Đến rất nhanh và đi cũng nhanh không kém, thân ảnh thiếu niên tan biến ngay trước mặt Long trong khi lời của gã vẫn còn đó văng vẳng bên tai hắn, tuy còn rất nhiều nghi vấn nhưng Long kiềm chế lại mọi suy nghĩ để phong ấn các huyệt đạo và bắt đầu trị thương, mọi chuyện đều có nguyên do và hắn chỉ cần biết là mình có thể tiếp tục sống để theo đuổi ước vọng của bản thân là đủ.
“Tổ Tông!”
Cách Thanh Liên Cung vài trăm dặm, tại một mảnh rừng hoang vu là hai thân ảnh trong đó một là thiếu niên anh tuấn xuất hiện diệt sát Tam Tai Lão Tổ cũng như cứu lấy Long một mạng, cho dù được xếp hạng vào siêu cấp tồn tại nhưng hắn lại đang cung cung kính kính trước mặt một ông già ăn bận bạch y trông vô cùng bình dị.
“Bao nhiêu năm qua mà ngươi vẫn giữ lấy hình dạng trẻ trung này, phải chăng thằng nhóc ngươi vẫn nuôi ý định cưới thêm một cô vợ?”
Nhìn lấy thiếu niên trước mặt, ông già mỉm cười trêu chọc làm gương mặt hắn đỏ bừng vì xấu hổ, nếu Long có mặt tại đây thì ắt hẳn sẽ thất kinh vì ông già này chính là người mà hắn tình cờ gặp mặt tại biển Đông… phải… ông chính là phân thân của Lạc Long Quân.
“Chỉ là một chút yêu thích bộ dáng này, mong Tổ Tông không nên nói loạn nếu không… ta… thật không chịu nỗi đau thương…”
Nghĩ đến chuyện gì đó thật khủng khiếp làm thiếu niên hai mắt trợn tròn lắp bắp nói, có vẻ như năm chữ “đàn bà là những niềm đau” đúng với mọi hoàn cảnh và với mọi đối tượng.
“Hừ… cũng chỉ là một tên sợ vợ… mảnh đất này cũng không tiện ở lâu, nếu đã xong việc thì rời khỏi nơi đây thôi!” Nhìn thấy bộ dáng thảm hại của thiếu niên, Lạc Long Quân hừ giọng nói.
“Tổ Tông… Ma Tôn… kẻ này quá mức nguy hiểm, chỉ mới thập nhị cấp đã có thể đối chọi lại với lão già Tam Tai là một tên Vương Giả cấp hàng thật giá thật cho dù đã trọng thương, nếu để cho hắn thêm thời gian thì…”
Cẩn thận quan sát sắc mặt Lạc Long Quân, thiếu niên ngập ngừng một hồi rồi cắn răng mở miệng nói, ban nãy hắn là bị tiềm lực quá mức khủng bố của Long làm cho chấn kinh và quả thật rất muốn ra tay phế bỏ tu vi của tên tuyệt thế thiên tài này nhưng lại nghĩ đến Lạc Long Quân nên một mực không dám xuống tay… món nợ ân tình là phải trả nhưng nếu lựa chọn giữa tình nghĩa và việc có thể diệt trừ mối họa từ trong trứng nước thì thiếu niên cũng sẽ không do dự lựa chọn bất chấp tất cả mà hạ thủ.
“Vậy ngươi có biết giọt máu mà Đức Dũng hấp thụ trước đó đến từ đâu không?” Lạc Long Quân cười nhạt nói làm thiếu niên sững người.
