Câu nói của ông làm tôi đâm chột dạ. Nó nhắc tôi nhớ lại cách đây hơn 10 năm Lam Ngọc đã tặng cho tôi con gấu bông và tôi đã suýt đánh mất nó chỉ vì tính bất cẩn của mình. Bây giờ lại một lần nữa tôi sắp phải chia xa chậu hoa mà Ngọc Lan thích nhất chỉ vì cái tính đó.
Nhưng trong thâm tâm tôi thực sự không muốn mất nó chút nào, đó là món quà đầu tiên Ngọc Lan tặng cho tôi, nếu tôi không giữ được thì tôi không còn mặt mũi nào nhìn nàng nữa. Vậy nên tôi lật đật ôm chậu hoa chống nạn vào nhà mặt cho ba tôi cứ đứng sững đó đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra với thằng con trai của mình.
Giờ này chỉ có một người có thể giúp tôi được đó là Toàn phởn. Tôi còn nhớ nhà nó treo rất nhiều những chậu lan như thế này ngoài sân. Chắc chắn nó hoặc người trong nhà của nó sẽ biết cách săn sóc chúng. Thế nên tôi chạy vào nhà nhấc điện thoại lên gọi cho nó ngay:
– Alô, tao Toàn đây, có chuyện gì à?
– Ừ, tao có chậu lan nó bị héo rồi, mày biết cách cứu không?
– Đù, mày giờ cũng thích chơi cây cảnh hả?
– Ừ thì rảnh rỗi tính trồng đỡ buồn thôi, sao được không mày?
– Về trồng lan thì tao cũng biết chút chút có gì để tao hỏi ba tao, nhưng mà phải coi cây của mày sao nữa.
– Thì nó bị héo hết rồi, lá vàng, thân cũng vàng, còn rễ thì chỉ bị thúi một phần!
– À à, rồi để đợi tao xách đồ nghề qua coi cây bông của mày thử, hề hề!
Toàn phởn nói là làm, chỉ trong vòng nửa tiếng sau, tiếng xe của nó đã oang oang trước cửa. Ba tôi vừa mở cổng, nó liền xách theo cái túi đen mà theo như nó nói là cái túi đồ nghề vào thẳng chỗ tôi đang ngồi mặt phơn phởn:
– Đâu, chậu bông của mày đâu, đưa anh check phát!
– Đó, coi gì coi đi! Nhớ cẩn thận đó!
Tôi cẩn trọng trao cho nó chậu bông của Ngọc Lan như cách người ta nâng niu một báu vật vô giá.
Toàn phởn cầm chậu bông của tôi, nó ngắm nghía một lượt cả chậu rồi tia mắt vào những chỗ nhỏ trên cây. Thỉnh thoảng nó lấy tay sờ sờ vào những táng lá úa còn bám víu vào thân cây. Mãi đến một lúc sau, nó mới vuốt cằm kết luận:
– Chắc do mày bỏ nó lâu ngày quá, thiếu nước, thiếu dinh dưỡng đủ thứ nên mới vậy đây mà. Cũng may là bộ rễ chưa bị thúi nhiều!
– Thế sao mày, có chữa được không?
Tự nhiên tôi thấy mình hỏi một câu y như trong phim người ta thường hỏi bác sĩ. Đồ rằng Toàn phởn mà trả lời những câu đại loại như “Tao đã cố hết sức” hoặc “tao đã tận sức rồi” chắc tôi sẽ đau tim mà chết. May sao Toàn phởn là một “bác sĩ” có tâm:
– Ừ, chữa thì được những phải tốn thời gian với công sức khá lâu đấy!
– Không sao, miễn là chữa được!
– Chà, mày quý chậu bông này quá nhỉ, của em nào tặng chứ gì?
Toàn phởn nói chơi mà trúng phóc. Và không cần phải đợi tôi nói ra, nó nhìn cái mặt đang ngệch đi lúc này của tôi cũng đủ hiểu câu trả lời như thế nào. Nó chỉ hỏi để biết thêm:
– Em nào đấy?
– Thì chậc, là Lanna!
– Lanna? Từ hồi nào vậy?
Toàn phởn thản thốt. Có lẽ nó vẫn không tin món quà trước mặt do Ngọc Lan đích thân tặng cho tôi.
– Thì lâu lắm rồi, từ hồi năm lớp 10 lận!
– Năm lớp 10?
Mặt nó càng đực ra bạo. Chắc nó bất ngờ lắm, khi không từ đâu lại mọc ra chậu hoa Ngọc Lan tặng tôi từ hồi xa lắc xa lơ tới giờ. Nhưng rồi sau một lúc chiêm nghiệm nó lại nhìn tôi theo phong cách phởn quen thuộc:
– À, mày cũng biết ím hàng ghê nhỉ?
