Một kịch bản khác là tôi sẽ nói cho ba nàng về sự thật những lần tôi và nàng đi chơi riêng với nhau. Nhưng chỉ là đi uống nước dạo mát mà thôi, vì trên thực tế cũng chẳng khác là mấy. Cách này có vẻ tốt hơn nếu ba nàng đã biết trước sự việc và muốn thử lòng tôi có nói dối hay không. Vì tôi có thế giấu được nội dung của chuyến đi chơi chứ không bao giờ giấu được những lần đi chơi. Vậy nên:
– … cũng có đi chơi ạ, chủ yếu là chỉ đi dạo chợ hoa dịp tết thôi!
– Vậy chắc là thân lắm rồi hai đứa ha?
– Dạ… cũng… bình thường à chú…
– Thôi đi anh, hỏi thế đủ rồi để tụi nhỏ ăn đã chứ!
Dì Bích lại thêm một lần nữa giải vây cho tôi khỏi trận đồ câu hỏi của ba Lam Ngọc. Trông dì cười hiền cứ y như bà tiền giáng trần cứu trợ cho tôi vậy. Cũng nhờ đó ba nàng mới thôi hỏi tôi những câu hỏi hại não. Bữa ăn cũng vì thế yên bình hơn cho đến khi kết thúc.
Tôi cùng Lam Ngọc lại trở về sân bóng để chuẩn bị cho lượt trận thứ hai của vòng bảng. Giờ này tâm lý của tôi đã thoải mái hơn, không còn run rẩy như lúc đầu cùng nàng vào nhà nữa. Chính vì thế mà tôi mới có tinh thần nói chuyện với Lam Ngọc:
– Vậy là dì Bích chịu tha lỗi cho ba Ngọc rồi hen?
– Ừ, nhưng ba Ngọc cũng phải qua xin lỗi cả buổi đấy!
– Chà, vậy chắc là từ nay ba Ngọc không còn uống rượu nhiều nữa rồi!
– Tất nhiên là thế mẹ Ngọc mới chịu về ấy chứ!
– Hóa ra tình cảm có thể xóa mọi khúc mắt giữa hai người Ngọc há?
– Hì…
Nàng cười, làm cho đôi má rung rinh hơn trong ánh nắng vàng hoe của ban trưa gay gắt. Và như chợt nhớ ra một điều gì đó, nàng bỗng áp úng rồi nói khẽ theo những cơn gió thoảng:
– Mà cảm ơn Phong về chuyện hôm qua nhé!
– Ơ, chuyện gì?
– Thì vào nhận thay mọi chuyện cho Ngọc đấy!
Mặt nàng vẫn tỉnh và không có dấu hiệu gì là đang trêu đùa tôi. Thế nhưng bị đụng tới nỗi thốn trong lòng, tôi không thể nhận mình là người có ơn với Lam Ngọc được. Chỉ gãi đầu cười cười:
– Èo, Ngọc đừng nhắc tới chuyện đó nữa, Phong ngại lắm!
– Nhưng quả thật nếu không có Phong hôm đó thì chắc gì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa như hôm nay!
– Ừ hì hì, thì cũng do gặp may thôi mà! Với lại Phong không thể để Ngọc một mình đối diện với ba Ngọc được.
– Um…
Tự nhiên hai bầu má mủm mỉm của nàng đỏ gay lên, ánh mắt cũng chuyển hướng sang chỗ khác không còn nhìn vào tôi mỗi khi nói chuyện. Tôi tự hỏi áo quần mình có bị rách chỗ nào hay không mà nàng lại biểu hiện như thế. Hay có lẽ do trời nóng nên mặt nàng mới đỏ nhỉ? Chắc là thế rồi, tội nàng ghê!
Bọn tôi đến sân khi buổi nghỉ trưa vừa kết thúc.
Thật không khó để tìm ra đám lâu la đội tôi khi một màu vàng rực đang tụm lại ở sát hàng rào lưới. Có cảm tưởng bọn nó sẽ giật sặp luôn cả lớp lưới ấy nếu tôi và Lam Ngọc không xuất hiện dò hỏi:
– Nè, tụi bây làm gì đứng một chùm ở đây thế!
– Đang coi mấy con nhỏ đang mượn sân đá tập nè. Đẹp hú hồn luôn!
– Ừi, có gì đâu, sao không qua lớp mình mà xem?
– Mấy con nhỏ lớp mình được có vài con đẹp thôi! Với lại nhỏ nào nhỏ náy đều dữ như bà Ngọc thì ai mà ngắm cho nổi!
– Vậy hen?
