ ra những chiếc răng thật trắng, hơi thở của em như một cơn cám giỗ không hồi kết cứ len lỏi vào mình. Mình cũng cúi nhẹ, hôn nhẹ lên trán, lên mũi rồi lên môi em. Cứ như thế, 2 đứa đứng hôn nhau một lúc nữa.
Chợt, giật mình khi nghe thấy có tiếng vỗ tay. Ra là lũ bạn xung quanh đang hò hét ỏm tỏi lên, mấy đứa cầm điện thoại quay lại cảnh nóng này. Mình cũng thấy ngại, dắt tay Ly vào phòng. Ly cũng ôm chặt tay mình.
Vào phòng, bị bọn trai gái bê đê chọc một buổi, rồi vừa ngồi cười kệ mẹ chúng nó, vừa ăn trái cây tráng miệng, xong lại nghe đám choai choai kia quẩy, đứa hát đứa nhảy. Nói chung khá nhộn.
Gọi 1 cuộc cho em, em đang ở bên nhà mẹ mình, ra là em làm bài với đám bạn xong thì qua ngủ với mẹ với con em, xong mẹ bận tí sổ sách nên em cũng giúp. Mình kêu có lẽ sẽ về trễ, chúc 2 người ngủ ngon, 2 người cũng nhắn mình tranh thủ sắp xếp về sớm để mai còn đi làm. Mình cũng nhắn có gì cứ khóa cửa, lỡ về khuya quá mình ghé chung cư ngủ cũng được cho đỡ mất giấc ngủ của nhà. 2 mẹ con cũng bận quá nên ừ ừ qua loa rồi thôi.
Tầm 11 giờ, cả đám lại kéo ra ngoài, tham dự event của club. Cũng tia thử vài em, nhưng thấy toàn sang chảnh, với lương nhân viên quèn rớ không nổi. Mấy con nhân viên vẫn hở hang như mọi bar/club khác, có cái… mình chẳng hứng thú với đám này.
Ly nhéo mạnh tay mình 1 cái.
– Nhìn cái gì đó.
– Nhìn xung quanh coi quen ai hông thôi
– Xạo, nhìn gái thì có.
– Có cô gái ôm anh chặt vậy sao anh dám nhìn ai nữa chứ
– Nịnh là giỏi
2 đứa ở lại chơi, nhảy nhót, rượu chè một lúc, tới hơn 12 giờ thì ai về nhà nấy. Dù gì tụi kia cũng phải về hôm sau đi học. Chào hỏi qua loa, có vài con bạn Ly xin số nhưng Ly nhất quyết không cho, mình cũng chịu. Dù gì cũng chả muốn dính tới gái nên kệ mọe chúng nó. Coi như cỏ rác đi.
Đánh chiếc xe ra, bon bon đường lộ mà chạy, trời về đêm, nhưng Sài Gòn chả bao giờ là hết tấp nập. Ly nắm tay mình.
– Em chưa muốn về nhà.
– Hông về ngủ ba mẹ lo đó.
– Em nói em đi với anh rồi, ba mẹ hết lo rồi.
– Ba mẹ hông sợ anh làm gì công chúa của ba mẹ à?
– Có sợ thì anh cũng làm rồi đó thôi.
– Hết nói nổi em. Giờ muốn đi đâu nè.
– Qua nhà anh, muốn đi chơi công viên
– Giờ nửa đêm rồi còn ai chơi đâu em.
– Muốn ăn bún bò ở đó.
– Trời ăn cả tạ đồ ăn rồi mà chưa no hả?
– Chưa.
– Ừ thì đi.
Con bé cứ lay lay tay mình, vẻ mặt thì tội nghiệp không đỡ nổi, mình cũng đói, nãy cứ ra vẻ thanh niên chuẩn ăn uống khá điều độ, lại toàn rượu bia là nhiều nên quẩy tí là mau đói. 2 đứa cứ thế chạy thẳng tới quán bún bò 24/24 ở gần chung cư, gọi 2 tô nhiều thịt, ăn no muốn bể bụng. Ngồi ngắm đường ngắm phố 1 tí, rồi lại đánh xe rẽ vào công viên nhỏ của chung cư. Trời cũng đã lạnh, nắm tay nhau chạy nhảy một chút rồi 2 đứa cũng quay lại chỗ xe. Ly mở cửa sau, kéo tay mình xuống hàng ghế dưới.
– Sao thế cô bé?
– Em lạnh quá, em muốn anh ôm em một chút.