– Chứ sao mạy, hề hề!
– Ừ, ím tới héo queo luôn!
Tôi biết nó đang đá xoáy tôi cái vụ để cho cây bị héo, nhưng thân đang phải nhờ vào nó, tôi không thể động thủ cốc đầu nó như mấy lần trước được, đành cười giả lả lảng chuyện ngồi nhìn Toàn phởn tìm cách cứu chậu hoa.
Sau một lúc loay hoay cắt tỉa, rắc đủ thứ bột lên cây lan của tôi, Toàn phởn bỏ nó vào một chiếc bao nilon rồi treo nó lên gần cửa sổ nơi tôi vẫn thường đặt chậu hoa ở đó. Nhìn cành lan héo tong teo trong bao nilon, tôi thản thốt:
– Rễ của nó đã gần héo rồi, m còn bứng lên treo tòn ten trên đó làm gì vậy?
– Mày ngáo quá, tao cắt hết rễ cũ rồi, giờ treo lên đợi nó mọc rễ mới rồi mày đem trồng trong chậu lại!
– Chà, công phu quá nhỉ, thế chừng nào nó mọc rễ lại?
– Ai biết, có khi nó héo luôn không chừng!
– Đệt, thật à?
– Đùa thôi, 3 – 4 tuần nữa mới biết kết quả lận!
– Hề hề, cảm ơn mày nhiều nghen!
Tuy nhiên Toàn phởn không đáp lại lời cảm ơn của tôi. Nó lưng lững đi về chiếc ghê sô pha gần đó tựa hẳn lưng vào mà thở dài:
– Tao đã từng suy nghĩ rất nhiều Phong à. Về nguyên nhân gây ra tình trạng của mày hiện giờ ấy!
– Của tao à?
– Ừ, có lẽ tao đã sai từ đâu khi giúp mày trong mọi chuyện rồi.
– Nhưng tại sao? – Tôi sững người.
– Từ hồi đầu năm lớp 10 đến giờ việc gì mày cũng nhờ tao giúp. Từ những chuyện vặt vảnh cho đến chuyện tình cảm, tao đều chỉ hướng đi cho mày. Không phải tao ích kỉ không muốn giúp đỡ mày hay gì nhưng tao phải thừa nhận, việc đó đã làm cho mày càng ngày càng thiếu quyết đoán và tự lập đấy!
– Nhưng bây giờ tao phải làm sao?
– Tao nghĩ từ bây giờ mày nên tập dứt khoát hơn đi. Con đường là do tự mày chọn, yêu ai là do tự mày cảm nhận. Tao có thể giúp mày cứu chậu lan, nhưng không thể giúp mày cứu bản thân mày được.
– Ừ tao hiểu rồi!
Tôi thất thiểu ngồi bệch xuống chiếc ghế. Cả thân người tôi đã bị đánh sập hoàn toàn bởi những câu nói của Toàn phởn. Nó nói đúng, tôi có thể nhờ nó một hai chuyện lặt vặt, nhưng không thể nhờ nó mãi được. Sẽ có lúc tôi phải tự lựa chọn con đường đi cho chính bản thân mình. Thế nên có lẽ tôi sẽ phải tự lập hơn để tự cứu lấy cuộc đời mình.
Toàn phởn chỉ ngồi thêm một lúc nữa rồi nó rời đi nhanh cũng như lúc đến. Tôi cảm giác như nó đã được bề trên sai xuống để giúp tôi vậy, chỉ cần vài câu nói của nó tôi đã thấm thía rất nhiều.
Có lẽ, tôi sẽ tự đi tìm câu trả lời cho chính bản thân mình rằng, tôi thật sự yêu ai?
Kể từ cái dạo được Toàn phởn cứu cây, quãng thời gian ở nhà của tôi không còn vô nghĩa như hồi trước nữa, tôi đã có động lực sống cho mình hơn. Mỗi ngày tôi đều dành thời gian rảnh ra ngồi ngắm nhánh lan từng ngày được hồi phục. Ở những chỗ rễ bị toàn phởn cắt đứt, những rễ non đã dần mọc ra tua tủa như nhúm râu của mấy cụ già vẫn thường ngồi đánh cờ ở công viên.
