Phần 43
“Đã không? Ha ha.” Tôi vừa rồ ga vừa ngoáy đầu lại hỏi GG.
“Á á á…Chậm lại…. chậm lại…. muốn giết tui hả?” Cô ấy thét lên hoảng hốt, vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy tôi cứng ngắt.
“Vui mà…. Nhiêu đây nhằm nhò gì?”
“Chậm lại…. nhanh lên…. chậm lạiiiiiiiiiiii.”
Tôi cười khoái trá, mặc kệ GG gào thét cỡ nào vẫn tiếp tục tăng tốc, càng ngày càng nhanh. Mỗi lần tôi nghiêng người lách qua những chiếc xe trước mặt là cô ấy lại gào lên inh ỏi, làm ai cũng phải trố mắt nhìn.
Hôm nay canh lúc bố mẹ đều đi công tác vắng nhà, tôi lén lấy chìa khóa dắt xe ra đường. Lần đầu tiên “một mình” điều khiển xe máy chạy nhong nhong ngoài đường, muốn nhanh thì nhanh, muốn chậm thì chậm, cái cảm giác thật hồi hộp và thú vị làm sao. Gọi là “một mình” vì trước đó lúc nào chạy xe cũng phải có mẹ ở phía sau hướng dẫn, mặc cho tôi tập chạy đã lâu rồi. Lúc này, chẳng có những lời cằm rầm nhắc nhở phải trả số, chỉ được chạy chậm, bật xi nhan bóp kèn…. của mẹ ở phía sau, chẳng có những cái bấu vai đến đau điếng khi lỡ vượt đèn đỏ ở những con đường nhỏ gần nhà (thật ra chỉ mới đèn vàng thôi). Mẹ tôi là vậy, luôn khó khăn và nguyên tắc, từ cách ăn nói, mặc quần áo, tập cho tôi chạy xe đạp, giờ đến tập chạy xe máy cũng vậy. Có vẻ như bà luôn muốn hướng tôi theo con đường bà định sẵn, chẳng cần biết tôi có đồng ý, có vui vẻ hay không.
Tôi từ hồi lớp 1 đã là lớp trưởng, vì được cái tiếng ngoan hiền lại học giỏi. Nào là học thêm học bớt, về đến nhà là cơm nước tắm rửa xong là lại nhảy tọt vào ghế học cho đến tối, có khi chủ nhật vẫn phải học. Ai nhìn vào cũng gọi tôi là con mọt sách, càng học thì hai cái mảnh chai đeo trên mắt của tôi càng ngày càng dày thêm. Thật ra tôi chỉ thích chơi game, chỉ thích đá banh cùng lũ bạn chung trường, chỉ thích lang thang tám chuyện cùng với anh Cái và cùng xuýt xoa giành giật ăn chung 1 cây cà rem với Tiểu Lợi mà thôi, con nít đứa nào mà chẳng ham chơi.
Cho đến lớp 5, tôi vẫn là lớp trưởng, là sao đỏ, kiêm luôn chi đội trưởng và ủy viên đội trường, thành tích học tập thì lúc nào cũng đỉnh, giải này giải nọ tùm lum tà la. Một ngày đẹp trời nọ, đùng một cái, tôi xin từ chức. Ừ, tôi từ chức, bỏ tất cả, không làm gì nữa hết. Ai cũng hỏi tại sao, tại sao, tại sao… Quá nhiều câu hỏi, nhưng đổi lại chỉ là thái độ im lặng không trả lời mà thôi.
Tôi buồn lắm đấy, tôi cũng muốn hỏi người lớn rằng: tại sao cứ bắt ép tôi làm này làm nọ mà không hỏi xem tôi có thích không? Tại sao tôi phải ở lại giờ ra chơi để luyện chữ đẹp đi thi trong khi bạn bè đang đá banh vui vẻ ở dưới sân trường? Tại sao lúc nghĩ hè tôi vẫn phải vào trường, vẫn phải học ôn thi giải này giải nọ trong khi mọi người đang vui chơi ở công viên nào đó hoặc tung tăng nô đùa song biển cùng gia đình? Tại sao cứ bắt tôi làm chỉ huy của hơn 40 đứa nhóc tuổi ăn tuổi nghịch mà lúc nào cũng phải làm gương, cũng phải nghiêm túc, chẳng được thoải mái nô đùa cùng chúng nó? Tại sao chứ?
