Home » Truyện sex dài tập » Sói săn mồi – Quyển 10

Sói săn mồi – Quyển 10

“Ta không sao, chỉ là Yến nhi bất cẩn làm ta đau một chút! Đã muộn rồi, truyền lệnh của ta trở về tổng bộ!”

Cố gắng áp chế cảm xúc, Nancy hít sâu một hơi rồi truyền lệnh, nàng biết thời điểm này phải thật cẩn trọng.

“Tuân mệnh!”

… Cách Đông Hải lãnh địa hai nghìn cây số…

“Vút… vút…”

Một bóng đen rẽ nước lao nhanh như tên bắn bất chấp phía trên mặt biển đang có một cơn siêu bão càn quét qua, Bạch Hổ Thánh Chủ càng lúc càng gấp gáp không tiếc thiêu cháy cả sinh khí để đổi lấy lực lượng, thời gian của lão không còn nhiều nữa.

“Bạch Hổ Thánh Chủ, ngài đang rất vội sao?”

“Ngươi là?”
Sửng sốt khi bị chặn đường nhưng Bạch Hổ Thánh Chủ gặp nguy không biến mà trấn tĩnh đến lạ thường, lão biết đối phương đã có chuẩn bị từ trước chứ không thể trùng hợp đến vậy và nữ nhân trước mặt lão chắc hẳn lai lịch không tầm thường.

“Ta đến từ Ma Tông!”

Bên trong biển sâu, nữ nhân đối diện với Bạch Hổ Thánh Chủ cười nhạt đáp khiến cả người lão lông tóc dựng đứng, lại là Ma Tông?

“Thêm một lần… lại thêm một lần Ma Đế khiến lão phu bất ngờ… có điều… hắn đưa một nữ nhân ở cấp Cường Giả đến tiếp đón lão già này thì thật không xem Bạch mỗ ra gì rồi…”

Dễ dàng phát giác ra tu vi của nữ nhân trước mặt mình còn chưa đến Cường Giả đỉnh cao khiến Bạch Hổ Thánh Chủ thẹn quá hóa giận nói, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh nhưng không phải tùy ý con chó nào cũng có thể khinh thường lão hổ yếu nhược.

“Nếu vậy thì thêm vào chúng ta chắc đủ chứ?”

Không đợi nữ nhân trả lời, từ bóng đêm thăm thẳm cứ vậy đi ra một đoàn người làm đồng tử trong mắt Bạch Hổ Thánh Chủ mở rộng hết cỡ… không xong rồi…

“Bạch Hổ Thánh Chủ… Bạch Vô Thường… hay ta phải gọi lão là Nhạc Phi Hổ đây?”

Lên tiếng là một gã trung niên cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng, từ người gã tỏa ra một cỗ khí tức hết sức uy mãnh như cự thú hồng hoang, sự xuất hiện của gã vậy mà khiến một vùng không gian nơi biển sâu trở vốn đã áp lực nặng nề giờ đây lại càng thêm trầm trọng tưởng chừng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

“Vương Giả cấp?”

Lần này Bạch Hổ Thánh Chủ tuyệt đối chấn kinh rồi, đối phương vậy mà có thể mời ra được cao thủ cấp bậc này đến đối phó lão sao?

“Không… không đúng! Ngươi… chưa phải Vương Giả chân chính…”

Sau giây phút khiếp hãi, Bạch Hổ Thánh Chủ mẫn cảm phát giác ra được một tia thiếu hụt từ khí tức của đối phương và rất nhanh lão phán đoán được tu vi của kẻ đứng trước mặt mình, hắn chỉ mới là Cường Giả viễn mãn tiếp cận đến bán Vương Giả cấp mà thôi.

“Không hổ danh Bạch Hổ Thánh Chủ, tại hạ Cao Phục – Nam Hải nhất tộc tộc trưởng!”

Dường như không lấy làm lạ vì bị Bạch Hổ Thánh Chủ phát giác ra tu vi đích thật, gã trung niên sảng khoái báo ra tên họ cũng như lai lịch, Nam Hải nhất tộc vậy mà theo Ga – In đến đây chặn đường Bạch Vô Thường.

“Nam Hải nhất tộc! Ngươi có quan hệ gì với Cao Lợi?”

