Và đáp lại ánh nhìn sững sốt của tôi, nàng chỉ cười khẽ:
– Sao, Phong ngại à?
Tôi lập tức chỉnh giọng nghiêm nghị:
– À không, tức nhiên là được rồi!
– Vậy thì Phong cứ ngồi ở đây, đợi Ngọc dọn dẹp cái đã!
Tôi nhanh nhẩu vọt miệng:
– Để Phong phụ một tay!
– Thôi, chân như thế thì phụ được gì, cứ ngồi đó đi!
Toàn phởn nãy giờ dọn dẹp cùng bé Phương cũng tranh thủ đâm chọt:
– Phải đó, mày xi cà que thì ngồi đợi ở đó đi, khéo lại gãy luôn chân kia bây giờ!
– Gãy gãy cái đầu mày, lo dọn dẹp đi!
Đúng là cái bãi chiến trường của hơn hai chục đứa để lại một mình thầy Tuấn không thể nào dọn hết được. Cả Toàn phởn và thầy cùng lao vào dọn dẹp cùng với hai đôi tay thoăn thoắt rửa chén của bé Phương, Lam Ngọc cùng hai nhỏ kia mà phải gần nửa tiếng mới dọn xong hết bãi chiến trường đó.
– Uầy, mệt muốn xỉu! – Toàn phởn ngồi bệt ra thềm nhà thở dốc.
Thầy Tuấn giờ cũng lấm tấm mồ hôi cười nói:
– Cảm ơn mấy em nghe, không có mấy em thì không biết bao giờ mới xong nữa!
– Dạ không có gì đâu thầy! Bãi này cũng do tụi em bày ra mà!
– Giờ cũng trễ rồi, thôi mấy em cũng tranh thủ về đi, ba mẹ lại mong đó!
– Dạ, vậy thôi thưa thầy tụi em về.
– Ừ, tụi em về cẩn thận nha!
Chào tạm biệt thầy, tôi theo Lam Ngọc ra xe chuẩn bị về nhà.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu tôi về khuya cùng nàng nữa. Nhưng có thể nói đây là lần đầu tiên nàng chở tôi sau hơn một tuần cách mặt.
Mặc dù trước mặt tôi nàng luôn bình thản và hay cười đùa. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn thắc mắc liệu nàng có thực sự tha thứ cho tôi sau ngần ấy chuyện trên sân thượng hay không hoặc tất cả chỉ là sự thương cảm với một thằng què quặp như tôi.
Hương lily cứ tỏa, đầu óc tôi cứ quay cuồng quanh những suy nghĩ về nàng. Và có lúc tôi suýt bật thành tiếng cái suy nghĩ trong đầu mình rằng “Ngọc có còn giận Phong không?”
– Hả, Phong nói gì?
– À, không có gì đâu! Phong tính cảm ơn Ngọc vì đã chở Phong về ấy mà!
– Nếu vậy thì Phong không cần khách sáo đâu, cứ tự nhiên như trước đây đi!
– À ừ, cảm ơn Ngọc!
– Xem kìa, lại nữa rồi đó!
– À, hề hề!
Lúc đó tôi cứ mong thời gian kéo dài ra mãi để tôi có thể dồn được sự dũng cảm trong người để hỏi nàng những câu tận sâu trong tâm trí ngỗn ngang.
Của tôi. Nhưng sự thật là khi tôi ước điều đó cũng là lúc cổng nhà tôi bỗng hiện ra.
Tôi xuống xe gượng cười với nàng:
– Ngọc về cẩn thận nha, Phong vào nhà đây!
– Ừ, mà kì thi học kì cũng gần tới rồi, Phong nhớ phải chuẩn bị bài thật kĩ đấy! Nếu rảnh Ngọc sẽ kiểm tra tiến độ của Phong!
– Ừ, Phong biết rồi! Nhờ Ngọc vậy!
– Hì, đúng là kì lạ! Thôi Ngọc về đây!
Nàng khẽ cười kèm theo cái lắc đầu nhẹ. Chắc có lẽ đây là lần đầu nàng thấy tôi hâm hở khi bị kiểm tra như thế. Nhưng nàng đâu biết rằng tôi bay giờ đang cần đều đó biết bao nhiêu.
Và thế, khi bóng dáng Lam Ngọc khuất sau ngã rẽ đầu ngõ, tôi chợt thở phào vì một ngày yên bình nữa lại trôi qua. Nhưng hơn ai hết tôi biết chuỗi ngày này sẽ không kéo dài lâu, và đến một lúc nào đó tôi sẽ phải đưa ra quyết định của cuộc đời mình.
Thời gian cứ gieo nhè nhẹ như thoi đưa, chẳng mấy chốc mà kì thi học kì 2 đã đến gõ cửa. Tất nhiên nếu muốn nghỉ hè trong yên bình học sinh bọn tôi phải vượt qua nó trước đã.
