Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 8

Đời học sinh – Chương 8

– Trời!

Đúng thật là Lam Ngọc cũng có đôi lúc hay troll người lắm. Còn nhớ hồi năm lớp 10 nàng cũng trêu tôi hết lần này đến lần khác đấy chứ. Mà thật kì lạ là Lam Ngọc chẳng đùa với ai ngoài tôi. Làm riết rồi… tôi cứ tưởng mình là con gấu bông nằm gọn trong lòng bàn tay nàng thật.

Buổi chiều hôm đó như đã hứa, tôi đến nhà của thằng Đức để dạy kèm cho con bé Mi qua được kì kiểm tra một tiết sắp tới đây. Tất nhiên con bé Mi cũng được tôi chở theo như cục nợ… à không… cục cưng để đến nhà của thằng Đức… tham quan như con bé đã nói từ đầu. Đó chính là lí do vì sao mà cả ba của thằng Đức cũng như con bé Tiên đều hết sức ngỡ ngàng khi ở phía sau tôi còn có một đứa con gái khác.

Tuy nhiên tôi chưa kịp mở miệng giới thiệu. Ngọc Mi đã khoanh tay lại tự giới thiệu mình trước ba của thằng Đức để khiến tôi yên tâm hơn:

– Dạ con tên Mi, là em gái của anh Phong ạ!

– Em…

– Suỵt…

Con bé nhìn tôi suỵt một hơi ngắn kèm theo đó là cái cau mày khéo léo chỉ để tôi biết được như ý rằng đừng có mà bép xép vào kẻo hư chuyện.

Vậy ra con bé bây giờ chuyển từ bạn gái thành em gái của tôi rồi. Nhưng như vậy cũng có lý. Tôi chẳng thể nào giới thiệu đây là bạn gái của tôi cho chú Lễ được. Càng không thể giới thiệu đây là bạn cũng lớp với tôi vì so với bé Phương, Ngọc Mi vẫn có gương mặt trẻ trung hơn hẳn. Thế nên, em gái vẫn là một sự lựa chọn hoàn hảo hơn.

Tiết dạy kèm bắt đầu. Tôi xem tờ đề cương ôn tập của con bé một lúc để nắm hết các dạng đề sẽ ra để ôn lại cho con bé. Trong khi đó, bé Mi với chú Lễ lại ngồi nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ ở bên góc kia. Có lẽ tôi hơi lo xa khi nghĩ Ngọc Mi sẽ làm mọi chuyện của tôi phức tạp hơn.

Bé Mi là một cô gái rất thông minh và tinh ý, qua cách nói chuyện thôi cũng đã toát lên được cái vẻ sắc xảo trong người rồi, huống chi là xét tới những món nghề là mà con bé sở hữu. Và nhất là đôi mắt nai thuần Việt đó, nhờ có nó mà những lời nói của con bé trở nên thuyết phục hơn hẳn.

Tuy nhiên, dạy kèm cho con bé Tiên được một lúc, chú Lễ bỗng quay sang tôi dò hỏi:

– Con có mệt không Phong, hay chú mua thứ gì về mấy đứa ăn nha!

– Ơ, khỏi đi chú, thế phiền chú lắm!

– Không sao đâu, con đồng ý dạy kèm cho bé Tiên chú còn cảm ơn không xuể!

– Vậy để con đi với chú luôn nha!

Vừa lúc đó Ngọc Mi cũng đứng lên niềm nở lấy chiếc áo khoác treo trên cây sào xuống cho chú Lễ. Hành động của con bé nhất thời làm chú hơi bất ngờ nên đứng khựng được một lúc mới mở lời được:

– Ơ, sao con biết chú sẽ khoác áo khoác!

– Hì hì, tại thấy áo khoác gấp hờ trên sao nên con nghĩ chú sẽ thường dùng ạ!

– Con thật là thông minh đó!

– Dạ, hông có chi! Hì hì!

Hai chú cháu cứ cười đùa như thế cho đến khi mất hút hẳn sau ngã rẽ đầu dãy trọ.

Giờ đây chỉ còn tôi và bé Tiên ở lại trong phòng. Ngó thấy con bé Tiên có vẻ đã thấm mệt nên tôi cho nó nghỉ ngơi một lúc. Còn mình thì tiếp tục dò theo tờ đề cương để vạch ra giáo án giảng dạy. Nhưng chẳng bao lâu, những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu lại kéo tâm trí tôi rời khỏi tờ đề cương đó. Tôi bắt đầu nhìn quanh khắp căn phòng và dừng mắt ở những bức tranh được dán trên tường.