Nghe đến hai chữ Nam Hải làm Bạch Hổ Thánh Chủ thoáng chốc mất đi bình tĩnh nhưng rất nhanh ổn định lại mở miệng dò hỏi, dường như lão đã cảm giác được số mệnh của mình đang rất xấu… thật rất xấu…

“Đa tạ lão thánh chủ vẫn nhớ đến tổ phụ của ta, năm xưa cũng nhờ có ngài hạ độc vào nguồn nước nên tổ phụ của ta mới có thể chết tức tưởi như thế không phải sao? Nam Hải tộc ta trong cuộc chiến năm đó cũng mất đi hơn một triệu sinh mạng thế nên đời sau tiếp nối đời trước mãi mãi ghi nhớ “công ơn” to lớn của ngài vào sâu trong tâm trí, thề có ngày sẽ “báo đáp” một cách “trọn tình trọn nghĩa” nhất có thể!”

Mỗi từ nói ra lại mang theo sát ý càng lúc càng nồng đậm chứng tỏ ngọn lửa giận dữ bên trong Cao Phục…

… Ba nghìn năm trước, Nam Hải nhất tộc khi đó là hải tộc mạnh nhất trên vùng biển đông bán cầu, lãnh địa rộng lớn, cao thủ nhiều như mây, tài nguyên vô cùng sung túc… nhưng… thiên biến vạn hóa, mọi chuyện thay đổi từ khi tộc trưởng Cao Lợi mang theo một người anh em kết nghĩa từ bên ngoài trở về, với tình cách hào sảng nên Cao Lợi coi người anh em như ruột thịt mà không hề phòng bị mặc cho đã rất nhiều thân tín khuyên can.

Vốn là đệ nhất hải tộc nên ngày mừng thọ của Cao Lợi dĩ nhiên sẽ được các bộ tộc lớn nhỏ quan tâm và tranh thủ đến chúc tụng nên được tổ chức thành một ngày lễ long trọng trong suốt mấy trăm năm liền, không một tên cao thủ Nam Hải nhất tộc nào có thể nghĩ bộ tộc hùng mạnh của mình sẽ bị đánh úp vào chính cái ngày chúng tập trung đông đủ nhất…

… vào cái ngày định mệnh đó, cảnh tượng Đông Hải và Bắc Hải liên thủ huy động hết thảy lực lượng phủ kín một vùng biển rộng ồ ạt xông đến Nam Hải tổng bộ khiến bất cứ tộc nhân Nam Hải nào còn sống cũng không thể nào quên… nếu là bình thường thì Nam Hải sẽ sợ sao? Đương nhiên là không, Nam Hải dư sức có thể chống cự tuy nhiên đám cao thủ rất nhanh phát hiện bản thân bị tê liệt không thể thôi động đến bất cứ tia lực lượng nào, đến Cao Lợi là Vương Giả hàng thật giá thật cũng đồng dạng bị phong bế lực lượng thì thử hỏi còn kẻ nào có thể thoát khỏi độc dược phát tác…

Phải…

… Nam Hải tộc nhân đều bị hạ độc, nguồn nước ngọt duy nhất trên đảo được canh gác cẩn mật vậy mà bị người ta lén hạ độc, nội công ngoại kích hoàn mỹ như vậy chứng tỏ ngay bên trong Nam Hải có kẻ phản bội và chúng cũng không cần đoán già đoán non vì người anh em của tộc trưởng là Nhạc Phi Hổ ngay sau đó đã lột bỏ bộ mặt giả tạo của mình để đích thân hái xuống cái đầu lâu của Cao Lợi, uy thế của Nam Hải theo đó gần như mất sạch, trở thành những con cừu non trước móng vuốt của quân thù…

Có mối thù nào lớn hơn thù diệt tộc? Nếu không phải năm đó Đông Hải và Bắc Hải kiêng kỵ nhau nên bỏ cho Nam Hải một bộ phận chạy thoát được thì hiện tại vùng biển đông bán cầu này sợ rằng đã không còn tồn tại hai chữ Nam Hải rồi, bất cử tộc nhân Nam Hải nào còn sống sau trận đồ diệt năm đó cũng khắc sâu vào tâm khảm cái tên Nhạc Phi Hổ, người “anh em thân thiết” của vị tộc trưởng vĩ đại Cao Lợi, thề phải báo thù bằng bất cứ giá nào.

“Hỗn láo! Lão phu cả một đời hành tẩu trong giang hồ đều quang minh chính đại, chuyện hạ độc đê hèn sao có thể làm ra? Cao Phục ngươi thân là tộc trưởng trọng vọng sao có thể tùy tiện đổ tội cho người khác?”

