“OÀNHHH!!!”
Rơi xuống mặt đất như thiên ngoại lưu tinh trấn sát không dưới năm mươi tên võ giả thành bánh thịt, hiện thân giữa bãi thịt nát tanh tươi là một đầu quái vật to lớn với cơ bắp cuồn cuộn, không kẻ nào có thể nhìn thấy gương mặt hắn vì đã bị một cái mặt nạ cực độ dữ tợn che phủ duy nếu quan sát kỹ có thể nhận ra được trên đỉnh đầu quái vật là một hư ảnh đứa bé đang tĩnh tọa với gương mặt âm độc đáng sợ…
“Các ngươi đám nhóc con này trả lời sai câu hỏi của chủ nhân nên đáng tội chết!”
Huơ cánh tay to lớn như cái cột đình bằng tốc độ không thể tin nổi, quái nhân tiện tay chụp luôn đầu lâu của một lão giả ở gần nhất và trong khi lão còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì giật phăng luôn nó ra khỏi cổ lão, cầm lấy cái đầu máu trong tay như món đồ chơi ưa thích, quái nhân gào thét chấn rung màng nhĩ hết thảy đám võ giả trước mặt.
“Đồng… Đồng Tử Công lục quyết… hắn… hắn chính là Khổ Hạnh Thần Tăng!!!”
“Chính là lão, tuy lão đã không còn như lúc trước nhưng ta vẫn cảm nhận được vài phần khí tức của phật gia…”
“…”
Trận chiến tại Tiềm Long Đại Hội rất nhiều kẻ ở đây có mặt lúc đó nên ngay lập tức nhận ra ác hải sinh ra từ Đồng Tử Công trên đỉnh đầu quái nhân, thế gian này nếu có kẻ thứ hai trùng hợp ngộ Vô Dục chi đạo và tu luyện Đồng Tử Công đến cảnh giới cực cao thì nói ra không một ai tin tưởng.
“CÂM MỒM!!!”
“OANHHH… ẦMMM… ẦMMM…”
Dường như bị nhắc đến một đoạn ký ức không mấy vui vẻ nên đầu quái nhân liền nổi điên xông đến như một ngọn núi di động để rồi trấn sát trực tiếp mấy trăm tên võ giả tạo ra một con đường đỏ máu ngập tràn thịt nát cùng xương vụn phía sau lưng, đại địa bên dưới cũng bị sức mạnh kinh thiên của hắn cày xới thành một rãnh sâu kéo dài đến vài dặm và chôn vùi theo không ít ruồi muỗi đáng thương.
“Rặccc… Rặccc…”
“Cái gì là Khổ Hạnh? Cái gì là thần tăng? Bản tọa là Ma Tông đệ nhất Ma Quái – Yêu Tăng, thuộc hạ trung thành nhất của Ma Hậu cao quý!”
Tóm lấy một tên võ giả vừa mới to miệng nhất, Yêu Tăng tức giận xé rách con mồi thành hai mảnh trong khi gào thét không ngừng, cử động đáng sợ của quái nhân ngay lập tực chấn nhiếp những kẻ đang có ý định mở miệng, chúng ra sức bịt mồm tránh rơi vào tầm ngắm của đầu quái vật khủng bố…
… kể từ khi thôi động bí thuật với hy vọng đồng quy vu tận với Long tại Tiềm Long đại hội, Khổ Hạnh Thần Tăng đáng lý ra mồ đã xanh cỏ vì cắn trả từ bí thuật là cực độ khủng khiếp tuy nhiên thế gian này lại có kẻ không cho phép điều đó xảy ra, Long cùng với vô thượng ma công sau khi trở về dễ dàng thay lão tăng sư hóa giải cắn trả và tiện tay kích phát Đồng Tử Công đệ lục tầng khiến vị phật đạo tông sư triệt để nhập ma, thế gian này vĩnh viễn đã không còn Khổ Hạnh thần tăng của Thiếu Lâm mà chỉ còn đó một Yêu Tăng hung tàn và cực độ khát máu thôi.
“Yêu… Yêu Tăng đại nhân… Ma Hậu đại nhân… chúng ta đến đây chỉ là muốn nhìn đến sức mạnh của Ma Tông và Thập Lục Tháp, nếu quý tông các vị không muốn thì chúng ta xin cút, cút ngay lập tức!”
Ma Tông quá mạnh mẽ và quá khát máu đến không kẻ nào nguyện ý đối mặt vào lúc này, một đám lão già ngay lập tức bước ra cung kính nói.
“Ma Đế có lệnh, sống hay chết phụ thuộc vào bản lĩnh của chính các ngươi! Giết!!!”