Lam Ngọc không còn đứng yên nghe tụi nó tán chuyện được nữa. Nàng đẩy tôi ra một bên rồi đứng vào vị trí đó, ngay sau lưng thằng Toàn làm thằng này hốt hoảng định phóng đi nhưng chẳng thể thoát kịp khỏi cái bàn tay nhanh như rắn cắn của nàng. Nó bị nàng thó ngay cổ áo:
– Ông Toàn nay hay nhỉ?
– Ớ, hay gì đâu, tụi tui đang coi đá banh mà, phải hông tụi bây?
– Ờ ờ, phải phải!
Cả bọn kia sau khi đã đứng cách xa một đoạn đủ an toan mới chỏ mỏ lại cứu bồ nhưng ngay lập tức đã bị nàng nẹt cho một phát phải chạy tán loạn như vịt chạy đồng bỏ lại Toàn phởn vẫn bị Lam Ngọc túm cổ đến phát tội.
Nàng nhìn nó cáu gắt:
– Lúc này ai nói tôi dữ nhề?
– Bậy, dữ gì đâu! Bà hiền muốn chết!
– Này thì hiền…
Cuối cùng thì Toàn phởn cũng bị Lam Ngọc hạ nốc ao bằng vài cú đấm vào bụng. Nó lết vào sân cỏ nằm một đống mà tôi cứ tưởng nó bị trọng thương đến thổ huyết. Những thằng còn lại trong đội sau khi chuyện đã qua cũng bắt đầu mò vào ngồi kế bên Toàn phởn. Không dừng lại ở đó, thằng Phú nổ đột nhiên cầm cánh tay của Toàn phởn rú lên thống thiết:
– Toàn… sao mày ra đi sớm vậy! Ở lại với bọn tao đi!
– Bà nội mày chứ ra đi! – Toàn phởn nổi khùn cốc cho Phú nổ một cú.
– Chậc, nằm ra để bố khám nào, để xem coi có trọng thương chỗ nào không tao vận nội công trị thương cho!
Đến lượt thằng Tuyên đem màu sắc cổ trang vào. Nó cũng bị Toàn phởn nhá nắm đấm:
– Đủ rồi nghen. Đừng trách sao bố đấm à!
– Hề hề, ai bảo mày không nhanh chân. Mai mốt phải học lăng ba vi bộ đi nghe chưa?
– Thôi dẹp tụi bây đi!
– Ê Toàn! – Thằng Kiên đột nhiên nghiêm giọng lên.
– Gì?
– Nãy bị đánh có đau hông mạy!
– Tổ bà mày hỏi ngu! Để bố tọng vào bụng mày xem có đau không?
– Thôi thôi, tụi bây! Giờ rảnh ngồi bàn chiến thuật đi đã!
Huy đô lên tiếng dẹp loạn cuộc châm chọc thằng Toàn. Vậy là cả bọn bắt đầu chụm lại bàn về chiến thuật để đá với đối thủ tiếp theo. Người bắt đầu là Toàn phởn:
– Lát nữa đá với 12a5 đấy, tụi bây bàn chiến thuật thế nào!
– Ai biết… – Huy đô tỉnh ruồi!
– Cái đầu mày chứ “ai biết”, mày kêu bàn chiến thuật mà!
– Tao có coi tụi nó đá hồi nào đâu mà biết đá thế nào!
– Vậy chứ ai biết!
– Thì có con nhỏ Noemi hồi sáng nó có coi đó, đi mà hỏi nó! – Kiên lảng lại đâm vào, nhưng lại này là đâm trúng thật.
Và tất nhiên chẳng ai ngoài tôi tiếp tục mời con bé về sân để bàn chiến thuật. Và cũng như lúc đầu, tôi phải vượt qua biết bao nhiêu ánh mắt soi mói của cái bọn trong lớp nó để đến được chỗ con bé Mi đang ngồi. Lớp nó bây giờ cũng đang bàn chiến thuật mật nên hễ có người lạ tới, tất cả đều đề phòng ngay nhất là cái thằng Bảo ba gai đó.
Và cuối cùng sau bao cố gắng, tôi cũng dẫn được con bé về:
– Hử, mấy anh hỏi lối đá của 12a5 à?
– Ừ phải phải. Chủ yếu để biết đối thủ thế nào thôi ấy mà!
– Họ đá dở lắm, mấy anh yên tâm! – Con bé thản nhiên.
– Hả, đá dở?
– Phải, dù hông biết diễn tả lối đá của họ thế nào nhưng mà chắc chắn một điều đội anh không thua được đâu!
– Chắc hông? – Toàn phởn tròn mắt.
– Chắc mà!
Đó là những gì bọn tôi nghe được từ con bé. Không nói ra chiến thuật gì, cũng không có đấu pháp, chỉ biết đối thủ khá dở mà thôi. Thôi thì cứ tạm tin như thế để tiễn con bé về với lớp. Dù gì thì bảo con bé qua lớp đối thủ ngồi nói chuyện cũng không thấy hợp cho lắm.