Tuy nhiên, ngoài Toàn phởn và ba tôi đã biết trước đó, mặc nhiên tôi chẳng cho ai biết sự hiện diện của cây nữa kể cả Ngọc Mi. Tôi thấy mình không có lí do gì phải đem cây này khoe cho thiên hạ biết rằng chỉ vì tất trách mà tôi làm cây suýt chết. Bé Mi thì lại càng không, nếu tôi cho nó biết thế nào nó cũng sẽ mét lại cho Ngọc Lan nghe, tôi lại càng chết sớm. Thế nên cho tới ngày cây lan hồi phục trở lại như cũ, tôi sẽ giấu nhẹm nó như một kho báu bí mật của riêng mình mà thôi.
Hôm nay cũng là một ngày chủ nhật như mọi khi, nhưng khác cái hôm nay là ngày tổ chức trận chung kết của giải bóng đá trường tôi.
Dù đến 9h trận đấu mới bắt đầu nhưng Ngọc Mi đã đến nhà tôi từ sớm, sớm đến nỗi tôi còn chưa rời khỏi giường.
– Nè, dậy đi! Ngủ nướng quá trời.
Con bé kéo chiếc mền ấm ấp ra khỏi người tôi.
– Ơ, Mi hả em? Còn sớm mà!
Tôi lều bều quơ lấy chiếc đồng hồ và chợt nhận ra chỉ mới điểm 7h30.
– Sớm gì mà sớm nữa, hôm qua em dặn là 7h30 em tới rồi còn gì! Cái tật ngủ nướng không bỏ!
– Rồi rồi đừng nhằn anh nữa mà!
Tôi lật đật ngồi dậy chống cặp nạn cùng với sự giúp đỡ của bé Mi xuống nhà dưới.
Đáng lẽ ra thì tôi cũng không cần đi sớm như vậy, tôi đang bị chấn thương nên tất nhiên sẽ ngồi ở vị trí khán đài để xem tụi thằng Toàn đá trận chung kết và có thể đến sân đấu lúc nào cũng được miễn là trận đấu chưa bắt đầu. Nhưng con bé lại khác, nó là lớp trưởng nên phải đến sớm để sắp xếp cho lớp. Ở khoảng này, tôi thấy phục con bé thật, có lẽ do đã được giáo dục từ nhỏ nên Ngọc Mi rất có trách nhiệm với chức vụ được trao cho mình.
Nhưng với tính cách đó, tôi mặc nhiên bị kéo theo luôn khi còn đang say giấc nồng. Biết sao được, trên lí thuyết con bé là bạn gái tôi mà, những việc này chắc chắn người ta sẽ nghĩ đến con bé đầu tiên.
Mà cũng nhờ như vậy, Ngọc Mi mới được dịp tiếp xúc với ba tôi nhiều hơn, điều mà cả Hoàng Mai còn chưa làm được trước đây. Ba tôi dường như rất có cảm tình với con bé, cũng nhờ một phần con bé đã giúp con trai quý hóa của ông đến trường mỗi ngày và thỉnh thoảng là cả chuẩn bị bữa sáng cho hai cha con nữa.
Hôm nay cũng vậy, vừa mở cửa phòng tắm, tôi đã nghe tiếng xèo xèo phát ra từ dưới bếp. Chắc con bé lại chiên trứng cho tôi và ba tôi chấm bánh mì như mấy lần trước đây vì tôi đã thoáng thấy hai ổ bánh mì đang để trên bàn nơi ba tôi đã đợi sẵn, thấy tôi ông tặc lưỡi:
– Mày sướng nhỉ, có người gọi dậy còn nấu bữa sáng cho!
– Dạ, hề hề!
Tôi cười nhát gừng dịch cái ghế lại ngồi đối diện với ông. Đáng lẽ ra tôi sẽ pha vài câu chém gió theo thói quen, nhưng nhớ tới thiết cước của ông, tôi đâm ra rùng mình, chỉ ngồi im thin thít mà không dám nói gì.
Nhưng chỉ được một lúc, ba tôi bỗng nhìn qua phía con bé Mi rồi hỏi tôi:
– Này, mày với con bé đó là gì?
– Hả, dạ thì chỉ là quen biết thôi ạ!
– Quen biết? Sao nó lo cho mày vậy?
Câu hỏi của ba làm tôi giật bắn, con chữ con chiếc trong đầu bay hết vẹo. Tôi lúng túng đến đỏ lừ mặt, không dám ngước lên nhìn ba tôi một lần nào. Lúc đó tôi ước giá mà có cái hố thì tôi đã chui xuống trốn quách cho rồi. Nhưng thật là may, thấy tôi luống cuống không trả lời được, ông cũng không dồn thêm mà cười nhẹ một hơi:
– Con bé này nhìn cũng hiền lành, ngoan ngoãn đó, mày rán đối tốt với người ta nhen?
