Thân là Vương Giả nên Bạch Hổ Thánh Chủ tất nhiên biết được mọi diễn biến trên đảo tuy nhiên lão không thể ngờ một con kiến hôi như Bành Tiêu Nhiễm có thể phản bội mình một cách quang minh chính đại đến vậy, đó là một sự sỉ nhục không thể nào chấp nhận được với một tồn tại ở đẳng cấp chung cực như lão và chỉ trong một sát na thôi toàn bộ phiến không gian trên đỉnh đầu Bành Tiêu Nhiễm đã bị một hư ảnh bàn tay khổng lồ che kín, chỉ hời hợt một chưởng của Vương Giả thôi cũng đủ để thiên địa rung chuyển.
“Khặc khặc… không ngờ… thật không ngờ… cỗ sức mạnh này thật khiến người ta si mê mà, Tà Tôn này vẫn luôn mong chờ được trực tiếp cảm thụ lực lượng của Vương Giả cấp và hôm nay chính là cơ hội trời cho đối với ta… Hahaha!”
“Oanhhh!!!”
Mặc kệ Bành Tiêu Nhiễm cùng Bạch Hổ Thánh Chủ đang diễn trò gì trước mặt mình, Tà Tôn đã bị một chưởng này của lão thu hút và hắn không ngần ngại lao đến thay Bành Tiêu Nhiễm đón đỡ cỗ lực lượng này bất chấp việc mình có thể bị chấn nát thành bánh thịt, muốn trở thành Vương Giả nhất định phải hiểu hai chữ đó được tạo ra như thế nào và không phải ai cũng đặc biệt như Long nên Tà Tôn càng phải mạo hiểm và cố gắng nhiều hơn bản thể gấp bội phần.
“DỊCH CÂN KINH ĐỆ LỤC TẦNG – TỨ THẬP PHÙ ĐỒ!”
“CỬU U BÁ THỂ QUYẾT – TAM U TÀ THỂ!!!”
“VÔ NGÃ KIẾM – LÔI ĐÌNH TÀN ẢNH!!!”
“HẠO KIẾP MA QUYỀN – SÁT KIẾP VÔ CỰC QUYỀN!!!”
Vận dụng hết thảy mười hai… không… là mười ba thành công lực, nếu xếp hạng điên cuồng thì Tà Tôn sẽ không thua bất cứ tên biến thái nào trên thế giới này khi hắn vậy mà đốt chảy cả bổn nguyên Ma Chủng trong người mình hay chính là cội nguồn sinh ra hắn để có thêm một thành lực lượng đón đỡ chưởng lực của Bạch Hổ Thánh Chủ, thất bại đồng nghĩa với chuyện vĩnh viễn tan biến khỏi thế gian này nhưng Tà Tôn vẫn muốn đánh cược vì hắn muốn mình có đủ tư cách làm cái bóng của bản thể.
“UỲNHHH… UỲNHHH… RĂNGGG… RẮCCC…”
“OÀNHHH… OÀNHHH… OÀNHHH…”
Sau quyền là kiếm, sau kiếm là quyền… mỗi đòn toàn lực của Tà Tôn đánh ra lại vang lên một tiếng nổ vang trời kèm theo đó một đầu vết rách kéo dài nơi không gian mà hai cỗ lực lượng va chạm, sóng xung kích mang theo lực lực cuồng bạo quét sạch bốn phương tám hướng chấn vỡ đại địa bên dưới sụp đổ hết lớp này đến lớp khác khiến Khô Lâu đảo rung chuyển như thể muốn tan vỡ… về phần Bành Tiêu Nhiễm cùng đám thủ hạ sau lưng Tà Tôn nếu không nhờ có một Ma Lang siêu cấp cao thủ đến hỗ trợ thì sợ rằng đã bị ép thành thịt vụn từ lúc nào không hay mất.
“Mạnh… mạnh đến nỗi làm cho người ta có cảm giác bất lực… nhưng ta sẽ không thua… chí ít ở lần này…”
“DỊCH CÂN KINH ĐỆ THẤT TẦNG – SƠ GIAI CHIẾN VĂN!”
Lực lượng tiêu hao đến tám thành nhưng đại chưởng của Bạch Hổ Thánh Chủ vẫn như cũ áp xuống khiến Tà Tôn liều lĩnh xuất sử thủ đoạn cuối cùng cũng là mở ra tầng thứ bảy của Dịch Cân Kinh khi chưa luyện đủ một trăm lẻ tám đại huyệt ở tầng thứ sáu, cơ thể hẳn nhanh chóng phình ra rồi lại xẹp xuống bởi sự biến đổi của thiên địa chi khí bên trong cơ thể, sức mạnh của của sát thần chỉ trong phút chốc đề thăng không dưới ba lần nhưng nếu để ý kỹ thì có thể nhận ra cơ thể hắn đang từ từ phân giải thành hỗn độn vì không thể chịu đựng nỗi áp lực của kỳ công, con đường tắt bao giờ cũng nhanh hơn nhưng lại tiềm ẩn nguy hiểm hết sức to lớn.