Tuy nhiên con bé lại không muốn chia tay vội, trên đường ra khỏi sân, nó vẫn đi song hành với tôi tíu tít:
– Lát đá xong anh đi với em chút nhé!
– Đi đâu cơ?
– Thì đi thư giản.
– Hả?
– Giờ nói cũng không kịp đâu, em về lớp đây! Lát đá xong thì biết!
Con bé vụt đi như hỏa tiễn bỏ lại tôi với cái mặt nhìn ngáo chẳng thể tả được. Nhưng tụi thằng Toàn nhanh chóng đưa tôi về với hiện thực. Bọn nó cứ đứng sau tôi cười khụt khịt. Thật là khó chịu!
– Ê, cười cái gì mà cười hoài thế hả?
Tôi bực bội quay lại quát lớn. Tuy tiếng cười đã dứt nhưng thay vào đó, tiếng nói còn độc địa hơn. Phú nổ đột nhiên nhái giọng nữ níu áo Toàn phởn:
– Lát đá xong anh đi với em chút nhoa!
– Đi đâu á em yêu! – Toàn phởn cũng hùa vào.
– Thì đi thư giản cho anh chứ đi đâu, quý sử hà!
– Ừa, gần đây có mấy cái nhà ngh…
– Tổ cha bọn bây!
Tôi điên tiết rượt bọn nó mấy vòng quay sân. Bọn nó chạy nhanh lắm, nhưng cuối cùng cũng bị tôi bắt được tẩng cho tơi bời vì cười chẳng còn hơi mà chạy nỗi.
Tính đến thời điểm hiện tại đội tôi đang cùng hạng với 10a3, muốn bứt phá lên, bọn tôi phải thắng. Đương nhiên thì bước vào trận đội nào chả muốn thế nhưng bọn tôi cần thật nhiều bàn thắng để cải thiện hiệu số và cả vị trí trên bảng xếp hạng nữa. Do đó mục tiêu trận này là phải thắng thật đậm.
Qua lời kể của con bé Mi, đội 12a7 khá là dở nhưng bọn tôi không tin cho lắm. Trận vừa rồi bọn nó chỉ thua suýt xao trước 12a7 với tỉ số 3 – 2. Với một đội cực dở thì làm sao có được tỉ số đó? Trừ khi 12a7 cũng phải dở theo.
Vậy là bọn tôi bắt buộc phải vào trận đấu để tìm hiểu cho rõ thực hự mọi chuyện. Lần này, bọn tôi vẫn sử dụng đội hình cũ để đối đầu với 12a5. Tất nhiên tôi vẫn được đá trung phong. Trận lúc sáng chỉ là do tâm lý mà thôi, còn lần này tôi sẽ đá với 100 phần công lực của mình.
Đúng 2 giờ chiều trời nắng gay gắt, trận đấu giữa lớp tôi và đội 12a5 bắt đầu.
Đội 12a5 chọn quyền giao bóng trước. Bọn nó phối hợp còn khá lọng cọng nhưng xem ra nhưng đường chuyền bóng đi rất ổn và chính xác. Sau khi dẫn bóng đến giữa sân, thằng tiền về đội kia chuyền ngay cho thằng tiền đạo ở tuyến trên. Nó dẫn bóng hết sức lắc léo và đảo chân liên tục. Và cuối cùng là bị thằng Hiếu tước bóng hết sức dễ dàng.
Với vị trí tiền vệ quét, thằng Hiếu có vẻ chơi linh hoạt hơn là cho đá hậu vệ chỉ hoạt động ở tuyến dưới. Nó dẫn bóng được một đoạn đến giữa sân rồi chuyền ngang qua cánh phải cho thằng Tiến đang đợi sẵn. Vốn quen thuộc với lối chuyền bóng bổng nhưng lần này chiến thuật của đội là những đường chuyền ngắn mang tính phối hợp nên nó ngay lập tức chuyền lên cho Toàn phởn đang chạy miệt mài ở dọc biên.
Bình thường thì muốn đuổi theo Toàn phởn khi nó có bóng đã là điều khó khăn rồi, nhưng với cái tụi 12a5 được con bé Mi đánh giá thấp này, điều đó lại khó gắp mấy lần. Trận trước Toàn phởn bị kèm chặt bao nhiêu thì trận này Toàn phởn lại thoải mái bấy nhiêu. Chẳng biết cái bọn 12a5 này hồi sáng đá bung sức quá hay không mà bây giờ chạy cứ như bầy vịt, chỉ với vài bước ngắn ngủi, Toàn phởn đã bỏ xa bọn nó.
