– Chú mới về nên vào phòng dọn đồ tiếp đây, mấy đứa cứ nói chuyện vui vẻ nha!
– Ơ chú, ở lại chơi tý cũng được ạ!
Toàn phởn hoản vía khi thấy ba tôi đi lên lầu. Nó biết có ba tôi ở đây Lam Ngọc sẽ không dám làm gì tụi nó. Nhưng khi ba tôi đi lên lầu rồi, đó sẽ là một ác mộng với đám Toàn phởn.
– Sao vậy, mấy đứa cứ nói chuyện đi, chú cũng mệt rồi!
Lần này thì Toàn phởn hết vớt được. Nó đành nuốt nước mắt nhìn ba tôi từ từ lên lầu nhưng cũng không quên từ từ rời khỏi ghế sô pha để thủ thế phòng khi Lam Ngọc truy sát.
– Bà Ngọc này!
Toàn phởn lí nhí.
– Sao?
– Huề nhé, hề hề!
– Cái gì? Mấy ông chọc tôi như thế mà giờ nói huề một câu là được à?
– Thôi mà, hề hề, thì chọc cho vui thôi! Chứ tui tụi cũng chọc mấy nhỏ trong lớp hoài mà nó có làm gì quá đâu!
– Này, coi chừng tui nói cho bé Phương biết nhé!
– À thôi, hề hề! Đình chiến nhe!
Thấy tụi thằng Toàn khúm núm như thế nàng cũng không muốn truy cứu nữa, bèn ngả người ra ghế khoanh tay trước ngực để tụi thằng Toàn tiếp tục ngồi đối diện ở hàng sô pha bên kia.
Lúc này Toàn phởn mới nói chuyện nghiêm túc lại:
– Cái chân mày nặng không Phong?
– Cũng không nặng lắm, tầm 1 tháng là ổn!
– Ừ, mà mày muốn biết kết quả trận chiều nay không?
Nó nhướng mắt nhìn tôi như đang muốn công bố một điều gì đó khoái chí.
– Muốn sao không, trông tụi bây qua để biết tin mà!
– Uầy, chán lắm Phong ơi.
Đột nhiên Toàn phởn thở một hơi dài sọc làm không khí cả căn phòng trở nên thật ngột ngạt. Nó làm tôi sốt sắng:
– Sao thế mày, thua rồi hả!
– Chậc…
Nó lại tặc lưỡi thêm một cái nữa, tôi nghe như tiếng mồi lửa bốc lên ở trong lòng.
Tự nhiên giữa không khí ảm đạm đó, Kiên lảng bỗng đứng phắt dậy rống to:
– À ha, giờ thì tụi bây không nói tao lảng nữa rồi nhe! Hồi chiều rõ ràng là thắng mà giờ tụi bây nói với thằng Phong là thua hả?
Ngay tức khắc, một bầu không khí yên tịnh lại bao trùm ngồi nhà. Tất cả sự chú ý giờ này đều chuyển về phía thằng Kiên lảng giờ này đang ngệch ra như tượng:
– Gì? Tao nói gì sai à? Đội mình thắng chứ gì nữa?
Để đáp lại câu hỏi của Kiên lảng, Toàn phởn chỉ lẳng lặng lắc đầu:
– Chậc, đó giờ tụi tao chỉ tưởng mày lảng bình thưởng thôi, thì ra tụi tao đã hiểu lầm về mày Kiên à!
– Hề hề, tao không lảng như tụi bây nghĩ chứ gì?
– Đúng rồi, mày không lảng như tui tao nghĩ, mà nói đúng hơn là mày quá lảng luôn! Anh em…
Hiểu ý đội trường, cả bọn lao vào thằng Kiên lảng, thằng ôm tay, thằng ôm chân thằng giữ đầu, còn riêng Toàn phởn nó sọt thằng cái chân dài sọc của mình vào giữa hai chân thằng Kiêng lảng làm nó rú lên thống thiết:
– Ahh… bà nội tụi bây, thả tao ra!
Mãi cho đến khi Lam Ngọc cau mày bọn nó mới chịu buông tha. Nhìn thằng Kiên lảng giờ này như cái xác không hồn, cứ nằm bệt ra mà thở hỗn hễn, lâu lâu lại trút ra vài câu như hấp hối:
– Tụi… cờ… hó!
Chỉ có riêng tôi lúc này là chưa hiểu mô tê gì, mặt cứ ngáo ột ra:
– Vậy trận hồi chiều là sao, tụi bây làm tao không hiểu tý nào thế?
– Uầy, thằng Kiên đã nói vậy thì thôi, bọn tao cũng không chọc mày nữa. Trận hồi chiều thắng đó!
