“Toàn lực xông đến Khô Lâu đảo, không cần để tâm đến phía sau!”
Đưa mắt quét đến chỗ Bá Lực Sa Vương, Tà Tôn lạnh giọng ra lệnh với Ma Lang trong khi đổi hướng đánh tới chỗ thống lĩnh Đông Hải đệ nhị binh đoàn.
“Đại địch, rất mạnh!”
Bàn tay to lớn nắm chặt lấy cự phủ, Bá Lực Sa Vương vận khởi toàn bộ sức mạnh vì cảm giác được uy hiếp cực độ lớn lao, với tu vi Tiên Thiên tứ cấp hắn hết sức tự tin đối mặt với địch nhân.
“DỊCH CÂN KINH ĐỆ LỤC TẦNG – TỨ THẬP PHÙ ĐỒ!”
“HẠO KIẾP MA QUYỀN – SÁT KIẾP VÔ CỰC QUYỀN!!!”
Đối phương thực lực không yếu nên Tà Tôn quyết đoán toàn lực một kích, một tay hắn vẫn giữ đại kỳ còn tay còn lại nhắm thẳng vào đầu lâu Bá Lực Sa Vương oanh phá ngay khi tiếp cận, một đấm vạn vạn cân lực như trời sập đổ xuống đầu vị Tiên Thiên tứ cấp.
“HẢI THẦN CỰ PHỦ!”
“HẢI THẦN VÔ THƯỢNG THẦN CÔNG – PHẠM THIÊN TUYỆT TRẢM!”
Cự phủ nặng ngàn cân với Bá Lực Sa Vương cũng chỉ nhẹ như lông hồng, gã điên cuồng huy động mười hai thành công lực cầm lấy cự phủ chém xuống một đường kinh thế hãi tục đối chọi với Tà Tôn, cự phủ trong tay Bá Lực Sa Vương là một trong Đông Hải tuyệt thế thần binh – Hải Thần Cự Phủ, tương truyền rìu này được chế tác từ một loại khoáng thạch hiếm có từ đáy biển và vô cùng cứng rắn.
“RẦMMMM!!!”
Va chạm khủng bố của hai tên siêu cấp cao thủ làm trời rung biển động không ngừng, dư ba lực lượng chấn nước biển bắn cao hàng trăm mét thành từng con sóng khổng lồ nhấn chìm không ít võ giả yếu ớt xung quanh vào biển sâu.
“Oanhhh…”
“Ngươi… rất mạnh…”
Bị đập ngược trở lại mặt biển sau va chạm, Bá Lực Sa Vương gằn giọng nói khi cánh tay ban nãy cầm cự phủ thế mà bị chấn đến run rẩy sau khi ăn một đấm của Tà Tôn, quyền kình của đối phương cũng làm nội tạng của hắn nhộn nhạo không ngừng, lần đầu tiên vị Tiên Thiên tứ cấp của Đông Hải nhất tộc đối chiến với một kẻ có thân thể đáng sợ đến vậy.
“Cự phủ của ngươi cũng không tệ!”
Hoành không mà đứng đầy bá đạo, Tà Tôn vẫn cầm lấy đại kỳ mở miệng đáp trong khi bàn tay vừa xuất thủ hằn sâu một vết chém xuyên thấu đến tận xương, máu tươi còn chưa kịp chảy ra thì da thịt của hắn cứ thế phục hồi trở lại một cách quỷ dị.
“Ta không sợ chết!” Thủ đoạn của đối thủ quá tà làm Bá Lực Sa Vương chấn kinh nhưng gã không sợ hãi, vị Tiên Thiên tứ cấp lại cầm lấy cự phủ gầm gừ nói.
“Yên tâm, đầu của ngươi ta sẽ giữ lại để trang trí cho chiến kỳ của Ma Tông!”
“MINH HỎA THẦN KIẾM!!!”
“VÔ NGÃ KIẾM – MA NGỤC CUỒNG LOẠN!!!”
Không muốn dây dưa quá lâu, Tà Tôn kêu gọi thần kiếm từ hư không và chỉ một sát na sau sát thần đã vẽ ra một đường hiểm hóc nhắm thẳng vào cổ họng Bá Lực Sa Vương, kiếm khí réo rắt thương thiên đến lạnh lẽo.
“Hải Thần trên cao xin hãy ban tặng cho con dân ngài sức mạnh tối cao!”
“HẢI THẦN VÔ THƯỢNG THẦN CÔNG – VÔ THƯỜNG TAM TRẢM!”
