Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 8

Đời học sinh – Chương 8

Tôi cố gắng vớt vác một chút it chống chế từ Toàn phởn, nhưng sau cùng nó vẫn là người chiến thắng:

– Mày nghe tao nói lại lần cuối đây Phong à. Lam Ngọc đã chủ động tránh xa để mày không phải khó xử, thế nên đừng làm bất cứ chuyện gì tổn thương nhỏ nữa. Mày yêu ai thì cứ nhắm một đường mà thẳng tiến, đừng quan tâm chuyện gì khác, rõ chưa?

– Ừ…

Thật ra tôi ừ không phải để tán thành ý kiến của nó, tôi ừ chỉ đơn thuần là không muốn nghe những lời nói cay đắng từ nó nữa. Chưa bao giờ như lúc này tôi lại cảm thấy chơi vơi với thực tại đến thế. Tôi muốn xa rời nó và thu mình vào một xó xỉn nào đó để từ từ gặm nhắm những cảm xúc không tên cứ lần lượt xuất hiện trong tâm trí tôi.

Anh lúc đó quá nhu nhược phải không em?

Đối với tôi, hành động tránh mặt của Lam Ngọc chẳng khác nào vết dao cứa vào trái tim tôi những đường nét đau đớn. Tôi tự nhận mình là một tên khốn, chẳng những không thể thực hiện được lời hứa năm xưa, không thể bảo vệ được nàng mà còn làm nàng phải khóc, khóc rất nhiều.

Nhưng tôi đau đớn quá, tôi không thể ngờ rằng hình phạt dành cho tôi lại nghiệt ngã đến vậy. Tại sao những người mà tôi yêu quý lại lần lượt rời xa tôi như thế.

Tự nhiên tôi dần trở nên mê tín đi bởi những lời nói năm xưa của Toàn phởn.

“Hời sao cũng được, một lời khuyên chân thành từ bạn bè nhá, đừng có dính dáng đến nhiều đứa con gái!

– Ơ… mày nói sao, tao không hiểu?

– Thôi mày tự trải qua đi rồi biết, chẳng tốt lành gì đâu, trừ khi mày là thằng sáng suốt nếu không thì có mà ở giá con ạ!”

Có phải tôi đang phạm phải cái nghiệt mà người ta thường hay nói, nghiệt đào hoa?

Tôi cứ ngồi ngẫn ngơ trong lớp, tôi nhìn về khoảng trời xa xăm ở khung cửa sổ và từ từ gặm nhắm những hình ảnh cay đắng cứ ùa về trong tôi dào dạt.

Tôi không rành mấy chuyện mê tín, càng không biết cái nghiệt này từ đâu mà ra. Nhưng tôi biết chắc một điều rằng, Hoàng Mai rời xa tôi là do tôi vẫn còn lưỡng lự, Lam Ngọc rời xa tôi là do tôi quá nhu nhược. Tôi tự hỏi liệu cứ tiếp tục như thế này ai sẽ rời xa tôi nữa đây?

Tất nhiên là tôi chẳng muốn ai trong chuyện này phải đau khổ cả… chí ít là họ sẽ không phải khóc. Tự nhiên tôi ước mình có thể được như Toàn phởn, tôi cảm thấy ganh tị với nó quá chừng. Nó biết nó phải làm gì và nó biết nó yêu ai, đó là lí do vì sao bé Phương dễ dàng đổ gục với tình cảm của nó. Còn tôi thì sao?

Tôi thừa nhận trong lòng tôi hiện giờ mọi thứ đều quá mập mờ. Tôi cố gắng tưởng tượng khi lâm nguy tôi sẽ nghĩ đến ai đầu tiên nhưng rốt cuộc đó chỉ là một màu đen tuyền. Thực sự ra tôi đã nghĩ đến rất nhiều khuôn mặt, nhưng sau cùng tất cả đều chỉ là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo dù tôi có cố gẳng tưởng tượng đến đâu.

Tự nhiên tôi sợ khi nghĩ đến phải chọn lựa một thứ gì đó.

Toàn phởn có lẽ là người hiểu tôi nhất lúc này, vào giờ nghỉ 5 phút nó đột nhiên khều vai tôi:

– Ê, mày không sao chứ?

– Sao là sao, tao vẫn bình thường mà! – Tôi chưng hửng cố tỏ vẻ không bị gì sấc. Nhưng thực tế tôi cảm giác như có có ngàn cây kim chích vào tim.