Như chưa tin vào những gì mình nghe thấy, tôi mở mắt lên thật to:
– Gì? Thật không?
– Thật, không tin mày hỏi Lam Ngọc đi, hôm nay đội nữ lớp mình cũng hạ sát đối thủ 5 – 1 đấy!
– Gì ghê vậy, phải không Ngọc?
Tôi quay sang nàng như thể nàng là người có tiếng nói nhất lúc này.
– Ừ, Toàn nói đúng đó, nay lớp mình đại thắng!
Chỉ riêng cho tôi, nàng nở một nụ cười thật khẽ đúng chất thương hiệu Lam Ngọc mà ngày cả lũ bên kia cũng chẳng hề hay biết.
– Chà, đội mình đá thế nào hay thế?
– Hề hề, còn phải nói, do đội trưởng Toàn đây dẫn dắt chứ ai?
Ngay lập tức, thằng Kiên lảng nhỏm dậy giành công:
– Không nhờ tao vào thay thằng Phong thì có đách ăn được nhé!
– Xùy! Mày thì lo nằm ở đó đi, nhiều chuyện làm gì!
– Ê, vậy là sao, kể tao nghe coi?
Tôi vẫn chưng hửng chưa hiểu cả bọn này đang nói gì.
– Rồi, để đội trường đây đích thân kể cho mày luôn. Lúc mày đi thì thằng Kiên lảng vào thay mày, nó đá hậu vệ để thằng Hiếu lên đá tuyến giữa, còn tao vẫn đá cánh như cũ.
– Rồi có sút được trái nào nữa không?
– Không, thiếu người mà! Nên cả đội cù cưa với nó hết hiệp hai rồi sang đá penalty!
– Đù, rồi có thắng không?
– Thằng này mày lú à? Không thắng thì chắc còn ngồi đây kể cho mày nghe!
– Ờ hề hề, quên, tại mày kể nghe hồi hộp!
Đến đây Toàn phởn nhìn đồng hồ rồi tắc lưỡi.
– Mà thôi, giờ cũng trễ rồi, tụi tao còn về tắm rửa ăn cơm nữa. Đá xong tụi tao chạy qua đây ngay ấy chứ!
– Mà sao không thấy tụi thằng Huy qua nhỉ?
– À, quên nói với mày, hôm nay đáng lẽ ra còn có tụi Phú nổ với đám thằng Huy nữa đấy, nhưng mà đông quá bà Ngọc giải tán bớt rồi chứ không thì nhà mày chứa không nổi đâu!
– À, thảo nào!
– Vậy thôi, tụi tao về đây, mày ở lại nghỉ ngơi đi!
– Ơ! Vậy mai có thằng nào rảnh không qua chở tao đi học với!
Thế nhưng đáp lại câu hỏi của tôi, Toàn phởn chỉ thản nhiên:
– Chuyện đó mày khỏi phải lo, mai tự khắc sẽ có người qua chở mày đi học!
– Gì, thật không đấy?
– Hề hề, không tin thì mai cứ chờ xem! – Rồi nó quay sang Lam Ngọc mặt tươi cười – Tui về nha bà Ngọc, ở lại hạnh phúc nhen, ý lộn ở lại vui vẻ nhen!
– Ông vừa nói cái gì đó hả?
Lam Ngọc chỉ kịp bước ra bậc thềm, đám thằng Toàn đã chạy mất hút khỏi sân nhà tôi không còn một bóng. Tất cả những gì bọn tôi nghe được từ nó chỉ là tiếng xe đạp huỳnh huỵt vang từ đằng xa cộng với tiếng cười nói rôm rả.
– Hề hề, tụi này vui ghê ha Ngọc!
Tôi quay sang nàng pha trò xua tan đi không khí căng thẳng. Nhưng có vẻ những câu nói của tôi đã phản tác dụng. Nàng chẳng những không cười mà mà còn nhìn tôi với ánh mắt thật vô thần. Ánh mắt đó như có thể nhìn thấu được tất cả tâm can của tôi.
Nàng lặng lẽ bước đến bên cửa sổ để những cơn gió cứ vuốt nhẹ lên mái tóc nàng từng đợt bay đung đưa. Nó khẽ đưa hương lily dịu mát quyện vào mũi tôi những làn không khí thật dịu êm. Lúc đó tôi ước mình là một họa sĩ để có thể vẽ ngay một bức hình cho nàng. Bức hình một người con gái đang suy tư bên khung cửa sổ với hương hoa lily mê hoặc lòng người.
– Phong này!