Biết tôi từ chức, bạn bè thì ngạc nhiên, thầy cô thì hốt hoảng, mẹ tôi thì khỏi phải nói luôn đi, cứ dằn vặt, chửi bới tôi không thôi, từ lúc ở nhà ăn cơm cho đến lúc trên đường đến trường. Điều đó chỉ chấm đứt khi vào một đêm nọ, tôi vô tình thức dậy và thấy bố đang nói chuyện với mẹ về việc gì đó ở sau nhà. Hình như có tiếng cãi của mẹ, rồi tiếng nói ôn tồn của bố, tôi không nghe được gì hết, vì bố mẹ tôi nói chuyện rất nhỏ, họ sợ làm tôi thức giấc. Tôi chỉ biết đó là lần đầu tiên tôi thấy bố nói nhiều như vậy. Sau đêm hôm đó, mẹ không còn cằn nhằn tôi về chuyện tôi từ chức nữa.
Thế là tôi như được xổ lồng, được tự do, thoải mái chơi đùa. Dù thi thoảng có bị sao đỏ ghi tên vì tội lén mua quà vặt trước cổng trường, hay bị thầy cô nhắc nhở vì cởi khăn quàng đỏ, hoặc phải nghe tiếng cằn nhằn của mẹ mỗi lần sau trận đá banh tóe lửa làm đồng phục dơ bẩn hay tay trầy chân xước. Nhưng đó mới chính là tôi, không còn gượng ép, chỉ có hồn nhiên vô tư đúng nghĩa một đứa con nít ăn chưa no, mặc chưa tới. Tuy chỉ vài tháng thôi vì tôi sắp tốt nghiệp cấp 1 rồi, nhưng thật ra khoảng thời gian đó là lúc tôi vui vẻ nhất trong suốt 5 năm học cấp 1 của mình.
“Nè, có chịu chạy chậm lại không thì bảo?”
“Không…. ha ha.”
“………..”
“Á, đau! Bà làm cái trò khỉ gì vậy?”
Tôi giật mình lạng tay lái, thả ga tấp ngay vào lề. Chiếc xe loạng choạng rồi đổ xuống đường làm hai đứa ngã lăn ra đất. Cũng may là đã cố gắng gì xe lắm rồi nên tôi và GG chỉ bị xây xát nhẹ, không sao cả.
Tôi lồm cồm đứng dậy rồi tới đỡ em lên. Mặt em đỏ gay như cái nắng buổi trưa, nhưng nước mắt thì lung tròng.
“Không biết đâu, trầy tay tui hết rồi nè…..”
“Ai mượn cắn tui làm gì. Bộ bà bị mát hả, người ta đang chạy xe mà….”
“Ai mượn ông chạy nhanh quá làm gì?”
“Rồi mắc gì phải cắn tui?”
“Tui sợ…..”
“Sợ gì? Khùng hết biết!”
“Không biết đâu…….. Huhuhu…..”
GG bật khóc như 1 đứa con nít, nước mắt rơi lã chã. Tôi chúa sợ con gái khóc, nhìn những giọt nước long lanh kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào đó là tôi bồn chồn không chịu được, cho đến bây giờ vẫn vậy. Tôi tiến lại gần GG, lúng túng như gà mắc tóc:
“Thôi…thôi…cho tui xin lỗi nha. Đừng có khóc nữa nha.”
“Không biết…. đâu…. Huhuhu…”
“Thôi mà…Xin lỗi mà….”
“Trầy tay tui hết rồi nè….. huhuhu…”
“Để tui coi coi.”
“Hổng thèm….. Huhu.”
“Vậy giờ sao bà mới chịu nín đây?”
“Không biết đâu……”
“Lát đi ăn kem nha?”
“……Huhuhuhu….”
“Ăn xong đi pa-tin nha?”
“……Huhuhu……..”
“Rồi…rồi đi coi phim nha?”
“…. Huhu….”