“VÔ NGÃ KIẾM – HUYỀN ẢNH DIỆT THIÊN!!!”
Nắm chắc lấy Minh Hỏa Thần Kiếm đang bốc lên ngùn ngụt Tro sắc hỏa diễm, sau một tiếng hét dài như dã thú gào rống thì Tà Tôn nhắm thẳng vào chưởng ấn của Bạch Hổ Thánh Chủ mà điểm tới một kiếm tuyệt thế, hết thảy sức mạnh của sát thần đều tập trung tại một kiếm này, cuồn cuộn thiên địa chí khí từ Dịch Cân Kinh đệ thất tầng cùng kiếm khí sắc bén đến tận cùng theo thần kiếm xuyên thẳng qua không gian vẽ ra một đường sáng chói mắt nơi không gian trên cao làm hết thảy võ giả bên dưới sững sờ.
“ROẸTTT… ROẸTTT… OÀNHHH… OÀNHHH… PHỪNGGG… PHỪNGGG…”
Thiên địa rung chuyển, bát hoang sụp đổ, Minh Hỏa Thần Kiếm mũi kiếm vậy mà tại hư ảnh bàn tay kia điểm ra được một đạo vệt nứt, tro sắc hỏa diễm thẩm thấu không ngừng thiêu đốt lực lượng của Bạch Hổ Thánh Chủ khiến vết nứt kia nhanh chóng lan tràn ra khắp bàn tay khổng lồ.
“PHANHHH!!!”
Hỏa diễm bốc lên ngập trời, chỉ trong thoáng chốc toàn bộ chưởng ấn của Bạch Hổ Thánh Chủ vậy mà bị nhấn chìm trong ngọn lửa tro sắc của Minh Hỏa Thần Kiếm, rốt cuộc sau một tiếng nổ tung như thiên lôi oanh phá thì hư ảnh bàn tay khổng lồ kia cũng tan biến nơi bầu trời trên cao, từ đầu đến cuối nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh đến nỗi đám võ giả giang hồ còn chưa kịp nhận biết được chuyện gì vừa diễn ra trước mặt mình.
“Rầmmmm…”
“Khặc khặc… Thành công… lão tử rốt cuộc cũng thành công…”
Rơi xuống mặt đất một cách vô lực, Tà Tôn hiện tại đến một ngón tay cũng không thể cử động khi sức cùng lực kiệt cơ mà khuôn mặt hắn lại hết sức hưng phấn khi thành công hóa giải chiêu thức của một tôn Vương Giả cường hãn tuyệt luân như Bạch Hổ Thánh Chủ cho dù đó chỉ là tùy tiện một chưởng của lão mà thôi, quan trọng hơn hết là sau lần đụng độ này sát thần đã cảm nhận được một chút cái gì gọi là Vương Giả chân chính.
“Ma Tông…”
Khói bụi vừa tan cũng là thời điểm một lão già với bộ sắc phục hoa lệ được tô điểm bởi một đầu bạch hổ thập phần dữ tợn hiện ra trước tầm mặt mọi người, kẻ đến dĩ nhiên là tác giả của một chưởng vừa bị Tà Tôn oanh phá, Bạch Hổ Thánh Chủ – Nhạc Phi Hổ. Giương mắt nhìn lấy Tà Tôn nằm dài trên mặt đất sau khi đón đỡ của một chưởng của mình mà Nhạc Phi Hổ không thể không cảm thán nên lời, Ma Tông có được cao thủ bậc này thì tương lai sợ rằng lão muốn báo thù cũng không dễ dàng.
“Thánh Chủ… lão chính là Bạch Hổ Thánh Chủ!”
Núp sau lưng Ma Lang cao thủ, Bành Tiêu Nhiễm chỉ vào Nhạc Phi Hổ gào lên, nàng không quên dành cho lão một ánh nhìn hận thù đến xương tủy, chưa bao giờ trên cõi đời này nàng lại căm hận một người đến như vậy.
“Súc sinh, hôm nay trời có sập thì lão phu cũng phải tiễn ngươi xuống địa ngục đoàn tụ với lũ rác rưởi kia, một cái Bạch Hổ Môn nho nhỏ trong mắt lão phu cũng chỉ là món đồ chơi có thể tùy tiện tạo ra bất cứ lúc nào hiểu không?”