Đúng thật là tôi chẳng thế giấu được đó, chỉ cần một cái nhếch miệng, tôi đã bị nó thó cổ:

– Hề, mày đừng giấu tao. Mọi thường trong giờ học mày đâu có im lặng từ đầu tới cuối tiết như vầy!

– Thì… bởi vì tao làm học sinh ngoan. Không được à?

– Há há, mày đừng làm tao mắc cười!

Toàn phởn ôm bụng cười giả lả. Nó làm tôi đổ quạu mà suýt chút nữa tôi đã thôi cho nó 1 quả vào mặt nếu nó không bình giọng an ủi:

– Thôi thôi, mày cứ bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó, làm gì mà phải buồn phiền mấy chuyện này.

– Sao không buồn cho được, hết Hoàng Mai rồi lại Lam Ngọc, sẽ tới ai phải xa tao nữa đây chứ?

– Uầy, tao cũng thua mày luôn, tới giờ phút này còn không biết đang thương ai nữa.

Tôi tặc lưỡi quay lên né đi ánh nhìn đầy chán nản và thương hại của Toàn phởn.

Và có lẽ vì vậy, mà đến hết tiết cuối cùng, tôi không một lần nào nói chuyện với nó nữa cả. Tôi dành khoảng thời gian đó để ngắm nhìn Lam Ngọc. Tôi tưởng tưởng mình đang ở dưới đáy của bờ vực đang ngước nhìn nàng ở chót vót trên cao. Thế nhưng đáp lại sự móng ngóng của tôi, nàng vẫn hướng đôi mắt lạnh lùng của mình lên bảng mà không một lần nào để mắt đến tôi.

Chỗ của Lam Ngọc trên tôi hai bàn và cách tôi một dãy bàn của tổ 3. Thế nên nàng chẳng thể nào biết tôi đang ngắm nhìn nàng được, trừ khi nàng quay sang phía tôi.

Cứ thế tôi cứ ngắm nhìn nàng đến hết tiết học lúc nào không hay, mãi cho đến khi tiết trống vang lên từng nhịp tôi mới chợt bừng tỉnh mà vội vàng thu dọn tập vở vào cặp.

– Có cần tao dìu ra ngoài đợi con nhỏ Noemi không?

Toàn phởn vỗ vai tôi. Giọng nó có vẻ đồng cảm hơn. Mà chắc cũng có thể là nó đã chán nản với những quyết định của tôi rồi nên cũng không muốn bàn tới nữa.

Tôi bây giờ vẫn còn nặng nề lắm, cả đầu tôi cứ ong ong lên những hình ảnh của Lam Ngọc nên tôi chỉ thở dài:

– Thôi mày với bé Phương về trước đi, tao ở đây đợi được rồi.

– Ừ, vậy thôi tao về trước đây, có gì cứ gọi cho tao!

Nói rồi nó cùng với bé Phương lỉnh kỉnh bước đi. Dù là ý của tôi, nhưng nhìn thấy hình ảnh người khác bỏ mình lại sau lưng, không hiểu sao tôi lại cảm thấy thật khó chịu.

Giờ đây chỉ còn mình tôi trong lớp, không hiểu sao tôi vẫn thấy ngột ngạt quá. Những cơn gió lùa vào lớp mạnh bao nhiêu tôi lại thấy lòng nặng bấy nhiêu. Gió chẳng giúp tôi xua đi cái nóng mùa hè mà còn làm lòng tôi lạnh lẽo hơn.

Bí bách quá tôi đành chống nạn lê từng bước ra khỏi lớp để thoát khỏi cái không khí ngột ngạt đang bủa vây. Tôi thả mình lên băng ghế được kê gần cửa lớp, nghe từng cơn nóng nực đã được dịu bớt.

Bỗng nhiên tôi lại thích cảm giác như thế này. Không ai xung quanh, chỉ có tôi với những tán cây bàng rụng tơi tả lá để được gặm nhắm những nổi buồn không tên. Tôi cứ thả mình như thế cho đến khi có một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Phong, làm gì ngồi đây vậy?

Đó là Hoàng Mai, em đang nhìn tôi với đôi mắt ngạc nhiên ẩn sau cặp kính cận không quá dày. Vẫn cái gương mặt xưa cũ khiến tôi say đắm, em hỏi lại một lần nữa giọng nhẹ hơn:

– Sao vậy, Phong đang chờ ai à?

– À ừ, Phong đang chờ bạn!

– Có phải Noemi không?

Bằng một giọng thản nhiên, em khiến tôi chết lặng giữa mớ suy nghĩ hổn độn. Tôi không ngờ Hoàng Mai cũng biết Ngọc Mi. Và một cách vô hình, em đã kê tủ đứng vào miệng làm tôi cứ há hốc.

