“Ngươi có thể sẽ chết và vi phu nhất định sẽ không can thiệp, ngươi vẫn quyết định?” Lão giả vân vê chòm râu hỏi một lần nữa.
“Tuyệt không hối hận!” Thiên Tôn chắp tay đáp không một chút do dự.
“Được, tu vi của ngươi và hắn quá chênh lệch nên vi phu phá lệ trợ giúp một lần, hãy nhớ ta cũng chỉ có thể đề thăng tu vi của ngươi trong vòng nửa canh giờ, sống hay chết phụ thuộc vào chính bản lĩnh của ngươi rồi!” Lão giả hài lòng vỗ vai đồ đệ nói, làm võ giả quan trọng nhất chính là chiến ý, mất đi chiến ý chính là mất đi bản ngã của người luyện võ.
“Đa tạ sư phụ thành toàn, đồ nhi thề với trời cho dù có chết cũng không làm lão nhân gia ngài mất mặt!” Thiên Tôn vui mừng quỳ gối hô.
“Haha… lão phu tin số mệnh sẽ không bạc đãi kẻ can đảm… làm quen với sức mạnh mới đi!”
Lão giả vừa dứt lời cũng là thời điểm tu vi bạo khởi khiến mảnh thiên địa xung quanh tối sầm lại, chân khí siêu cường của lão bùng nổ thổi bay râu tóc cùng lam bào cuồng loạn, một sát na sau đó đỉnh đầu của Thiên Tôn đã bị hai bàn tay của sư phụ áp lên, cuồn cuộn lực lượng bắt đầu trùng kích vào cơ thể hắn đẩy tu vi của tên thập nhất cấp cao thủ bạo khởi không ngừng nghỉ.
“Oanhhh… thập nhị cấp… thập nhị cấp đỉnh phong…”
“Oanhhh… nửa bước tam cấp… Tiên Thiên đệ nhất tầng… Tiên Thiên đệ nhị tầng… Oanhhh… Oanhhh… tam tầng… tứ tầng… ngũ tầng… Tiên Thiên đệ lục tầng.”
Một hơi đề thăng tu vi của đồ đệ đến Tiên Thiên đệ lục tầng thì lão giả mới chịu dừng lại, sắc mặt của vị Vương Giả cấp theo đó tái nhợt một vòng chứng tỏ lão cũng tiêu hao không nhỏ, tu vi và sức mạnh của Thiên Tôn cũng chỉ duy trì trong một đoạn thời gian trước khi đại tự nhiên lấy lại cân bằng, miệng dạy dỗ nghiêm khắc nhưng trong thâm tâm của lão giả rất quan tâm đến Thiên Tôn nên mới đẩy tu vi của hắn vượt qua Tà Tôn đến bốn cấp độ, lão không tin đệ tử mình không thể chống cự lại đối phương khi chênh lệch hai bên là quá lớn lao…
… mang tiếng là khanh khách của Thập Lục Tháp nhưng sống chết của đám võ giả Thập Lục Tháp bên dưới thì lão chẳng mảy may quan tâm đến vì đơn giản một điều lão không nhìn thấu Ma Đế, có thể tồn tại qua vô số năm tháng đã dạy cho lão bài học quý báu để sống sót qua các thời đại đó chính là kẻ nào nhìn không thấu thì không nên dây vào, lão không bán mạng cho Thập Lục Tháp.
“Sức mạnh này… đây chính là sức mạnh mà ta hằng mong ước sao?”
Cảm giác cơ thể căng tràn lực lượng và còn là thứ lực lượng vượt xa cực hạn của bản thân lúc trước làm Thiên Tôn hưng phấn cực kỳ reo lên, đương nhiên cảm xúc của hắn là thật vì cho dù là khôi lỗi của Tôn Thượng thì hắn vẫn còn đó chút lý trí, lòng tự tôn và háo thắng chưa bao giờ biến mất trong suy nghĩ của kẻ đứng đầu Tôn Sứ.
