Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 8

Đời học sinh – Chương 8

Toàn phởn nãy ra sáng kiến “giả điên khiên đồ Mỹ” khi muốn đóng giả người bình thường để thám thính tình hình bên trong. Dù gì thì bọn cờ đỏ kia vẫn chưa biết mặt của nó nên kế này hết sức là tuyệt vời.

Tuy nhiên đời thường không như là mơ. Kế hoạch thì chẳng bao giờ chịu trơn tru theo nhưng gì đã đề ra cả. Khi Toàn phởn đã rón rén tiến gần đến cửa văn phòng, bỗng chuông điện thoại của bé Phương vang lên rộn ràng như đại nhạc hội, kèm theo đó là tiếng gắt từ trong văn phòng vang ra:

– Ai đó?

Ngay lập tức, tôi với Toàn phởn hoảng hồn kéo theo bé Phương co giò chạy như bay ra khỏi chỗ đó. Chỉ khi bãi giữ xe đã hiện ra trước mắt bọn tôi mới chịu dừng lại mà thở hồng hộc như vừa tập cả mấy tiếng đồng hộ thể dục.

Hai tụi tôi con trai thì chả sao, chỉ có bé Phương là gần té xỉu nếu không có thằng Toàn nhanh tay đỡ lấy:

– Nè, em có sao không Phương?

Tôi phụ nó dìu bé Phương qua căn tin cho em nghỉ mệt.

– Em không sao, báo hại hai người không điều tra được chủ mưu rồi!

– Trời, giờ này còn quan trọng chi chuyện đó. Em không sao là được rồi!

– Đúng đó, kế hoạch tính sau cũng được chẳng hề gì! Cùng lắm thằng Phóng nó đứng trước cờ có buổi chứ nhiêu.

– Ê ê, còn Lam Ngọc nữa nha mày!

Chẳng biết thằng Toàn nó nói đùa hay thật nhưng đã làm được bé Phương cười trở lại thì cả hai thằng đều yên tâm. Chỉ tiếc có một điều là vẫn chưa thể biết được cái thằng cầm đầu đó là ai. Nếu biết được, thì mọi chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều vì bọn tôi chẳng cần điều tra thằng cờ đỏ đó làm gì, nắm thó thằng cầm đầu là đủ. Tuy nhiên bọn tôi cũng được biết thêm thằng cờ đỏ đó tên là Đức. Đây cũng có thể coi như một chút gặt hái cho kế hoạch của cả bọn.

Ngày hôm sau y theo kế hoạch, trống tan học vừa đánh bọn tôi đã tranh thủ lao ra khỏi lớp để kịp theo chân thằng Đức đến nhà của nó.

Cơ mà chắc bọn tôi hơi lo xa, vào giờ ra về nó còn phải ở lại văn phòng đoàn viết báo cáo khoảng 30 phút. Do đó tôi với Toàn phởn phải chờ bục cả xương mới thấy bản mặt của nó ló ra khỏi cửa.

Và rồi khi nó nhấc bàn đạp lên đạp xe rời khỏi cổng. Kế hoạch theo dõi thằng Đức cờ đỏ chính thức bắt đầu. Lực lượng điệp viên gồm có tôi, Toàn phởn và… cả bé Phương nữa. Tất nhiên là bất đắc dĩ thôi.

Bọn tôi theo nó dọc đường Lê Văn Lương đến tận Nhà Bè. Có lúc bọn tôi phải khựng lại giữa đường giả bộ vào mua nước mía khi thằng cờ đỏ đó dừng lại giữa đường xem xét tình hình. Có lẽ nó linh cảm được có người đang theo dõi nó, nhưng rất may mắn là chúng tôi vẫn chưa bị phát hiện ra. Phần vì do giờ này học sinh về khá đông, cũng phần vì con đường toàn là chợ búa nên nó chẳng may mảy phát hiện ra bọn tôi được.

Do đó, bọn tôi theo dõi nó suốt một quảng đường khá dài. Lúc này trong đầu mỗi đứa bọn tôi đều hiện lên một nghi vấn thật to tướng. Nhà nó xa như thế sao không học ở một nơi gần hơn mà lại chạy một quãng khá xa để đến học ở quận 7 này. Chỉ thắc mắc đó thôi đã đủ để khiến bọn tôi nhức cả óc.

Tuy nhiên bọn tôi chẳng thể thắc mắc lâu, thằng Đức vừa qua khỏi cây cầu sắt nhỏ bắt ngang một con kênh thì nó bỗng dưng ngưng lại một lần nữa. Nhưng lần này nó chẳng ngoái đầu lại để xem xét giống như mấy lần trước mà là ghé vào một hàng bán bánh bao ở ven đường.