Bất chợt nàng quay sang tôi, những cơn gió tinh nghịch vẫn trêu đùa mái tóc nàng.
– Ngọc biết ngày mai ai sẽ chở Phong đi học đấy!
– Ngọc cũng biết sao?
– Ừ, nhưng Ngọc không buồn đâu!
– Sao Ngọc lại nói vậy?
– Ngày mai Phong sẽ biết thôi.
– Ơ…
Đáp lại bộ mặt ngáo ngơ của tôi, nàng lại lặng lẽ bước đến cạnh tôi thì thầm những hơi thở thật ấm:
– Mình lên sân thượng nói chuyện một tí được không Phong?
Cùng với câu nói đó nàng khẽ khàng chìa bàn tay của mình ra, cười với tôi một nụ cười thật ấm áp. Nó không tươi như cái cách người ta cười một chuyện vui nào đó, cũng không quá khẽ như ai đó cười trong đau khổ. Tôi dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp đó bằng chính cơ thể của mình.
Nếu chỉ ra nơi đâu trong nhà tôi là nơi thoải mái nhất, đó không gì khác hơn chính là sân thượng. Nó không chỉ là nơi tôi tập luyện hằng ngày, mà còn là nơi tôi trút những nỗi buồn không biết để đâu.
Kể từ khi chia tay Hoàng Mai tôi ít khi lên sân thượng hơn. Khoảng thời gian đầu cứ mỗi lần lên đây tập luyện, hình ảnh của Hoàng Mai lại ùa về dào dạt làm tôi không thể nào tập trung vào luyện tập được. Thành ra cứ thế nó dần đã trở thành thói quen làm tôi ngại lên tầng thượng một cách vô hình.
Nhưng hôm nay tôi lại bước lên một lần nữa đó là cùng với Lam Ngọc.
Tôi không biết nàng muốn nói với tôi chuyện gì, nhưng rõ ràng biểu hiện của nàng hôm nay rất lạ. Từ tối đến giờ nàng cứ trầm ngâm như đang giữ trong lòng một nỗi buồn nào đó rất lớn, nó như kéo toàn bộ cơ thể nàng xuống một thứ cảm xúc kỳ lạ nào đó.
Nàng dìu tôi ngồi vào băng ghế được kê gần lan can nơi mà trước đây Hoàng Mai vẫn hay ngồi hát cho tôi nghe. Nhưng hôm nay mọi sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào Lam Ngọc khiến cho hình ảnh của Mai trong tôi tâm trí tôi không đủ sức để trái tim tôi bị bóp nghẹn nữa.
Lấy đủ hết dũng khí, tôi hỏi:
– Ngọc muốn nói với Phong chuyện gì?
– Phong muốn biết ngày mai ai sẽ đón mình không?
Nàng khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào lan can đáp lại tôi cũng bằng một câu hỏi.
– Ừm, Phong cũng không biết, chắc lại tụi thằng Huy hoặc thằng Toàn!
– Không phải?
– Vậy là ai?
Tôi rất đỗi ngạc nhiên vì những người mà tôi nghĩ đến đều không phải.
Tất nhiên trong đầu tôi vẫn còn một số cái tên khác nhưng nổi bật nhất vẫn là Lam Ngọc. Liệu nàng có đến chở tôi đi học vào ngày mai không? Câu hỏi đó tôi không dám chắc, và cũng không dám hỏi thẳng nàng.
Ấy thế mà nàng có vẻ như đang đi dép trong bụng tôi thật khi đã thẳng thừng trả lời:
– Là Ngọc Mi đó!
– Ơ là Ngọc Mi hả? Nhưng tại sao tụi thằng Toàn không nói ra từ đầu?
– Là bởi vì cách nhắn tin của nó đấy Phong ạ! Lúc nãy khi vừa gọi cho con bé hỏi về Phong thì nó đã nhắn lại ngay là ngày mai cứ để nó đón Phong đi học đấy, làm như cả bọn này muốn cướp Phong của nó không bằng!
– À ừm, do con bé còn nhỏ nên chưa biết suy nghĩ nhiều thôi!
Tôi buộc miệng nhằm làm giảm căng thẳng giữa hai đứa.
– Nó thông minh hơn Phong nghĩ đấy, nếu không thì…
Nàng đột nhiên khựng lại, vẻ mặt đăm chiêu lộ rõ sự bối rối thường thấy khi người ta vừa lỡ nói ra một chuyện gì đó.
Tôi vẫn ngồi yên một chỗ theo dõi từng cử chỉ trên gương mặt mủm mỉm của nàng, đúng hơn là tôi có thể đi đâu được vì chiếc chân đau mà theo lẽ tôi đã có thể đến cạnh nàng hỏi hang tất cả mọi chuyện.