Kiếm đến rất nhanh, nhanh đến nỗi Bá Lực Sa Vương không thể nhìn thấy mũi kiếm rốt cuộc đâm tới đâu nhưng không còn quan trọng nhất nữa vì gã lựa chọn từ bỏ phòng ngự, Thần Hải Cự Phủ trong tay vị Tiên Thiên tứ cấp một lần nữa vung lên ba đường về phía trước với hết thảy lực lượng bằng ba quỷ đạo hết sức kỳ lạ đúng theo hai chữ vô thường trong tên chiêu thức…
… Hải tộc thờ phụng Hải Thần như thần linh nên mọi loại võ công mặc định đều do Hải Thần sáng tạo ra và quy về Hải Thần Vô Thượng Thần Công, vì sống ở biển nên chiêu thức của hải tộc đa phần đều rất quyết đoán và bớt đi biến hóa để tập trung toàn bộ vào việc kích phát uy lực tối đa.
“RẦMMM!!!”
“Xuyyy… Phậppp…”
Nói về độ điên thì Tà Tôn đâu kém ai, tạm thời buông bỏ chiến kỳ trong tay, tôn sát thần cong người dùng lấy một cánh tay chụp lấy cự phủ của Bá Lực Sa Vương để Minh Hỏa Thần Kiếm không bị ngăn trở bắn tới xuyên thủng lấy cổ họng vị Tiên Thiên tứ cấp.
“Ọccc… Ọccc… Ọccc…”
Trợn tròn mắt nhìn một đầu cánh tay của đối phương rơi xuống vì cự phủ chặt đứt, Bá Lực Sa Vương muốn nói gì đó nhưng không thể vì cổ họng bị phá nát hoàn toàn, kiếm khí cùng tử hỏa lan tràn thiêu đốt từng tấc da tấc thịt làm gã đau đớn đến khuôn mặt vặn vẹo, biết cái chết đã cận kề nên tên thống lĩnh Đông Hải đệ nhị binh đoàn quyết tâm đồng quy vu tận với Tà Tôn, Hải Thần Cự Phủ trong tay gã lại một lần nữa vung lên… tuy nhiên… Tà Tôn sao có thể để điều đó xảy ra.
“Phốccc… Phốccc… Rănggg… Rắccc…”
Một kiếm xuyên thủng cổ họng đối thủ nhưng tôn sát thần chưa hề dừng lại, hắn tựa thế xoay tròn một vòng trên không trung và Minh Hỏa Thần Kiếm trong tay sát thần theo đó xé nát cái cổ Bá Lực Sa Vương thành một đống bầy nhầy, đầu lâu của gã theo đó cũng mất điểm tựa và rơi xuống một như một quả huyết cầu, thân hình vị Tiên Thiên tứ cấp đổ ập xuống mặt biển, chết không thể chết hơn.
“Xuyyy… Phậpppp…”
Nói thì chậm nhưng toàn bộ cử động của hai tên siêu cấp cao thủ nhanh đến không tưởng, đúng như những gì Tà Tôn đã nói lúc trước, cái đầu của Bá Lực Sa Vương còn đang lơ lửng trong hư không thì đại kỳ của Ma Tông dưới sự điều động của tôn sát thần cứ thế xỏ xuyên qua và ghim luôn nó lên bên trên cán cờ, tràng cảnh máu tanh kinh dị không thể tả.
“Hải tộc sao? Vừa hay đại kỳ của Ma Tông ta cần rất nhiều đồ vật để trang trí đấy!”
Vũ động đại kỳ nhuốm máu trên tay, Tà Tôn cười lạnh nói và thân ảnh lại vọt bay về phía Khô Lâu đảo, cỗ thi thể không đầu của Bá Lực Sa Vương cũng không được buông tha mà hóa thành phấn vụn tiêu tán giữa thiên địa, toàn bộ lực lượng đều bị sát thần hấp thu không bỏ sót, một đời chiến binh tung hoành nơi biển cả cứ vậy kết thúc tại thời đại này…
Khô Lâu đảo.
“Thiếu chủ, Bá Lực Sa Vương đã chết!”
Đến bên cạnh Đông Hải thiếu chủ, Thủy lão nặng nề nói khiến không chỉ con trai của Đông Hải tộc trưởng mà toàn bộ võ giả xung quanh thất kinh.
“Nhanh như vậy? Là Ma Đế gì đó trực tiếp ra tay sao?”
Có chút hoảng hốt nhưng người đẹp đang ở trước mặt nên Đông Hải thiếu chủ cắn răng kìm nén cảm xúc, hắn giả bộ lạnh nhạt mở miệng hỏi như cái chết của Bá Lực Sa Vương không mấy quan trọng.
“Lão phu đoán rằng không phải, Ma Đế nếu trực tiếp đến đây thì sợ rằng hòn đảo này sớm đã bị chôn vùi dưới đáy đại dương rồi!”