“Ngươi không có nhiều thời gian nên làm quen với nó đi, lực lượng của ngươi đã vượt qua Tà Tôn nhưng không thể khinh địch, kình lực của hắn rất mạnh nên không thể ngạnh kháng trực tiếp, rõ chưa?” Lão giả nghiêm mặt căn dặn.
“Đệ tử đã rõ!”
Gật nhẹ đầu hiểu ý, hình bóng của Thiên Tôn dần tiêu thất giữa hư không và chỉ một cái chớp mắt sau đã xuất hiện trước chiến trường, nhìn lấy bóng lưng đồ đệ mà sao lão giả lại có cảm giác bất an thật khó tả.
“KHẶC KHẶC… ĐẾN ĐÂY… CHƯA ĐỦ… TA VẪN CHƯA THỎA MÃN…”
“PHANHH… PHẬPPP… ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Chiến hóa ác liệt vẫn tiếp tục nổ ra, Tà Tôn lúc này chẳng khác nào một con nhím bởi vô số các loại vũ khí ghim vào thế nhưng sát thần vẫn tuyệt đối dũng mãnh hết đánh đông lại dẹp tây kéo theo tầng tầng lớp lớp thi thể chồng chất dưới chân, tại bốn cánh tay hắn vẫn còn đó găm chặt hàng tá sọ người khi tại thời điểm tuyệt vọng chúng tìm đến biện pháp cuối cùng là cẩu xực và bị kéo phăng đầu ra khỏi cổ.
“Tà Tôn, ngươi đã sức cùng lực kiệt, mau mau đầu hàng…” Một tên thập nhất cao thủ cầm thương vọt đến gào lớn.
“Tên?” Tà Tôn lười biếng mở miệng.
“Thập Lục Tháp Tinh Anh Chiến Vệ – Ngô Phiên!” Tên võ giả tự hào đáp.
“CHẾT!”
“OÀNHHH!”
Sấn tới một bước cực nhanh, Tà Tôn sức mạnh bùng nổ lấy tay làm búa bổ xuống đỉnh đầu tên võ giả một đập ấn cả người và thương xuống dưới lòng đất, máu tươi nhuộm cả một vùng đại địa.
“Giết nhiều người như vậy chắc chắn sẽ gặp báo ứng, Tà Tôn ngươi không sợ sao?” Lại một tên thập nhất cấp cao thủ khác xuất hiện, gương mặt hắn có phần anh tuấn và ngữ điệu cao ngạo ắt hẳn xuất thân không tầm thường.
“Tên?” Tà Tôn ngoáy tai nói.
“Thập Lục Tháp Tinh Anh Chiến Vệ – Cao Sản, hai trong số ba vị tối cao khanh khách là…”
“CHẾT!”
“UỲNHHH!”
Có vẻ như không đủ kiên nhẫn trước lai lịch quá dài của đối phương, Tà Tôn gầm lớn vồ tới như thú săn mồi và trong khi tên võ giả còn chưa kịp phản ứng thì bốn nắm đấm mạnh mẽ đã tiễn hắn xuống gặp Diêm Vương để có cơ hội báo ra tên tuổi một cách rõ ràng nhất nhưng hình dáng có lẽ là không được đẹp lắm vì đầu lâu bị đập lún vào hẳn bên trong thân thể.
“Tà Tôn ngươi… Tên? Ta là… CHẾT!!!”
“Ngươiii… CHẾT!!!”
“CHẾT… CHẾT… CHẾT…”
Hết cái tên này biến mất lại đến cái tên khác xuất hiện, Tà Tôn thầm nghĩ liệu Thập Lục Tháp võ giả có phải luyện võ công bằng miệng hay không mà sao lại phiền phức đến vậy, từ võ giả phổ thông đến đệ tử thiên tài đều phải mở miệng nói vài câu trước khi động thủ, là thằng điên nào dạy cho chúng điều đó?
“Cút ra lũ phế vật, mặt mũi của Thập Lục Tháp vì các ngươi mà mất hết!!!”