Có lẽ em đã đoán được những suy nghĩ của tôi nên chỉ cười hì tiến đến ngồi gần:

– Phong làm gì phải ngạc nhiên như vậy chứ, chuyện này cả trường gần như đều biết mà!

– Ừ… ừm…

Tôi cũng chẳng buồn biện minh với em làm chi, tôi với em đã còn là gì của nhau nữa đâu mà phải giấu diếm. Thế nên tôi lại tiếp tục thả mình nhìn về phía bầu trời xa xăm mà thở một hơi dài sọc.

– Chân của Phong sao rồi, hôm bữa Mai thấy mà không có dịp để hỏi thăm.

Em lại tiếp tục bắt chuyện với ánh mắt dò hỏi hơn.

– Ừ cũng còn hơi đau, nhưng vài ngày nữa là hết thôi!

– Um, vậy Mai cũng yên tâm rồi, mà Phong ở nhà một mình vậy có tiện không?

– À, ba Phong về rồi nên Phong cũng đỡ hơn.

Viễn tưởng những cặp nào sau khi chia tay xong đều khó có thể trò chuyện với nhau bình thường được nhưng thật lạ. Tôi với Hoàng Mai đã ngồi nói chuyện một cách tự nhiên y như tôi với em chưa hề chia tay lần nào cả, em làm tôi ngạc nhiên quá chừng.

Tuy nhiên sau những chủ đề gia đình, học hành bình thường, em bỗng nghiêm giọng đổi chủ đề:

– Phong với Noemi quen lâu chưa?

Câu hỏi của Hoàng Mai làm tôi hơi khựng một xíu, tôi không biết nói với em là tôi với con bé đã quen từng lúc nào. Nhưng sau cùng tôi đành lấy ngày kí giao kèo ra làm mốc thời gian:

– Ừm… cũng hơn nửa năm rồi.

– Lâu vậy rồi cơ à, chắc đã thân với nhau lắm rồi nhỉ?

Hoàng Mai hấp hay mắt làm tôi không biết được em đang hỏi thật hay nói đùa đành cười giả lả cho qua.

Rồi đột nhiên em đứng lên nhẹ nhàng nói với tôi:

– Thôi cũng trễ rồi, chắc Mai phải về đây!

– Ừ… ừ, Mai về cẩn thận!

Bất chấp gương mặt ngệch ra như tượng của tôi. Hoàng Mai chỉ cười một nụ cười đã làm trái tim tôi xao xuyến khi xưa rồi chào tạm biệt ra về.

Tuy nhiên đi được một đoạn, Hoàng Mai bỗng dưng quay lại cười thêm một cái với tôi:

– Xem ra Phong vẫn chưa quyết định được ha?

– Ơ, là sao?

– Thôi, chào tạm biệt, cố gắng lên nhé! Hôm nào Mai sẽ đến thăm!

Em cười khúc khích rồi quay đi trong cơn hoang mang tột độ của tôi. Tôi không hiểu Hoàng Mai vừa nói cái gì sất. Nhưng tự nhiên khi nghe em nói như vậy, trong lòng tôi lại thấy xốn xan lạ thường, cứ như bị ai đó phát hiện ra mình đang giấu một bí mật vậy.

Nhưng rõ ràng tôi đang giấu em một bí mật mà?

Hoàng Mai chưa kịp khuất dạng sau cầu thang, Ngọc Mi đã xuất hiện cận kề tôi từ lúc nào. Tôi ngồi đây là chờ con bé, thế nên khi nó xuất hiện tôi không lấy làm ngạc nhiên cho lắm. Ấy thế mà nó lại lấy tôi làm ngạc nhiên mới ác.

Chưa kịp chào câu nào, nó đã nhìn tôi đom đom làm tôi thấy chột dạ quá chừng. Và đúng như những gì tôi đang lo lắng, con bé cau mày hỏi:

– Chị đó là ai vậy?

– Ơ, chị nào!

– Còn hỏi chị nào nữa, chị hồi nãy anh mới nói chuyện đó, anh không nhớ hả?

Con bé ngồi xuống sít lại gần, dùng đôi mắt nai tròn xoe của nó nhìn tôi dò xét khiến tôi hết dám nói dốc, đành xui xị khai thật:

– Ừ chị đó học chung lớp với anh, chỉ là bạn thôi!

– Hoàng Mai phỏng?

Nghe câu hỏi của con bé, tôi giật bắn người nhìn trừng trừng nó thí đều muốn há miệng tới đất.