Sự tồn tại của Bành Tiêu Nhiễm chính là sự sỉ nhục với Nhạc Phi Hổ, lão bỏ qua mặt mũi tiếp tục xuống tay với nàng một lần nữa và lần này là trực tiếp tiến đến, tu vi Vương Giả cấp bùng nổ biến lão trở thành chúa tể của phiến không gian này và khi Ma Lang cao thủ còn chưa kịp phản ứng thì Bành Tiêu Nhiễm cứ thế đã bị chụp vào trong tay Nhạc Phi Hổ, cái cổ trắng ngần của người đẹp bị bàn tay cứng hơn gọng sắt vạn lần bóp chặt, lão muốn nàng cảm thụ được cái chết một cách chậm rãi như một cách trừng phạt kẻ dám phản bội mình.
“Khặc khặc… ngươi sẽ bỏ qua một nữ nhân như vậy sao?”
Nằm trên mặt đất, Tà Tôn nhìn Nhạc Phi Hổ đày đọa Bành Tiêu Nhiễm bằng ánh mắt vô cảm vì hắn với nữ nhân không có bất cứ cảm xúc nào duy có điều hắn biết từ đầu đến cuối vẫn luôn có một đôi mắt quan sát đến nơi này… kẻ đó… lại rất coi trọng nữ nhân…
Và…
… Tà Tôn đã đúng.
“LÃO GIÀ! NỮ NHÂN NÀY TA THU!”
Hết sức bá đạo, vô cùng cuồng ngạo, một giọng nói cứ thế xuất hiện từ trên trời cao xa xăm chấn rung màng nhĩ hết thảy mọi người có mặt tại Khô Lâu đảo trong đó có Nhạc Phi Hổ khiến lão giật mình… phải… chính là giật mình, trong suốt cuộc đời uy phong lẫm liệt của mình lão chưa từng gặp một kẻ ngông cuồng đến thế cho dù là ở Đông Phương gia tộc thế nhưng rất nhanh sau đó lão đã hiểu vì sao kẻ kia có được bản lĩnh đó…
“UUUU… UUUU… UUUU…”
“GRAOOO… GRAOOO… GRAOOO…”
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Khủng bố… khủng bố đến không thể tưởng tượng nỗi bởi sự xuất hiện của hàng loạt đạo long ngâm chấn động thương khung kèm theo trùng trùng điệp điệp ma khí che phủ lấy bầu trời khiến thiên địa trở nên tối tăm hơn hơn bao giờ hết, kẻ nào cũng có cảm tưởng phảng phất như tận thế hàng lâm tại thế gian này.
“RĂNGGG… RẮCCC…”
Không gian rắn chắc cứ thế bị xé rách ra một đạo vết rách và tiếp ngay sau đó là xuất hiện của một đầu quái vật đen kịt đầy đáng sợ kèm theo uy áp kinh thiên như thể muốn hủy diệt tất thảy mọi thứ, quái vật quá đỗi khổng lồ đến nỗi phải mất vài hơi thở đám võ giả mới nhận ra đó là một đầu thần long được huyễn hóa từ hắc khí tà dị, trên đỉnh đầu nó là một thân ảnh mờ ảo đầy cao ngạo…
… hắc y vũ động, tóc đen dài cuồng loạn sau đầu, song long hộ thể tuyệt đối uy vũ và hơn hết là cỗ khí tức vừa hung mãnh như chiến thần hạ phàm lại vừa tà dị như hỗn thế ma vương giáng lâm… tuy không nhìn rõ khuôn mặt kia nhưng trong đầu toàn bộ võ giả đều cùng nhau nghĩ đến một người…
“THẾ GIAN ĐỆ NHẤT HUNG THẦN!”
“GIANG HỒ SIÊU CẤP TỒN TẠI!”
“MA TÔNG CHI CHỦ!”
“MA…”
“… ĐẾ”
“Hắc hắc… Tà Tôn ngươi cũng thật thảm đó!”
Quả nhiên Long đã đến, thảm cảnh bên dưới đến nhìn hắn cũng không thèm nhìn mà chỉ để tâm đến Tà Tôn cùng một lời trêu chọc giữa muôn vàn ánh mắt nhìn đến khiến con hàng này tức đến bất tỉnh nhân sự, con bà nó hắn hận… thật hận mà…
“RẦMMM… RẦMMM… RẦMMM”
“THIÊN THƯỢNG ĐỊA HẠ, MA CHỦ CHÍ TÔN, MA TÔNG VĨNH THỤ, THIÊN THU VẠN TUẾ!”