Tất nhiên việc nó mua bánh bao chẳng phải huyền bí gì, nhưng mua đến 3 cái bánh bao thì lại là một vấn đề khác. Tôi lúc thường chỉ ăn đến cái bánh bao thứ hai đã nghẹn cuốn họng. Thằng Đức này nhìn cũng xiêm xiêm với tôi nên chẳng thế nào ăn khỏe như vậy được.

Nhưng thôi, bọn tôi cũng chẳng suy nghĩ được lâu. Khi mua xong 3 cái bánh bao, nó lại bắt đầu chuyến hành trình trở về nhà của mình.

Lúc này, bọn tôi đã bắt đầu thấy mỏi chân, và cả đói bụng nữa. Đã quá giờ ăn trưa mà 3 đứa bọn tôi vẫn còn lang thang ngoài trời nắng như thế này thì đúng thật là một cực hình. Đáng lẽ giờ này có lẽ tôi đã nằm chiểm chệ ở nhà xem TV sau bữa ăn nó nê rồi. Nhưng vì quyết tâm làm rõ mọi việc nên tôi phải dấn thân như thế này. Khổ gì đâu!

Theo dõi chừng 5 phút nữa, thằng Đức bỗng dừng lại trước một dãy nhà trọ đã cũ. Lúc đầu bọn tôi còn tưởng đã bị nó lừa khi cả đám bị dẫn vào khu ổ chuột như thế này. Nhưng lúc sau khi xác nhận là nó đã đi vào dãy phòng trọ đó bọn tôi mới chắc chắn mình vẫn còn đi đúng đường.

Do dãy phòng trọ hơi tối nên chúng tôi đã bị mất dấu thằng Đức từ khi nó bước vào đây nên bây giờ phải lần từng căn phòng để do thám tung tích.

– Ê, đây là chỗ ở hay khu ổ chuột thế mày? – Toàn phởn khiều vai tôi thắc mắc.

– Tao cũng không biết, chắc là cả hai! Nhìn chỗ này giống mấy khu trọ cho người lao động ở gớm!

– Mà hổng lẽ thằng Đức nó ở chỗ này?

– Ai biết, lỡ nó thăm bà con nào ỏ đây thì sao, cứ…

– Ê, suỵt…

Đột nhiên Toàn phởn bịt miệng tôi lại. Tôi cứ tưởng nó đang giỡn nhưng sau khi nhìn kĩ lại vẻ mặt nghiêm nghị của nó cộng với tiếng động phát ra từ căn phòng cuối dãy, tôi mới biết nó đang nghe ngóng từ chỗ đó.

Vậy là cả ba đứa rón rén tiến lại gần nơi phát ra tiếng nói. Từng chút từng chút một, giọng nói càng hiện rõ hơn cho đến khi bọn tôi có thể nghe hoàn toàn cuộc nói chuyện bên trong căn phòng đó:

– Bánh bao hôm nay sao hông có trứng muối vậy anh hai?

– Ừ, ăn đỡ đi. Cuối tuần này có tiền rồi anh sẽ mua bánh bao trứng muối cho em!

– Thôi Đức à, đừng chìu em nó quá, mình còn đang thiếu tiền trọ tháng này đó!

– Dạ con biết rồi, rán đến cuối tuần sẽ có thôi ạ!

– Mà sao con biết sẽ có tiền vậy, ba đâu thấy con làm thêm gì đâu!

– Dạ… à… tại con làm cờ đỏ trong trường chuẩn bị được trả lương ạ!

– Trong trường cũng trả lương nữa hả con?

– Dạ, tại thấy con có cố gắng nên nhà trường thưởng cho!

– Ừ, nghe thế ba cũng yên tâm. Ba bị gãy chân nên phải để con lo hết, sợ con cực khổ nhiều quá lại sinh bệnh!

– Không đâu, ba đừng lo gì hết cứ lo dưỡng thương đi!

Đến lúc này bọn tôi có thể chắc nịch một câu rằng, nhà của thằng Đức chính là căn phòng ở cái khu ổ chuột này.

Nhìn qua khe hỏng ở vách tường, đó là một căn phòng chật chội. Sát tường là một cái sào tre phơi quần áo vắt qua lỗ hỏng ở hai bên tường. Ở góc phòng là cái bếp ga mini, rổ chén và các thứ soong nồi. Ở góc khác, một cái kệ gác giày chất đầy sách tập. Một cái bàn học thấp tè ở giữa nhà. Món đồ quý giá nhất trong phòng có lẽ là cái tivi màn hình lồi dày cộm đang đặt ở sát tường. Hết.
Đây là phòng trọ và cũng là nhà của thằng Đức. Nó thật quá sức tưởng tượng của chúng tôi.

