Trái ngược với suy đoán của các thế lực, Thập Lục Tháp lựa chọn án binh bất động trước sự trỗi dậy của Ma Tông, ở phía đối diện thì rốt cuộc sau năm ngày lấy máu tươi lập uy cuối cùng Ma Tông cũng dừng lại tạo thành một trạng thái tĩnh lặng đầy đáng sợ bao trùm lấy thiên hạ, đã có những kẻ mường tượng ra chân chính giông bão sắp sửa kéo đến.
… Ngày thứ bảy từ khi Ma Tông xuất hiện.
“BÁO!!!”
Tiếng gào thét của một tên Tôn Giả chấn động Thập Lục Tháp tổng bộ làm hết thảy võ giả giật mình, tất cả đều dõi theo một thân ảnh từ bên ngoài phá không lao thẳng đến chủ điện nguy nga một cách gấp rút, Ma Tông đánh đến rồi sao?
“Trời có sập cũng phải hỏi ý kiến Thập Lục Tháp ta, có gì phải hoảng hốt?”
Bên trong chủ điện, ngồi nghiêm nghị trên cái ghế cao nhất và quyền uy nhất lúc này chính là Thiên Tôn lúc trước bị Long đánh cho thừa sống thiếu chết, hắn dành cho gã Tôn Giả lao vào một ánh mắt tràn ngập giận dữ để rồi quát lớn.
“Đại… đại nhân… Thập Lục Tháp phân viện Tây Nam đã mất, là Ma Tông ra tay!” Nuốt một ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh, tên Tôn Giả gấp gáp báo.
“Bọn chúng dám?” Phẫn nộ tột độ trước hành động khinh cuồng của Ma Tông, Thiên Tôn gầm lớn làm chủ điện lung rấc dữ dội.
“Không thể coi thường Ma Tông thưa đại nhân, thực lực chân chính của chúng vẫn là một ẩn số, thiết nghĩ nếu muốn động đến chúng thì cần nhờ đến sự trợ giúp của các vị khanh khách trên cao.”
Ngồi tại hàng ghế bên dưới, Tôn Thượng mở miệng khiêm nhường nói, nhìn dáng vẻ tuyệt đối cung kính của hắn trước Thiên Tôn thì không kẻ nào có thể tưởng tượng được hắn lại đang diễn trò với chính khôi lỗi của mình.
“Bạch Phong nói đúng, Thập Lục Tháp ta không ngại chiến nhưng cần phải nắm được tổng thể thực lực của đối phương để một khi xuất kích chỉ được thắng không được bại!”
Tại hàng ghế Tôn Sứ, một lão già khô gầy cũng là Tôn Sứ đời trước có thực lực cực mạnh mở miệng đồng tình với Tôn Thượng.
“Được, ta sẽ liên lạc với sư phụ nhờ giúp đỡ, ngay lập tức phát lệnh kêu gọi đám siêu cấp cao thủ rời khỏi bế quan, có lẽ đã lâu giang hồ quên mất ba chữ Thập Lục Tháp được viết như thế nào rồi!”
Gật đầu đáp ứng đề nghị của Bạch Phong cùng lão giả, Thiên Tôn tuyên bố hùng hồn trước chủ điện.
“THẬP LỤC THÁP UY VŨ!”
Ngay tức thì hơn ngàn tiếng hống chấn rung đất trời hưởng ứng lời kêu gọi của kẻ đứng đầu Tôn Sứ, không một ai nhận ra phía bên dưới, tại khóe miệng của Tôn Thượng đang trực chỉ một nụ cười hết sức tà dị.
Thập Lục Tháp phân viện tây nam…
“Ma… ma đầu… ngươi chết không có chỗ chôn… không… không… Aaaaaaa…”
“Tha ta… cầu xin ngươi… ta không muốn chết… đừng… đừnggg…”
“…”
Tiếng gào thét, tiếng than khóc, tiếng cầu xin, tiếng chửi bới… đủ các loại âm thanh thể hiện những sắc thái biểu cảm khác nhau của con người trước cái chết vang động một vùng trời, Thập Lục Tháp phân viện ngay chính giữa quảng trường thế mà bị người ta lập ra một cái cối xay thịt đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, từng tên từng tên võ giả bị chụp đến quăng vào một khối cầu đen hắc ám như một cái động không đáy.
“Đệ tử của ta đã vì các ngươi cống hiến thế nhưng khi nó bị vây công hết lần này đến lần khác thì Thập Lục Tháp một lũ khốn lại đứng ngoài hả hê, oan có đầu nợ có chủ, các ngươi đã nợ nó thì hãy dùng chính tính mạng của mình đi thành toàn cho sự hồi sinh của Ma Hậu đi!”
