Phần 8
Thời gian thấm thoát thoi đưa
Nó đi đi mãi chẳng chờ đợi ai…
Mới đó mà nhanh thật, sắp hết 4 năm cấp 2 rồi. Tôi không còn là thằng nhóc ngây ngô bỡ ngỡ nữa. Có cảm giác, cứ mỗi năm trôi đi, con người ta lại lớn hơn, học được nhiều thứ hơn. Cay đắng có, ngọt ngào có. Và với tôi lúc này, có được em là niềm vui to lớn nhất. Mặc dù bố mẹ em vẫn ghét tôi ra mặt nhưng vẫn không ngăn cấm được chúng tôi. Lúc này đây, tôi chỉ ước ao thời gian lúc đó kéo dài vĩnh viễn, dài vô tận, để tôi và em mãi được bên nhau, mãi không chia lìa.
Tôi đâu ngờ cuộc đời tôi sắp sang trang mới…. Một trang giấy hoàn toàn khác lạ….
“Khụ…. khụ….. Mẹ kiếp….. Khụ…”
Chàng trai ném mạnh cái khăn mùi xoa dính đầy máu xuống đất.
“Tao khuyên mày nên vào bệnh viện đi Cái à. Ở đó người ta có thuốc, có điều trị đàng hoàng cho mày. Không thì tao e sớm muộn mày cũng…..”
“Cũng chết phải không ông già? Ông thừa biết ung thư làm sao chữa được? Chắc giai đoạn cuối mẹ nó rồi. Vào đó tốn tiền tốn bạc, thà tôi nằm nhà cho xong.”
“Con à, được chừng nào hay chừng đó, mày còn có 1 mình, không lo ai lo….”
“Không! A Lục, tôi không chỉ có một mình.”
“Anh! Anh!”
“Sao?”
“Anh đang nghỉ gì vậy?” tôi vỗ vai hỏi anh.
“Không! Chẳng có gì cả.”
“Mà em thấy anh sao đó. Dạo này ít gặp anh hẳn. Bị bệnh hả? Đi khám bác sĩ chưa?”
“Gớm. Thân lo chưa xong mà lo anh mày.” Anh cốc đầu tôi 1 cái.”Chỉ là dạo này đi làm nhiều quá thôi.”
“Làm chi quá sức vậy? Định để dành tiền sớm cưới vợ hả?”
“Vợ cái đầu mày. Thì cố được bao nhiêu hay bấy nhiêu thôi.”
“Mà nè nhóc, tao bảo cái này.”
“Sao hả anh?”
“Ráng lo cho Tiểu Lợi. Dù có gì cũng đừng bao giờ bỏ cuộc nha.”
“Chuyện, em biết rồi. Mà sao anh tự nhiên nói vậy. Cứ như là sắp đi đâu ấy.”
“Đi đâu đâu. Nhắc nhở mày vậy thôi.”
“Biết rồi. Mà đừng gọi em là nhóc nữa. Em lớn rồi.”
“Với tao, mày vẫn chỉ là thằng nhóc. Ha ha.” Anh xoa mạnh đầu tôi làm rối hết cả tóc.
“Vớ vẩn…”
“Ha ha…”
“Chuyển hết đợt này vào kho lấy thêm gạo ra nha mày.”
“Rồi….”
Rầm….
“Mẹ cha thằng Cái, nó bị sao vậy?”
“Nó xỉu rồi. Đem dầu ra đây.”
“……”
“Không được rồi, đưa nó đi bệnh viện nhanh lên.”
“Từ khi nào vậy anh?” tôi nghẹn ngào.
“Chả từ khi nào cả. Đến số thì chết thôi.” Anh thở dài.
“Sao….. không nói cho…. bọn em biết?.. .. .” em nói, nước mắt không ngừng lăn trên má
“Con ngốc này. Nói để bọn bây lo thêm à?Có được gì đâu. Anh không muốn thấy bọn bây buồn.”
“Khụ…. khụ….”
“Anh!!!!”
“Nhóc…. lại đây!”
“Em đây…anh.”
