– Ôi Nhất Huy… Tên hắn cũng manly như vậy ah…
– Chưa chắc man đâu… Có khi là chị em với chúng ta không chừng.
– Bồ nói gì kì vậy? Anh ta không phải gay đâu mà…
– Chứ mày nói sao? Hấp dẫn như tao mà nằm phơi ra… hắn chỉ nhìn mỗi cái mặt…
– Mày mà hấp dẫn gì… Vòng bụng của mày có khi còn to hơn anh ta đấy…
– Vô duyên quá… Mày mới bụng to đó…
– Thời nay khó nói lắm… Ôi… Trai đẹp đã hiếm mà chúng nó còn yêu nhau…
– Lão nương sinh nhầm thời rồi… hu hu…
– Anh ta đến rồi… Suỵt…
Đám học sinh nữ đang bàn luận xì xầm chợt nín bặt, ánh mắt lấm lét nhìn một thanh niên, cao lớn, khoác chiếc áo blouse trắng bước qua. Anh ta là Nhất Huy, bác sĩ thực tập phụ trách Phòng Y tế tại trường cấp ba Hồng Nguyên. Nhất Huy bên ngoài đẹp trai thư sinh, tính tình lại hiền lành thân thiện. Nhưng ít ai biết được sau lưng anh là một gia thế cự phách. Huy là con trai một của gia đình họ Hồng, gốc Hoa đã chuyển sang Việt Nam sinh sống hơn 200 năm. Mười hai thế hệ Hồng gia không ngừng kinh doanh, xây dựng cơ nghiệp ngày một vững mạnh… Nhưng kì quái là tiền càng nhiều, con nối dõi lại càng khan hiếm…
Cha anh, ông Hồng Nhất Hiệp, còn được giới thương nhân gọi là thần tài Chợ Lớn. Nhưng mãi đến tuổi 40 ông cũng không sinh được một đứa con nào… Ông Hiệp nghe người ta mách, đi làm từ thiện, ban phát tiền khắp nơi. Ngay cả ngôi trường này cũng do ông bỏ tiền ra xây lên và tặng lại cho chính quyền quản lý. Vì thế ngôi trường có tên là Hồng Nguyên, tên của ông nội Nhất Huy.
Sau đó một năm, vợ ông Hiệp sinh ra một quý tử, cả gia đình mừng rỡ đến phát khóc. Nhất Huy từ nhỏ đã có tính tự lập, dù luôn được nuông chìu, nhưng anh chỉ thích làm điều mình muốn. Cá tính tự lập của anh là phúc, cũng là họa đối với gia đình họ Hồng. Một ngày trở về từ trường học, Nhất Huy tuyên bố mình muốn theo ngành y. Dù cha mẹ khuyên giải thế nào cũng không được… Nhất Huy bắt đầu cắm đầu vào học thật giỏi những môn học mở đường cho mình vào trường Y.
Đứa con trai duy nhất của ông lại nhất quyết không theo nghiệp của cha… Âu cũng là nổi khổ của riêng mỗi gia đình. Nhưng ông Nhất Hiệp cũng không lo lắng quá nhiều bằng an nguy sinh mạng của nó. Một lần đi chơi xe đạp với bạn, Nhất Huy bị cắt một đường ở bắp chân, máu tuông xối xả… Khi cha mẹ đưa anh vào bệnh viện mới phát hiện ra một điều kinh hoàng… Bệnh viện không hề có tích trữ nhóm máu đặc biệt của anh… Không phải bệnh viện này, mà tất cả bệnh viện trên toàn quốc cũng không hề có… AB Rh – toàn Việt Nam chỉ có 0,02% người sở hữu nhóm máu cùng loại.
Lần đó, Nhất Huy trải qua một trận thập tử nhất sinh, chỉ vì một vết cắt ở động mạch chân. Sau tai nạn đó, mỗi lần Nhất Huy đi đâu chơi, gia đình Hồng Gia như nằm trên đống lửa. Vì có cử người đi kèm, anh cũng không đồng ý vì có cá tính độc lập từ nhỏ. Ông Nhất Hiệp cha anh, âm thầm cử người mua thông tin từ các bệnh viện, tìm kiếm một danh sách những người có cùng nhóm máu với con trai mình. Nhưng qua một thời gian, ông Hiệp phát hiện ra rằng kế hoạch tìm kiếm của mình như dò kim đáy bể… 0. 02% Đã là tỷ lệ nhỏ nhoi trong tổng dân số Việt Nam… Nhưng bao nhiêu người trong số đó quan tâm đến sức khỏe hoặc có điều kiện đi khám bệnh định kỳ để lưu lại thông tin tại bệnh viện?!
Song song với nỗi lo đó, vợ chồng ông Hiệp lại canh cánh một tâm sự khác chôn giấu trong lòng. Con trai ông, Nhất Huy đã đến tuổi 25, nhưng lại chưa hề có người yêu. Dù anh có một người bạn gái thanh mai trúc mã, vừa xinh đẹp vừa hiền lành… Cha Nhất Huy và mẹ anh lúc còn sống, cũng rất thương yêu xem nàng như con gái trong nhà… Nhưng Nhất Huy vẫn cứ lơ đễnh đâu đâu… Không ít lần làm nàng tuyệt vọng đến mức qua nhà khóc với mẹ anh.
