Phần 43
Chuông điện thoại reo, đã 4 giờ sáng, cũng đã sau hơn 1 tiếng quằn quại trên giường… Ly cũng mệt. Vừa mới lim dim ngủ. Mình lấy cái áo ngủ khoác lên người Ly, thắt dây lại cho đẹp, rồi kéo chăn đắp cho con bé. Xong mình cũng vào toilet, tắm táp một hơi cho sạch. Rồi ôm cái gối ra salon bên ngoài ngủ.
Một lúc sau, Ly cũng lẽo đẽo ôm mền ôm gối ra salon đòi… ngủ chung. Nhìn cái vẻ mặt ngái ngủ, mếu máo khóc lóc “anh đi đâu zợ, sao ngủ ở đây”, mình thấy mắc cười vô cùng. Haiz. Bộ salon trên lầu khá nhỏ, được cái bố trí thành 2 dãy dài vuông góc nhau và xếp ngay vào góc tường, nên thế là mỗi đứa nằm 1 góc, nằm tựa đầu vào nhau rồi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, mẹ Ly với cô giúp việc dậy sớm làm đồ ăn sáng. Mẹ Ly lên lầu gọi Ly dậy thì thấy cảnh con gái rượu nằm chỏng chơ trên salon lên trách
– Dậy! 2 đứa phòng đâu không ngủ mà lại ra salon nằm cho viêm phổi chết à?
Mình cũng giật mình dậy, chào cô. Mời chợt để ý là… đù, ngoài này lạnh thật. Nhìn sang Ly, cũng may là con bé còn lôi được cái mền ra đắp, không chắc bị chửi thối đầu mất.
Ly vẫn nằm nướng một lúc, rồi mếu máo
– Con sợ anh ngủ một mình buồn nên ra đây nằm chung.
Thấy con bé làm cái mặt mều yêu thế, cô cũng bật cười, rồi gọi mình đi đánh răng, tắm rửa, rồi xuống ăn sáng với cô chú… Ly thì không chịu ăn, chỉ uống sữa, rồi đòi mình ăn lẹ để Ly “còn mang đồ ăn tới bệnh viện ăn với chị”. Mình cũng ăn một ít, vừa ăn vừa trò chuyện linh tinh về “đứa bạn nằm viện”, cũng như giữ phép lịch sự với cô chú, rồi đợi Ly tắm rửa thay đồ, xong 2 đứa mang mấy hộp đồ ăn lên bệnh viện.
– Con bé hành con quá, ăn uống cũng không yên – cô ra tiễn mình, vừa vỗ vai vừa nói.
– Dạ hông sao đâu cô, tí tụi con lên đó ăn tiếp mà.
– Con bé càng lớn càng nhõng nhẽo ra. Con nữa, phải dữ lên, chiều nó riết nó hư đó.
– Con có nhõng nhẽo gì đâu – con bé ngồi sau, ôm chặt lưng mình, rồi lại giở cái giọng mếu máo đó.
– Hôm qua cô Ly bắt cậu Hưng cõng từ dưới tầng hầm lên tới phòng ngủ luôn đó. – cô giúp việc méc
– Trời ơi hư quá nha. Lần tới đừng có chiều nó nữa, chứ không nó cứ làm tới đó.
– Dạ, con biết rồi.
– Ừ thôi 2 đứa đi đi kẻo trễ.
Chào cô chú, cô giúp việc, mình với Ly cũng lên đường. Ly ngồi sau, ôm chặt, rồi nhéo nhéo vếu mình mấy cái.
– Gì đấy, sáng sớm tìm zai mò zú rồi à.
– Ai thèm.
– Ừ tí anh về méc mẹ nha, có mẹ bảo kê anh rồi đó.
– Méc đi, em chưa méc chuyện đêm hôm qua anh làm gì em đó.
– Sao giờ lại dọa anh nữa.
– Ai kêu dám dọa em.
– Haiz.
– Anh
– Hử?
– Em thích sau này ngày nào cũng được anh đèo đi, được ngồi sau ôm như vậy.
– Cái này hơi khó nha.
– Thì thích vậy thôi. Ngồi sau như vậy thích lắm.
– Anh.
– Hử?
– Có thương em hông?
– Có.
– Em cũng zậy.
– Cảm ơn em.
– Em sẽ bu theo anh cả đời luôn. Anh chị cưới nhau em sẽ qua ở cùng, chơi cùng với con anh chị, lâu lâu rủ anh chở đi chơi, vui.
– Em làm anh áy náy quá.
– Có sao đâu, em vui nè.
Rồi xe cứ chậm chậm, đi ngang qua quán cafe gần đó, quán phát mấy bài bất hủ một thời của Ưng Hoàng Phúc, “rồi ngày đó chắc chắn không bao giờ quaaaa, vì đôi ta là của nhau thế thôi”.
– Ừm… vì đôi ta là của nhau, thế thôi, em nhỉ.
– Hì, dạ..