Lúc đó tôi cũng không hiểu đại ý của ông là gì, thấy ông không hỏi dồn nữa thì tôi đã thở phào gật đầu cho qua chuyện rồi hơi đâu mà suy nghĩ chi sâu xa nữa. Tuy nhiên, xong phần ba tôi lại đến lượt Ngọc Mi. Sau khi lên xe cùng con bé đến sân đấu được một lúc, con bé bắt đầu chạy chậm lại, giọng tò mò:
– Nè, nãy anh với ba anh nói chuyện gì đó? Có phải nói về em không?
– Ơ, sao em biết?
– Hì, trực giác của con gái mà! Thấy hai người nói chuyện lâu lâu lại nhìn qua chỗ em ai lại không biết chứ?
– Ừ thì cũng không có gì đặc biệt đâu, ba anh chỉ thắc mắc là sao em lại chăm sóc cho anh như vậy!
– Rồi anh trả lời sao?
Giọng sốt sắng, Ngọc Mi thí điều muốn dừng xe lại để chất vấn tôi nhưng có lẽ đang gấp đến sân nên con bé vẫn nhín ga chạy chậm.
– Ừm, anh nói em là bạn thân của anh!
– Bạn hả?
– Ừ… ừm, là bạn thân!
– Ừm, cũng được!
Do ngồi sau nên tôi cũng không biết biểu hiện con bé hiện giờ như thế nào. Chắc có lẽ nó đang buồn vì vừa nghe tôi nói xong, giọng nó trầm đi hẳn. Tôi không biết câu trả lời nó muốn nghe là gì? Tôi chỉ biết rằng đó là câu trả lời hay nhất của tôi vào lúc này với con bé.
Tôi không thể nói cho ba tôi biết rằng Ngọc Mi là bạn gái của tôi dù ông rất có cảm tình với con bé. Vì thực tế nó cũng đâu phải là bạn gái của tôi thật. Người con gái trong mộng của tôi vẫn là một ai đó thật mờ mịt giữa hàng tá người xung quanh tôi. Đó là lí do vì sao tôi lại trả lời với con bé như vậy.
Đây có thể coi là nước đi lớn, một bước ngoặc hay cứ gọi đại loại là một quyết định cũng được. Kể từ lúc thằng Toàn cứu chậu lan cho tôi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định như thế. Từ đây cho đến khi tôi tìm được người con gái tôi yêu thực sự, tôi sẽ không bao giờ để ai phải liên lụy nữa.
Cứ thế, tôi và Ngọc Mi mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, suốt cả chặng đường đến sân bóng không ai nói một câu nào nữa cả. Đây là lần đầu tiên tôi làm điều này với Ngọc Mi. Dù trong lòng có một chút ray rứt nhưng tôi tin đây là việc tốt nhất mà tôi có thể làm đối với con bé.
Khoảng im lặng giữa tôi và con bé không kéo dài quá lâu vì sân bóng đã hiện ra trước mắt. Sau khi cất xe vào bãi, con bé vẫn lầm lủi dìu tôi vào chỗ khán đài, nơi có tụi Toàn phởn và Phú nổ đang đợi ở đó. Có những lúc tôi lén liếc nhìn con bé, khuôn mặt xinh xắn đó vẫn không thay đổi gì. Điều đó không làm tôi thấy an tâm mà trái lại, nó làm tôi thấy khó chịu lạ thường.
Cứ tưởng sự im lặng này sẽ kéo dài mãi trong nỗi cồn cào của tôi thì bất chợt Ngọc Mi lại bật tiếng, rất khẽ:
– Hôm nay anh bị sao hả?
– Anh… vẫn bình thường mà em!
Dù có hơi bất ngờ nhưng tôi vẫn đủ bình tĩnh trả lời con bé.
– Ừa, vậy giờ em về lớp của em đây! Xong hiệp 1 em sẽ qua gặp anh.
Ngọc Mi quay đi thật nhanh để tôi lại với những dấu hỏi nặng trịch trong đầu.
Mà nếu tôi có muốn gọi Ngọc Mi lại thì cũng không bao giờ thực hiện được bởi khi con bé vừa quay đi, tiếng thằng Toàn đã lảnh lót từ sau lưng:
– Ê, thằng Phong kìa bây!
Và khi tôi còn chưa nhận thức được những gì đang xảy ra trước mắt mình, cả đám Toàn phởn đã chạy nháo nhào tới thằng xách tay, thằng xách chân khiên tôi tới chỗ tập kết của bọn nó làm tôi hoảng vía la oai oái:
Để lại một bình luận