Chấp chưởng phía trên hắc cầu, Long tùy ý thả người tại ghế rồng bá đạo nói, hắn không phải nói với người trước mặt mà là đang nói với hư không xa xa, nơi mà vô số các tên mật thám đang ẩn nấp dõi theo tình hình nơi đây.
“Ma Đế… hắn là Ma Đế… mạnh… mạnh đến không thể tưởng tượng nổi…”
Cách Thập Lục Tháp phân viện mấy chục dặm là một đỉnh núi, nơi mà một đám lão già khoác trên mình vô vàn những bộ sắc phục khác nhau đang đứng, hết thảy ánh mắt đều dồn đến thân ảnh bá đạo kia và không một kẻ nào có thể khống chế được cơ thể mình ngừng việc run rẩy… sức mạnh tuyệt luân cùng thủ đoạn kinh thiên là ấn tượng đầu tiên của chúng với Ma Đế.
“Oànhhhh…”
“Chủ nhân, đã là tên cuối cùng!”
Lại thêm một lão già nổ tung thành huyết vụn sau khi bị ném vào hắc cầu, một tên hắc y nhân đến trước mặt Long cung kính nói, đã có hơn ba vạn võ giả Thập Lục Tháp bị cái cối xay thịt kia nuốt chửng.
“Hắc hắc, ta đã không thể chờ đợi thêm… Ga – In yêu dấu, đã đến thời điểm nàng trở về với bản đế!”
Đứng lên một cách chậm rãi, Long dành cho hắc cầu trước mặt mình một ánh mắt yêu thương để rồi trước hàng nghìn ánh mắt há miệng thổ ra một giọt máu đỏ tươi lập lòe óng ánh hoàng kim bay thẳng đến chỗ hắc cầu…
“Lấy bản nguyên tinh huyết của ta làm gốc…”
“Phanhhh… Phanhhh… Phanhhh…”
Máu là tinh huyết, tinh huyết cũng không đơn giản là tinh túy của sự sống mà là bản nguyên tinh huyết của kẻ phản tổ trở về trạng thái nguyên thủy, Ga – In có thể vì hắn hiến dâng tính mạng mình thì hắn cũng sẵn sàng vì nàng phân ra một giọt bản nguyên tinh huyết cho dù việc này sẽ khiến hắn yếu đi vài phần, chẳng phải hắn truy cầu thiên địa chí tôn chính là để bảo hộ người thân hay sao? Nếu không có nàng ở bên cạnh thì vạn thế bá giả cũng có nghĩa lý gì?
“Lấy bản mệnh linh hồn của ta làm ngọn…”
Ga – In ba hồn chín vía vẫn vẹn toàn nhờ có Long Chi Huyết cùng Phượng Chi Huyết bảo vệ nhưng Ma Đế vẫn vì nàng mà phân ra một bộ phận linh hồn mang theo tri thức võ học mà hắn lĩnh hội được để dẫn dắt nàng trọng tổ thân thể sao cho đạt trạng thái hoàn mỹ nhất có thể, Ma Hậu lần này nếu tái sinh thành công chắc chắn sẽ đột phá cảnh giới mới cực cao.
“Uuuuu… Uuuuu… Uuuuu…”
“Lấy máu thịt của kẻ thù làm thân!”
Trọng tổ thân hình cần đến máu thịt, hơn ba vạn tên võ giả có lẽ là đủ để Ga – In tổ hợp lấy một thân xác hoàn toàn mới và nhờ có bản nguyên tinh huyết của Long mà thân thể của nàng khi hình thành sẽ đạt đến trạng thái vô cùng khủng bố, tất nhiên là không thể so sánh với trạng thái nguyên thủy của Long nhưng cũng là loại đỉnh tiêm tại thế gian này. Hắc cầu càng lúc càng xoay chuyển đầy bạo liệt, ma khí réo rắt thương thiên làm lòng người sợ hãi.
“Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp!”
“Nghịch Cân Kinh!”
“Luân Hồi Bảo Giám!”
“Thanh Long Thiên Quyết!”
“TỨ ĐẠI THẦN CÔNG KHỞI! TRỌNG TỔ THÀNH!!!”