Với lối đá như thế Toàn phởn được dịp tung hoàn ở ngoài biên mà chẳng có thằng nào tiếp cận bóng trong chân nó được. Khi đã quậy chán chê nó bất thình lình tạt ngang vào bên trong vòng cấm nơi tôi đang chờ sẵn. Nhưng với tư thế đứng quay lưng với khung thành, tôi chỉ có thể kê giò bật ngược lại tuyến hai để chờ đồng đội đến dứt điểm. Và không ai khác cũng chính là Toàn phởn. Có vẻ như nó đã đọc được ý nghĩ trong đầu tôi nên khi vừa chuyền, nó ngay lập tức chạy cắt vào trong đón đường bật đó và…
– Bốp…
Một cú dứt điểm ngay bằng má trong khiến trái bóng đi rất xoáy nhưng căng không kém làm cho thằng thủ môn lóng ngóng chỉ biết đứng nhìn bóng đi vào lưới một cách đẹp mắt.
– Đệt cụ mày Phong đẹp kinh hồn!
Toàn phởn nhảy cẩn lên chỗ tôi đá đấm liên hồi. Tôi tức điên gắt nhẹ lại:
– Xê tao ra thằng bệnh!
– Nhưng mà đẹp vê lìu mày ạ!
– Đệt, tránh xa bố ra, như thằng gay ấy!
Vừa lúc đó tụi con gái trong đội cổ vũ mới vừa tới sân ở rít lên ầm ĩ:
– Cái gì, chưa đặt mông xuống ngồi đã ghi bàn rồi à?
– Chứ sao, tui đã bảo mấy bà phải vào ngay mừa! Giờ làm cái lấy tinh thần coi… 11a4…
– … vô địch!
– 11a4…
– … vô địch!
Tiếng hô của bọn nó nghe thật giòn giã. Bọn tôi cứ muốn nghe mãi âm thanh chiến thắng đó. Tất nhiên là với đội hình như thế này, bọn tôi không phải chờ đợi lâu. Ngọc Mi đã nói đúng, bọn 12a5 đá dở tệ, phần lớn là chơi thể lực nhiều nhưng chắc là do đã tiêu hết vào lúc sáng nên giờ nhìn chẳng khác nào bầy vịt chạy đồng, mỗi thằng chạy mỗi hướng.
Thế nên thật không ngạc nhiên khi chỉ 5 phút sau, đội tôi lại ghi được bàn thắng.
Xuất phát từ pha lên bóng của đội 12a5, bọn tôi tổ tức phản công nhờ vào đường chuyền dài vượt tuyến của thằng Tiến lên cho Toàn phởn. Nó nhận được bóng và bắt đầu rê ra biên theo phong cách quen thuộc. Nhưng khác với lần trước, Toàn phởn có lẽ cảm thấy tội cho bọn 12a5 nên cố ý dẫn bóng chậm lại để bọn kia đu bám theo. Một thằng không được thì hai thằng, hai thằng không được thì 3 thằng. Khi nhắm không còn cân được, Toàn phởn liền xoay người đánh gót một cú thật tinh tế về cho tôi đang ở phía trên gần đấy.
Hàng hậu vệ bị Toàn phởn hút hết nên chỉ còn mình tôi đối diện với thủ môn lúc này. Chẳng còn cách nào khác, thằng đó liều mạng lao lên giành bóng trong chân tôi. Tuy nhiên tôi đã gặp trường hợp này nhiều và cũng ghi không ít bàn. Thế nên khi thấy nó lao lên, tôi ngoặc bóng xéo sang bên phải, ra khỏi tầm kiểm soát của thằng thủ môn rồi ra chân sút một cú thật mạnh về khung thành…
– Vào… hay quá xá con cá!
Đám Phú nổ réo lên phấn khích bởi cú đá đẹp mắt của tôi.
Chưa đầy mười phút của hiệp 1, lớp tôi đã ghi được 2 bàn đẹp mắt. Tôi hồ hởi chạy về sân nhà ăn mừng:
– Tui bây thấy ghê chưa, tao ghi toàn siêu phẩm!
– Vậy mà siêu phẩm, cũng… hường… hôi – Toàn phởn dè biểu với cái môi chề ra như mỏ vịt.
– “Hường hường” cái đầu mày. Lát bố ghi siêu phẩm nữa cho xem!
– Thách mày!
Thật vậy chỉ sau đó vài phút tôi lại ghi thêm được bàn nữa. Đó là do cú sút của Toàn Phởn bị thủ môn đỡ thẳng ra ngoài vòng cấm bật bặp bẹ về phía tôi một cách khiêu gợi. Với măm cỗ được bày lên như thế, tôi không thể nào từ chối được. Ngay lập tức tôi có giò làm một cú vô lê uy lực làm thủ môn hú vía quơ quàng tay chân loạn xạ ngầu.
Để lại một bình luận