Để làm được điều đó không phải là khó, nhưng cần phải siên năng học bài một tí. Cơ mà nói dong nói dài chi cho mệt học sinh thì ai chả phải thi học kì, tôi nói vậy cốt chỉ để mọi người biết rằng tôi ngán thi học kì đến nhường nào thôi. Đối với mấy môn sử, địa, sinh tôi càng ngán bạo.
Ngay sau khi nhận dược đề cương ôn thi của môn địa, tôi muốn xỉu tại chỗ. Gì mà đề cho có 4 câu hỏi lại phải học đến tận 12 câu tự luận trong đề cương, đã vậy câu nào câu nấy dài đến 2 – 3 trang giấy nhìn vào mà phát hoảng.
Phú nổ nhìn cuốn tập chép đề cương thản thốt:
– Trời ơi, cái này đề cương ôn thi học kì hay thi đại học vậy trời.
Qua đến môn sử nó lại trố mắt:
– Trời ơi, vậy là học hết chứ có bỏ bài nào đâu!
Tiếp đến môn sinh:
– Ơi trời ơi… ủa lộn sinh thi trắc nghiệm mà!
– Than cái đầu mày!
Sang lớp 11 này, tôi lại học tốt mấy môn tính toán hơn là mấy môn học thuộc. Vì đơn giản nó không cần phải học bài nhiều. Chẳng hiểu sao năm nay tôi làm biếng bạo. Chắc có lẽ chấn thương liên tục làm tôi không thể luyện võ nhiều thành ra nó chay lười dần.
Biết mình khó mà trụ nổi qua kì thi học kì hai này, tôi bất đắc dĩ phải quay xuống Toàn phởn:
– Ê mày, từ đây tới cuối tuần mày rảnh không?
Bị tôi gọi giật, nó tròn mắt:
– Gì mày, mắc đái hả? Đợi xíu tao dắt đi!
– Mắc mắc cái đầu mày, tao nhờ chút chuyện coi!
– Đù, chuyện gì nghe giọng mày gấp rút thế?
– Ờ cũng không có gì, tao tính nhờ mày ôn cho tao mấy môn thì học kì ấy mà, tuần sau thi rồi còn gì!
– À, học nhóm chứ gì, dễ như nhai bắp! Được thì chiều nay qua nhà tao học luôn, đảm bảo mày bao học sinh giỏi!
– Đù ngon, vậy ăn cơm xong tao qua mày liền!
Bé Phương đang ngồi chép bài nãy giờ cũng tíu tít:
– Sao, anh Phong học nhóm hả?
– Ừ, tại học kì này anh học không được tốt lắm!
– Hihi, vậy cho em tham gia với, để em ôn cho anh mấy môn xã hội nè!
– À, ừ! Vậy cũng được!
Tưởng chừng như chỉ có bấy nhiêu, ngờ đâu Phú nổ ngồi kế bên dường như cũng nghe được, nó thò đầu xuống hâm hở:
– Gì, học nhóm hả? Cho tao học chung với!
Tôi nhìn nó thản thốt:
– Đệt, mày nữa hả?
– Gì mà mày nữa hả, tao cũng yếu thấy mồ nè!
– Đông quá học không được đâu!
– Bậy nào, càng đông học càng tốt mày không biết à?
Toàn phởn đang chép bài cũng phải ngẩng đầu dậy xua tay:
– Thôi thôi mấy bố, để con chép bài cái! Bố nào muốn học thì qua nhà con tiếp hết!
Phú nổ cười hền hệt vỗ vai nó:
– Hề hề, Phải vậy chứ, thằng Toàn là bạn thân nhất của tao luôn!
– Mồm mép vừa thôi mày!
Tính tới thời điểm hiện tại, nhóm học thêm của tôi đã có 4 thành viên. Tất nhiên, con số đó chắc chắn không dừng lại dễ dàng như thế. Bằng chứng là mới giờ ra chơi, Khanh khờ đã lấm lét tò tò xuống chỗ tôi:
– Ê Phong! Thằng Toàn lập nhóm học thêm hả?
Tôi trố mắt hỏi:
– Ủa, sao mày biết?
– Thằng Phú mới nói tao, nó bảo Toàn phởn mới mở lớp ôn thi bao xuất sắc!
– Đù, cái thằng lẻo mồm này! Thôi lỡ rồi, trưa nay mày ăn cơm xong thì tập trung ở nhà Toàn phởn đi! Nhớ đừng nói cho đứa nào biết nghen!
– Ờ ờ, tao biết rồi! Hề hề!
Vậy mà không lâu sau, Kiên lảng từ dãy bên kia lại lò mò sang chỗ tôi nhỏ giọng:
– Ê, cho tao một vé!