Muốn nói chuyện với Ma Tông thì dùng thực lực chứng minh ngươi có đủ tư cách đi, Ma Hậu tùy ý đạp trên vai Yêu Tăng lạnh giọng nói làm hết thảy võ giả phía trước trợn tròn mắt… Ma Đế, Tà Tôn và giờ đến Ma Hậu sao kẻ nào cũng bá đạo không nói lý lẽ như vậy chứ?
“GIẾT!!!”
Mệnh lệnh vừa phát ra, ngay tức thì hai trăm Ma Lang bạo khởi vũ lực đánh tới đám võ giả giang hồ, sát ý ngập trời, máu tươi chảy thành sông.
“XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI TÀ TÔN!!!”
“NGẠO THẾ NGŨ KIẾM – KIẾM NGẠO THẬP CHÂU!”
“ROẸTTT… ROẸTTT… ROẸTTT…”
Trở lại với trận chiến của Tà Tôn, hết lớp này đổ xuống lại có lớp khác tiến lên và rốt cuộc cũng có đội cận được sát thần, chín tên Chiến Vệ tu vi thập nhị cấp đỉnh phong điên cuồng kích phát toàn bộ lực lượng bổ ra một kiếm vào đỉnh đầu đối phương, chín đạo Kiếm Ngạo Thần Châu thập phần sắc bén mang theo uy năng ngập trời cắt xuyên qua không gian vẽ thành một đóa hoa chín cánh rực rỡ trên cao, dư ba kiếm khí cũng đã ào ạt như cuồng liệt chi phong chấn nát hết thảy thành phấn vụn đủ để hiểu chiêu thức của chín người mạnh mẽ đến đâu…
… tại Thập Lục Tháp thì Tôn Sứ đã là lực lượng chấp pháp cao nhất nhưng phía trên chúng vẫn còn đó những võ giả mạnh hơn thông thường chỉ đắm chìm trong tu luyện hòng truy cầu cảnh giới chí Tôn, Chiến Vệ là cách gọi chung những kẻ đó và trong Chiến Vệ cũng phân chia nhiều đẳng cấp từ phổ thông, tinh anh đến thiên tài và tuyệt thế thiên tài.
“HẠO KIẾP MA QUYỀN – SÁT KIẾP VÔ CỰC QUYỀN!!!”
“CUỒNG QUYỀN!!!”
“DIỆT… DIỆT… DIỆT…”
Da dày thịt béo nhưng Tà Tôn không ngu ngốc coi thường sát chiêu của chín tên đại cao thủ, hắn cũng toàn lực thôi động sức mạnh từ thiên địa chi khí và kình lực siêu cường liên tục đấm ra từng quyền mang theo vô biên lực lượng ngạnh kháng chín mũi kiếm sắc bén, A – tu – la hình thái có sáu cánh tay nhưng tại A – Su – ra thì sát thần chỉ có bốn cánh tay thế nhưng chừng đó là đủ để giúp hắn tăng gấp đôi số lượng nắm đấm phát ra, quyền kình chấn bạo cả không gian.
“PHANHHH… PHANHHH… KENGGG… KENGGG…”
“ẦMMM… RẦMMMM… ẦMMM… RẦMMMM…”
Quyền đối kiếm hết sức ác liệt, chín tiếng nổ cùng lúc bạo phát trên không trung chấn thiên địa đến lắc lư không ngừng, sóng xung kích trùng trùng điệp điệp tràn ra bốn phía thành từng làn sóng hết sức đẹp mắt nhưng không kém phần đáng sợ khi bất cứ nơi nào nó đi qua đều bị san bằng thành bình địa, có không ít võ giả Thập Lục Tháp vì không tháo chạy kịp bị trấn sát ngay tại chỗ thành những bãi thịt nát trải dài trên mặt đất…
“Kiếm… kiếm của ta…”
“Khốn kiếp… ông trời là không có mắt sao?”
“…”
Khí tức dần tan, những hình bóng rách rưới hiện ra với gương mặt thất thần, chín tên Chiến Vệ sau một kích toàn lực vẫn hoàn hảo chỉ trừ sắc phục bị lực lượng cuồng liệt xé rách tuy nhiên nhìn lấy thần kiếm trong tay gãy nát đến tận cán thì không một kẻ nào có thể bình tĩnh được, chúng run rẩy nhìn đến phía trước, nơi mà một đầu quái vật vẫn sừng sững không ngã cùng với một nụ cười tà dị trên môi.
