Trung Hoa một ngọn núi cao…
“Đại nhân, dịch bệnh đang lây lan đúng như dự tính của ngài!”
Một giọng nói già nua phá vỡ không khí tĩnh lặng của màn đêm, có mặt trên đỉnh núi lúc này là hai thân ảnh gồm một lão già và một hắc y nhân thần bí, nhìn dáng vẻ cung cung kính kính của lão già sau lưng hắc y nhân thì đã rõ thân phận chủ tớ của hai người.
“Lão quỷ ngươi lần này lập đại công, bản tọa nhất định sẽ trọng thưởng!”
Hắc y nhân trầm ngâm đáp lời, chất giọng lạnh nhạt và tràn ngập một cỗ cao ngạo thường thấy ở các bậc đế vương xa xưa.
“Đa tạ đại nhân, nếu không có bàn tay của ngài thì U Minh Quỷ Trùng cũng không thể lây lan nhanh như vậy, được ngài công nhận đã là đại ân với lão nô!”
Lão già nở nụ cười hèn mọn nói, dưới ánh trăng chiếu rọi có thể nhìn thấy rõ cái bộ dạng kinh tởm của lão với hàng vạn cái mụn cọc lớn nhỏ bao phủ khắp thân thể, khuôn mặt lão cũng biến dị hoàn toàn không còn mang hình thái của nhân loại nữa, nếu Trương Hình Dư cùng đám cao thủ Thanh Liên Cung có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra lão già này vì đơn giản lão chính là mục tiêu của các nàng, Tam Tai Lão Tổ bốn chữ trên thiên hạ này ngoài lão không ai xứng đáng hơn.
Đại dịch do Tam Tai Lão Tổ tạo ra đã bùng phát được ba tháng và căn nguyên của loại dịch bệnh này là một loại trùng độc ẩn nấp bên trong cơ thể nạn nhân, điểm đáng sợ của loại ác trùng này là sinh sản rất nhanh và có thể lây từ người sang người bằng nhiều con đường khác nhau, có thể dễ dàng suy đoán U Minh Quỷ Trùng trong lời nói của Tam Tai Lão Tổ chính là tên của thứ đang hoành hành khắp toàn cầu. Hơn mười vạn người đã chết đi vì dịch bệnh nhưng sắc mặt của hai kẻ đầu têu vẫn dửng dưng như không.
“Chỉ cần đại dịch bùng phát thêm ba tháng thì thần công của ta nhất định sẽ luyện thành, Chiến Trường Thượng Cổ kia còn có ai có thể ngăn cản được bản tọa?”
Ngước nhìn bầu trời cao đầy sao sáng, hắc y nhân gầm gừ nói khiến không gian xung quanh theo đó liên tục bạo tạc, thực lực của tên này sợ rằng đã vượt qua mức độ mà hai chữ khủng bố có thể miêu tả rồi, đừng nói mười vạn mà cho dù có phải đồ diệt một trăm vạn hay một nghìn vạn con kiến hôi để luyện thành thần công chí cực thì hắn cũng sẽ mảy may thương tiếc.
“Thật đáng tiếc vì U Minh Bí Tịch trong tay lão nô chỉ là tàn quyển không đầy đủ, nếu tham ngộ được toàn bản do lão sư sáng tạo ra thì chắc chắn không phải nhọc công đại nhân ngài phải thiết lập một ván cờ công phu như vậy!”
Tam Tai Lão Tổ thở dài tiếc nuối nói, có vẻ như loại tà công mà lão nắm giữ cũng không phải bản chính thống nên có hạn chế nào đó.
“Hừ! Mấy nghìn năm để tham ngộ một loại võ công mà vẫn không tìm ra được áo nghĩa chung cực, nếu không phải may mắn mò đến cánh cửa Vương Giả thì ta đã sớm khắc lên đầu ngươi hai chữ phế vật rồi!” Hắc y nhân quay lại nhìn lấy Tam Tai Lão Tổ hậm hực nói.
“Là lão nô vô năng!”
Cúi đầu lắp bắp mở miệng, Tam Tai Lão Tổ thân hình có chút run rẩy nhưng dường như không phải là do sợ hãi mà là cực độ giận dữ bởi khuôn mặt bị che dấu của lão lúc này lại đang vặn vẹo đầy đáng sợ, đường đường là một Vương Giả lại bị sỉ nhục trắng trợn như vậy thử hỏi có ai chịu nổi đây?
