Bấn quá làm liều. Tôi dúi luôn cái huy hiệu vào ngực Lam Ngọc rồi chạy cắm đầu ra ngoài. Bên tai còn nghe văng vẳng tiếng í ới của bọn cờ đỏ.
Tôi chạy rất nhanh, thoắc cái đã chạy đến chân cầu thang, thoắc cái nữa đã chạy xuống tầng trệt rồi ban thẳng ra ngoài căn tin của trường. Chỉ khi chắc chắn là chẳng có thằng nào đuổi theo mình, tôi mới ngồi bệt xuống chiếc ghế xõm mà thở hòng hộc như máy dầu.
Giờ này, tôi mới bĩnh tĩnh mà nhớ lại những gì xảy ra ban nãy. Tôi không ngờ mình có thể gan đến mức cắm thẳng chiếc huy hiểu vào ngực áo nàng không chút lưỡng lự. Cái giác lâng lâng vẫn còn hiện trên tay rất rõ. Nó cứ làm cả người tôi rung lên bần bật.
Sẵn đang ở căn tin, tôi vào mua một lon tăng lực rồi lại ngồi xuống ghế tu một lèo gần nửa lon. Vừa nãy tôi chạy nhanh quá, gần như sài hết toàn bộ sức lực nên bây giờ toàn thân mệt lả, chẳng muốn nhúc nhích thứ gì ngoài cánh tay uể oải cầm lon tăng lực. Vừa định tu tăng tiếp theo thì bỗng dưng một giọng nói cất lên:
– Thì ra Phong ở đây hả?
Một thoáng giật mình, tôi ngẩng mặt lên trên nơi giọng nói phát ra. Một chiếc váy đồng phục xinh xắn, một chiếc eo thon thả, một khuôn ngực đầy đặn và một khuôn mặt thanh tú với chiếc kính cận mà tưởng như bấy lâu nay đã chìm vào quên lảng.
Tôi ngỡ ngàng khi người đang đứng trước mặt tôi lúc này chính là Hoàng Mai. Vẫn với đôi mắt hấp háy đó nhưng lần này nó đã nép sau cặp kính cận lung linh tôn lên gương mặt khả ái.
Có một chút khựng người, tôi bối rối:
– À thì… chạy trốn cái bọn cờ đỏ ấy mà!
– Hì, thảo nào thấy Phong chạy ra khỏi lớp!
Em cười khì với với nụ cười xinh như thiên thần hôm nào. Tôi đã suýt bị lụy đi nếu không sựt nhớ đến bọn cờ đỏ:
– À mà sao Phong chạy đi bọn nó có làm gì nữa không?
– Hình như họ có ghi tên Phong lại đó!
– Thật hả?
– Mai cũng không rõ, nhưng Phong phải coi chừng đấy!
Nàng đẩy đẩy cái gọng kính rồi thở dài như muốn chia sẻ cũng tôi. Để tránh đi cái cảm giác thấp thỏm, hồi hộp đang quậy phá trong người lúc này. Tôi lại đảnh sang chuyện khác:
– À, Vũ đâu? Sao hôm nay Mai lại đi một mình ra đây?
– Chia tay rồi!
– Hả?
Như vẫn chưa tin nhưng gì mình nghe thấy, tôi trố mắt hả một tiếng rõ to mà tôi đồ rằng cả căn tin có thể nghe được. Thế nhưng Hoàng Mai vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì, thậm chí còn khẽ cười trước biểu hiện đó của tôi:
– Phong làm gì ngạc nhiên thế?
– Nhưng thấy hai người…
– Không hợp thì chia tay thôi Phong à!
Lạnh lùng quá! Nếu là Hoàng Mai của chừng 1 năm trước đây chắc chắn sẽ ngồi đây khóc bù lu bù loa với tôi chứ không phải nói với chất giọng cứng cỏi như bây giờ. Tôi cảm thấy rất sốc khi hai người mà tôi cố ý muốn gắn ghép lại chia tay nhau một cách thật chóng vánh. Và nếu tôi không gặp Hoàng Mai trong tình cảnh như thế này, có lẽ mãi mãi tôi sẽ chẳng bao giờ biết được.
– Mai xin lỗi, nhưng thiết nghĩ chuyện này là chuyện cá nhân nên không tiện nói cho Phong lắm.