Trái ngược với thái độ của tôi, ở phía đối diện, Ngọc Mi vẫn giữ vẻ bình tĩnh vốn có, đôi mắt nai của nó vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi như đang chờ đợi một câu trả lời xác đáng. Do vậy tôi cũng không dám giấu con bé:

– Ừ, đó là Hoàng Mai!

– Chị ấy nói gì với anh?

– Ừm… cũng hỏi thăm cái chân của anh thôi, không có gì quan trọng!

– Bộ anh biết có chuyện gì ở chị Mai quan trọng với em hay sao mà lại nói không có?

Bị con bé kê nguyên cái tủ đứng vào mồm, tôi bị khựng cả mấy giây mới lắp bắp trả lời được:

– À không, tại anh chỉ lo em sẽ buồn khi anh nói chuyện với mấy đứa con gái khác thôi.

– Thật chứ? – Nó lại lườm nhẹ tôi một cái.

– Thật… Mà chuyện của thằng Bảo sao rồi em?

Biết sẽ không trụ được lâu nếu con bé tiếp tục dồn ép, tôi liền chuyển ngay sang chủ đề khác hòng đánh lạc hướng. Và may thay con bé không nghi ngờ tôi chút nào:

– Thành công rồi anh, không phải lo gì nữa!

– Thành công rồi à, kể cho anh nghe với!

Đáp lại sự háo hức của tôi, con bé chỉ chun mũi cốc nhẹ vào đầu tôi:

– Ở đây không tiện nói đâu ngốc à, về đi đã!

– À ừ…

Thế là tôi lại được con bé ân cần dìu từng bước đến nhà xe trước sự ganh tị của mấy đứa xung quanh.

Có thể nói không có thời nào mà tôi lại bị thương tích nhiều như thời cấp 3. Mặc dù tôi đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không gây gỗ đánh nhau như thời cấp 2 nữa nhưng bằng cách này hoặc cách khác chấn thương không hiểu sao cứ ập vào người tôi vô tội vạ cứ như tôi với nó đã có duyên truyền kiếp vậy.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại. Nhờ bị chấn thương, tôi mới có thể tận hưởng cảm giác vi vu xe đạp điện mỗi ngày. Ngoài việc hay bị thiên hạ dòm ngó ra, thì ngồi sau xe Ngọc Mi cũng không phải là tệ. Ở vị trí này, tôi có thể đón những cơn gió để phần nào xua tan đi cái nóng hừng hực của trong tiết trời chuyển giao giữa mùa thu và mùa hạ.

Tôi thích đón những cơn gió sau xe 1 nhưng tôi thích đón hương thơm từ Ngọc Mi đến 10. Ngồi sau con bé, tôi có thể cảm nhận rõ hương nước hoa của con bé. Xưa nay tôi rất ghét mùi nước hoa của bọn con gái mỗi khi nó chạy ngang bởi nó rất gắt, rất nồng. Nhưng của con bé lại khác, nó nhẹ tênh, bây bềnh bồng trong mũi tôi một cách dịu êm mà trước đây khi chở con bé chưa bao giờ tôi biết được.

Đang mơ màng, tôi bỗng bị con bé gọi giật:
– Anh Phong!

– Hả, chuyện gì?

– Anh đang suy nghĩ gì đó, sao nãy giờ im lặng vậy?

– À không tại anh mệt!

– Nãy giờ anh có làm gì đâu mà mệt?

Trong tình huống này nếu tôi càng trả lời nấn ná, con bé sẽ dồn tôi vào đường cũng mà tống hàng trăm mỗi nghi ngờ vào người tôi. Thế nên tôi cần phải… phịa dứt khoát:

– À tại anh đau chân. Nó di căn khắp người làm anh mệt ghê lắm!

– Ghê! Bị gãy chân mà làm như bị ung thư á, di căn nữa chứ!

Dù tôi không thấy rõ mặt của con bé, nhưng qua giọng nói chắc con bé đã cười tôi dữ dội lắm, bờ vai nó cứ rung lên. Nhưng để chắc ăn hơn, tôi phải chuyển qua chủ đề khác nếu không muốn con bé tiếp tục gợi chuyện:

– À Mi này, giờ kể cho anh chuyện của thằng Bảo được chưa?

Con bé ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu:

– Ừm, chắc là kể được rồi!

– Sao sao, kể anh nghe!

– Thì cũng không có gì đặc biệt cả. Lúc ra về thì Bảo gọi Đức tới bàn công chuyện ở một lớp trống, em lén theo dõi ở phía sau và bắt quả tang được.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 8


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)