“Trời ơi…coi phim xong rồi…kiếm gì ăn tiếp, rồi đi vòng vòng chơi nha?”
Tôi cố vắt óc suy nghĩ tất cả những gì có thể làm được lúc này, chỉ với một hi vọng là làm bà chằn này nín khóc.
“……Hu……. Híc….. Thiệt…. hông…. híc….”
“Thiệt thiệt.” Tôi gật đầu lia lịa.
“Nhớ…. đó nha……”
GG lấy tay quệt nước mắt, cô ấy không khóc nữa, nhưng vẫn còn thút thít, mãi một lúc sau mới dứt. (khóc gì mà dai thế không biết).
Bây giờ tôi mới nhìn kĩ, mặt cô ấy đầy nước mắt, mắt thì đỏ hoe, mũi thì cứ sụt sịt không ngừng, cứ y như một đứa con nít bị giật mất đồ chơi vậy. Không nhịn được, tôi chợt phì cười thành tiếng.
“Cười cái gì đó….” GG quắc mắt.
“Không…không…mặt bà mắc cười quá. Tui không nhịn được…Xin lỗi nha…. Ha ha…”
“Còn dám cười nữa hả?”
“Không.. không…khặc khặc..” Tôi cố gắng xua tay bịt miệng, nhưng không sao nhịn được cười.
“Tui…tui khóc nữa cho coi….”
“Đừng…đừng. Tui im.”
Tôi lại dùng cái trò cũ của mình, mỗi khi muốn cười mà không nhịn được, tôi thường ngậm miệng, lấy răng cắn chặt lưỡi, cho đến khi nào hết mắc cười mới thôi.
“Đưa tay đây tui xem…. Hên quá, bị trầy nhẹ thôi, đợi chút nha, tui chạy lại nhà thuốc tây mua thuốc sát trùng cho bà.”
“Khỏi đi, tui có đem khăn giấy nè. Lát nữa đi ăn kem rửa tay một chút là xong.”
Cô ấy lấy từ trong cái cặp nhỏ đeo bên hông ra một tập khăn giấy, nhưng không phải lau vết thương của mình, mà cô ấy lại nắm lấy tay tôi, cẩn thận chăm sóc từng vết thương một.
“Thôi khỏi, bà lo cho bà trước đi. Tui có sao đâu.”
“Ông chống gần hết, trầy tùm lum nè, còn nói không sao…”
“Thôi được rồi….”
“Đứng im!!!”
“……”
“Thôi chết rồi, vết xước to quá. Đợi đó, tui chạy qua đường mua thuốc sát trùng đã.”
“Ê ê…..”
Không đợi tôi trả lời, GG chạy vụt qua bên kia đường. Trời, khổ quá, chẳng thèm để ý xe cộ gì hết, làm gì gấp dữ vậy không biết. Mà…lẽ ra tôi phải là người đi mua thuốc mới đúng chứ? ? ?
……………..
“Rồi, xong. Đi nha?”
“Ừ… Cầm về xài đi nè.” Cô ấy bỏ thuốc và băng gạc vào cái bịch ni lông nho nhỏ rồi đưa cho tôi.
“Thôi khỏi đi, trầy có chút xíu. Nhà tui cũng có mà….”
“Im, nói cầm thì cầm đi.”
“Rồi rồi…Lên xe đi.”
“Nè…”
“Sao nữa?”
“Chậm thôi đó nha.”
“Ừ…”
“Nè…..”
“Sao nữa vậy trời?”
“Có đau lắm không?”
“Xời, nhiều đây nhằm nhò gì. Như mèo cào thôi đó mà.” Tôi vung tay múa chân liên tục để chứng minh cho cô ấy thấy rằng mình không sao cả.
“……………..”
“Cắn gì mà đau thế không biết.” Tôi xoa xoa vai mình, quay lại nhìn GG với vẻ trách móc.
“Cho chừa.”
“Không biết có mang thẹo không đây nữa.”
“Làm gì thấy ghê. Mà…có thẹo càngtốt…Hihi…”
“Tốt gì mà tốt?”
“Cho nhớ hoài luôn…. Hihihi…”
“Haizzzz…” Tôi thở dài ra chiều hết sức khổ sở.