Từc thì, tôi và Toàn phởn đều tròn mắt:
– Vé gì? Chỗ tao không có bán vé số!
– Bậy rồi, không phải! Cho tao một vé ôn thi với!
– Sặc, mày nữa hả, thằng nào nói vậy?
– Phú nổ!
Toàn phởn thu nắm đấm vỗ lên bàn bồm bộp:
– Vãi, cái thằng cô hồn đó! Chắc nó bô bô cho cả trường nghe rồi quá!
Kiên lảng bỗng trố mắt:
– Đù, đông quá hết vé rồi hả?
– Hết hết cái đầu mày! Thiệt tình! Thôi trưa nay ăn cơm xong thì mày cứ qua nhà tao đi, tao ôn cho!
– Ờ hế hế, vậy là tao thành học sinh xuất sắc rồi!
– Đến khổ!
Trưa hôm đó tôi về nhà tắm rửa rồi vội vàng xuống bếp bới tô cơm mang lên phòng ngay. Đã 2 – 3 ngày rồi tôi chưa được thăm nhánh lan yêu quý của tôi. Từ ngày cứu chữa cây lan xong tôi phải giấu nó trước Ngọc Mi để con bé không phát hiện được. Bây giờ ngắm kĩ, rễ của nó đã mọc ra dày và to hơn, nom bộ đã có thể trồng trở lại chậu được rồi.
Càng ngắm nhánh lan, tôi càng nhớ đến Ngọc Lan và mong ngóng ngày nàng trở về. Sẽ không còn lâu nữa đâu, có lẽ là sau khi kì thi học kì kết thúc nàng sẽ trở về. Về với những kỷ niệm ngọt ngào, về với những dấu yêu cách trở. Chỉ cầng nghĩ đến thôi, cả người tôi đã tê tái dần đều.
– Anh Phong ơi, em tới rùi nè, đi thôi anh!
Giọng con bé Mi bỗng vang lên ở dưới cổng. Không phải nó đển rũ để tôi qua nhà nó ăn bánh như mọi khi mà nó đến để chở tôi qua nhà Toàn phởn học thêm.
Mọi chuyện bắt đầu từ lúc con bé chở tôi đi học về trưa nay. Đúng thật là con bé có rũ tôi buổi trưa qua nhà nó ăn bánh kem. Vì kẹt chuyện học nhóm nên tôi không thể đi được, nhưng vì sợ bị con bé trêu chọc nên tôi cũng không thể nói với nó rằng tôi đi học nhóm, đành lảnh chuyện:
– À thì trưa nay anh muốn ở nhà ôn thi!
– Thế thì anh mang tập qua nhà em học cũng được đó! Rộng rãi, mát mẻ tha hồ học, lại còn có đồ ăn nữa, hi.
Nếu bình thường thì tôi đã gật đầu răm rắp khi con bé vừa mời câu đầu tiên. Nhưng hôm nay quyết tử cho việc học quyết sinh, tôi chối nguây nguẩy:
– Tại anh thấy ở nhà dễ học hơn, nên định ở nhà ôn vậy mà!
Ấy thế mà con bé vẫn chưa thôi:
– Hông thì để em mang bánh qua nhà anh ôn nhé! Em sẽ giám sát anh học thật tốt!
– Ặc, không được đâu, tuần sau em cũng thi mà!
Con bé vẫn tươi tắn:
– Vậy thi em mang tập qua nhà anh học!
– Sao được, anh…
– Anh sao?
– Thì…
Thấy tôi cứ ậm ừ nãy giờ không trả lời được, con bé thấp giọng:
– Nói em nghe xem, trưa nay anh định giấu em đi đâu!
– Không phải là anh định giấu em nhưng…
– Nhưng thế nào?
Quả thực là con bé liệu việc như thần, mới đó mà đã phát hiện ra được tôi đang cố lấp liếm nãy giờ. Hết cách tôi đành rụt rè nói nhỏ với con bé:
– Em nhớ là không được cười anh đó nhen?
– Anh cứ nói đi!
– Ừ thì học kì này anh học hơi yếu nên đi học nhóm chung với thằng Toàn thôi!
– Chỉ bấy nhiêu thôi hả?
– Ừ, nhiêu đó thôi!
– Hì, tưởng anh giấu em chuyện gì, chứ chuyện này có gì đâu đáng cười!
– Ừ ùm, cảm ơn em!
Tuy nhiên con bé đột nhiên lạnh giọng:
– Em sẽ cho anh đi nhưng với một điều kiện!
– Điều kiện gì?
– Anh phải cho em theo học cùng, hihi!
Tôi thản thốt:
– Trời, nhưng chương trình học khác nhau sao em ôn cùng được?