Bạch Hổ Thánh Chủ dĩ nhiên là Nhạc Phi Hổ năm xưa nhưng lão tin chắc chuyện mình làm ngoài Đông Hải nhất tộc chí tôn – Long Bá ra thì trên đời không còn kẻ thứ ba biết được…

Khoan đã…

… vẫn còn có kẻ thứ ba nhưng cho dù trí tưởng tượng bay xa đến cỡ nào thì Bạch Hổ Thánh Chủ cũng không tin rằng lão già kia lại nhúng tay vào loại chuyện cỏn con này… chính vì thế nên Bạch Hổ Thánh Chủ thả ra bộ mặt cao ngạo tự tin quát lớn.

“Vậy sao? Vậy có lẽ hai danh tự “Tam Tai Lão Tổ” Và “Huyễn Minh Huyền Độc” ngài thật không biết sao?”

Đến lượt Ga – In lên tiếng, hai danh tự vừa phát ra từ trong miệng nàng cũng là lúc bóng hình Bạch Hổ Thánh Chủ biến mất, lão biết mình bị lộ rồi và nhất định phải dồn toàn bộ sức mạnh còn sót lại để trốn thoát khỏi chỗ này, chỉ cần bước chân vào khu vực của Đông Hải thì lão sẽ còn đường sống, Long Ngạo nhất định sẽ không bỏ mặc lão.

“GIẾTTT!!!”

“BÁO THÙ CHO TỘC TRƯỞNG, BÁO THÙ CHO TỘC NHÂN!”

Không bất ngờ vì Bạch Hổ Thánh Chủ trốn chạy, Cao Phục từ sớm đã thôi động hết thảy mười hai thành công lực và ngay tức khắc gào lớn xông đến ngăn chặn đối phương.

“GIẾTTT!!! GIẾTTT!!! GIẾTTT!!!”

Sự phẫn hận bị dồn ép bấy nhiêu năm rốt cuộc cũng được bộc phát, hàng nghìn Nam Hải cao thủ đồng thanh gào thét cưỡi cá lớn xông đến vây lấy kẻ thù, biển sâu nhất thời rung động mạnh, lực lượng bạo phát kinh khủng khuấy động đẩy những con sóng phía trên mặt biển thêm cao lớn đến đáng sợ, nuốt chửng và nhấn tìm không ít những con tàu xấu số.

“ẦMMM!!!”

“Khốn… Khốn kiếp đám súc sinh các ngươi dám cản đường lão phu sao? Ta là Bạch Hổ Thánh Chủ, ta là Vương Giả cấp tồn tại!!!”

Bị đánh bật trở lại sau khi đối một chưởng với Cao Phục, Bạch Hổ Thánh Chủ trợn mắt nhìn hàng nghìn tên cao thủ cùng cá lớn đang đằng đằng sát khí nhào đến mặc kệ sống chết mà phẫn nộ gào thét, nếu đang ở thời kỳ toàn thịnh thì lão chỉ cần chưa đến ba chiêu là có thể tiễn chúng về gặp Cao Lợi ở bên kia thế giới nhưng sau cuộc chiến với Ma Đế lão thật đã sức cùng lực kiệt rồi… lá bài bảo mệnh Bạch Hổ Thánh Kính cũng cần đến lực lượng mới có thể xuất ra được, Bạch Hổ Thánh Chủ biết cái chết đã rất gần mình.

“Nhạc Phi Hổ! Trả mạng cho cha mẹ ta!”

“Nhạc Phi Hổ! Trả mạng cho con ta!”

“Nhạc Phi Hổ! Trả mạng cho trên dưới ba mươi mạng gia đình ta!”

“NHẠC PHI HỔ! TRẢ MẠNG CHO NAM HẢI NHẤT TỘC TA!”

Mỗi tên Nam Hải cao thủ lao đến là một tiếng gào lớn kêu trả mạng với Bạch Hổ Thánh Chủ, mối thù quá lớn khiến bất cứ kẻ nào cũng như phát điên mà thiêu đốt cả sinh mạng mình để đề thăng sức mạnh đến mức tối đỉnh hòng phát ra chiêu thức mạnh nhất có thể với một mục đích duy nhất… lấy mạng kẻ thù không đội trời chung.

“Phanhhh… Ầmmm…”

“Mẹ kiếp… Lão phu không phục… Phanhhh… Phanhhh…”

Liên tục bị đánh bật lùi trước sự tiến công như vũ bão của Nam Hải cao thủ, Bạch Hổ Thánh Chủ vứt ba cái đầu lâu đẫm máu của ba tên võ giả vừa liều chết xông đến bị lão giết mà thơ thẩn mở miệng, máu tươi chảy dài nơi khóe miệng kẻ đứng đầu Bạch Hổ Môn, có Tiên Thiên thân thể cũng không thể nào giúp lão bất tử được.