Xe cứ lăn bánh chầm chậm, chầm chậm, khó chịu thiệt, tôi vốn thích tốc độ mà. Làm gì cũng vậy, tôi luôn cố hết sức làm nhanh hết có thể. Việc nhà cũng như học tập. Bởi vậy đôi lúc ẩu tả, làm bài sai những lỗi nhỏ nhặt và bị trừ mất điểm không đáng có. Bỗng dưng tôi chợt nhớ ra một điều rất quan trọng. Khổ quá, biết mở lời sao đây, tôi đâu có đủ tiền mà dẫn cô ấy đi chơi nguyên ngày như vậy, đi ăn kem rồi đổ xăng thôi chắc hết tiền rồi. Hôm nay định bụng lấy xe dẫn Tiểu Lợi đi vòng vòng chơi, lúc gần đến nhà cô ấy thì mới sực nhớ mẹ cô ấy chủ nhật lúc nào cũng có ở nhà, bả đời nào cho tụi mình đi chơi. Chẳng lẽ xách xe chạy vòng vòng rồi về, hiếm khi có dịp mà. Bạn bè cấp hai thì chẳng nghĩ ra rủ được đứa nào. Thế là lại lọc cọc chạy về nhà gọi cho bà chằn này. Ai ngờ bị bả “dụ kèo”….
“Nè!” GG vỗ lên vai trong lúc tôi ngổn ngang giữa dòng suy nghĩ.
“Gì? Làm hết hồn.”
“Đang nghĩ gì đó ông tướng?”
“Không…. đâu có gì đâu….”
“Nói nghe coi?”
“Không có mà…”
“Xiiiiii, không nói thì thôi.” Cô ấy nguýt một cái rõ dài.
“……….”
“………”
“Mà nè…”
“Sao?”
“Bữa khác tui dẫn bà đi pa-tin với coi phim bù nha, hôm nay ăn kem thôi nha….” Tôi rụt rè.
“Gì? ????” GG hét toáng lên.
“Trời ơi, chắc chết quá, làm cái gì mà la lớn dữ vậy? Đang ở ngoài đường đó bà.”
“Chết, tui quên. Mà sao không đi hôm nay?”
“Thì…. hôm khác đi được không?”
“Không!!!”
“Đi mà…nha.”
“Tính xù tui chứ gì? Hứ!”
“Không, không phải đâu.”
“Chứ sao không đi hôm nay?”
“Thì…hôm nay…. không được….”
“Tại sao?”
“Thì…biết vậy đi. Nói chung tui không có xù đâu mà sợ…”
“Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại….”
“Thì tại tui không có đủ tiền chứ sao nữa.” Tôi như muốn hét lên, ngượng chín cả mặt.
“……….”
“………..”
“Nè, không sao đâu. Tui có mang tiền mà.” GG khẽ khều vai tôi nhè nhẹ, miệng thủ thỉ.
“Thôi. Ai lại bắt con gái trả tiền. Kì….”
“Nói được là được mà.”
“Nhưng….”
“Thôi nha, không chịu là tui giận luôn à.” Cô ấy giãy nãy.
“Rồi rồi…”
“Vậy mới được. Hihihi….”