– Hì, anh ngốc quá, tất nhiên em sẽ mang sách vở của em lên tự ôn rồi! Em muốn chắc chắn là anh sẽ học thật chăm thôi!
– Trời, còn phải vậy nữa sao?
– Không được à? Hay anh lại che giấu em chuyện gì?
– À được mà, hề hề! – Tôi giật thót gật đầu răm rắp.
Vừa lúc đó con bé cũng chở tôi về đến nhà. Nó dìu tôi vào cổng rồi tươi cười:
– Anh tranh thủ tắm rửa ăn cơm đi! Em sẽ qua ngay đấy!
– Ừ rồi, em về cẩn thận!
Đó là lí do vì sao con bé lại đứng ở cổng nhà réo tôi vào lúc này. Thế là tôi lại tạm giấu nhánh lan sau rèm cửa sổ, bước xuống nhà dưới mở cổng cho con bé:
– Em tới đúng giờ ghê!
– Hì, chứ ai lười biếng như anh chứ! Mà chân anh thế nào rồi!
– Cũng ổn, giờ anh tự xuống cầu thang bình thường lại rồi, chỉ có cử động mạnh là còn hơi đau!
– Ừa, vậy cũng được rồi, hôm nào em lại nấu canh xương gà cho anh ăn!
– Hề hề, cảm ơn em nhiều nghen.
– Ừa thôi đi đi anh! Kẻo trễ đó!
– Ừ, rồi anh ra ngay!
Từ đó đến giờ học nhóm đối với tôi luôn là một chuyện gì đó thật kinh khủng. Bình thường ở nhà tôi học bài rất cảm tính và không thích bị gò bó giờ giấc, rảnh giờ nào học giờ đó thôi. Nhưng học nhóm thì phải quy cũ một xíu, có giờ giấc cụ thể hơn, điều đó đôi lúc khiến tôi không thực sự thoải mái để tập trung vào việc học.
Nghĩ rồi tôi lại ngó Ngọc Mi, khỏi phải nói con bé chắc chắn nằm trong top những đứa học giỏi nhất khối 10, và chắc chắn cũng nằm trong top hoa khôi khối 10 luôn. Càng nghĩ tôi lại cành thấy tủi hổ làm sao. Con bé chắc cũng không cần phải chật vật học nhóm như tôi đâu.
Tò mò tôi hỏi con bé:
– Chắc từ đó giờ em cũng chỉ tự học ở nhà hả Mi?
– Sao anh lại hỏi vậy?
– À thì em có nói là ngoài giờ học em chỉ toàn ở nhà mà?
– Hì, đúng là ở nhà, nhưng lúc trước em học cũng không tốt nội phải mướn gia sư dạy cho em tại nhà đó!
Tôi thoáng ngạc nhiên hỏi con bé:
– Em mà cũng học không được hả?
– Có chứ anh, làm sao mà một con người có thể hoản hảo tuyệt đối được!
– Ừa, em nói cũng đúng nhỉ?
Con người ai mà hoản hảo được chứ, ngay cả con bé cũng từng như thế cơ mà. Đúng là Ngọc Mi cũng vẫn như bao người con gái khác, em vẫn có niềm vui, vẫn có nỗi buồn, vẫn có thể khóc và vẫn cần một bờ vai để tựa vào. Thương gì đâu!
Bọn tôi đến nhà thằng Toàn vào tầm 1h trưa. Từ cổng nhìn vào, tôi có thể thấy xe của bọn nó đã để đầy ngoài sân và trong nhà thỉnh thoảng lại có tiếng cười nói rôm rả.
Sau khi bấm chuông không lâu, ở cửa nhà có một cái đầu lú ra dòm chừng, tôi nhận ra ngay đó là Phú nổ qua cái mái đầu bù xù như tổ quạ của nó.
Có lẽ nó đã nhận ra tôi và bé Mi đang đứng trước cổng nên vội quay vào nhà gọi cả bọn ra mở cổng.
– Đù đù, giờ này mới tới hả mày, ủa đó có phải là Noemi không?
– Thằng Phong dẫn bạn gái theo kìa bây ơi!
– Lại là nhỏ đó nữa hả?
Ngạc nhiên vì cô bé xinh xắn đang ở sau lưng tôi, cả đám liền nháo nhào lên ỏm tỏi. May sao vẫn có Toàn phởn bước ra:
– Chà lại mang theo thành viên mới hả.
Tôi cười giả lả nói:
– À thì ta…
Tuy nhiên chưa kịp nói hết câu, Ngọc Mi đã vội cắt lời của tôi, nó trầm giọng:
– À, mấy anh hiểu lầm rồi, em chỉ đưa anh Phong đến đây học thôi ạ! Mấy anh học tốt nha!
Để lại một bình luận