Ba giờ sau…
Tiếng gào thét… đã không còn…

Tiếng binh khí va chạm… đã không còn…

Tiếng lực lượng bạo nổ… cũng đã không còn…

Dưới biển sâu, hàng nghìn cao thủ Nam Hải nhất tộc lúc trước hiện giờ còn lại chỉ không đến ba trăm, trong đó lại có rất nhiều tên bị trọng thương nặng nề, đến Cao Phục cũng đã mất đi một cánh tay… toàn bộ hiện đều đang khóc, chúng không phải khóc vì đau đớn hay tổn thất thảm trọng bởi không có một gương mặt nào sợ hãi hay bi thương mà khóc vì mối thù diệt tộc những tưởng không thể nào báo rốt cuộc cũng đã trả được…

“Giết… giết ta… mau giết ta đi…”

Trong hàng trăm ánh mắt của những hải tộc còn sống là cảnh tượng thảm thiết của Bạch Hổ Thánh Chủ cùng những tiếng thều thào cầu xin được chết, không thể đếm hết số vũ khí xuyên qua thân thể lão lúc này nhưng khủng khiếp nhất vẫn là một cây hắc mâu quỷ dị xỏ xuyên qua xương sống lão từ trên xuống dưới làm cho hàng nghìn hàng vạn mẩu xương bục ra đâm xuyên da thịt lão biến lão giờ đây không khác nào một con nhím, đến cả linh hồn Bạch Hổ Thánh Chủ cũng không được buông tha mà bị ma khí chí cực xâm lấn cắn nuốt không thể nào vùng vẫy, đau đớn từ thể xác và thống khổ từ linh hồn là không thể tưởng tượng nổi cho nên cái chết với vị Vương Giả hiện tại chính là sự giải thoát… có điều… sự giải thoát ấy đáng buồn cười lại quá xa xỉ với lão rồi.

“Ga – In cô nương, Ma Đế đại nhân sẽ làm gì với Nhạc Phi Hổ?”

Bạch Hổ Thánh Chủ đang rất thảm nhưng lão vẫn chưa chết, Cao Phục hướng Ga – In lúc này đang đứng trên đỉnh đầu Nhạc Phi Hổ mở miệng hỏi.

“Hắc hắc… chết đối với lão già này là sự giải thoát và Ma Đế chắc chắn sẽ không để lão toại nguyện, theo ta phỏng đoán thì nếu nhẹ nhất Ma Chủ sẽ luyện chế thân thể lão thành một cỗ khôi lỗi vô tri không tính người, linh hồn lão sẽ bị Ma Hỏa thiêu đốt vĩnh sinh không thể nào siêu thoát…”

Ga – In cười nhạt nói, đối với kẻ thù thì thủ đoạn của Long chưa bao giờ nhẹ nhàng, nàng còn chưa biết người tình của mình trọng thương nặng nề đến mức nào sau trận chiến ở Khô Lâu Đảo nếu không sẽ phải cầu chúc thêm cho Bạch Hổ Thánh Chủ rồi.

“Hứa hẹn giữa chúng ta!”

Thoáng rùng mình trước thủ đoạn tàn độc của Ma Đế, Cao Phục đưa mắt nhìn đám cao thủ xung quanh mình rồi lại hướng Ga – In cắn răng nói.

“Ma Tông sẽ đảm bảo con trai ngươi sẽ trở thành tộc trưởng Nam Hải, Ma Đế sẽ đích thân bồi dưỡng hắn trở thành Vương Giả trong thời gian sớm nhất, cuộc chiến với Đông Hải và Bắc Hải trong tương lai chúng ta sẽ tương trợ các ngươi hết mình!”

Rất quyết đoán, Ga – In gật đầu nói ra ba hứa hẹn với đám người Cao Phục, có lẽ đây cũng là điều kiện tiên quyết để chúng theo nàng đến đây.

“Được! Mong rằng Ma Đế không phụ lòng tin của chúng ta, Nam Hải nhất định một mực trung thành với Ma Tông, cùng sinh cùng diệt!”

Hài lòng với thái độ của Ga – In, Cao Phục biết hứa hẹn chỉ là hứa hẹn nhưng trong thế giới này đôi khi cũng phải đánh cuộc và bây giờ hắn đang đánh cuộc vận mệnh của Nam Hải vào trong tay Ma Đế, hắn thừa biết nếu không có sự trợ giúp đến từ lục địa thì Nam Hải nhất tộc sẽ ngày càng bị bỏ xa trong cuộc đua trên biển, thời cơ không phải lúc nào cũng có và nếu không biết vận dụng thì chỉ mãi tụt lại phía sau mà thôi.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45

TÊN TRUYỆN:

Sói săn mồi – Quyển 10


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)