Chưa từng chạm mặt Ma Đế nhưng Thủy Lão đã nghe tin tên tuyệt thế hung thần này có thể tự lực đàn áp hết thảy giang hồ Trung Hoa để lập ra Ma Tông, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ chứng minh sức mạnh của hắn là khủng bố đến nhường nào.
“Lệnh cho Đệ tam và Đệ tứ binh đoàn tham chiến, Thập Bát Giao Tướng các ngươi mang đầu kẻ dám giết Bá Lực Sa Vương về đây cho ta!”
Hừ lạnh một hơi vì cho rằng Thủy lão quá đề cao địch thủ, Đông Hải thiếu chủ khoác tay hạ xuống một loạt mệnh lệnh.
“Đông Hải nhất tộc đã đổ máu vì Bạch Hổ Môn thì chúng ta có thể ngồi nhìn? Tào Hùng ta nguyện dâng ra tính mạng nhỏ bé này để bảo hộ môn phái, các ngươi ai theo ta?”
Cầm lấy đại đao sáng loáng, Tào Hùng gầm lớn và bá đạo xoay lưng đi ra khỏi đại điện, nhìn lấy bóng lưng hắn mà chín phần võ giả Bạch Hổ Môn sục sôi khí thế chưa từng có, từng tên từng tên một nhìn nhau để rồi lũ lượt đi theo phó môn chủ nghênh đón địch nhân, uy vọng của Tào Hùng hiện tại có thể nói đã vượt xa Bành Tiêu Nhiễm rất rất nhiều.
“Môn chủ…”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Đại trưởng lão hiện cũng là người cuối cùng bên cạnh Bành Tiêu Nhiễm muốn nói rồi lại thôi.
“Ta biết, Tào Hùng không quá ngu ngốc như chúng ta vẫn nghĩ… nhưng… cuộc chiến này, ngài nghĩ Bạch Hổ Môn ta có thể thắng sao?” Nở một nụ cười tang thương, Bành Tiêu Nhiễm mệt mỏi đáp.
“Thứ cho lão già này nói thẳng, Đông Hải nhất tộc không phải là đối thủ của Ma Tông, Ma Đế sẽ không xuất chinh nếu không nắm chắc phần thắng, không biết chừng hắn đang ở một nơi nào đó quan sát lấy bàn cờ dưới chân mình!” Là kẻ lăn lộn qua nhiều thời đại, Đại trưởng lão lắc đầu nói.
“Không sai, chỉ vì hai ả đàn bà của đồ đệ mà điều động một đội quân hùng hậu đến thế trong khi hắn thừa biết chỉ cần thả ra một lời thì Bạch Hổ Môn ta sẽ vui vẻ trả người cùng với chấp nhận bồi thường bằng bất cứ giá nào không phải sao?” Bành Tiêu Nhiễm cơ trí cười lạnh nói.
“Môn chủ! Ý ngài là?” Đại trưởng lão trợn to hai mắt trước suy đoán của Bành Tiêu Nhiễm.
“Đúng, hắn là muốn một thứ gì đó ở Bạch Hổ Môn mà hai ả đàn bà kia chỉ là cái cớ mà thôi!” Bành Tiêu Nhiễm gật đầu đáp.
“Vậy sao hắn không tự mình đến? Với sức mạnh của hắn thì tại Bạch Hổ Môn này thì liệu ai có thể chống đỡ được?” Đại trưởng lão nghi hoặc hỏi.
“Hắn sợ… không… đúng hơn là hắn e ngại Thánh Chủ, ta đoán hắn sẽ tuyệt đối không ra tay trước khi xác định được tình trạng hiện tại của Thánh Chủ… nắm trong tay thực lực mà còn vận dụng thủ đoạn xảo quyệt… Ma Đế, là một kẻ vô cùng đáng sợ!” Ngả mình trên ghế, Bành Tiêu Nhiễm run run nói, nàng đã suy nghĩ rất nhiều và càng suy nghĩ thì càng sợ hãi.
“Đúng… nha đầu ngươi suy đoán rất chuẩn xác, hắn là đang đợi lão phu lộ diện!”
Bỗng nhiên, một giọng già nua vang lên từ sau lưng Bành Tiêu Nhiễm cùng Đại trưởng lão khiến cả hai chấn kinh…
“GIẾTTT… GIẾTTT… GIẾTTT… GIẾTTT…”
Chưa đầy một giờ đồng hồ, một vùng biển xanh đẹp như ngọc bích trước Khô Lâu đảo cứ thế bị máu tươi nhuộm đỏ thập phần kinh dị, cánh tay cẳng chân cùng nội tạng người nổi lềnh bềnh khắp nơi như địa ngục trầm luân tại thế gian tuy nhiên bên trên mặt biển cuộc chiến càng lúc càng ác liệt hơn, Đông Hải đệ nhị binh đoàn trực tiếp đối chiến với mấy vạn võ giả đến từ lục địa hết sức ác liệt, mỗi giây mỗi phút trôi qua lại có không ngừng những tính mạng bị chôn vùi vĩnh viễn vào biển sâu thăm thẳm.