Trong đầu bọn tôi mượng tượng thằng Đức phải xuất thân trong một gia đình khá giả và vô cùng gian manh, xảo huyệt chứ không phải một người hoàn toàn ngược lại như trước mắt bọn tôi lúc này.

Sau một lúc yên ắng, tiếng nói lại phát ra từ trong căn phòng:

– Mấy giờ em đi học thêm?

– Dạ, 1h!

– Ừ, ăn cơm nhanh đi, rồi anh chở đi học!

– Thôi, em tự đạp xe tới nhà cô được mà!

– Nguy hiểm lắm, từ đây tới chỗ học thêm toàn xe lớn!

– Em tự đi được mà – nhỏ em nói – em lớp 6 rồi chứ bộ!

– Phải đó Đức, chiều con còn đi làm thêm nữa, cứ nghỉ cho khỏe đi! Cái Tiên nó tự đi được mà!

Thằng Đức nghe thấy chỉ thở dài một hơi rồi ngồi dậy rút đồ treo trên sào xuống. Hướng nó rút đồ cũng là hướng bọn tôi đang ấn nấp nên cả 3 đưa liền hoảng hồn thụp đầu xuống. Cứ như thế 3 cái đầu chụm vào nhau thỏ thẻ:

– Giờ sao?

– Giờ về chứ sao!

– Hay ra quán nước bàn chuyện tý?

– Ừ, cũng được!

Cả ba men theo lối đi hẹp ở giữa dãy phòng trọ và nối đuôi nhau ra ngoài. Không ai nói với ai câu nào. Có lẽ hai tụi nó thấy tội nghiệp cho hoàn cảnh của thằng Đức, cũng như tôi. Chỉ có 3 cha con lầm lủi sống với nhau trong một căn phòng chật hẹp, thiếu thốn đủ bề.

Chúng tôi rời đi và ghé vào một quán nước cách đó hơn một cây số để chắc rằng bọn tôi sẽ không đụng mặt thằng Đức. Vừa ngồi xuống Toàn phởn đã thở dài:

– Vậy là tụi mình nghĩ oan cho thằng Đức rồi!

– Ờ!

Tôi cũng thở một hơi dài sọc.

– Thế bây giờ mày định làm gì đây?

– Tao cũng không biết nữa!

– Chậc…

Toàn phởn vuốt cằm nó ngã người ra chiếc ghế mũ suy nghĩ một lúc. Bỗng chốc mặt nó lại sáng rỡ lên:

– Ê Phong, mày có thể lợi dụng chuyện này để thoát thân được đấy!

– Sao, mày nói rõ hơn xem!

– Thì Bav ới em nó vẫn tưởng nó là một học sinh ngoan ở trường. Chỉ cần mình uy hiếp sẽ kể chuyện nó nhận tiền của người khác hãm hại mình thì nó sẽ xoắn ngay!

– Chà, cách này nghe cũng có lý dữ!

Tuy nhiên hai thằng chưa kịp bắt tay nhau cùng thực hiện kế hoạch thì bé Phương ngồi im nãy giờ cũng đã lên tiếng:

– Em phản đối!

– Ơ, sao thế Phương, cách hay mà!

– Toàn hông thấy gia cảnh người ta khổ thế sao còn mang chuyện đó uy hiếp nữa!

– Nhưng mà nếu không làm vậy thằng Phong với bà Ngọc tuần sau bị đứng cột cờ đó!

– Phải đó Phương, không nghĩ tới anh cũng được nhưng phải nghĩ tới Lam Ngọc chứ!

– Hông biết! Họ đủ khổ rồi, em hông muốn họ bị bất cứ chuyện gì nữa đâu!

– Chậc!

Tôi với Toàn phởn lại ngã người ra ghế tặc lưỡi xót xa kế hoạch đã bị bé Phương gạt phắng đi khi còn trong trứng nước. Nhưng đó chỉ là chủ kiến của Ngọc Phương, tôi hoàn toàn có thể không nghe theo lời của em để tự ý thực hiện kế hoạch của Toàn phởn. Dù gì tôi cũng không bị ràn buộc với con bé quá nhiều như thằng quỹ kia.

Nhưng Ngọc Phương nói cũng đúng. Cả nhà thằng Đức đã sống trong cảnh khó khăn lắm rồi, nay lại hay tin thằng Đức như thế chẳng khác nào ta chất một đống gạch lên chiếc xe cúc kít cũ kĩ. Nó sẽ xiêu vẹo và đổ sập bất cứ lúc nào.