– À ừ…
– Với lại… – Em đột nhiên ngập ngừng – Mai thấy Phong lúc nào cũng bận với Lam Ngọc và cô bé kia nên chắc cũng không có thời gian đâu nhỉ?
Tự nhiên trong lòng tôi có một chút nhoi nhói như ai lấy tay bóp nghẹt. Tôi không biết chính xác cảm giác đó là gì, chỉ biết rằng khi Hoàng Mai xảy ra chuyện như vậy, tôi không thể nào ngồi yên mà bình thản như người xa lạ được. Chỉ có điều là bây giờ chúng tôi chẳng là gì của nhau nữa, can thiệp nhiều quá bị nói là nhiều chuyện lại càng chết hơn. Thế nên tôi chỉ hỏi với tư cách là một người bạn đơn thuần:
– Thế bây giờ Mai thấy sao rồi?
– Cũng bình thường à, chẳng vui cũng chẳng buồn. Cũng đã qua hơn 1 tháng rồi mà!
– Ờ…
Thật là lúc đó tôi chẳng biết câu nào phù hợp hơn là cái từ vô tâm đó. Nếu như thân với em hơn tôi sẽ hỏi nhiều câu như: Vì sao hai người chia tay? Thằng Vũ đó có tốt với Mai không? Mai có đối tượng mới chưa? Cơ mà chắc câu cuối tôi hỏi hơi vô duyên. Cho dù có hỏi được chắc chắn em sẽ trả lời là không.
Tôi và em cứ thế cho đến khi trống trường vang lên báo hiệu giờ vào học lại bắt đầu. Cả hai cùng nhau đi lên lớp trong dòng người ồn ào xung quanh. Mọi thứ cứ như hiện về trong đầu tôi rõ mồn một như ban ngày. Cảm giác đó thật khiến cho con người ta cảm thấy xốn xan.
Khi đến gần cửa lớp, Hoàng Mai bỗng dừng lại làm tôi cũng giật mình dừng theo. Và rồi em quay sang tôi nhỏ giọng nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy:
– Phong bây giờ có bạn gái chưa?
– Ch… chưa… có – Một phút sững sốt, tôi đáp lại như một con rô bốt bị chập mạch.
– Hì, cảm ơn Phong nhé!
Nàng lại nở một nụ cười thật tươi. Tươi như nó đã từng như thế.
Khung cảnh này, nhân vật này, câu nói này. Liệu chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?
Tôi trở vào lớp với tâm trạng cực kì lo âu. Không phải vì câu nói của Hoàng Mai không mà là vì cả chuyện của tụi cờ đỏ nữa. Chuyện lúc nãy gần như cả lớp đều chứng kiến nên tôi không lấy làm ngạc nhiên khi bọn nó cứ nhìn tôi chăm chăm như người ngoài hành tinh xuống trái đất. Những dịp như thế này luôn là cơ hội quý giá để Phú nổ trưng dụng:
– Trời ơi Phong! Mày về rồi đó à?
Tôi vừa vào lớp, Phú nổ đã réo vang lên, nó chạy đến chỗ tôi vỗ vai bồm bộp:
– Phong à, mày không hổ danh là một tài năng của lớp! Tao rất hãnh diện về mày!
– Gì nữa vậy ba, để yên tao vào chỗ coi, gần vào học rồi!
– Chậc, sao mày khiêm tốn vậy? Mày có biết mày đã cứu lớp bao nhiu lần rồi chưa?
– Cứu gì nữa mày?
Nó vẫn giọng bình thản với cái mặt đêu đểu vô cùng tiếp tục vỗ vai tôi:
– Cái lần tụi cờ đỏ kiểm tra điện thoại lớp với lần kiểm tra huy hiệu đoàn kì này mày đều cứu lớp khỏi tụi cờ đỏ. Giờ còn khiêm tốn nữa, đúng thật là có phong thái anh hùng!
– Thôi mày đứng có mỉa mai bố nữa, miệng mày chả tốt lành gì!
– Hế hế, từ nay tụi tao sẽ gọi mày là kẻ đào tẩu, xứng đáng với chiến công của mình nhá!