“Chết đi đám hải tộc khốn kiếp!”
Giết… giết đến đỏ mắt, một lão giả là chưởng môn của một môn phái nhỏ trong giang hồ gào lớn xỏ một kích xuyên thủng đầu lâu hai tên hải tộc xấu số, cùng với lão tham chiến lần này là năm đứa con trai nhưng hiện chỉ còn một mình lão, hy sinh lớn lao là thế nhưng gương mặt lão giả vẫn hết sức hưng phấn, chỉ cần lập công và được Ma Tông ban thưởng cho một tên Cường Giả ngũ cấp hay lục cấp thôi thì mọi đánh đổi hôm nay đều đáng giá, con có thể sinh thêm nhưng cao thủ không thể tự sinh ra.
“Giết nhiều hải tộc ta như vậy, xuống địa ngục sám hối đi lão cẩu!”
Rốt cuộc cũng có một tên hải tộc thống lĩnh để mắt đến lão già, hắn nổi giận hạ một đao bổ đôi địch nhân trước mặt sau đó gào lớn xông đến ôm chầm lấy lão giả mà há to miệng cắn phập vào cổ họng lão, máu tươi bắn ra xối xả.
“Ầmmm!!!”
Cổ họng bị xé toạc khiến sinh mệnh của lão giả chỉ còn tính bằng ít giây ngắn ngủi, thân thể lão nặng nề rơi xuống biển và hình ảnh cuối cùng mà lão nhìn thấy là đầu lâu của tên hải tộc vừa giết mình cũng bị một đường kiểm từ phía sau cắt xuyên qua như xẻ một trái dưa hấu… tính mạng hai chữ này trong giang hồ thật mong manh làm sao?!
“OANHHH… OANHHH…”
Phía trước bãi biển, một thân ảnh bắn ngược trở về rạch ra trên mặt biển một đường trắng xóa đến mấy trăm mét có hơn, thật bất ngờ đó chinh là Tà Tôn cùng với đại kỳ phấp phới trên tay, trước mặt hắn là mười tám tên hải tộc thập phần cường hãn, Đông Hải – Thập Bát Giao Tướng rất nhanh đã bắt lấy được địch thủ của mình.
“Đại nhân, chúng ta có thể hỗ trợ!”
Đông hải hai đại binh đoàn còn lại cũng đã kéo đến và đối chiến trực tiếp với chúng là hơn một trăm Ma Lang, các nàng rất mạnh nhưng quân số của hải tộc rất đông nên tạm thời bị kiềm chế không thể tiến vào Khô Lâu đảo, nhận lấy tình cảnh của Tà Tôn ở bên này mà một số Tiên Thiên cao thủ ngay lập tức thả ra ý tứ muốn trợ giúp, là nữ nhân của Ma Đế nhưng vị thế của các nàng cũng phải xếp sau Tà Tôn một bậc.
“Không cần, vốn dĩ cho rằng tiến đánh Bạch Hổ Môn rất tẻ nhạt nhưng thật không ngờ hải tộc đã mang đến cho ta một sự hưng phấn không nhỏ, có thêm mười tám cái đầu lâu của Tiên Thiên cấp thì đại kỳ của Ma Tông sẽ uy vũ đến nhường nào chứ?!”
Cười lạnh khước từ lời đề nghị của Ma Lang, Tà Tôn ngước nhìn lấy đại kỳ của Ma Tông đang bay phần phật trong gió lớn mà ngạo nghễ nói, Thập Bát Giao Tướng tuy chỉ là Tiên Thiên từ nhị cấp đến tam cấp nhưng phối hợp nhuần nhuyễn đến cấp độ gần như hoàn mỹ, ăn phải trái đắng một lần đã kích phát sự hiếu chiến của tôn sát thần này.
“Hắn… rất mạnh!”
“Có thể hạ sát Bá Lực Sa Vương quả không đơn giản, đó là hắn chỉ còn một tay!”
“Nếu không phải vì lệnh của thiếu chủ thì ta thật không tình nguyện đối mặt với một kẻ như vậy!”
Trấn giữ ngay trước Khô Lâu đảo, mười tám tên hãn tướng của hải tộc âm thầm nói với nhau với thái độ e dè hết mực, ban nãy Tà Tôn cường mãnh xông đến bị chúng đánh bật ra nhưng cảm giác được khí thế vẫn cuồn cuộn như rồng như hổ của đối phương thì Thập Bát Giao Tướng biết chắc đối thủ của mình mạnh đến không thể đo đếm.
Để lại một bình luận