May thay, sau một lúc lặng thinh khiến cả hai chìm vào đại đương lạnh lẽo, nàng cũng thở nhẹ ra:
– … thật sự thì giữa Phong và Noemi chỉ là đóng kịch thôi phải không?
Lam Ngọc hỏi một cách nhẹ nhàng hoàn toàn trái ngược với cảm nhận trong long của tôi lúc này. Nó như một tia sét mạnh giáng xuống người tôi nghe tê tái. Đồ rằng nếu không có chỗ dựa là chiếc ghế sau lưng, tôi đã có thể bật ngửa ra sau nằm bất động mà nhìn ánh mắt của Lam Ngọc vẫn đang chiếu sâu vào tim tôi một thứ ánh sáng thật khó chịu.
Tôi không ngờ rằng nàng lại biết bí mật giữa tôi và Ngọc Mi. Đây là bí mật giữa tôi và con bé và chỉ có tôi và con bé biết, tôi chưa hề nói với ai về chuyện này ngoài Toàn phởn. Chẳng lẽ thằng này lại bán đứng tôi sao?
– Có phải thằng Toàn đã nói cho Ngọc biết không?
– Không phải?
– Vậy tại sao Ngọc lại biết được!
Tôi hỏi, trong cơn hoang mang tột độ.
Và vẫn với cảm xúc trái ngược hoàng toàn với tôi, nàng khẽ vuốt mái tóc để cho cơn gió nâng niu:
– Phong còn nhớ lúc giao thừa Ngọc bị sốt chứ?
– Giao thừa…
Câu hỏi của Lam Ngọc vô tình làm bật ra những hình ảnh của ngày hôm đó trong đầu tôi, cái ngày mà tôi đã thú nhận mọi chuyện với nàng:
“- Ngọc, thật ra Phong phải bạn trai của con bé Noemi kia, Phong với nó chỉ là một giao kèo nhằm chờ đợi Ngọc Lan trị bệnh trở về thôi. Thực sự thì Phong không biết bây giờ mình phải làm gì, Phong rất muốn bảo vệ cho Ngọc giống như lúc xưa, nhưng khó quá, Phong không biết phải làm sao cả… Ngọc ơi giúp Phong với!”
Từng luồn kí ức cứ đổ dồn về đầu tôi như dòng nước lũ khiến cho đôi mắt tôi nặng trĩu không còn dám nhìn thẳng vào nàng nữa.
– Sao, Phong đã nhớ ra chưa?
Nàng đi đến trước mặt tôi, cố gắng cuối thấp xuống để có thể trong thấy gương mặt bối rối của tôi vào lúc này.
– Phong nhớ ra rồi, Phong xin lỗi!
– Tại sao Phong lại xin lỗi?
– Phong đã làm phiền Ngọc nhiều rồi!
– Hì, Ngọc không thấy phiền gì cả, nếu đó là nhng điều Phong muốn, phải không?
– Phong…
Tôi cố quay đi để không bị nàng thấy nét mặt lúng túng của tôi lúc này. Nhưng thật khó, đôi mắt sáng như ánh sao của nàng xuyên thấu trái tim tôi, nó sáng đến nổi khi đã quay đi chỗ khác, tôi vẫn còn có thể cảm nhận rõ nàng vẫn đang nhìn theo tôi như cách mà một đứa con nít đang chờ được phát những viên kẹo thật ngọt.
Nhưng ở chỗ tôi lấy đâu ra điều ngọt ngào dành cho nàng đây? Tôi không biết phải làm gì vào lúc này, ngay cả việc nhìn thẳng vào mắt nàng tôi cũng không dám.
Nếu như là tôi trước đây khi chưa gặp Ngọc Mi, có lẽ tôi đã vòng tay ôm ghì nàng sát vào lòng. Nhưng đây cũng là lúc tôi tự hỏi, con bé Mi rốt cuộc là gì trong tôi, tại sao nó lại chi phối tình cảm của tôi đến như vậy? Rõ ràng trong lòng tôi có quá nhiều luồn suy nghĩ đan xen, nó như biến tôi thành một tản đá lạnh chỉ biết im thinh thít, tỏa từng luồn hơi lạnh trước ánh mắt mong mỏi của Lam Ngọc.
– Phong… Phong… xin lỗi!
– Chát!
Vừa dứt câu, Lam Ngọc đã thẳng tay vụt vào mặt của tôi một cú tát bất ngờ. Nó không quá mạnh, nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được những điều ấm ức, kiềm nén của nàng đều bộc phát qua cái tát đó.
Để lại một bình luận