“KHÔNGGGG… CON TA… CON TA…”
Dị biến diễn ra quá nhanh làm lão giả trên cao sững sờ hôi lâu, vị Vương Giả cấp run run trợn tròn mắt nhìn đến thảm trạng của đệ tử để rồi vài hơi thở sau gào thét như người điên, thân hình lão vạch phá hư không bắn đến chỗ Tà Tôn mang theo cơn phẫn nộ vô biên.
“Đã chấp nhận tham chiến thì sống chết dựa vào bản lĩnh, lão già ngươi định phá bỏ quy tắc sao?”
Lão giả rất nhanh nhưng còn có kẻ khác nhanh hơn, trước mặt Tà Tôn từ lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh cao lớn tỏa ca cường đại khí tức như tuyệt thế đế vương, hắn chắp tay sau lưng nhìn lấy lão già lạnh nhạt mở miệng cộng thêm uy áp kinh thiên đè ép tới làm lão chấn kinh mà khựng người giữa hư không…
“Ma… Ma Tông chi chủ – Ma Đế! Hắn định trực tiếp động thủ sao?”
“…”
Hắc bào uy nghi cuồng loạn, đầy đầu tóc đen dài tùy ý tung bay, song long hộ thể thập phần bá đạo và gương mặt trẻ trung đến khó tin, Ma Đế hiện tại khác xa với hình ảnh tùy ý lúc trước mà đám võ giả Thập Lục Tháp nhìn thấy khi mới đến đây và từ thanh niên trước mặt chúng cảm giác được tử vong, chính là chân chính tử vong trong sự bất lực tột cùng như một con kiến nhỏ bé trước một đầu cự thú đến từ truyền thuyết… một cái Tà Tôn đã làm chúng ăn không tiêu nên không dám mường tượng kết cục nếu Ma Tông chi chủ trực tiếp xuất thủ, đũng quần không ít kẻ đã ướt đẫm rồi.
“Ma Tôn, trả lại con trai cho ta!” Lửa giận ngút trời nhưng lão giả vẫn cố gắng áp chế mở miệng nói, có lẽ chính Thiên Tôn cũng không biết rằng lão sư phụ mà hắn ngưỡng vọng cũng chính là cha đẻ của mình.
“Tà Tôn, ngươi nghĩ sao?” Không đáp lại đối phương, Long ngoái đầu nhìn phân thân cười tà hỏi.
“Haha… Trả… Dĩ nhiên phải trả rồi!”
Đau đớn đến thống khổ, Tà Tôn dữ tợn cười gằn đáp và trong ánh mắt vui mừng của lão già bắt đầu nắm lấy cỗ thân xác của Thiên Tôn sớm đã bất tỉnh hôn mê lên.
“Đa… Đa tạ… KHÔNGGG… DỪNG TAY…”
“PHẬPPP!!!”
Đối phương nhượng bộ nên lão giả thở dài đang muốn chắp tay nói lời cảm tạ nhưng cử động ngay sau đó của Tà Tôn thật khiến vị Vương Giả cấp chết đứng như trời trồng, ba tiếng gào của lão sau đó không đủ để ngăn tên quái vật kia há to miệng nhắm thẳng cổ họng Thiên Tôn cắn phập một ngụm, máu tươi tuôn trào như suối.
“Khặc khặc… Đón lấy lão già!!!”
Thỏa thích uống sạch máu nóng của con mồi đến tận giọt cuối cùng, Tà Tôn dùng khủy tay quẹt miệng cười lạnh nói trong khi quăng cỗ thây khô của Thiên Tôn trở về, nói thì chậm nhưng sát thần hung tàn cũng chỉ cần không quá bảy hơi thở là có thể rút cạn máu tươi của một tên Tiên Thiên lục tầng.
“KHỐN KIẾP… ĐÁNG CHẾT… TẤT CẢ CÁC NGƯƠI ĐỀU ĐÁNG CHẾT…”
“TRẢ LẠI MẠNG CHO CON TA ĐÁM SÚC SINH!”
“THẤT SÁT THIÊN VƯƠNG KỲ CÔNG – THIÊN VƯƠNG TẤN LÔI CHƯỞNG!!!”
Hai mắt không thể tin nổi nhìn lấy xác con trai lăn long lóc dưới chân, lão giả đã không còn áp chế được cơn phẫn nộ mà gào thét tung ra tuyệt đại sát chiêu đánh đến, Thiên Vương Tấn Lôi Chưởng bảy đại chưởng ấn đỏ rực che kín trời mang theo khí tức hủy diệt ngay tức thì ập xuống nơi Long à Tà Tôn đang đứng, chưởng còn chưa đến mà nguyên một vùng đại địa rộng lớn đã bị khí tức siêu cường đánh sập xuống chôn vùi vô vàn những thi thể và một bộ phận không nhỏ võ giả Thập Lục Tháp cạnh đó, Vương Giả ra tay chỉ có lật trời.