“Tà Tôn! Sự cường đại của Thập Lục Tháp vĩnh viễn ngươi không thể nào tưởng tượng được, chính bản tọa sẽ ban cho ngươi cái chết đau đớn nhất!”
“HÀNG LONG THẬP BÁT CHƯỞNG – THẬP BÁT NHẤT CHƯỞNG!!!”
“OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”
“Hử?”
Vừa mới xé rách hai tên võ giả thành bốn mảnh, Tà Tôn lông tóc dựng đứng bởi cảm giác nguy hiểm bùng phát từ sau lưng, hắn còn chưa kịp quay đầu thì một đầu hắc thủ mang theo vĩ ngạn lực lượng đã đập đến, Thiên Tôn vậy mà lựa chọn đánh lén dù tu vi cao hơn đối phương đến bốn cấp độ.
“PHANHHH!!!”
Vừa xuất thủ đã là tuyệt đại sát chiêu, Thiên Tôn một chưởng Thập Bát Nhất Chưởng mang theo siêu cường lực lượng của Tiên Thiên lục cấp cao thủ đánh thẳng vào tấm lưng rộng lớn của Tà Tôn khiến hắn bị đánh bay như một quả đạn pháo trên bầu trời, máu tươi tung tóe như mưa.
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Ăn một chưởng tuyệt luân của đối thủ, Tà Tôn cày dài trên đất gần hai dặm dài mới chịu dừng lại nhưng hắn đã không thể đứng nổi vì tại sau lưng là một huyết động hình bàn tay rất lớn trông hết sức ghê rợn, lục phủ ngũ tạng của sát thần đã bị chấn nát quá năm thành, kinh mạch hao tổn gần như toàn bộ và may thay chỉ có xương cốt là còn đó không bị tổn hại.
“Ngươi thật khiến ta thất vọng đấy!”
Thân hình lóe lên và xuất hiện trước mặt đối thủ, Thiên Tôn lạnh nhạt nói đầy bá đạo thế nhưng đám võ giả Thập Lục Tháp xung quanh lại không kìm được tức giận, nếu ngươi lợi hại như thế thì tại sao để tên quái vật đồ sát đến thiên hồn địa ám mới chịu ra tay?
“Khặc khặc… tu vi lục cấp nhưng khí tức lại hỗn loạn không ổn định, xem ra cảnh giới hiện tại của ngươi không phải chân thật nhỉ?”
Máu tươi chực trào bên khóe miệng không ngừng nhưng Tà Tôn lại không để tâm đến, hắn nhìn đến Thiên Tôn cười gằn nói làm gã sững sờ, gương mặt rất nhanh tái đi vì nhục nhã.
“Ban nãy còn là thập nhất cấp mà hiện tại đã là Tiên Thiên lục tầng, ta nghe nói sư phụ hắn rất lợi hại quả thật không phải tin đồn!”
“Khốn kiếp chúng ta chết nhiều người như vậy để hắn xuất hiện thu dọn tàn cục, con mẹ nó lão tử không phục!”
“Dù là địch nhân nhưng sao ta vẫn coi trọng Tà Tôn hơn thằng chó chết kia, chúng ta đã sai lầm khi nghe theo hắn đến đây…”
“…”
Lời nói của Tà Tôn khiến đám võ giả Thập Lục Tháp tập trung nhìn đến Thiên Tôn, bắt đầu có tiếng xì xầm bàn tán và không thể lọt khỏi tai của kẻ đứng đầu Tôn Sứ, hắn giận đến tím mặt, cả người run lên bần bật.
“Mặc kệ những con kiến hôi đó, diệt đi Tà Tôn thì sẽ không còn kẻ nào dám đứng trước mặt ngươi kêu gào nữa…”
Một giọng nói truyền vào tai Thiên Tôn khiến hai mắt hắn trợn mở, là tiếng nói của Tôn Thượng vốn vẫn luôn ẩn nấp tại một ngóc ngách nào đó, gã không cưỡng ép khôi lôi theo mệnh lệnh mà kích phát lòng hận thù của Thiên Tôn để hắn có thể phát huy toàn bộ sức mạnh.