Mình với Ly tới bệnh viện tầm hơn 6 rưỡi, cũng sớm chán. Tầm 15 phút sau thì em cũng tới, 4 đứa ra căn tin ngồi ăn canh hầm nhà Ly nấu. Mua cho mỗi đứa lon nước cam, mua thêm hộp sữa cho con Mèo ngố đang bệnh, đợi chúng nó ăn uống no say xong thì mình kèm em tới trường, rồi sẵn đường chở Ly về nhà cho con bé ngủ. Tính ra đêm rồi con bé ngủ có hơn 1 tiếng, cứ bắt nó thức vậy không ổn tí nào.
Trả công chúa cho cô chú, cũng chào cô chú cái rồi mình lại lên bệnh viện. Đợi 8 giờ bác sĩ tới thì chờ lấy kết quả thử máu, rồi kí giấy cho con bé truyền thêm mấy chai nước nữa. Haiz, rốt cuộc hôm đó vẫn chưa cho về. Sau đó thì thả con bé nằm chơi ở viện, mình chạy tới công ty.
Nhắn với sếp trước là phải chăm con em nằm viện nên xin tới trễ mấy hôm, nên cũng không ngại lắm. Công việc dạo này cũng ít, lâu lâu gặp khách hàng thì cũng chỉ đi chiều, quán cafe sân vườn lại sát bên công ty, nên công việc cũng khá ổn.
Giờ ăn trưa, mình sang bệnh viện thì em với Ly đã tới trước. Nghe đâu con bé đặt đồng hồ ngủ tới 11 giờ là dậy rồi rửa mặt hú taxi lên đây đợi mình. Mèo con cũng đã khỏe hơn, có vẻ con bé ngán cái món cháo gà cháo bò tới tận cổ rồi. Mỗi cái bác sĩ chưa cho ăn cơm nên mình cũng cố mà ngồi đút cho nó ăn. Vừa đút mình với em phải vừa chọc cười, dỗ ngọt này nọ nó mới chịu. Ly thì không vui lắm, nhưng con bé cũng không còn xù lông nhím mỗi khi thấy cảnh này. Có vẻ con bé đã chấp nhận chuyện coi Mèo Con “là… bạn”.
Nhìn Ly xị cái mặt xuống, mình cũng véo mũi con bé 1 cái, cầm muỗng cơm đút luôn cho con bé 1 muỗng bự
– Nè, AAAAA, ăn ngoan nào. Không là anh đánh đòn nhé.
Hơi bất ngờ, nhưng con bé cũng chịu ăn, mồm cứ lí nhí “thích thích”. Rồi cười tít mắt. Mợ… khi không thành vú nuôi cho 2 con mèo cái này.
Ngồi chơi 1 tí, làm ly cafe rồi mình ghé lại công ty. Em cũng chăm thêm Mèo con 1 tí rồi chở Ly về để 2 chị em còn tắm rửa trang điểm gì đó. Tới 5 giờ tan ca, mình cũng ghé bệnh viện thăm Mèo Con 1 tí.
Con bé muốn về. Giờ đỡ bệnh rồi nên nó ngoài việc nằm ườn ra chờ tới giờ uống thuốc, truyền nước biển, xét nghiệm máu, thì chả biết làm gì, ngủ mãi cũng chán. Cũng khuyên con bé cố gắng. Mai là xuất viện rồi. Con bé cũng ậm ừ, chấp nhận thôi chứ sao giờ.
Chơi với con bé một tí, đút nó ăn hết tô cháo thịt bò, rồi mình cũng về. Hôm nay nhà Ly làm bữa cơm gia đinh, nên cũng mời vợ chồng mình sang.
Mình về tắm, rồi chở em qua nhà Ly. Ngoài vợ chồng mình thì khách có thêm gia đình của chú Ly nữa. Còn ông bà với mấy cô chú bác khác nghe đâu đều ở nước ngoài cả rồi.
– 2 con là bạn Ly hả – cô chú hỏi mình.
– Dạ.
– Hổng phải chú ơi. Ảnh là anh hai con đó.
– Chà. Có phải cái anh mà con hay khoe chú phải hông nè.
– Đúng rồi đó chú.
– Nói chứ – ba Ly nói – cô chú biết Ly quý vợ chồng tụi con, cô chú cũng coi tụi con như con cái trong nhà. Nên sau này qua đó, có gì nhờ tụi con trông hộ con bé dùm cô chú. Chứ cô chú không thể ở mãi bên cạnh mà chăm sóc nó được.
– Dạ, con biết rồi.
– Đợt này đi là Ly đi một mình hở chú? – em nhỏ nhẹ hỏi ba Ly.
– À, có cô (mẹ Ly) đi chung với nó. Dù gì cũng phải lo chỗ ăn chỗ ở bên nhà chú bác bên kia. Rồi cũng cần thu xếp nhà riêng để tụi con qua còn dọn sang đó ở, rồi lo mấy thủ tục nhập học, ngân hàng, mua sắm linh tinh nữa. Chú đang kẹt dự án nên đợt này chỉ có cô đi cùng con bé
Ngồi ăn cơm, trò chuyện với mấy cô chú một lúc, tới tối cô chú cũng về. Vợ chồng cũng chào gia đình Ly rồi về luôn. Nửa muốn ở lại ôm Ly một cái, nửa lại thôi… Haiz… cái cảm giác khốn nạn nó cứ thế nào ấy.
Để lại một bình luận