“Nửa bước Vương Giả trung cấp… muốn diệt Thập Lục Tháp xem ra cũng dễ dàng gì…”
Chắp tay nhìn lên bảy đại chưởng ấn đã ở rất gần đỉnh đầu mình và cảm thụ được uy áp kinh thế hãi tục đè nén đến da thịt mà Long thầm thì tự nhủ, rất nhiều kẻ những tưởng ma đầu sẽ bó tay chịu chết nhưng cử động của hắn ngay sau đó đã khắc sâu vào tâm trí chúng cái gì gọi là sức mạnh thật thụ.
“TỨ PHÁP DIỆT THẦN BẢO ĐIỂN – ĐỆ NHẤT THỨC!”
“HỦY THIÊN DIỆT ĐỊA!!!”
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Tứ đại thần công mười hai thành công lực vận chuyển, mấy chục dặm vuông đại địa xung quanh nơi Ma Đế đứng đột nhiên nổ tung khi hắn vũ động đánh ra một đại chưởng mang theo bốn loại cường đại lực lượng đối chọi với bảy đại chưởng ấn của lão giả, lực lượng cuồng bạo hóa thành trùng trùng điệp những vòng sáng nghiền nát vạn vật thành hư vô, mạnh đến không thể tưởng tượng nỗi.
“ĐÙNGGG… ĐÙNGGG… ĐÙNGGG… ĐÙNGGG…”
“RĂNGGG… RẮCCC… CA SÁT… CA SÁT…”
Chưởng đụng chưởng, lực lượng của hai tồn tại chí cực bùng nổ thành một đóa hoa rực rỡ chói lòa đất trời, dư ba lực lượng bạo tạc liên tục hết đợt này đến đợt khác tàn phá không gian đến ảm đạm, đám võ giả Thập Lục Tháp dù điên cuồng chạy trốn nhưng cũng bị trấn sát đến quá nửa.
“Oanhhh!”
“Có đủ tự tin thành lập Ma Tông quả nhiên bản lĩnh hơn người!”
Bắn ngược ra sau va chạm hơn trăm bước có hơn, lão giả lăng không nhìn chăm chăm đến đối thủ mà trầm ngâm mở miệng, giao thủ ác liệt giúp lão lấy lại được thanh tỉnh, cơn giận dữ vì mất đi con trai bị lão cưỡng ép dằn xuống, dù sao giống nòi mà lão lưu truyền tại thế gian này cũng không chỉ có một mình Thiên Tôn.
“Các hạ cũng rất lợi hại!” Không xiểm nịnh và cũng không tự cho rằng mình đã là vô địch, Long cười nhạt đáp.
“Với những gì xảy ra ngày hôm nay thì xem ra chúng ta sớm muộn cũng phải so tài một phen, hy vọng đến lúc đó ta và ngươi có thể thỏa thích đánh một trận nên hồn!”
Ngẩng đầu nhìn lấy bầu trời cao hồi lâu và rốt cuộc cũng làm ra quyết định, lão giả thân hình mờ ảo tan biến nơi hư không trong khi lời nói còn văng vẳng quanh tai Long cùng Tà Tôn hai người, đám võ giả Thập Lục Tháp dường như cũng nhận được mệnh lệnh mà lũ lượt rút lui, khi đi chỉ còn hơn bốn vạn tên có thể còn mạng để trở về, mấy ngàn năm qua chưa bao giờ Thập Lục Tháp chịu phải thất bại nhục nhã đến vậy.
“Đại ca, không đánh?”
Tại một khoảng trời xa xăm, nơi từ sớm đã có hai lão giả tĩnh tọa chờ đợi đột ngột có thêm kẻ thứ ba hiện thân và cũng chính là lão già sư phụ của Thiên Tôn, một trong hai lão giả đang tĩnh tọa mở mắt khó hiểu hỏi, về thân phận của ba lão thì chỉ có Thập Lục Tháp cao tầng mới có thể tiếp xúc đến khi là cả ba đều là tối cao khanh khách hưởng thụ tối đỉnh quyền lợi chỉ sau các bậc Tổ Lão.
“Ma Đế… là một kẻ thú vị…”
Lắc nhẹ đầu, sư phụ của Thiên Tôn cũng là nhất đại khanh khách xếp cao nhất trong ba vị tối cao khanh khách mở miệng nói đầy thâm ảo.
“Vậy Ma Tông?” Lão già thứ ba mở mắt dò hỏi.