“Tổ Tông… ý lão nhân gia ngài là…”
“Hắn không phải là mối họa của chúng ta nhưng cũng không phải là người của chúng ta, ít nhất là tại thời điểm này… mỗi sinh mạng trên thế gian này đều có con đường riêng của chính mình và hắn hay chúng ta cũng vậy, Phi Long Các hiện tại đã không còn như xưa và ta cũng gần đến giới hạn rồi, mọi thứ đều dựa vào số mệnh an bài đi thôi…”
Ngước nhìn lấy bầu trời trong xanh, Lạc Long Quân thở dài một hơi đầy bi ai nói… thiếu niên trước mặt lão chính là Phi Long Các – Long Chủ và cũng là người được chính tay ông lựa chọn và dạy dỗ nên người, là một kẻ rất có năng lực nhưng Long Chủ lại quá trọng nghĩa tình và mỗi quyết định lại bị quá nhiều phương chi phối dẫn đến thiếu quyết đoán…
… cuộc gặp gỡ với Long ban nãy chính là liều thuốc thử cuối cùng của Lạc Long Quân với vị Vương Giả đỉnh phong do mình dìu dắt nhưng ông lại một lần nữa phải thất vọng, nếu Long Chủ quyết đoán phế bỏ tu vi hay thậm chí là diệt sát một tên thiên tài mang tính uy hiếp như Long thì Lạc Long Quân cũng sẽ không một lời oán thán và đặt trọn niềm tin lên kẻ mà mình chọn lựa thế nhưng số mệnh đã cho ông câu trả lời, bản tính của con ngươi là rất khó đổi thay và tồn tại chí cực như Long Chủ trớ trêu thay cũng không thoát khỏi điều đó.
Kỳ thật đối với Lạc Long Quân thì Long tuy rất xuất sắc nhưng vẫn chưa đáng giá để ông đánh đổi an nguy của Long Chủ để cứu hắn một mạng, một rừng không thể có hai hổ chính là bài học mà lịch sử để lại, Long nếu lớn mạnh thì chắc chắn sẽ có ngày phát sinh mâu thuẫn lợi ích với Phi Long Các, có thể Long Chủ không quá quan tâm đến quyền lực và lợi ích nhưng Phi Long Các lại không chỉ có một mình gã, hiện tại khi Lạc Long Quân vẫn còn đây thì có thể đám người kia sẽ ái ngại vài phần nhưng một khi cỗ phân thân này của ông hoàn toàn tan biến thì Phi Long Các chắc chắn sẽ không yên bình và một kẻ được coi là ngoại đạo như Long chắc chắn sẽ không được chấp nhận…
… nếu Ma Tôn bị Long Chủ trừ diệt thì Lạc Long Quân chắc chắn sẽ buông bỏ tất cả mà rời đi thế giới này để phó mặc cho số mệnh an bài hết thảy nhưng bây giờ ông vẫn còn chút ít thời gian và vẫn có thể thay đổi một số thứ.
“Đã khiến Tổ Tông thất vọng!”
Cúi đầu thật sâu trước thân hình khô gầy của Lạc Long Quân, Long Chủ buồn bã thật sâu mà mở miệng nói, hắn dĩ nhiên biết đến điểm yếu của bản thân nhưng muốn thay đổi thật quá khó khăn… càng ở vị trí cao, càng nắm trong tay quyền lực tối thượng thì hắn lại thật khó để làm ra quyết định vì mỗi sai lầm có thể dẫn đến cái chết của hàng vạn, hàng triệu sinh mạng, có quá nhiều thứ kìm chân Lạc Long Quân và hắn dù quyết tâm cỡ nào cũng lực bất tòng tâm thay đổi tính cách của mình.
“Phi Long Các hiện tại đã không còn là Phi Long Các mà ta tạo ra, cỗ phân thân này của ta cũng đã quá suy yếu không thể thay đổi bất cứ điều gì nữa vậy nên mọi chuyện sau này đều phải do ngươi đến gánh vác rồi…”
Vỗ lấy đôi vai Long Chủ, Lạc Long Quân ôn tồn cười nói đầy hòa ái nhưng không một ai thấy được ánh mắt của ông lão lúc này, trong ánh mắt ấy có sự thương yêu và cũng có sự lạnh lùng, không ai biết trong đầu vị thượng vị giả chung cực đang suy nghĩ điều gì.
“Con cháu nhất định sẽ tận lực!” Long Chủ trịnh trọng chắp tay nói.
“Bỏ qua đi, đại dịch lần này không hề đơn giản mà nhất định là liên quan đến chuyện Chiến Trường Thượng Cổ, ta hoài nghi là có bàn tay của Đông Phương gia tộc đằng sau mà Tam Tai Lão Tổ chỉ là con cờ bị chúng lợi dụng, việc tên súc sinh này trọng thương chạy đến Thanh Liên Cung có lẽ là do đã bị vứt bỏ nên tìm cách trả thù!”