Suốt ngày hôm đó, tôi toàn trả tiền, nhưng là trả bằng tiền của cô ấy, vì GG cứ nằng nặc nhét tiền vào túi tôi, và nhất quyết tịch thu toàn bộ tiền của tôi hứa đến tối mới trả lại. Ban đầu tôi không đồng ý, và thế là cô ấy lại giãy nãy làm ầm làm ĩ, còn dọa là nếu không chịu, cô ấy sẽ không làm cái “thùng thư di động” cho tôi nữa. Đành chịu thua thôi, gì cũng được, nhưng nếu GG không chịu đưa thư giùm tôi nữa thì tôi không dám tưởng tượng sẽ thế nào, chắc tôi sẽ phát điên mất…
Thế đấy, phận nghèo khổ quá. Thật sự là tôi chẳng bao giờ có nhiều tiền cả. Tiền bố mẹ cho hằng ngày chỉ đủ để gửi xe đạp và ăn sáng, ăn trưa. Muốn để dành thì phải nhịn. Nhiều khi đói lã người cũng vẫn phải nhịn, để có tiền mua quà cho Tiểu Lợi dịp sinh nhật, noel… Dù nhiều lúc em đã cấm tôi không được mua nữa, nhưng tôi vẫn cố trái ý. Biết sao được, những ngày đó con gái ai cũng háo hức, sẽ buồn lắm nếu như không nhận được quà từ bạn trai của mình, đúng không em? Nhiều khi đơn giản chỉ là muốn đi ăn món gì ngon ngon tôi cũng không dám, muốn mua 1 đôi dép mới hay một bộ đồ mới cũng không có tiền. Tôi vẫn còn nhớ như in đôi dép và bộ đồ mơ ước chỉ dám đứng nhìn từ xa của mình khi đó. Đôi dép 60 ngàn, áo 50 chục ngàn, quần 115 ngàn. Chỉ thế thôi đấy, để dành thật lâu mới đủ rồi lại chần chừ không dám mua, tiếc đứt ruột…
Sài Gòn về đêm vẫn náo nhiệt, lung linh và tràn đầy sắc màu cuộc sống. Đêm Sài Gòn là màu hồng của tình yêu, của những đôi trai gái yêu nhau nồng thắm, đèo nhau trên khắp các nẻo đường. Đêm Sài Gòn là màu vàng sáng chói của những khu phố mua bán sầm uất, của những nhà hàng đắt đỏ hay của những cửa hiệu thời trang sang trọng. Đêm Sài Gòn là của những ánh đèn màu lóa mắt, những tiếng nhạc sôi động đến ép tim của những quán bar, vũ trường ăn chơi nhộn nhịp, là nơi người ta thể hiện đẳng cấp tiêu tiền. Nhưng trong góc khuất, đêm Sài Gòn còn là ánh sáng yếu ớt của những chiếc đèn nhập nhòa soi bóng những mảnh đời bôn ba bất hạnh, bóng của những anh khuân vác mồ hôi nhễ nhại, của những chị buôn thúng bán bưng khản giọng mời chào khách, của những đứa bé đánh giày, bán vé số mặt mũi lấm lem bụi đường, của những cụ già ăn xin gầy gò khố rách áo ôm… của những người nghèo tứ xứ tha phương, lao động từ sáng đến đêm ở Sài Gòn. Họ đều là những người nghèo…
Đưa ánh mắt buồn buồn của mình nhìn về phía đường phố của Sài Gòn tráng lệ, tôi lặng lẽ hỏi GG:
“Q nè.”
“Sao.. sao?” Cô ấy miệng vẫn ngậm ống hút của ly sinh tố hút chùn chụt, nhìn tôi chớp chớp đôi mắt long lanh tròn xoe của mình.
“Có phải…con gái mà có bạn trai nghèo, khổ lắm…đúng không?”
“Giời, lại nữa rồi. Cứ suy nghĩ linh tinh hoài.”
“Đâu có, sự thật mà. Tui mà là con gái tui cũng thấy vậy đó…”
“T khùng quá đi, tui nói rồi, chỉ mấy đứa dở hơi mới nghĩ như vậy. Tui thấy quan trọng là mình thương người ta, người ta thương mình, vậy là đủ rồi.”
“Đơn giản vậy à? Nhưng sống mà không có tiền cũng không vui đâu.”
“Thì ít xài ít, nhiều xài nhiều. Ai thì không biết chứ tui dzới dzợ ông không nghĩ vậy đâu.”
“Tính ra tui cũng may mắn thiệt ha?”
“Ừ, hai người thì may quá rồi. Có mình tui không may thôi à.”
“Sao vậy?”
“Mấy người có đôi có cặp. Tui thì có ai đâu. Nghĩ sao không buồn?”
“Thì thấy ai được được quen thử đi. Cũng có người thích bà mà.”
“Thôi khỏi nhắc, toàn là thứ gì đâu….”
“Bà cứ vậy hoài.”
GG cúi mặt, tay xoay xoay ly sinh tố rồi thở dài.