“Tìm cách hỗ trợ chúng, chẳng phải chúng ta đã đợi chờ cơ hội này thật lâu sao?” Nhất đại khanh khách vân vê chòm râu nói.
“Thế còn Thiên Tôn? Mối thù giết con, đại ca có thể nhẫn nhịn sao?” Nhị đại khanh khách trợn mắt hỏi.
“Dĩ nhiên không, lão phu nhất định sẽ tự tay báo thù có điều mục tiêu không phải Tà Tôn mà là Tôn Thượng thằng nhãi con kia… à mà cũng chưa chính xác… phải là cả Thiên Đế tên súc sinh kia mới đúng, toàn bộ bọn nhất định phải trả giá thật đắt vì dám biến con trai ta thành một cỗ khôi lỗi đáng ghê tởm!”
Ra là đã biết từ sớm thủ đoạn của Tôn Thượng với Thiên Tôn nhưng vẫn một mực tham gia vở kịch do đối phương bày ra, nhất đại khanh khách nhìn đến khoảng trời xa xăm, nơi mà Thiên Tôn vừa bị số mệnh chối bỏ để gầm gừ trong cơn thịnh nộ.
“Chịu được chứ?”
Tại mảnh chiến địa hoang tàn lúc này chỉ còn lại hai người còn sống và cũng là Ma Tông hai kẻ đứng đầu, Tà Tôn thương thế quá nặng đến không thể tự hồi phục nên Long phải vận khởi ma công truyền ma khí đến cứu trợ và con hàng này cũng không quên mở miệng trêu chọc phân thân của mình một phen.
“Chưa chết ngay được!”
Tà Tôn lạnh nhạt đáp khi giải thể Cửu U Bá Thế bắt đầu cố gắng hồi phục, thân hình bị xẻ làm đôi của hắn vẫn chưa thể liền lại trong một sớm một chiều cho dù máu thịt vẫn liên tục sản sinh ra nhờ Dịch Cân Kinh không ngừng vận chuyển và ma khí cuồn cuộn đến từ Ma Đế.
“Ngươi vẫn chưa phải đối thủ của Tiên Thiên lục tầng!” Long tiếp tục trêu chọc.
“Khốn kiếp ta mới chỉ là nhị tầng, ngươi có biết ở bên ngoài kia thì Tiên Thiên nhị tầng võ giả gặp tam tầng cũng phải hô cha gọi mẹ chứ đừng nói cách biệt đến bốn cấp độ không hả?” Tức giận vì bị xem thường, Tà Tôn gầm gừ không phục.
“Ta mới chỉ là Cường Giả thập nhị cấp và Vương Giả cấp chết trên tay ta đã là con số hai…” Vui mừng vì Tà Tôn mắc bẫy, Long vỗ ngực khoe đầy tự hào.
“Ngươiii… tức chết ta…”
Trợn mắt nhìn lấy khuôn mặt thật sự thèm đánh của bản thể, Tà Tôn trực tiếp hôn mê vì quá phẫn nộ nhưng không có cách nào phản bác lại, đối mặt với thiên binh vạn mã thì sát thần chưa từng chớp mắt đến một cái nhưng trước một tên vô sĩ như Ma Đế thì hắn thật không chịu nỗi… thật sự là không thể chịu đựng nỗi…
“Ma Chủ, giang hồ hơn năm nghìn võ giả đến thám thính chỉ có năm tên trốn thoát!”
Tàn cuộc, Ma Hậu tà mị xuất hiện trước mặt Long nói, máu tươi vẫn không ngừng tóc tách rơi từ thanh ma đao nhuộm đỏ sau lưng nàng.
“Không quan trọng, thất bại hôm nay là nỗi nhục to lớn của Thập Lục Tháp nên chúng nhất định sẽ thay chúng ta khống chế không để tin tức lan ra, vẫn chưa phải lúc toàn diện đối đầu với một cỗ thế lực thăm căn cố đế như Thập Lục Tháp!”
Long gật gù nói, sự xuất hiện của lão giả kia đã phát đi hồi chuông cảnh báo Thập Lục Tháp chắc chắn còn rất nhiều con bài chưa lật nên chiến tích lần này hắn sẽ không truyền ra giang hồ, tránh cho vì quá mất mặt nên Thập Lục Tháp sẽ bất chấp tất cả phát động chiến tranh tổng lực.
“Treo thưởng lệnh của chàng đã được phát tán rộng rãi đến giang hồ, chắc chắn chúng sẽ điên cuồng bán mạng cho chúng ta trong trận chiến với Bạch Hổ Môn sắp tới!” Ma Hậu tiếp tục nói.