Những nét vẽ đó thật ngây ngô và trẻ con mà chỉ cần nhìn vào tôi có thể đoán ra ngay đó là do con bé Tiên vẽ. Tôi quay sang con bé Tiên cười đùa:

– Chắc em thương anh hai lắm hả!

– Dạ hì, anh hai có gì cũng dành cho em hết á! Chỉ tại…

– Chỉ tại sao?

– Anh ấy cứ bắt em học hoài, có nhìu lúc em bực lắm!

– Hề hề, có gì đâu, học để sau này có tương lai mà!

Con bé lại làm mặt phụng phịu khiến tôi rất thích. Nó khiến tôi gợi nhớ đến bé Phương trước đây cũng hay làm như thế mỗi khi có ai chọc giận hay không vừa ý chuyện gì đó. Cứ mỗi lần như thế, tôi cảm thấy dễ thương cực.

– Mà nhà anh có mẹ hông?

Đột nhiên con bé lại hỏi tôi một câu mà đến tôi còn chẳng thể nhận biết được nó đang đùa hay đang hỏi thật. Nhưng nhìn lại nét mặt ngây ngô của nó, tôi nghĩ nó đang hỏi thật. Thế nên tôi cũng thành thật trả lời:

– À, mẹ anh mất từ lúc anh còn nhỏ rồi!

– Giống em!

Một luồn điện bỗng chạy lan khắp người tôi. Tôi quay sang nhìn con bé, rồi tiếp tục nhìn thẳng vào đôi mắt bé bằng hột nhãn đó. Sâu trong đôi mắt ấy có một chút gì đó rất lấp lánh như hai viên kim cương bé xíu, nó rọi vào trái tim tôi một thứ ánh sáng thật kì lạ và ấm ấp. Nghe con bé trả lời như vậy, miệng tôi khô ran:
– Mẹ em đâu?

– Mẹ em đi làm xa!

– Xa là ở đâu?

– Em cũng hông biết, ba em chỉ nói vậy thôi!

– Em gặp mẹ lần nào chưa?

– Chưa?

– Em còn nhớ mẹ ra sao không?

– Hông!

Nó trả lời từng câu hỏi của tôi một cách rất ngây thơ. Cứ như mẹ với nó là một thứ gì đó rất xa xỉ mà nó chưa từng được thấy một lần, cũng như tôi. Con bé chưa từng gặp mẹ được một lần và chỉ tưởng tượng hình ảnh của người mẹ đó qua những bức tranh được dán trong phòng để nguôi ngoai đi nỗi nhớ đó.

Bây giờ thì tôi cảm thấy thương con bé hơn, thương cho số phận thật hẩm hiu của con bé. Có lẽ tôi đang đồng cảm với con bé, đồng cảm với những gì mà nó phải chịu đựng từ lúc còn nhỏ. Tự nhiên tôi thấy thương nó cực!

Vì lẽ đó, tôi tiếp tục cầm tờ đề cương lên cố gắng dạy cho con bé hết những gì mình có thể. Tuy nhiên đúng thật là càng về sau, chương trình học mà đám con nít cấp 2 này phải nhòi nhét vào đầu ngày càng lớn. Dù đã cố gắng rất nhiều nhưng tôi chỉ giảng được 2/3 khối lượng bài học cho con bé. Cho đến khi chú Lễ nhắc khéo:

– Chà, giờ này chắc thằng Đức nó sắp về rồi đó!

– À, dạ… bài giảng còn chút nữa là xong rồi chú!

– Không sao đâu con, số còn lại trưa mai con bé lên lớp học thêm ôn tiếp là được mà! Chú cảm ơn con nhiều lắm!

Chẳng còn cách nào hơn, tôi và bé Mi đành thu xếp đồ lên xe ra về để tránh đụng mặt với thằng Đức giờ này.

Ngọc Mi là một cô gái thông minh, con bé có thể đọc biểu cảm khuôn mặt để suy ra tâm trạng hiện giờ của đối phương giống hệt chị hai mình. Và khi tôi và con bé đã rời xa khỏi căn phòng trọ, năng lực đó bắt đầu được phát huy:

– Anh bị sao thế, đang buồn chuyện gì à?

– Không có gì đâu, buổi tối tầm trang anh luôn thế mà!

– Ngộ nhỉ, sao mấy bữa trước không có ta?

Câu hỏi của con bé có làm tôi hơi chột dạ. Nhưng tôi quyết giữ bí mật này chỉ cho riêng mình thôi. Dù con bé có đoán được tâm trạng của tôi, cũng không thể đoán được tôi đã trải qua những gì đâu.

– Anh… thấy đồng cảm với gia đình đó đúng không?