“Đúng… chỉ cần giết được Tà Tôn… giết… TA MUỐN GIẾT NGƯƠI TÊN KHỐN KIẾP”.
“DUY TÔN KIẾM!!!”
“TỊCH TÀ KIẾM PHỔ – LƯU TINH PHI TRỤY!!!”
Mênh mông năng lượng bạo khởi khiến đất trời quay cuồng, Thiên Tôn hết thảy sức mạnh bùng nổ tập trung lên thần kiếm chém ra vô vàn đạo kiếm khí sắc bén tận cùng bủa vây lấy Tà Tôn, kim quang chói lòa như một đám mưa sao băng từ bầu trời đổ ập xuống tru diệt vạn vật trên mặt đất, uy thế vượt xa Thiên Vũ Lưu Tinh của Thiên Địa Minh Sứ lúc trước…
… lúc trước bị Huyết Sát Đao của Long chém gãy nhưng Duy Tôn Kiếm vẫn trở lại với Thiên Tôn một cách hoàn hảo và còn mạnh hơn trước một bậc, Tịch Tà Kiếm Phổ kiếm pháp dưới tay hắn cũng trở nên điêu luyện và biến hóa hơn thời điểm đả bại trong tay Long nhiều lắm, có một sư phụ lợi hại thật tốt biết bao nhiêu.
“Hộc… Hộc… Hắc hắc… vẫn là những chiêu thức quá chú trọng vẻ đẹp một cách vô dụng, để bản tọa dạy cho các ngươi bài học không thể nào quên đi…”
“DỊCH CÂN KINH ĐỆ LỤC TẦNG – TỨ THẬP PHÙ ĐỒ!”
“Lấy thân ta làm kiếm… VÔ NGÃ KIẾM – MA NGỤC CUỒNG LOẠN!!!”
Nội tạng tổn thương, kinh mạch bạo toái nhưng Tà Tôn bản nguyên cội nguồn lại là xương cốt và ma khí chí cực của Ma Đế nên thương thế có nặng thêm bao nhiêu mà không ảnh hưởng đến bản nguyên thì cũng không thể ngăn cản sát thần thi triển sức mạnh… mười hai thành công lực vận khởi, hai chân cùng bốn tay Tà Tôn đập mạnh vào đại địa tạo thành lực phản chấn cực đại để thân thể vọt thẳng đến chỗ Thiên Tôn, cả thân hình khổng lồ xoay tròn như một mũi kiếm khủng bố trên không trung đối chọi trực diện với Duy Ngã Kiếm không một chút sợ hãi.
“ĐỒ NGU, LÃO TỬ KHÔNG PHẢI ĐÁM NGU NGỐC YẾU ỚT KIA!”
Thấy đối phương tự nguyện dâng hiến khiến Thiên Tôn cười lạnh không thôi, thần kiếm trong tay hắn quét đến lại nhanh hơn vài phần, kiếm quang tán loạn, kiếm ý ngút trời.
“OANHHHHHH!!!”
Kiếm đụng kiếm phát sinh tiếng nổ tung trời, va chạm quá mạnh của hai tên siêu cấp cao thủ khiến không gian bạo toái thành một vết rách đen kịt không ngừng kéo dài lan tràn ra tứ phương tám hướng, đại địa đáng thương bên dưới một lần nữa bị lật lên phủ tung khói bụi thấu tận trời xanh.
“Hahaha… Sao hả Tà Tôn? Không phải ngươi rất mạnh sao?”
Dư ba tản mác, hai thân ảnh hiện ra trên hư không với hai trạng thái đối lập nhau, Thiên Tôn vẫn bộ dạng vân đạm phong kinh không một chút tổn hại còn Tà Tôn lại trọng thương nặng nề với bốn cánh tay bị chặt cụt thấu đến tận cùi chỏ để lộ những đầu xương trắng lởm chởm.