“Bạch Hổ Môn do Tà Tôn cùng Ma Lang đến xử lý, nàng cần thay ta đến một chỗ!” Long kéo Ma Hậu vào lồng ngực yêu thương nói.
“Mọi chuyện đều thuận theo ý chàng!” Ma Hậu hạnh phúc đáp.
Năm ngày sau khi thám báo từ đất liền trở về báo cáo, không khí tại Bạch Hổ Môn mấy ngày nay nặng nề đến khó thở, không còn những gương mặt tươi cười mà thay vào đó là sự ngưng trọng và bất an từ võ giả phổ thông cho đến các bậc cao tầng.
Rạng sáng, khi mặt trời chỉ mới ló dạng ở đường chân trời…
“ĐỊCH TỚI… ĐỊCH TỚI…”
“TÙNGGG… TÙNGGG… TÙNGGG…”
Đột nhiên tiếng gào thét cùng tiếng trống trận chấn động Khô Lâu đảo hết thảy các ngóc ngách, toàn bộ võ giả Bạch Hổ Môn hốt hoảng tìm đến những vị trí cao nhất để nhìn về biển xa và ánh mắt chúng rất nhanh ngây dại thành một mảnh… trên biển… là một đoàn thuyền chiến gần ngàn chiếc đang trực chỉ Khô Lâu Đảo tiến tới, khí thế vô cùng hung hăng bá đạo, tại chiến thuyền lớn nhất và cũng là chiếc dẫn đầu là một lá hắc kỳ hết sức uy vũ với hai chữ Ma Tông đang tung bay đầy ngạo nghễ, Ma Đế tọa hạ đệ nhất chiến tướng – Cửu U Tà Tôn thật đến rồi.
“Tông chủ!” Trên đỉnh tháp chủ điện, Đại trưởng lão quay sang nhìn lấy thân hình thướt tha của Bạch Hổ Môn tông chủ nặng nề nói.
“Truyền lệnh của ta! Tử thủ Bạch Hổ Môn!”
Bành Tiêu Nhiễm nhắm nghiền đôi mắt đẹp hồi lâu, nàng không thể che dấu được sự mất bình tĩnh qua hàng mí mắt run run và cho đến khi loạt trống trận thứ ba vang lên thì Bạch Hổ Môn tông chủ rốt cuộc cũng cắn răng hạ lệnh… chiến tranh là không thể tránh khỏi.
“Bành môn chủ! Bạch Hổ Môn các ngươi định kéo Đông Hải nhất tộc chúng ta vào chỗ chết hay sao? Một đội quân trong miệng các ngươi là ngàn chiến thuyền hung mãnh đang băng băng vượt biển?”
Bành Tiêu Nhiễm cùng Đại trưởng lão vừa tiến vào đại sảnh chính điện thì một tiếng quát ngay tức thì vang lên nhắm thẳng vào nàng không một chút nể nang, mở miệng là một lão giả có thân hình tráng kiện với làn da màu đồng khá bắt mắt cùng khí tức cực cường… ở ngay tại Bạch Hổ Môn mà dám chỉ mặt gọi tên môn chủ với giọng điệu trách mắng là điều đại nghịch thế nhưng kỳ lạ là mấy nghìn tên võ giả xung quanh không có bất cứ kẻ nào dám tỏ thái độ cho dù là nhỏ nhất.
“Thủy lão, ngài sợ sao?”
Bị chất vấn ngay tại chính điện nhưng Bành Tiêu Nhiễm lại không hề tức giận, nàng chỉ nhìn đến lão giả mở miệng cười nhạt nói.
“Sợ… lão phu sao có thể không sợ? Trong đời ta đã va chạm không ít cao thủ nhưng chỉ thử cảm nhận lấy khí tức từ cái chiến thuyền dẫn đầu kia thì Thủy Đạo Càn này đã muốn cao chạy xa bay. Nói cho ta biết Bạch Hổ Môn các ngươi rốt cuộc trêu chọc tồn tại đáng sợ nào ở đại địa?”
Râu tóc dựng đứng vì giận dữ khôn cùng, Thủy lão trừng mắt nhìn Bành Tiêu Nhiễm quát to, cao thủ có cảm giác của cao thủ và là Tiên Thiên võ giả nên Thủy Đạo Càn dĩ nhiên mẫn cảm hơn xa người thường, lão biết chắc chắn trên con thuyền chiến dẫn đầu kia có một kẻ rất nguy hiểm… rất khủng bố.
“Nếu Đông Hải nhất tộc các vị sợ thì có thể rút lui, Bạch Hổ Môn ta có sống có chết cũng sẽ không liên lụy đến các vị!”
Để lại một bình luận