Tôi chợt điếng hồn sau câu hỏi của Ngọc Mi. Trong đầu tôi bỗng dưng xuất hiện những câu hỏi thật ngỗn ngang mà phải cố gắng lắm tôi mới có thể sắp xếp chúng thật gọn gàng để từ từ tìm cầu trả lời cho riêng mình. Nhưng rồi con bé lại tiếp tục làm cho đầu tôi rối hơn:

– Em không biết gia đình của bé Tiên có thế nào nhưng nhìn vào hoàn cảnh của anh, em có thể biết được lí do vì sao lúc nãy anh cố gắng dạy cho con bé ấy như vậy!

Lúc này mặc cho con bé có nói gì, tôi vẫn không tài nào nặng ra một câu trả lời phù hợp. Chính xác hơn là những câu ngụy biện phù hợp. Tôi muốn giấu đi quá khứ của mình và để càng ít người biết càng tốt. Nhất là đối với bản tính quyền quý của bé Mi, chắc chắn nó sẽ khinh miệt tôi lắm.

Tuy nhiên con bé nhanh chóng chứng tỏ cho tôi thấy những suy nghĩ của tôi là hoàn toàn sai be bét khi tiếp tục thủ thỉ với tôi bằng chật giọng ngọt như rót mật:

– Hì, anh không cần phải nói ra đâu, em hiểu mà. Chỉ cần anh đừng giấu em chuyện gì là được, anh Phong nhỉ?

– Ừ… ừm…

– Hi…

Khi tôi còn chưa hết bàng hoàng vì sự thông minh của con bé thì đột nhiên dưới bụng tôi như có một thứ gì đó ấm ấp trường quanh, nó xiết thành một vòng rồi thít chặt lại một cách nhẹ nhàng, êm ả.

Dưới ánh đèn đường có chút mờ mịt. Thật không khó để nhận ra đó chính là hai cánh tay của con bé Mi. Chúng đang xiết lấy người tôi thật êm ái. Mà chính xác hơn tôi có thể gọi đây là ôm.

Con bé Mi đang ôm tôi. Đầu nó tựa vào lưng tôi nghe rõ cả hơi thở ấm nóng. Tim tôi dần loạn đi, không còn đập được bình thường nữa. Đầu óc tôi quay cuồng theo những guồng quay của chiếc pê đan xe đạp.

Một vài cơn gió cố làm mát thân thể tôi bằng cách thổi lùa qua người tôi từng luồn mát lạnh. Nhưng như thế vẫn là chưa đủ đối với nồi lửa đang cháy hừng hực trong người tôi lúc này. Cảm tưởng như mọi thứ nước tôi uống vào sẽ bốc hơi ngay khi vừa chạm tới đáy.

Và rồi cũng dịu êm như những cơn gió, con bé Mi bỗng cất lời:

– Ước gì bây giờ em có thể quên mình là ai, anh nhỉ?

Con đường tôi đi giờ này trở nên thật thanh vắng dù chỉ mới 9 giờ hơn. Nó vắng đến nỗi những đứng trẻ trong xóm có thể chiếm dụng một khoảng đường khá dài để đá bóng mà không sợ bị ai làm phiền. Chính vì lẽ đó, bọn tôi hay dừng bất chợt khi tụi nhỏ chiếm dụng khoảng đường này làm sân chơi thể thao bất đắc dĩ. Khi thì là đá banh, khi thì tạt lon, cuốc bắt.

Nhưng điều đó có lẽ vẫn còn đỡ hơn mấy đám thanh niên tụ tập ngồi hai bên đường nói chuyện. Dù chỉ là thế nhưng cái khung cảnh vắng vẻ, tĩnh mịt cộng với ánh nhìn tò mò của bọn nó mỗi khi tôi và bé Mi đi ngang vẫn làm cho cả hai lo sốt vó.

Cứ mỗi lần như thế, vòng tay của con bé lại xiết chặt hơn làm cái khuôn mặt nhỏ nhắn của nó tỳ lên lưng tôi ấm tợn.

Cũng đã một lúc rồi kể từ khi con bé nói với tôi cái câu nói đầy ẩn ý đó. Nói rằng nó muốn quên mình đi. Thế nhưng khi tôi hỏi là sao nó cứ im thinh thít. Gặng hỏi dữ lắm nó mới phả ra được một câu cụt lũn: “Tự mà hiểu!”