– Ê, nhưng mà…
Tôi chưa kịp cãi lại gì thì nó đã tung hô cái biệt danh trời ơi đó trước cả lớp làm ai nấy đều cười rần rần cả lên nghe muốn xì cả khói đầu. Tôi về chỗ ngồi mà bực bội không tả nỗi. Theo như lời nó kể thì tính ra tôi cũng giúp cả lớp ấy chứ, chẳng cảm ơn đàng hoàng lấy một câu mà còn chăm chọc thế này có mà tức lộn ruột.
Cục tức đó khi về chỗ ngồi viễn tưởng sẽ được nuốt trôi, nào ngờ đâu nó lại chuyển thành cục nghẹn khi mới vừa ngồi xuống, Lam Ngọc đã thông báo cho toi một tin cực kì khủng khiếp:
– Phong chạy đi đâu thế, bọn họ đã ghi tên Phong vào sổ rồi đấy!
– Ừ thì tại sợ Ngọc bị luyên lụy thôi mà!
– Hầy, thiệt tình!
Nàng thở dài một hơi não nề nhưng tôi nhanh chóng trấn an ngay:
– Chắc sẽ không sao đâu mà, cùng lắm chỉ bị trừ điểm hạnh kiểmt hôi!
– Không dễ thế đâu Phong à, cuối tuần này nếu bọn họ tổng hợp lại danh sách thì hai tụi mình có nguy cơ sẽ bị phạt đứng cột cờ đấy!
– Sao cơ?
Tôi điếng hồn hỏi lại như chưa tin vào những gì mình nghe được.
– Phong thì chạy trốn bọn họ, Ngọc thì bao che cho Phong. Ai cũng vi phạm kỹ luật cả thôi.
– Chậc, làm luyện lụy cả Ngọc luôn rồi!
– Điều đó không quan trọng. Việc bây giờ là phải bĩnh tĩnh để học tiếp thôi. Chuyện đó để cuối tuần tính sau.
Bằng giọng điệu cứng rắn của mình, Lam Ngọc đã trấn an ngược lại tôi cực kì hiệu quả. Bao nhiêu lo lắng trong người dường như tan đi hết tẹo. Ấy thế mà tôi cứ sợ nàng sẽ bỏ mặt tôi vì cái vụ dí huy hiệu vào ngực nàng nữa cơ. Đúng là tôi lo xa thật.
Xưa có cấu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bọn cờ đỏ vẻ như muốn chống đối với tôi nên lúc nào cũng ra sức triệt hạ tôi cho bằng được. Việc đó vô tình đã làm tôi cảm thấy hết sức áy náy khi làm luyên lụy đến cả Lam Ngọc. Thế nên tôi quyết định phải tìm hiểu cho ra danh tính của cái thằng cờ đỏ ấy một lần cho thỏa đáng.
Thông qua những gì tôi quan sát được từ khi gặp nó lần đầu đến bây giờ, tôi chắc chắn nó học lớp 11a7. Nhưng về họ tên và tiểu sử thì tôi phải tìm một người khác thông thuộc các lớp hơn để giúp đó là Toàn phởn. Đáng lẽ ra thì tôi có thể hỏi Lam Ngọc sẽ biết rõ hơn nhưng chắc chắn nàng sẽ hỏi lại lí do vì sao, đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn rất nhiều.
Vậy nên ngay ngày hôm sau, vừa vào lớp tôi đã lôi Toàn phởn ra băng ghế đá bàn chuyện ngay:
– Gì thế mày? Nay tại kéo tao ra đây nói chuyện riêng gì nữa?
– Mày có thấy cái thằng cờ đỏ hôm qua tới lớp mình không?
– Ờ có, rồi sao?
– Mày biết nó tên gì nhà ở chỗ nào không?
Vừa nghe, Toàn phởn liền đưa tay lên vuốt cằm gật gù tỏ ra rất hiểu biết. Và rồi nó chốt một câu gọn ơ:
– Ai biết!
– Đệt! Làm tao mừng hụt!
Tôi hụt hẫng đấm nhẹ vào vai nó mấy cái.
– Mà mày hỏi nó làm gì? Lại xảy ra chuyện nữa à?
– Ừ thì hôm qua tao với nhỏ Ngọc bị nó ghi vào sổ, chắc tuần sau bị cho đứng cột cờ quá!
– Thế mày định điều tra nó làm gì? Thần tượng nó hả?