“Thần công nhất định bản tọa phải luyện thành nhưng U Minh Quỷ Trùng loại chuyện này cũng không được lộ ra, chúng ta tuy là mãnh hổ nhưng mãnh hổ không có nghĩa là vô địch.”
Lại nhìn đến bầu trời đêm, hắc y nhân lạnh lùng nói, sát khí thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta run rẩy.
“Việc này đại nhân có thể yên tâm, trên thế gian này chỉ có hai người biết đến U Minh Quỷ Trùng và cả hai đang có mặt ở nơi đây.” Tam Tai Lão Tổ cười nhạt đáp.
“Đúng là thế cơ mà bản tọa vẫn muốn đảm bảo hơn, bí mật vĩnh viễn không thể bại lộ chỉ khi không có kẻ nói ra và chỉ có một loại người làm được điều đó…”
Hắc y nhân lấp lửng nói khiến Tam Tai Lão Tổ biến sắc, lão liên tục lùi về sau hơn chục bước.
“Đại nhân, thứ cho lão nô ngu si không hiểu ý ngài muốn nói là?” Tam Tai Lão Tổ run giọng hỏi, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm người lão.
“Mấy ngàn năm qua nếu không nhờ có bản tọa bao bọc thì lão quỷ ngươi sao có thể giữ được cái mạng chó của mình? Thôi thì đến lúc này khi ngươi đã phát huy được chút tác dụng thì cũng có thể an tâm mà đi đi thôi, hậu duệ của ngươi nhất định bản tọa sẽ thu xếp thật tốt.”
Hắc y nhân từ tốn nói nhưng sát ý lúc này đã không còn che dấu mà hoàn toàn bùng phát tập trung vào Tam Tai Lão Tổ, nguyên một vùng không gian rộng lớn cứ vậy bị cô lập hoàn toàn khi hắn mới chỉ thả ra chút ít uy năng.
“Khốn kiếp, lão nô trọn một đời vì ngài mà cống hiến để giờ đây bị vứt bỏ như một đống rác sao?”
Tam Tai Lão Tổ hướng đến hắc y nhân gào thét nói, tà khí cuồn cuộn bùng phát che phủ một phiến thiên địa, mấy dặm cỏ cây chỉ trong một cái nháy mắt theo đó héo rũ tan biến thành bụi phấn, hai chữ Tam Tai quả nhiên xứng đáng với lão già này.
“Trước mặt ta không cần khoa môi múa mép, những việc mà cẩu vật ngươi làm đều không qua được mặt bản tọa… giờ lành đã đến, nhớ gửi lời hỏi thăm của ta đến sư phụ của ngươi ở thế giới bên kia!”
“OANHHH!!! ẦMMM!!!”
Hắc y nhân lạnh nhạt nói, khí thế chính thức bùng nổ khiến toàn bộ ngọn núi dưới chân triệt để nổ tung, Tam Tai Lão Tổ hai mắt trợn to nhìn lấy một đường kiếm cứ vậy bắn tới mi tâm mình bằng một tốc độ không tưởng, từ đầu đến cuối lão không kịp phản ứng cho dù là một cử động nhỏ nhất.
“ROẸTTT!!! ROẸTTT!!!”
“PHỐCCC!!! XUYYY!!!”
Kiếm khí rít gào sắc bén xuyên thủng hết thảy những gì phía trước, kiếm cương cương mãnh vô địch thủ, kiếm tâm nhân kiếm hợp nhất biến ảo kiếm kỹ đến tận cùng… hắc y nhân một đường kiếm khủng bố này có thể ngạo nghễ với bốn chữ thiên hạ vô địch.
“XOẸTTT!!!”
Kiếm quang chớp động, bằng với tu vi cực cường của Tam Tai Lão Tổ mà cũng chỉ có thể kịp nhận ra một chút cử động nho nhỏ của hắc y nhân, đáng thương cho lão là cho đến khi đối phương thu kiếm thì lão vẫn chưa thể trông thấy hình dáng của thanh thần kiếm đáng sợ kia, tất cả diễn ra chỉ trong một phần vạn của một sát na.
“Hiên… Hiên…”
Hai mắt đỏ tươi vì tơ máu nổ tung, Tam Tai Lão Tổ cố gắng kêu lên một danh tự nào đó nhưng mãi vẫn không thể phát âm một cách hoàn chỉnh cho dù thân thể lão vẫn hoàn hảo không một chút sức mẻ… thế nhưng… sau ba hơi thở thì mọi chuyện đã rõ ràng, một vết nứt xuất hiện trên mi tâm lão già Vương Giả trung cấp và cứ thế lan tràn đến khắp đầu lâu lão và chia nó thành hai nửa đều đặn, tử khí ngay tức thì bốc lên ngùn ngụt.