“Nói vậy thôi. Tui cũng có thích một người…”
“Vậy hả? Thiệt hông? Ai vậy? Thằng nào xui dzữ vậy?” Tôi sốt sắng.
“Nè, vừa vừa phải phải thôi nha. Làm như tui tệ lắm không bằng.”
“Mà ai vậy? Tui có biết hông?”
“Ông không biết đâu. Kệ đi.”
“Mà đã quen nhau chưa? Hay sao rồi?”
“Quen gì, tui thích người ta mà người ta có biết đâu.”
“Sao vậy? Thích thì đi gặp nó mà nói, sợ gì.”
“Không được đâu….” Cô ấy bối rối, hai bàn tay nhỏ nhắn lồng vào nhau ngượng nghịu.
“Có gì mà không được? Mạnh dạn lên chứ, đâu phải lúc nào con trai cũng mở lời trước đâu. Bà cứ ngại, biết đâu nó cũng thích bà thì sao?”
“Hihi…Người ta không biết đâu.”
“Sao bà biết?”
“Ừ thì biết.”
“Tại sao?”
“Tại nó cũng ngốc như ông vậy chứ sao nữa?” GG hét lên, mặt đỏ như gấc chín.
“Ừ ừ, thì thôi, có gì mà la lên ghê vậy?” Lúc đó tôi chợt nghĩ, cô ấy mới là đồ ngốc thì có, không chịu nói cho thằng đó biết tình cảm của mình. Cứ giữ trong lòng, đau một mình, buồn một mình.
“………………….”
“Vậy chắc bà buồn lắm hả?”
“Hì, có sao đâu, vậy cũng vui mà.”
“Vui cái đầu bà. Tui thấy chẳng có gì vui hết đó.”
“Tui thấy người ta vui là tui vui à.”
“Ngộ vậy hả?”
“Chứ ông thấy người ông thương sống vui vẻ, hạnh phúc, ông có vui hông?”
“Ờ hen.”
“Bởi vậy nói ông ngốc đâu có sai. Con trai thằng nào cũng ngốc.”
“Ha ha….” Tôi gãi đầu cười lấy lệ. Bộ mình ngốc thiệt hả trời?
“Mà bà thích thằng đó từ hồi nào vậy?”
“Lâu rồi.”
“Là bao lâu.”
“Mấy năm rồi.”
“Trời ơi, sao mà hay vậy, đơn phương một mình mấy năm luôn.”
“Cũng không hẳn là vậy đâu. Ban đầu thì nhìn vừa mắt có cảm tình chút chút thôi, sau này từ từ thương hồi nào hổng hay luôn.”
“Mà thằng đó thế nào? OK không?”
“Cũng được lắm.”
“Được là sao?”
“Thì là được chứ sao.”
“Khen thì khen. Chê thì chê. Bà lúc nào cũng vậy, cứ được được được được. Chẳng ai hiểu.”
“Thì cũng đẹp trai, học giỏi, tính tình ok, vậy được chưa? Mệt quá điiiii!”
“Ờ, có tí vậy cũng làm gắt lên, thìt hôi không hỏi nữa.”
Tôi đưa ly nước ngọt lên miệng, ực một hơi sảng khoái, chẳng thèm quan tâm chi nữa, mắc công bị chửi oan.
“Gì cũng được, chỉ tiếc cái là…”
“Sao?”
“Cũng ngốc như ông vậy.”
“Nè thôi nha, cứ chửi tui hoài là sao?”
“Đồ ngốc. Hihihi…”
“………”
Ừ thì anh ngốc quá mà phải không em, anh đúng thật là một thằng ngốc không hơn không kém. Anh cũng chẳng biết từ lúc nào mình bị nhiễm cái tật khen chê không rõ ràng của em mất rồi. Anh chẳng dành trọn lời khen cho bất kì thứ gì hay bất kì người nào cả. Cơm ngon thì cứ khen ngon đi, không, “cũng được” thôi. Quần áo đẹp thì chỉ : “cũng được” thôi. Gái xinh ơi là xinh, ai cũng mê thì cũng buộc miệng : “cũng được”. À mà nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy em “cũng được lắm” đấy…
Để lại một bình luận