– Có cần phải lấy lý do là lạnh đâu em. Em muốn anh ôm lúc nào chả được nè.
– Hì, sợ anh hông chịu
– Anh đang đóng vai chồng em mà, quên rồi à.
– Hì, quên mất.
Cứ như thế, Ly ngồi gọn vào người mình, mình cũng tựa vào cửa xe, gác chân lên ghế, ôm lấy con bé. 2 đứa cứ như thế một lúc, hôn nhau cũng thật nhiều… cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt nhau là lao vào hôn nhau…
– Khiếp. Hư chưa kìa
Ly lên tiếng, phá tan không gian lãng mạn đó.
– Sao nè?
– Hầy… – Ly xoa xoa thằng đệ của mình – chưa gì đã vậy rồi
– Đàn ông mà em. Bên cạnh người mình thương thì cũng phải có chút cảm xúc chứ.
Rồi 2 đứa lại lao vào thơm nhau, lại ôm nhau, trêu đùa với lưỡi nhau, mũi cọ cọ vào nhau như 2 con cún nhỏ hay chơi đùa…
– Về thôi cô bé, trễ rồi
– Ai là cô bé, hôm nay là “vợ”
– Ừ – mình hôn nhẹ lên môi em một cái – về thôi vợ
– Về đâu nè?
– Về nhà em, bộ em muốn ba mẹ em giết anh à.
– Dạ.
Mặt Ly trầm xuống, có vẻ con bé không vui. Nhưng biết làm sao được. Cái gì ra cái đó, hôm nay, có nói thế nào, mình cũng là 1 thằng trông trẻ, có làm gì thì cũng phải đem con bé về trả cho ba mẹ nó.
Xe dừng lại trước cổng lúc gần 2 giờ, cô giúp việc cũng ra mở cổng. Cô chú cũng đã ngủ, mình đánh xe xuống hầm, cũng chào tạm biệt Ly rồi ra chỗ xe mình. Ly chạy theo, kéo tay mình lại. 2 đứa không nói gì, lại đứng hôn nhau 1 lúc dưới hầm để xe.
– Tới lúc anh phải về rồi.
– Chồng yêu cõng em lên nhà.
– Tưởng về nhà thì hết làm vợ chồng rồi chứ?
– Một tí nữa thôi…
– Ừ.
Rồi cứ thế, mình cõng Ly ra khỏi hầm gửi xe, rồi cõng lên lầu trong cái ánh lắc đầu bó tay của cô giúp việc. Cô cũng buồn ngủ, khóa cửa cẩn thận rồi vào phòng luôn. Mình thì cõng ly xuống bếp cho Ly lấy ít nước cam, rồi 2 đứa ngồi uống 1 hơi cho khỏe, xong ngắm con bé 1 chút, rồi lại gồng mình cõng lên lầu.
Ngồi cái oạch xuống giường con bé. Haiz. Ăn cái quái gì nặng gớm.
– Sao hở? Làm chồng em một ngày thấy thích hông?
– Ngày nào cũng cõng lên cõng xuống chắc khỏi tập tạ anh cũng thành Lý Đức quá.
– Hì. Có mỗi anh chiều em nhất. Em nhờ gì anh cũng làm hết.
– Anh còn nợ em cả cuộc đời mà cô bé.
Ly bay tới ôm cổ mình.
– Đừng nói như vậy nữa, em có bao giờ trách anh đâu
– Do anh tự trách anh thôi.
Chưa nói dứt câu, em đặt vào môi mình một nụ hôn. Thật dài. Cứ như thể em không muốn mình nói thêm bất cứ điều gì.
– Em yêu anh, đó là lựa chọn của em. Thế thôi.
– …
– Em đã gửi cuộc đời em cho người em yêu thương, với em như vậy là đủ. Ít ra em đã không giao nó cho một người chả ra gì.
– Chỉ là anh thấy như thế thì tội nghiệp cho em lắm. Em là cô gái tốt, em đáng được sống bên cạnh, được lấy người yêu thương em.
– Anh hông yêu thương em hả?
– Có
– Vậy thì em còn cần gì nữa.
– Chỉ là thấy có lỗi với cả 2 người…
Ly đẩy mình nằm xuống giường, 2 đứa trao nhau một nụ hôn thật dài nữa…
– Em cũng rất thương chị, em sẽ không phá vỡ hạnh phúc anh chị đâu.
– Em không hối hận chứ…
– “Never”
Để lại một bình luận