“Rầmmm!!!”
Ngã xuống như một cục thịt nát không hơn, cho đến khi chết đi thì ánh mắt của Tam Tai Lão Tổ vẫn còn đó tràn ngập nỗi sợ hãi xen lẫn phẫn hận không cam lòng vậy nhưng kỳ lạ thay nếu quan sát thật kỹ vẫn có thể nhận ra trong mắt lão còn đó một tia hưng phấn…
… Bị giết chết một cách tức tưởi nhưng lại hưng phấn, thế gian này liệu điều gì có thể khiến một tên Vương Giả trung cấp trở nên như vậy đây? Câu trả lời dĩ nhiên là có, có gan giết người thì phải có gan chịu chết, đã bước chân vào giang hồ mà còn leo lên tầng thứ này thì có kẻ nào là quá sợ hãi cái chết đâu chứ? Quan trọng nhất với một tên võ giả đỉnh cao khi đón nhận cái chết chính là được chết một cách vinh quang và Tam Tai Lão Tổ cũng vậy, có thể chết dưới Trung Hoa đệ nhất thần binh trong tay Trung Hoa đệ nhất cao thủ có gì là nhục nhã?
Phải!
Tam Tai Lão Tổ chính là chết bởi một kiện thần kiếm danh chấn cổ kim được mệnh danh là Trung Hoa đệ nhất thần binh và dĩ nhiên đó chính là…
HIÊN VIÊN KIẾM!!!
Thiên hạ chỉ có một Hiên Viên Kiếm và tất nhiên cũng chỉ có một người có đủ tư cách sử dụng đến nó, hắc y nhân còn kẻ nào ngoài…
… Đông Phương gia chi chủ…
… Chí Tôn Các các chủ…
… Trung Hoa đệ nhất cao thủ…
ĐÔNG PHƯƠNG VÔ ĐỊCH!!!
Một kiếm diệt sát một tên Vương Giả trung cấp như chó gà, Đông Phương Vô Địch thực lực đã rất xứng với hai chữ vô địch nhưng xét về dã tâm cùng lòng dạ tàn độc thì thiên hạ này cũng khó ai có thể bì kịp hắn, sẵn sàng gieo rắc dịch bệnh để dùng hàng trăm, hàng nghìn vạn tính mạng vô tội nhằm tu luyện tà công, sinh mạng trong mắt Chí Tôn Các các chủ cũng chỉ là cỏ rác cho dù không ít người nhiễm phải dịch bệnh kia có cùng cội nguồn với hắn.
“Rất nhanh thôi ngươi sẽ được đoàn tụ với hậu nhân tại thế giới bên kia, bản tọa đã diệt cỏ thì phải diệt tận gốc!”
“PHANHHH!!!”
Liếc nhìn cái đầu bị bổ làm đôi của tên thụ hạ bằng một ánh mắt lạnh lùng, Đông Phương Vô Địch mở miệng tặng cho thi thể Tam Tai Lão Tổ một lời nói từ biệt cộng với một chưởng ấn mang theo một ngọn lửa vô tận hắc ám, toàn bộ da thịt cùng xương cốt của lão già chỉ trong nháy mắt bị đốt cháy đến hư vô, một đời Vương Giả gây khiếp đảm thiên hạ chính thức kết thúc tại đây.
“Xà Ảnh!” Xử lý gọn ghẽ Tam Tai Lão Tổ, Đông Phương Vô Địch hướng về hư không lạnh giọng nói.
“Có thuộc hạ!”
Ngay tức thì từ trong hư không một bóng mờ bước ra quỳ cung kính dưới chân Đông Phương Vô Địch đợi lệnh.
“Đám nữ nhân Thanh Liên Cung đang ở đâu?” Đông Phương Vô Địch mở miệng.
“Mọi chuyện đều theo như kế hoạch của chủ nhân, bọn chúng vẫn đang hướng về phía tây lần theo những dấu vết mà chúng ta để lại!” Bóng mờ cung kính đáp.
“Đông Phương Cừu đã đến chưa?” Đông Phương Vô Địch tiếp tục hỏi.
“Sát Thần đại nhân đã đến từ lâu, ngài ấy có chuyển lời với chủ nhân rằng hãy yên tâm, lần này Thanh Liên Cung cao thủ chỉ có đến mà không có về…” Bóng mờ cẩn trọng đáp.