Cha anh còn nghĩ, hay là Nhất Huy thích người khác?! Nhưng không, xung quanh đầy bóng hồng lượn lờ bóng gió, Nhất Huy cứ trơ trơ như gỗ đá. Theo tập quán của người Hoa, tuổi của Nhất Huy một hai đứa con là chuyện rất bình thường. Nhưng anh dường như không có cảm giác với phụ nữ… Cũng may, đối với đàn ông, Nhất Huy cũng vô cảm… nếu không, dù chết ông Hiệp cũng không nhắm mắt nổi.
Vào trường Y được sáu năm, tốt nghiệp, thay vì vào những bệnh viện lớn thực tập để dễ xin việc, Nhất Huy lại muốn vào ngôi trường mang tên ông nội. Anh quan niệm bác sĩ được đào tạo là để chữa bệnh, không nhất thiết trong bệnh viện mới giúp được người. Ngày Nhất Huy vào, đứng cạnh thầy hiệu trưởng giới thiệu trước toàn trường, cả đám con gái bên dưới ngơ ngác đờ đẫn trước vẻ điển trai trí thức của anh.
Sau đó, mỗi ngày làm việc, Nhất Huy gặp không ít trò tinh nghịch trêu đùa của đám con gái. Thậm chí có vài đứa học sinh nữ, táo bạo còn giả vờ đau bụng kinh, vào phòng y tế cởi hết quần áo nằm ra giường cho anh khám. Nhưng tinh thần gỗ đá của anh luôn làm chúng thất vọng… Găng tay luôn đeo khi chạm vào người bệnh nhân, nữ nam như nhau. Chỗ cần chạm thì chạm, chỗ không cần, dứt khoát một ly cũng không xê dịch đến…
“Reng…” – Đang ngồi làm việc, chuông điện thoại chợt reo vang.
Nhất Huy bấm máy, để loa ngoài để không phải áp vào tai… Tay anh vẫn không ngừng gõ đều trên laptop.
“Anh Huy… Tối nay anh qua nhà em nhé…”
Một giọng nói nũng nịu mềm mại vang lên.
– Anh bận lắm… Gần cuối tháng phải thống kê số thuốc tồn của Phòng Y tế, còn viết báo cáo đề xuất gửi cho Ban Giám hiệu… – Nhất Huy không rời khỏi màn hình, nói lớn.
“Hứ… Hôm nay sinh nhật em đó… Anh vô tâm vừa thôi…” – Giọng cô gái hờn dỗi.
– Ah… Sinh nhật em à… Anh xin lỗi, anh quên mất… Ok, tối anh sẽ qua nhà… Vậy nhé.
Nhất Huy không đợi cô gái nói, bấm tắt máy tiếp tục làm việc. Cô gái đó là Nhã Phương, con gái của một Đại gia ngành vải chợ Soái Kình Lâm. Ông ta cung cấp nguồn cho hơn 50% gian hàng vải tại đây. Ông cũng là bạn thâm giao của ông Nhất Hiệp, cha Nhất Huy. Vì thế mà Nhã Phương và Nhất Huy như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nếu nói là bạn thanh mai trúc mã cũng không sai biệt lắm. Càng lớn lên Nhất Huy thấy Nhã Phương càng kì lạ, cứ bóng gió hờn dỗi liên miên. Nàng càng làm vậy, anh mệt mỏi, càng tránh xa nàng…
Tiếng chuông trường reo vang, báo hiệu hết giờ học buổi chiều. Nhất Huy muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại nhớ đến lời hứa của mình. Sinh nhật Nhã Phương hai mươi hai tuổi, anh không thể tay không góp mặt được. Nhất Huy thở dài, đóng máy lại, đứng lên.
– Cái này bao nhiêu tiền?!
Cô gái bán hàng thấy Nhất Huy chọn một cái khăn choàng màu tím cà hoa văn chỉ vàng, liền nhăn mặt. Lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, cô mỉm cười muốn trêu chọc:
– Anh mua… tặng mẹ hay tặng bạn gái..!
– Không phải tặng mẹ… Cứ xem như tặng bạn gái đi… – Nhất Huy ấp úng.
– Cô ấy bao nhiêu tuổi?! – Cô gái lúng liếng cười cười.
– Hai mươi hai…
– Hi hi… Không được đâu… Không có cô gái hai mươi hai tuổi nào thích màu này đâu…
– Vậy loại nào đây?! – Nếu nói về tâm lý phụ nữ, Nhất Huy có thể nói là một thằng cù lần chính hiệu.
Sau một lúc được cô gái tư vấn, Nhất Huy phải nhớ lại các màu sắc quần áo Nhã Phương hay mặc… Cuối cùng cũng chọn ra một chiếc khăn choàng màu hồng cánh sen tươi sáng… Nhất Huy cũng không thấy có gì khác, chỉ đơn giản trả tiền và nhận hộp quà được gói gém cẩn thận.
Đường phố lên đèn, dòng người đông đúc tối thứ Bảy chen chúc nối đuôi nhau. Nhất Huy lái một chiếc tay ga đơn giản vì anh không thích gây chú ý khi đi làm. Dù không hề đòi hỏi, cha cũng mua cho anh cả hai chiếc… Một chiếc BMW i8 hybrid màu trắng, cửa mở như đôi cánh chim… Một chiếc Porsche 911 Carrera đen bóng thể thao tuyệt đẹp… Nhưng từ lúc đi làm tại Hồng Nguyên, Nhất Huy toàn sử dụng chiếc xe Honda Lead của nhà mua cho chị giúp việc đi chợ.
Để lại một bình luận