Càng nghĩ tôi lại càng thấy bé Phương nói rất có lí. Tôi quay sang em dò hỏi:

– Thế em định tính sao, bé Phương?

– Um… thì… tạm thời gát chuyện uy hiếp qua một bên đi! Dù gì hôm nay cũng mới là thứ 4 mà! Ngày mai tụi mình đi giúp gia đình họ nha!

– Hả? Giúp gia đình thắng Đức á?

Cả tôi và Toàn phởn đều không thể tin vào những gì mình nghe thấy lúc này. Nương tay không uy hiếp gia đình nó đã đành, giờ lại còn đi giúp cả 3 cha con nhà đó nữa. Đúng thật là con bé không ở trong hoàn cảnh của tôi nên chẳng thể biết được tôi đang lo sốt vó đến nhường nào. Nhưng bây giờ lỡ hứa với bé Phương rồi tôi chẳng thể làm gì hơn được nữa, đành xui xị hỏi con bé tiếp:

– Thế em định giúp bằng cách nào đây?

– Ngày mai mình qua phòng trọ bạn Đức thăm đi!

– Sặc, em có biết anh đang chiến tranh với nó không mà qua phòng nó!

– Ừm thì… em thấy tội cho họ thôi mà…

Nhìn vẻ mặt phụng phịu của bé Phương cả tôi và Toàn phởn chẳng thể nào đành lòng được, bèn xuống nước dỗ dành em:

– Thôi được rồi, giờ về nghỉ đi, để anh tìm cách đã!

– Um… nhớ là không được làm hại họ đó nha!

– Ừ, rồi mà!

Người xưa quả nói không sai, chuyện đại sự có con gái vào là hỏng hết ngay. Cách duy nhất để triệt hạ thằng Đức coi như đã mất. Bây giờ lại phải nghĩ cách giúp gia đình nó theo lệnh của bé Phương nữa. Chưa nghĩ xong cách này, lại phải nghĩ cách khác. Đầu tôi cứ rối nùi cả lên.

Vấn đề bây giờ là bọn tôi học chung buổi sáng với thằng Đức. Chắc chắn khi về sẽ về cùng lúc với nó nên sẽ không có dịp để qua phòng trọ của nó được. Vậy nếu muốn qua phòng nó mà không sợ bị đụng mặt chỉ còn cách tạo ra dịp.

Tất nhiên thì tôi không tự tạo ra dịp để tiếp cận tới phòng trọ nó được. Thay vào đó, tôi sẽ nhờ đến một người có thể tạo ra dịp một cách danh chính môn thuận. Đó chính là Lam Ngọc.

Vâng, nàng là đội trưởng đội cờ đỏ, chỉ cần miệng nàng nói một tiếng, chẳng đứa nào dám cãi lệnh. Nếu nhờ nàng tổ chức một buổi họp đội cờ đỏ hoặc đại loại thế chẳng hạn, chắc chắn sẽ thành công.

Nghĩ như thế, sáng hôm sau, tôi tức tốc chạy đến lớp để bàn chuyện với Lam Ngọc. Biết chắc rằng giờ này nàng đã đến lớp nên tôi không thấy ngạc nhiên khi vừa vào lớp, nàng đã có mặt từ lúc nào và cũng đang đọc sách như mọi khi. Nhưng điều khác lạ so với mọi thường là nét mặt của nàng lúc này buồn đi hẳn. Thỉnh thoảng, tôi còn bắt gặp những cái thở dài chất đầy buồn bã phả vào từng trang sách nàng lật qua. Có lẽ trong lúc này chỉ có cuốn sách đó là chỗ để nàng có thể trút đi nổi buồn được.

Thế nên trái với ý định ban đầu là chạy hùng hục đến chỗ nàng, tôi bước chầm chậm cốt chỉ để nàng không nghe thấy mặc dù cả chục đứa trong lớp vẫn thấy tôi rõ mồn một. Chắc nó tưởng tôi đang có ý định gì với Lam Ngọc nên cứ dõi mắt theo tôi sát rạt y như mấy tay thám tử thứ thiệt. Chỉ khi tôi ngồi xuống cạnh bên bọn nó mới thôi không dõi theo nữa và đi đến một kết luận hết sức phũ phàng, chắc thằng này nó khùng!

Tôi thì không quan tâm tới mấy nhỏ trong lớp lắm, nếu nói tôi khùng thì mấy nhỏ đấy cũng có thua tôi là bao đâu. Vậy nên mặc cho mấy nhỏ trong lớp có làm gì, tôi vẫn hướng mắt về cô gái với đôi má mủm mỉm ở phía trước. Đó mới là mục đích chính của tôi lúc này.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 8


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)