“Kiếm chiêu rất khá tuy nhiên kiếm trong tay các ngươi đáng tiếc không phải là tuyệt thế thần binh! Hắc hắc… Đi chết đi! Phanhhh… Phậppp… Phậppp…”
Tà Tôn không chết, bốn cánh tay của hắn ngập tràn các vết thương lớn nhỏ do kiếm khí cắt qua và thê thảm nhất là bốn quyền đầu gần như bị chẻ thành nhiều phần nhưng chút ít thương thế ấy lại không làm khó được phân thân của Ma Đế, sát thần mặc kệ các vết thương còn đang rỉ máu để rồi vọt đến chụp lấy bốn trong số chín tên Chiến Vệ vừa xuất thủ mà cắm luôn ma trảo vào ngực chúng lôi ra ngoài bốn quả tim nóng hổi vẫn còn đang đập thình thịch.
“Mùi của máu là mùi mà ta thích nhất… Phừnggg… Phừnggg…”
Bóp nát những quả tim tanh tươi trong tay, Tà Tôn hấp thu hết thảy máu tươi của bốn tên thập nhị cấp đỉnh phong để rồi trong khi bốn cái xác khô bị xuyên thủng lồng ngực còn chưa kịp rơi xuống mặt đất thì đã bị tử hỏa thiêu đốt thành tro bụi, năm tên Chiến Vệ còn lại đã đứng không vững nữa rồi.
“Đại ca, trong chúng ta thì huynh tu vi cao nhất nên khả năng đào thoát khỏi nơi đây cũng lớn nhất, vợ con đệ sợ rằng sau này phải làm phiền huynh rồi!”
“Đại ca, đệ tại thế gian này đã không còn người thân duy lúc trước có nợ ân tình một người, hậu duệ của hắn đang là đệ tử tại Thập Lục Tháp, sau này huynh thay đệ chiếu cố đến nó một hai là được…”
“Đại ca…”
“Cùng lên, tranh chủ cho đại ca một cơ hội chạy thoát!”
“NGẠO THẾ NGŨ KIẾM – HUYẾT CHỈ THIÊN ĐỊA!”
“XUYYYY… XUYYYY… XUYYYY…”
Kiếm đã gãy, lực đã kiệt… biết mình không thể chạy trốn khỏi tay đối phương nên bốn trong năm tên Chiến Vệ cắn răng khẩn cầu với kẻ còn lại cũng là đại ca của chúng và không đợi gã đáp lại đã bắn thẳng đến chỗ Tà Tôn như những con thiêu thân. Thiêu đốt sinh mệnh, lấy tay làm kiếm, bốn tên thập nhị cấp cao thủ tám cánh tay có thể so với tám mũi kiếm trực chỉ đến những yếu điểm trên người sát thần đâm tới, uy lực một chiêu cuối cùng này không thể so sánh với lúc trước nhưng mục đích của chúng lại là tranh thủ cho kẻ còn lại một khoảnh khắc để có thể trốn khỏi tầm sát thương của quái vật.
“Các huynh đệ…”
Hai mắt trợn trừng ngập tràn tơ máu nổ tung thành một mảnh huyết hồng khi nhìn đến bốn vị huynh đệ liều mình tiến vào chỗ chết, tên Chiến Vệ cuối cùng cũng không tiếc thiêu đốt sinh mệnh lực nhưng không phải để tiến đến mà là vận khởi khinh công đến tận cùng hòng tìm cách trốn chạy, trên vai hắn là gánh nặng của những người anh em đã nằm xuống.
“Ngu ngốc!”
“HẠO KIẾP MA TRẢO – VẠN MA SÂM LA!!!”
“DIỆTTT!!!”
“OANHHH… OANHHH… OANHHH…”
Hai mắt đen kịt đắm chìm trong tột độ sát niệm, Tà Tôn mắt còn không thèm nhìn đến bốn tên thập nhị cấp mà điên cuồng xông đến đội hình Thập Lục Tháp phía trước như một đầu quái thú nổi cơn thịnh nộ, bốn cánh tay hai mươi đầu móng vuốt sắc bén đến tận cùng kèm theo tử hỏa hừng hực bạo phát ra hàng vạn đường hỏa trảo bao trùm mọi nơi quái vật bước chân đến, kình lực hung mãnh gào thét chấn nát đại địa, thiên địa chi khí cuồng liệt xóa bỏ hết thảy thành hư vô.