“GRAOOO… GRAOOO… GRAOOO…”
Một hơi thôi động tứ đại thần công, giữa tiếng gào rống của hỗn thế tà long cùng hung mãnh thanh long là vô vàn thủ pháp ảo diệu được Long đánh ra nhằm thôi động hắc cầu, ma khí phô thiên cái địa bao trùm lấy không gian, năng lượng liên tục bạo phát nổ tung thành từng lớp sóng quét ra tứ phương tám hướng như thể trăm nghìn quả boom cùng kích phát một lúc, không một kẻ nào ngoài Ma Đế nhìn thấy được giữa trung tâm vụ nổ kia là một thân ảnh đang dần dần hình thành…
“Sức mạnh bậc này… ta lăn lộn tại Thập Lục Tháp mấy trăm năm nhưng không quá ba lần cảm giác được ngưỡng lực lượng siêu cường đến như vậy và toàn bộ đều đến từ các vị khanh khách tối cao…”
Canh gác ở xa xa, Triệu Hạo cũng chính là tên Tôn Sứ đầu nhập vào dưới trướng Long há hốc miệng nói với Quân Tiếu.
“Hắn phát triển quá nhanh, chúng ta nếu cứ lẹt đẹt mãi thì sẽ bị bỏ lại phía sau!”
Có cái nhìn xa hơn, Quân Tiếu ngưng trọng nói, chỉ có chứng minh được giá trị của bản thân thì lão mới có thể đạt được vị trí mong muốn.
“Ý lão là đám Ma Lang kia, ta thật không hiểu chủ nhân tìm về được một đám nữ nhân mạnh mẽ và hung tàn đến vậy?”
Hai trăm Ma Lang hùng mạnh trong đó hơn một nửa có thể diệt sát mình mười lần chỉ với một đầu ngón tay khiến Triệu Hạo chịu đả kích không nhỏ, thân là Tôn Sứ Thập Lục Tháp có thể nói tầm mắt của lão xưa này đều rất cao đến giang hồ các chưởng môn nhân gặp lão cũng phải cung cung kính kính là thế nhưng ở Ma Tông này thì lão lại chả khác gì một chân sai vặt.
“Không quan trọng xuất thân của chúng mà quan trọng việc chúng cực độ trung thành với chủ nhân, ngươi cũng hiểu chủ nhân coi trọng chữ ‘trung’ như thế nào, may sao lão già ta sau khi vật lộn ở phương bắc một phen đã có được thành quả.” Quân Tiếu sắc mặt hồng hào vui vẻ nói khiến Triệu Hạo trợn tròn mắt.
“OÀNHHHH… OÀNHHHH…”
Năng lượng bạo tạc càng lúc càng đáng sợ và cuối cùng cũng dừng lại nhưng tiếp ngay sau đó là một cỗ thông thiên khí tức kéo theo cường đại uy áp chấn nhiếp cả một vùng thiên địa rộng lớn, ma khí hắc ám vẫn còn đó bao trùm lấy tất cả khiến mọi con mắt nhìn đến chỉ có thể trông thấy lờ mờ một thân ảnh tà mị hiện thân trên trời cao.
“Vút… Vút…”
Đạp một bước tại hư không, thân ảnh kia hóa thành một tia chớp bắn thẳng đến chỗ Long và chỉ một sát na đã nằm gọn trong lồng ngực rắn chắc của hắn…
“Em cứ tưởng đã phải rời xa chàng mãi mãi…”
Người đến còn ai khác ngoài Ga – In vừa trọng tổ thân hình đây? Da thịt căng bóng mịn màng một màu tuyết trắng, thân hình nở nang cực độ khêu gợi cùng gương mặt xinh đẹp không một nếp nhăn, từ địa ngục trở về thế mà khiến người đẹp càng trở nên tuyệt mỹ hơn bao giờ hết… Ôm chặt lấy Long như sợ đánh mất hắn một lần nữa, Ga – In ghé vào tai nam nhân của mình thầm thì nói nhỏ, mị thái làm người ta mê say không thể bỏ.
“Nàng đã không còn là Ga – In… từ giờ phút này nàng chỉ còn là Ma Hậu, là một phần thân thể của ta… vĩnh viễn không thể tách rời.”
Khẽ nâng lấy cằm người đẹp để thưởng thức sắc đẹp tuyệt mỹ của nàng, Long yêu thương nói khiến hai má Ma Hậu ửng đỏ, nàng một lần nữa ôm chầm lấy người yêu và vui sướng cảm thụ lấy nhịp đập của trái tim trong lồng ngực hắn, đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời nàng.