– Bậy, tao định điều tra thông tin nó xem có chuyện gì để mình bắt thó được không đặng có cái mà đổi chát với bọn nó trước khi nó nộp danh sách cho trường!
Toàn phởn tự nhiên nhướng máy với tôi bằng cặp mắt khoái chí:
– Đù, thằng này cũng mưu mẹo ghê ta!
– Uầy, kế hoạch thành công đã rồi tính!
– Chịu, tao không biết thằng đó, xưa nay tao không thích đụng đến mấy thằng cán bộ trường!
– Chà, vậy tính sao giờ nhỉ?
Tôi khoanh tay ngang ngực suy tính. Nhưng Toàn phởn không để tôi làm điều đó lâu, mặt nó bỗng phởn lên y như thương hiệu từng có. Nó quay sang tôi:
– Ê mày, tao có cách này nè, mày chịu chơi không?
– Đâu, chịu chơi là chịu sao?
– Bây giờ tao với mày cũng theo dõi đến tận nhà nó luôn, thế nào cũng lòi ra thông tin thôi!
– Đù, được à nghen! Chừng nào đi?
– Thì đương nhiên… không phải hôm nay rồi, trưa nay tao mắc hẹn với em Phương ngày mai rồi tiến hành!
– Xì, bạn bè sắp chết tới nơi mà còn gái với chả gú!
– Ai biểu mày, hế hế!
Trưa tan trường, tôi cùng thằng Toàn với bé Phương về cùng để tiện việ bàn chuyện về kế hoạch theo dõi thằng cờ đỏ kia. Bàn cùng bé Phương là chuyện bất khả kháng vì bây giờ hai đứa lúc nào cũng đi chung với nhau, đứa này biết đứa kia cũng biết nên bí bách lắm tôi mới nhờ đến sự giúp đỡ của Toàn phởn.
Vừa đi ngang văn phòng đoàn, bọn tôi bỗng nghe được vài tiếng nói phát ra từ đó. Không ai bảo ai, tôi và Toàn phởn đều biết đó chính là giọng của thằng cờ đỏ. Cái giọng khàn khàn chẳng lẫn đi đâu được.
Theo như tình hình hiện tại, có vẻ như nó đang nói chuyện với một ai đó trong văn phòng đoàn. Một thằng cờ đỏ bàn chuyện trong văn phòng đoàn là một điều hiển nhiên, chả phải điều khó hiểu gì. Bọn tôi có lẽ đã bỏ đi nếu như không tình cờ nghe được nội dung cuộc trò chuyện trong đó:
– Cái thằng Phong ấy hả, tao cho nó đi tong cùng với nhỏ Ngọc rồi!
– Có chắc là thành công không Đức?
– Đợi đến cuối tuần này tao nộp danh sách cho thằng bí thư đoàn trường thì biết ngay! Giờ đưa số tiền còn lại cho tao đi!
– Mày chưa hoàn thành xong thì đừng mơ có số còn lại! Giờ thì chờ cho đến thứ hai tuần sau đi! Tao muốn chứng mặt thấy hai đứa nó bẻ mặt trước toàn trường!
Nghe đến đây, cả người tôi đã nóng ran lên muốn nhào vào trong tẩng cho mỗi thằng một trận vì cái tội dám hãm hại tôi và Lam Ngọc. Nhưng Toàn phởn đã quá quen với cái tính bộp chộp này của tôi nên nó đã kịp ghì tôi lại trước khi tôi làm hỏng chuyện:
– Ậy, đừng! Phải thu thập thông tin đã, bình tĩnh!
– Bực thiệt, thì ra có người muốn hại tao!
– Giờ mày biết rồi thì bình tĩnh lại dùm kẻo hỏng hết thời cơ!
Lúc đó bọn tôi chỉ chú tâm đến cuộc trò chuyện bên trong mà quên bén đi sự có mặt của bé Phương. Tuy nhiên em cũng khá là biết chuyện khi ngoan ngoản nép sau lưng hai tụi tôi để theo dõi tình hình. Nhờ đó tôi với Toàn phởn với an tâm nghĩ tiếp việc mình phải làm tiếp theo.
– Bây giờ tao giả dạng người bình thường đi ngang văn phòng để xem mặt cái thằng chủ mưu đó, mày cứ ở đây đợi đi!
Để lại một bình luận