“Khặc khặc… lục tầng cao thủ không thể diệt nhị tầng bằng một chiêu toàn lực lại còn to miệng với đời? Thiên Tôn các hạ đang rất vui mừng vì vừa đạt được thành tựu to lớn sao?”
Lười đi phong bế nhũng vết thương đang phun máu, Tà Tôn cười gằn đáp khiến sắc mặt Thiên Tôn vặn vẹo đáng sợ, cơn giận dữ đã che mờ lý trí của tên Tiên Thiên lục tầng làm cho hắn thêm một lần nữa huy kiếm vọt tới đối thủ không một chút toan tính.
“TỊCH TÀ KIẾM PHỔ – TỬ KHÍ ĐÔNG LAI!!!”
“XUYYYY… XUYYYY… XUYYYY…”
Kiếm đến nhanh như điện xẹt, hiểm như mãng xà săn mồi, Thiên Tôn một kiếm Tử Khí Đông Lai này đã đạt đến cảnh giới siêu thần nhập hóa hết sức khủng bố, cuồn cuộn chân khí cùng kiếm khí xoắn nát bất cứ thứ gì cản trước mặt vạch ra một vệt sáng chói lòa trên hư không.
“Hắc hắc… Nôn nóng muốn giết ta đến thế sao nhãi con?”
“HẠO KIẾP MA QUYỀN – SÁT KIẾP VÔ CỰC QUYỀN!!!”
Khóe miệng nhếch lên một đường cong, Tà Tôn nhảy vọt lên trước mũi kiếm đối thủ hứng chịu trực diện sát chiêu của Thiên Tôn và trong khi gã còn đang sững sờ thì bốn cánh tay cụt lủn của sát thần cứ thế đấm ra bốn quyền mạnh đến tuyệt luân thẳng vào tên thủ lĩnh Tôn Sứ, dùng những đầu xương lởm chởm thay cho nắm đấm nên đau đớn mà phân thân của Long phải chịu khỏi phải nghĩ chắc chắn là cực độ lớn lao cơ mà hung tính của hắn có thể áp chết hết thảy mọi thứ cho dù đó có là cả uy hiếp của tử vong.
“Ngươi… Điên… Đồ điên…”
Gào thét trong cơn cuồng nộ nhưng Thiên Tôn đã vô phương tránh thoát bốn nắm đấm ở khoảng cách quá gần của đối thủ, điều hắn có thể làm lúc này là hy vọng, hy vọng vào kiếm chiêu của mình sẽ trấn sát Tà Tôn ngay tức khắc trước khi những khối xương đáng sợ kia xỏ xuyên qua thân thể mình.
“XUYYYY… XUYYYY…”
“PHẬPPP… PHANHHH… PHANHHH… PHANHHH… PHANHHH…”
Kiếm quang chói lòa một góc trời, Duy Tốn Kiếm trong tay Thiên Tôn trực tiếp đào ra trên lồng ngực của Tà Tôn một huyết động rợn người từ trước ra sau và kéo dài đến cả hạ bộ của sát thần cắt thân thể hắn ra thành hai mẩu thịt tách rời kinh dị, máu tươi cũng không kịp bắn ra bởi bị kiếm khí âm tà quét dọn thành hư vô, tử khí ngay lập tức bốc lên ngùn ngụt báo hiệu cái chết đã cách không xa Ma Tông chiến thần… nhưng… thật đáng tiếc… từ đầu đến cuối thì bốn cánh tay của Tà Tôn vẫn chưa hề dừng lại như những gì đối thủ mong chờ, thân hình có phần cường tráng của Thiên Tôn theo đó cũng bị bốn đầu xương cứng rắn găm sâu đến lút cán, kình lực tuyệt luân của sát thần chấn nát mọi thứ bên trong thân thể của gã, sinh mệnh lực đã là một thứ quá xa xỉ với hai tên siêu cấp cao thủ.
Để lại một bình luận