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
“Các vị huynh đệ… đại ca thật có lỗi…”
“…”
Cuồng phong gào thét quét qua đội hình Thập Lục Tháp để lại một rãnh sâu đầy rẫy thịt vụn cùng máu tươi nơi Tà Tôn đi qua, tên Chiến Vệ trốn chạy mới chỉ kịp đạp hơn năm trăm bước thì thân hình bỗng chốc khựng lại trên hư không, hắn thơ thẩn nhìn lấy thân ảnh cao lớn đã vượt trước mình đến ngàn bước có hơn mà bất lực mở miệng trước khi thân thể triệt để phân tán thành hàng vạn mảnh nhỏ tiêu tán giữa thiên địa… cát bụi rồi cũng trở về với cát bụi…
“MẸ NÓ… LÃO TỬ KHÔNG ĐÁNH NHAU VỚI QUÁI VẬT BẤT TỬ…”
“KHỐN KIẾP… TẠI SAO LẠI ĐỂ CHÚNG TA CHỊU CHẾT TẠI CHỖ NÀY? CÁC VỊ ĐẠI LÃO ĐÂU?”
Hai vị Thiên Địa Minh Sứ, chín vị Chiến Vệ toàn lực cũng không thể tru diệt Tà Tôn mà nhìn đến hắn càng đánh càng mạnh làm Thập Lục Tháp võ giả thật sự mất đi hoàn toàn chiến ý, nhìn tên quái vật tùy tiện ra đòn đã đồ sát hơn nghìn nhân mạng thành một con đường máu sau lưng làm chúng quá đỗi hoảng sợ, có tên Tiên Thiên nhị tầng nào mạnh đến như thế sao? Tiên Thiên ngũ tầng hay lục tầng sợ rằng cũng không khoa trương đến vậy chứ.
“Hắc hắc… đã có gan đến diệt Ma Tông thì phải có gan chịu chết, hôm nay các ngươi là ngoan ngoãn nằm lại tại đây đi!”
“Oanhhh… Haha… Đến đây… Phanhhh… Phanhhh… Hahaha… Muốn chạy sao? Chết đi cho ta… Ầmmm… Ầmmm…”
Lực lượng hồi phục liên tục nhờ cắn nuốt những xác chết dưới tay giúp Tà Tôn khôi phục rất nhanh, hắn mặc cho vô số thần binh lợi khí nhằm đến người mình mà thỏa thích thi triển sát chiêu tiếp tục đồ sát không ngừng nghỉ, quyền đầu của sát thần đi đến đâu lại khiến từng mảng từng mảng thi thể ngã xuống, binh bại núi đổ thật không sai.
“Sư phụ, nếu ngài còn không ra tay thì Thập Lục Tháp các vị tổ lão cũng sẽ không dung thứ cho ta, tổn thất đã quá lớn!”
Mang tới đội quân hùng hổ như muốn lật trời thế nhưng lại đại bại trước chỉ một mình Tà Tôn, Thiên Tôn quan chiến ở một góc trời hết sức tức giận nói với lão giả ở bên cạnh, thân phận của lão cũng không xa lạ gì khi là Thập Lục Tháp tối cao khanh khách và cũng là sư phụ của hắn, thân làm kẻ khởi xướng của lần xuất chinh này nên Thiên Tôn không thể trốn tránh trách nhiệm của mình nếu thất bại xảy ra.
“Ngươi muốn vi phu xuống tay với một tên Tiên Thiên nhị tầng? Núi cao còn có núi cao hơn, tài không bằng người thì phải học cách chấp nhận, thất bại lần này đúng là nặng nề nhưng cũng là bài học cho võ giả Thập Lục Tháp, những kẻ đã quá quen với lối sống nhung lụa mà quên đi trách nhiệm của mình!” Lắc đầu với đồ đệ, lão giả ôn tồn nói.
“Nhưng các vị tổ lão sẽ không tha cho đệ tử, công sức bao năm qua của ta tại Thập Lục Tháp sẽ biến thành mây khói chỉ vì thất bại này!” Thiên Tôn cắn răng nói.
“Có vi phu tại, không kẻ nào dám động đến ngươi, chỉ là một chút khiển trách chẳng lẽ ngươi không chịu nổi?” Lão già liếc mắt lạnh nhạt nói.
“Ta… ta không cam lòng… sư phụ, đệ tử muốn đấu với Tà Tôn một trận!” Không thể thuyết phục lão già làm Thiên Tôn triệt để nổi điên, hắn gầm gừ với khuôn mặt vặn vẹo.
“Ngươi không phải là đối thủ của hắn!” Lão giả cười nhạt nói nhưng hai mắt lại lóe lên hai luồng tinh quang.
“Không phải sư phụ nói chỉ có nếm trải thất bại mới có thể lớn lên sao? Đệ tử muốn trực tiếp cảm nhận được sự bất lực trước sức mạnh tuyệt đối!” Thiên Tôi cúi đầu nói đầy kiên quyết.
Để lại một bình luận