Tuy nhiên tôi không quá bận tâm về câu nói ấy. Với một thằng con trai như tôi, việc được một cô gái ôm chặt từ sau lưng mới là một vấn đề đáng quan tâm nhất lúc này. Tôi nghĩ nó ôm tôi vì sợ khung cảnh vắng lặng, cũng có thể là do đám thanh niên kia cứ nhìn chăm chăm. Chung quy lại tất cả đều là ý nghĩ của tôi thôi. Nhưng sự thật là nó vẫn ôm tôi như thế suốt cả một đoạn đường dù vắng hay đông, cái xiết tay đó vẫn giữ lực đều đều, chặt chẽ nhưng vẫn nhẹ nhàng đủ để làm tim bất cứ ai xao xuyến.

Mãi cho đến khi tôi đạp ngang qua cây cầu sắt, ánh đèn đường mới trở nên sáng sủa hơn. Cái xiết tay đó cũng dần dần lỏng bớt rồi mất đi lúc nào không biết. Đến khi tôi nhận ra thì cái cảm giác đó chỉ còn trong trí nhớ vẫn vơ của tôi mà thôi.

Con bé đã thôi không ôm tôi nữa. Những thay vào đó, chát giọng đầm ấm trong veo của con bé lại cất lên, xua tan đi bầu không khí yên tĩnh bao trùm lấy hai đứa:

– Sài Gòn buổi tối cũng đẹp ghê anh ha?

– À ừ, Sài Gòn mà.

– Dù đã được nội kể qua nhưng em không ngờ lại Sài Gòn lại có nhiều góc khuất như vậy!

– Góc khuất? Ở đâu? Mình đang đi ngoài đường mà!

Con bé giận dỗi đập tay vào lưng tôi một cú chát chúa:

– Hông phải? Ý em là góc khuất của tầng lớp lao động kia!

– À, ý em nói gia đình của thằng Đức đó phải không?

– Um, dù cũng có quen biết nhưng Đức em không hề biết gia đình Đức lại có hoàn cảnh như vậy. Tự nhiên em thấy mình còn hạnh phúc hơn nhiều người lắm!

Tôi có hơi bất ngờ với những cảm nhận của Ngọc Mi. Nhưng rồi một lúc sau đó tôi cũng phải chấp nhận rằng Ngọc Mi không chỉ thông minh, tinh tế lại còn có đôi mắt rất tinh đời và giàu cảm xúc.

Sẵn cũng tâm trạng với con bé, tôi cũng cười nhẹ chỉ về phíatay phải nơi có tòa nhà cao nhất Sài Gòn này:

– Em có thấy tòa nhà đó không Mi?

– Thấy! Bitexco phải không anh?

– Phải rồi. Bây Giờ em thử nhìn lại xung quanh mình đi!

Tôi bắt con bé phải nhìn cảnh vật đìu hiu xung quanh. Dù là ở Sài Gòn nhưng không phải nơi nào cũng xa hoa như trong trí tưởng tượng của một số người dân ở tỉnh lẻ. Nó cũng có những góc khuất, những mảnh đời đang từng ngày tìm kế mưu sinh cũng giống như những người dân nghèo khác mà thôi. Sài Gòn đất chật người đông. Đã là đất chật người đông thì tầng lớp nào cũng có cả.

Con bé Mi tỏ ra rất tinh tướng. Bằng đôi mắt nai sáng lung linh như hai giọt nước đó, nó chỉ nhìn một lượt khoảng vài giây rồi trả lời ngay:

– Anh đang chỉ em vẻ đối lập của Sài Gòn phải không?

– Ừ phải rồi. Nơi đó và nơi này chỉ cách nhau chừng gần 10 cây số thôi nhưng như em đã thấy rồi đấy!

– Um, em hiểu rồi! Nét xa hoa chỉ là bề nổi của tảng băng mà thôi!

Đến bây giờ thì tôi mới chắc mủm rằng vì sao Ngọc Lan lại nói với tôi rằng nàng lại dè chừng bé Mi đến như vậy. Ngọc Mi rất thông minh, lại còn sắc xảo và có cái nhìn rất tinh túy. Khỏi cần phải đoán tôi cũng chắc chắn rằng con bé sẽ không tốn quá 3 câu để hoàn toàn áp đảo chị hai mình trong mọi tình huống. Nghĩ đến ai mà xui xẻo lấy con bé về làm vợ sau này, tôi tự nhiên thấy rợn cả sống lưng.

Ánh sáng văn minh cũng trở lại với chúng tôi khi những tòa nhà cao tầng rồi cũng xuất hiện sau ngã rẻ ra lộ lớn. Tuy nhiên tôi cũng muốn để con bé có thêm một chút gọi là kỷ niệm với những góc khuất Sài Gòn nên vội hỏi con bé ngay:

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 8


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)