“Tốt, mọi chuyện xử lý phải thật gọn ghẽ và êm đẹp, bản tọa không muốn xuất hiện bất cứ lời ong tiếng ve nào ngay cả trong nội bộ tổ chức!” Đông Phương Vô Địch gật gù nói.
“Tuân mệnh…” Bóng mờ cúi đầu nhận mệnh.
“Quan sát thật kỹ Huyền nhi, nhất quyết không được để chuyện này lọt đến tai thiếu chủ nếu không các ngươi đừng trách bản tọa độc ác!”
Bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, Đông Phương Vô Địch trừng mắt quát khiến phiến không gian đáng thương còn chưa kịp lành lặn lại tiếp tục bạo tạc không ngừng.
“Khục… chúng tiếu nhân không dám!”
Mặc kệ máu tươi trào ra nơi khóe miệng, bóng mờ sợ hãi quỳ dập đầu trước chủ nhân cắn răng nói.
“Đế Vương xưa nay đều là kẻ vô tình, nam nhân muốn thành nghiệp lớn phải học được nhẫn tâm!” Thu hồi khí thế, Đông Phương Vô Địch lẩm bẩm nói như có như không.
Bóng mờ lẳng lặng nghe mà không dám đáp lời, giáo huấn của chủ nhân hắn chắc chắn sẽ cẩn trọng ghi nhớ… có điều… “nam nhân” hai chữ này, Đông Phương Huyền tên kia… à, mà thôi… khụ khụ…
“Vù… Vù…”
Mây đen không biết từ đâu kéo đến che phủ cả bầu trời, cuồng phong cuồn cuộn thổi đến mang theo những tiếng rít gào đầy đáng sợ, phải chăng đó là điềm báo cho một thời đại gió tanh mưa máu lại sắp sửa bắt đầu?
Hai canh giờ sau…
“Khụccc… Khụccc… Khụccc…”
Tại một cánh rừng già, dưới những tán cây to lớn đầy bụi bặm hay chính xác hơn bên trong một hắc động chỉ vừa mới được đào ra trước đó ít phút, một thân ảnh đầy chật vật đang cố gắng bụm miệng lại để tránh cho những tiếng ho khan của mình vang xa, nếu Đông Phương Vô Địch ở đây thì chắc chắn sẽ bất ngờ với dáng vẻ của người này vì chính hắn vừa xuống tay diệt sát lão… Tam Tai Lão Tổ vậy mà còn sống và trốn một đường đến đây.
“Khụccc… Khụccc… Khụccc…”
Lại thêm một tràng ho khan, cho dù có cố gắng dùng lấy hai bàn tay che miệng thì Tam Tai Lão Tổ cũng không thể ngăn cản những búng máu tươi kèm mảnh vỡ nội tạng tuôn trào qua kẽ tay, có vẻ như lão đã bị trọng thương không hề nhẹ.
“Khốn… khốn kiếp… liều chết thôi động U Minh Thoát Thể cũng không thể giúp ta tránh khỏi kiếm khí của Đông Phương Vô Địch nhập thân… hai… không… sợ rằng ta chỉ còn có một tháng thời gian nữa mà thôi…”
Nghiến răng ken két vì tức giận, Tam Tai Lão Tổ điên cuồng gầm gừ như một con thú dại. Sử dụng bí thuật cứu về một mạng nhưng lão cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi sát chiêu của Đông Phương Vô Địch, bị kiếm khí của tên chí cực cao thủ xâm nhập tàn phá khiến sinh cơ của lão càng lúc càng mong manh.
“Khặc khặc… đằng nào cũng phải chết vậy thì trước khi chết để ta dành tặng cho ngươi một món quà đi chủ nhân yêu quý, ngươi đã thèm muốn Không Động Ấn đến mức quyết tâm từ bỏ người đàn bà của mình thì ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận, cái cảm giác vừa đánh mất tình cảm lại vừa đánh mất cả món đồ yêu thích ắt hẳn sẽ không dễ chịu chút nào đâu nhỉ… Khặc khặc…”
Lầm bẩm suy tính hồi lâu, Tam Tai Lão Tổ rốt cuộc cũng nghĩ ra kế sách trả thù mà cười tà không thôi.
“Phanh!!!”
“Vút… Vút…”
Nghĩ là làm, thân ảnh Tam Tai Lão Tổ thoắt ẩn thoắt hiện tại ngay bên ngoài cửa động, lão mất vài giây để căn chuẩn phương hướng và quan sát xung quanh trước khi lao vút về một phương, mục tiêu của lão chỉ có một, đó chính là Thanh Liên Cung.
Để lại một bình luận