“Nín. Đàng ông không được khóc. Nín.”
“Em nín rồi mà. Hức…” nước mắt vẫn tuôn ra, không gì có thể kiềm chế được.
“Nhớ…. mày đã hứa với tao…những gì không?” anh thều thào.
“Em nhớ mà…. Hức…đừng nói nữa…anh nghĩ ngơi đi..”
“Tao phải nói…Nghe nè…. tiền tao để dưới cái phản…. khụ…. trong nhà. Không có bao nhiêu hết…. Nhưng đó là tiền tao dành dụm bấy lâu nay….. khụ….. mày cầm lấy, lo cho Lợi Lợi, lo cho thân mày. Người chết là xong, không cần ma chay ma chiếc gì hết, tốn tiền, nghe chưa….”
“Không, anh…”
“Nghe chưa? Có phải lớn rồi…khụ…không nghe lời tao nữa không?” anh gằn giọng.
Em lay nhẹ tay tôi.
“Vâng, em nghe…” tôi đáp trong nước mắt.
“Lợi Lợi. Lại đây.”
“Dạ…..”
Anh cầm tay hai đứa, để lên nhau, xiết thật chặt.
“Đời này anh có một chuyện hối tiếc, không nhìn thấy được hai đứa bây trưởng thành. Cho nên ráng sống tốt…. đừng làm tao thất vọng nghen. Tâm nguyện cuối của thằng vô dụng này…. Mong hai đứa em mãi hạnh phúc….”
Anh xoa đầu tôi:
“Cho anh lần cuối gọi mày là…. nhóc…”
“Em vẫn mãi là nhóc của anh….. Bây giờ vẫn vậy….. Mãi mãi vẫn vậy….”
Anh mỉm cười, nụ cười sau cùng của anh. Cũng là nụ cười mãn nguyện nhất. Tay anh buông xuống, lướt qua mái tóc tôi, tựa như xoa đầu tôi làn cuối. Trong giây phút đó, tim tôi như vỡ nát ra. Không kiềm được nước mắt, hai đứa tôi gào tên anh trong tuyệt vọng. Vĩnh biệt anh. Không! Anh không hề mất đi, anh vẫn sống mãi trong lòng em. Mãi mãi. Người ta nói, khi 1 người chết đi, họ sẽ hóa thành ngôi sao trên bầu trời, soi sáng cho những người họ yêu thương khi lầm đường lạc lối phải không anh? Vậy thì xin anh tiếp tục soi sáng cho chúng em, chỉ dẫn cho chúng em, vì chúng em cần có anh, anh nhé…
Đám ma của anh diễn ra ngay sau đó với sự giúp đỡ của bà con láng giềng. Xin lỗi anh, đây là lần đầu tiên và cũng lần duy nhất em không nghe lời anh. Em muốn anh được an giấc một cách trọn vẹn.
Sóng vào buổi đêm, vẫn mạnh mẽ gào thét dữ dội. Như lòng của tôi lúc này.
“Tách!”
Tôi châm lửa mồi thuốc, rít 1 hơi thật dài. Nuốt cả ngụm khói vào họng, cổ họng đau rát khiến tôi ho sặc sụa, nhưng tôi vẫn không ngừng. Từng điếu, từng điếu một, ướt đẫm nước mắt. Cứ như là đốt nước mắt vào trong lòng vậy. Tôi từng hỏi anh, tại sao anh hút thuốc? Anh bảo, đời anh có quá nhiền nỗi buồn, mỗi khi anh hút thuốc thấy lòng nhẹ nhõm hơn, như là nuốt nỗi buồn vào trong lòng. Nhưng tại sao? Tại sao bây giờ nỗi buồn của tôi, không, chính xác là nỗi đau, lại không hề giảm? Phải chăng nó quá lớn, không gì có thể bù đắp được? Phải rồi, nỗi đau mất đi người thân yêu nhất, một người mà duy nhất cả đời này, có thể gọi tôi là nhóc.
Em sẽ mãi là nhóc của anh… Bây giờ vẫn vậy… Mãi mãi vẫn như vậy…
Để lại một bình luận