Ma Đế hiện thân làm hàng nghìn cái đầu gối chấn rung mặt đất khi hết thảy võ giả cung kính quỳ xuống hành lễ và sau đó là tràng dài tiếng hô vang vọng khắp không gian tạo nên tràng cảnh oanh liệt khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rung động mạnh.
“Được rồi, hứa hẹn với các ngươi ta sẽ đáp ứng đầy đủ!” Hài lòng với thái độ của đám võ giả giang hồ, Long gật gù nói khiến bọn chúng vui mừng không thôi, một lời hứa của tồn tại chí cực còn quý hơn ngàn kho tài nguyên sung túc.
“Lão già, ngươi là bị vẻ đẹp trai của bản tọa làm cho lú lẫn rồi sao?”
“TA NÓI! NỮ NHÂN NÀY TA THU!”
Bỏ qua đám thủ hạ, Long đến chào hỏi cũng không cần, hắn trực tiếp hướng đến chỗ Bạch Hổ Thánh Chủ quát khiến lão bừng tỉnh lại thế nhưng đến trong mơ lão cũng không thể ngờ rằng khi mình còn chưa kịp mở miệng thì da mặt lão đã cảm giác được sự đau rát bởi một nắm đấm đầy hung bạo từ lúc nào đã đánh tới rồi… Ma Đế, vẫn luôn là như vậy.
“UỲNH!!!”
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Hung bạo như mãnh thú cuồng nộ, nhanh và mạnh là không đủ để miêu tả một đấm này của Long và Bạch Hổ Thánh Chủ cho dù tu vi siêu tuyệt cũng không kịp phản ứng trước sát chiêu bất ngờ của đối phương, chỉ trong một sát na thôi mà lão có cảm giác như hàng trăm ngọn thần phong nặng vạn vạn cân lực đang ập tới người mình…
“OÀNHHH… PHANHHH…”
… sau một tiếng nổ long trời lở đất, kình lực bài sơn đảo hải ngay tức khắc đập bay Bạch Hổ Thánh Chủ về phía sau thành một rãnh sâu hun hút qua hòn đảo như thể cắt phăng Khô Lâu đảo thành hai phần riêng biệt, khung cảnh đáng sợ khôn cùng.
“Hítttt…”
Chứng kiến một quyền uy mãnh đến tận cùng của Ma Đế, toàn bộ võ giả giang hồ và Bạch Hổ Môn không hẹn mà cùng nhau hít sâu một hơi để trấn tĩnh chính bản thân mình, mọi định nghĩa về sức mạnh trong đầu chúng sau khi tận mắt nhìn thấy nắm đấm của Ma Đế đã…
Thay đổi hoàn toàn, sức mạnh thật sự thì ra chính là như vậy sao?
“Khụccc… Khụccc…”
Lổm ngổm bò ra từ đống đất đá ngổn ngang, đạo bào sang trọng trên người Bạch Hổ Thánh Chủ hiện tại đã rách nát tả tơi như ăn mày hạng chót thế nhưng khủng bố lại là toàn thân lão không có nổi một vết thương đáng kể mà đâu đó chỉ là một vài vết xước trên da, gương mặt cao ngạo của lão già lúc này đây đã vặn vẹo đầy đáng sợ vì nộ hỏa đã bốc cao đến tận cùng, rơi vào tình thế này là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận với một người coi trọng mặt mũi như lão.
“Nhóc con, ngươi thật đã khiến ta nổi giận…”
Không thèm phủi lấy bụi bặm trên thân, Bạch Hổ Thánh Chủ nói gằn từng chữ một chứng tỏ không thể kiềm chế cơn giận của mình thêm được nữa, trong đầu lão đã quyết ngày hôm nay dù có thể nào đi nữa cũng phải chôn vùi bất cứ kẻ nào có mặt tại đây xuống địa ngục, tính toán là thế cơ mà dường như Bạch Hổ Thánh Chủ lại không biết rằng đối thủ trước mặt mình có cách hành xử quyết đoán ra sao rồi, Long sẽ không bao giờ dừng tay nếu đối thủ chưa bị hạ và hắn chưa từng quên điều đó…
… hắn… thật chưa bao giờ quên!
“PHỐCCC… OÀNHHH…”
Đáng thương cho kẻ thành lập nên Bạch Hổ Môn còn chưa kịp phát tiết lửa giận thì một cái cẳng chân đã quét đến nhắm thẳng vào đầu lão với lực đạo sáng ngang với một ngàn đàn bò tót châu Phi cùng lao đến… nhưng… nói cho cùng thì Bạch Hổ Thánh Chủ là Vương Giả cấp hàng thật giá thật, muốn làm cho lão bất ngờ đến hai lần là chuyện không tưởng.
Để lại một bình luận