“Chắc chắn là thập tam cấp cao thủ, Ma Đế thủ đoán quá đáng sợ có thể hồi sinh Ma Hậu và còn đề thăng tu vi của ả lên cảnh giới cực cao, cứ đà này sợ rằng không bao lâu thì giang hồ sẽ bị hắn đạp phẳng mất!” Tại đỉnh núi, một lão già chống gậy ngưng trọng nói.
“Các bậc bề trên sẽ không cho phép chuyện đó, ta lại muốn nhìn xem Thập Lục Tháp sẽ hành động như thế nào khi một phân viện bị người ta diệt đến chó gà cũng không tha đây!” Một lão bà có khuôn mặt âm hiểm cười lạnh nói.
“Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết… chúng ta cần bỏ ra lợi ích để tìm kiếm sự bảo hộ của một vài tồn tại trên cao!” Thêm một lão già vuốt râu mở miệng nói.
“Càng mạnh lại càng tham lam, tưởng chừng sau khi Thiếu Lâm xuống dốc sẽ là thời đại của chúng ta vậy mà lại mọc ra một cái Ma Đế…”
… Nửa tháng sau…
… Bạch Hổ Môn.
“Ma Đế lâm thế lập ra Ma Tông lấy sát đạo làm tôn chỉ, chưa đầy một tuần hắn diệt ba phái ba tộc, đồ Thiếu Lâm Tự bốn phân viện đông tây nam bắc khiến giang hồ khiếp sợ, Thập Lục Tháp tuy án binh bất động không dám tranh phong nhưng cũng không thể thoát một kiếp, Ma Đế cường thế bá đạo bắt hơn ba vạn tên võ giả của Thập Lục Tháp nhằm sử dụng tà thuật hồi sinh Ma Hậu!”
Bên trong chủ điện, một tên mật thám từ đại lục trở về bẩm báo rành mạch về tình hình giang hồ hiện tại cho Bạch Hổ Môn toàn bộ cao tầng nghe.
“Có được sư phụ lợi hại đến vậy thì cũng không quá khó hiểu vì sao Ma Tôn lúc trước phát triển nhanh như thế, giang hồ loạn biến với Bạch Hổ Môn chúng ta chỉ có lợi không hại, chúng càng hao tổn càng tốt!” Bạch Hổ Môn đại trưởng lão vuốt râu cười nói và nhận được sự đồng tình của đa phần cao tầng môn phái, riêng chỉ có Tào Hùng hai hàng lông mày nhíu lại một đường.
“Các vị… các vị trưởng lão… kỳ thật lý do ta cấp tốc trở về là vì Ma Tông vừa phát ra một đạo ý chỉ… giang hồ thế lực nào có thể lấy… lấy được thủ cấp Bạch Hổ Môn môn chủ thì sẽ được đích thân Ma Đế đề thẳng công lực cho một tên võ giả trong phái lên hàng ngũ thập tam cấp cường đại!”
Tên mật thám ngập ngừng hồi lâu rồi cắn răng mở miệng nói tiếp khiến Bạch Hổ Môn toàn bộ võ giả có mặt trong chủ điện trợn trừng hai mắt, không khí rộn rã biến chuyển một trăm tám mươi độ trở nên im bặt lạ thường.
“Ngươi… ngươi nói lại… nói lại…” Đại trưởng lão run rẩy chỉ vào tên mật thám đang quỳ bên dưới gào lên.
“Đại… đại trưởng lão… là ý chỉ của Ma Tông… họ muốn diệt chúng ta…” Tên mật thám ướt đẫm mồ hôi lạnh lắp bắp nói.
“Lý do? Chúng ta hai nhà nước giếng không phạm nước sông, Ma Đế vì cớ gì xuống tay với một thế lực thần bí cách xa lục địa?” Tam trưởng lão là một lão thái bà bước đến nặng nề nói.
“Chuyện này thuộc hạ có điều tra, không hiểu từ đâu xuất hiện một vài ngư dân kể rằng nhìn thấy thuyền của chúng ta tiếp cận đội thuyền của Đào Hoa Đảo, chuyện cướp bóc Đào Hoa Đảo lần trước theo đó bị phát hiện và Ma Đế vì thế mà nổi giận muốn xuống tay với Bạch Hổ Môn ta!”
Lời mật thám truyền đến khiến Bành Tiêu Nhiễm cùng đám trưởng lão chấn kinh, toàn bộ ánh mắt hướng đến chỗ Tào Hùng làm hắn lạnh gáy, con mẹ nó hắn làm sao biết được sự xuất hiện của Ma Đế chứ.
Để lại một bình luận