Khoác tay không nhận lấy một bái của Long Chủ, Lạc Long Quân âm trầm mở miệng nói… Sau khi Long bị bắt đến Thanh Liên Cung thì Lạc Long Quân cùng Long Chủ đã bí mật tiến vào Trung Hoa và tiềm phục ngay phụ cận môn phái này thám thính tình hình, việc cao tầng Thanh Liên Cung đột ngột rời khỏi môn phái đã khiến hai người Lạc Long Quân phát hiện ra chuyện dịch bệnh có liên quan đến Tam Tai Lão Tổ và không ngờ tình cờ sau đó lão lại tự vác xác đến nơi này thế nên Long Chủ tiện tay diệt trừ luôn mối họa này.
“Dịch bệnh này tính ra cũng chỉ ảnh hưởng đến thế tục và mục đích thật sự của kẻ chủ mưu đằng sau vẫn còn là một ẩn số, dù sao chúng ta cũng đã thu được tin tức quan trọng nhằm cảnh giới hơn Chí Tôn Các.” Long Chủ cười nhạt nói.
“Ngươi biết thế là tốt…”
… Một ngày sau… Thanh Tuyền trấn…
Cách Thanh Liên Cung vài chục dặm ở phía tây là một trấn nhỏ rất ít người sinh sống và đa phần là dân tộc địa phương, chảy quanh trấn là một dòng suối nhỏ xanh biếc rất đẹp mắt, cái tên Thanh Tuyền trấn cũng từ đó mà ra và đã tồn tại mấy trăm năm qua.
Cuộc sống tại Thanh Tuyền trấn thật sự rất êm đềm, con người ở đây sinh sống bằng làm nông và săn bắn, thực phẩm và đồ dùng trong trấn chủ yếu là tự cung tự cấp cho nên rất ít giao du với bên ngoài, những tưởng cuộc sống bình dị không bon chen với đời sẽ không bị thương thiên để mắt tới nhưng trớ trêu thay tai họa vẫn ập xuống mảnh đất xinh đẹp này không một chút lưu tình.
“Cạccc… Cạccc… Cạccc…”
Tiếng quạ kêu réo rắt tang thương, chỉ qua một đêm mà Thanh Tuyền Trấn đã không còn một sinh mạng nào sống sót, xác chết la liệt khắp nơi, dòng sông xanh biếc đẹp đẽ là thế bị máu tươi nhuộm đỏ đầy tanh tươi, cả trấn từ người già đến trẻ nhỏ đều không thoát khỏi bàn tay của quỷ dữ, mùi tử thi bao trùm đất trời.
“Khục… khục…”
Cái không khí tĩnh lặng đầy chết chóc cứ thế bị những tiếng ho khan phá tan, tại bên trong một căn lều rách nát là một thân ảnh cũng rách nát không kém, nếu Long Chủ có mặt tại đây chắc chắn sẽ nhận ra kẻ vừa chết dưới một kiếm của hắn cách đây không lâu vậy mà vẫn sống sót trốn đến tận đây… quả thật như vậy… Tam Tai Lão Tổ vẫn còn sống và lão cũng là kẻ gieo rắc tai ương lên Thanh Tuyền Trấn.
“Khục… khục…”
Lại thêm một tràng ho khan đầy mệt mỏi, tấm thân già nua của Tam Tai Lão Tổ run lẩy bẩy như người giật kinh phong, toàn thân què cụt của lão không còn một chỗ lành lặn và nặng nề nhất là hết thảy lục phủ ngũ tạng cùng xương tủy đều bị nứt vỡ bởi kiếm khí xâm nhập, cùng lúc chịu đựng hai cỗ kiếm khí của hai tồn tại tối thượng trùng kích mà lão còn có thể hít thở thì phải công nhận bản lĩnh của Tam Tai Lão Tổ là hiếm thấy trong thiên hạ.
“Có thể thần không biết, quỷ không hay xuất hiện sau lưng ta và ra xuất ra một kích hung mãnh tuyệt luân như vậy thì thiên hạ này không có nhiều, đối phương tuyệt đối là Vương Giả đỉnh phong thế nhưng kỳ lạ… Đó chắc chắn không phải là cao thủ Chí Tôn Các hoặc Đông Phương gia! Ma Tôn lại có tồn tại cường hãn đến vậy chống lưng thì tuyệt đối xuất thân cùng mục đích không thể tầm thường, kẻ này cùng những bí mật kinh thiên kia có lẽ đủ để ta thiết lập một giao kèo với Đông Phương Vô Địch!”
Đến hiện tại có thể nói Tam Tai Lão Tổ đã sức cùng lực kiệt, lão đồ diệt thôn nhỏ này cũng là vì hấp thu một chút sinh khí của người sống nhằm chèo chống cỗ thân thể mục nát, thời gian với lão hiện tại chỉ tính bằng giây bằng phút và để có thể sống thì lão sẽ bất chấp tất cả, Ma Tôn và toàn bộ bí mật của hắn chắc chắn rất sẽ hấp dẫn một kẻ như Đông Phương Vô Địch.
“Khốn kiếp… toàn bộ đều là một lũ khốn kiếp, chỉ cần còn sống thì bản tọa thề nhất định sẽ có ngày đòi về tất cả những nhục nhã mà ta phải chịu đựng!”
Đường đường là một tên Vương Giả trung cấp lại lưu lại chẳng khác nào một đầu chó bệnh như hiện tại thì thử hỏi Tam Tai Lão Tổ làm sao chịu nổi chứ, cơn giận dữ lúc nào cũng sục sôi trong lão và chỉ chực chờ được bộc phát khi thời cơ chín mùi, lúc này đây vị Vương Giả chỉ còn cách phát tiết bằng những tiếng gào rú đầy dữ tợn như một con thú dại.
“Thật khí phách đấy lão già!”
Đột nhiên âm thanh như tiếng gọi của thần chết truyền vào tai làm Tam Tai Lão Tổ lạnh run, lão quay đầu và dùng bộ mặt không thể tin nổi nhìn đến thân ảnh xuất hiện trước mặt mình… vẫn là hắn… tóc đen dài tùy ý tung bay, song long hộ thể đầy kinh diễm, khí thế cuồn cuộn dời non lấp biển như cái thế chiến thần, Ma Tôn đã đến rồi.
“Ngươi… không… không thể nào…” Tam Tai Lão Tổ co rúm trong góc lều lắp bắp nói, lão ước gì những gì mình đang chứng kiến chỉ là một cơn ác mộng.
“Bí thuật trốn chạy của lão quả nhiên lợi hại cơ mà ta lại khác hoàn toàn với những tồn tại chí cực khác, đuổi tận giết tuyệt luôn là kim chỉ nang của ta đối với kẻ thù của mình và bốn loại khí tức của ta đã thẩm thấu vào từng tấc da thịt của ngươi rồi lão già!”
Đối với một tên Vương Giả trung cấp thì có thể Đông Phương Vô Địch hay Long Chủ sẽ khinh thường làm ra những động tác nhỏ phía sau nhưng Long thì khác hoàn toàn, hắn không nắm chắc có thể đối chiến với một tên Vương Giả cơ mà luôn chuẩn bị những phương án tru diệt đối phương đến cùng trời cuối đất, bị một tên Vương Giả trong bóng tối rình rập là một uy hiếp cực lớn và cần phải loại trừ nhanh nhất có thể, Tam Tai Lão Tổ có thể trốn chạy nhưng những đoàn khí tức đặc thù mà lão lưu lại nơi không gian lúc đi qua không thể thoát được cảm ứng nhạy bén của một con sói tàn độc đã vạch sẵn kế hoạch từ trước.
“Hahaha… hahaha… lão thiên già chó chết, ta đã làm gì sai để ngươi hết lần này đến lần khác ép ta vào đường cùng như vậy chứ?”
Vô phương xuất thủ và cũng vô phương trốn chạy một lần nữa, Tam Tai Lão Tổ chỉ còn biết nhìn lấy bầu trời cao mà kêu gào.
“Không cần phẫn nộ với số mệnh, mỗi người đều có con đường riêng của mình và con đường của lão già ngươi đến đây phải kết thúc rồi!”
“Graooo… Graooo…”
Hắc y vũ động, Long đến trước mặt Tam Tai Lão Tổ cười nhạt nói, hỗn thế tà long cùng hung mãnh thanh long như hai chuỗi xích một đen một xanh khóa chặt lấy người lão, chỉ trong chớp mắt mà Tam Tai Lão Tổ đã cảm giác được đang dần mất đi sự khống chế với thân thể.
“Ngươi… ngươi định làm gì?”
Đối phương không ra một kích tuyệt sát mà như giam cầm mình khiến Tam Tai Lão Tổ thất kinh, lão trợn tròn mắt nhìn lấy thanh niên trước mặt run sợ nói.
Để lại một bình luận