Phần 41
Sài Gòn vào đêm, khí trời se se lạnh,đường phố trung tâm đã bớt đi vẻ ồn ào náo nhiệt vốn có bởi những trận mưa cuối đông. Mưa làm đường phố ướt sũng, làm con hẻm nhỏ vào nhà em trở nên dài hun hút và lung linh dưới ánh đèn đường lay lắt.
“Đến nhà rồi.”
“…”
“Thế nào?Lại làm nũng nữa à?”
“MM này, em thật sự không muốn xuống xe một tí nào cả đâu.”
“Sao vậy?”
“Vì em không muốn xa anh…”
Dứt lời, cô ấy khẽ tựa cằm lên vai tôi một cách trìu mến. Đêm khuya vắng lặng, chỉ còn tiếng gió hòa cùng nhịp thở đều đặn của cả hai. Gió lùa vào tán cây trước nhà, làm những giọt nước còn đọng lại hững hờ trên đầu lá sau cơn mưa rơi lả chã xuống mặt đường ướt sũng. Những giọt nước ấy không long lanh đầy hi vọng như sương mai buổi sớm, mà nặng đến trĩu lòng như lệ buồn cô độc. Phải chăng cỏ cây cũng đang khóc thầm?
Cô ấy đang ở gần tôi thật đấy, nhưng sao có cảm giác lại xa xôi đến như vậy? Có câu: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng” Tôi có thể gặp lại cô ấy, cùng nhau vui vẻ trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi này, xem như trời đã không bạc. Vì vốn dĩ tôi và GG thực sự có duyên nhưng không phận.
“Thôi em vào nhà đi, ngày mai em phải bay sớm rồi.” Tôi giục.
GG nhảy tọt xuống xe, kèm theo bộ mặt hờn dỗi y như con nít thường ngày.
“Rồi, em đi cho anh vừa lòng. Cám ơn đã làm xe ôm cho em cả tháng nay.”
“Lại giận nữa rồi.”
“Ai mà dám, em biết em phiền mà.”
“Anh đâu có nói như thế.”
“Không nghe, không nghe…”
Cô ấy vẫn bướng bĩnh bịt tai lại, quay lưng về phía tôi, không nói lời nào.
Mặc kệ GG đang tức tối, tôi bước xuống xe, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô ấy từ phía sau, thì thầm:
“Đừng giận nữa nhé. Anh xin lỗi.”
“Anh làm gì mà có lỗi.” Giọng vẫn lạnh lùng.
“Thôi mà, cứ giả bộ hoài, anh biết em không giận anh đâu.”
“Ai nói đấy? Tại sao chứ?”
“Vì anh đẹp trai.”
“Gớm, coi bộ mặt anh dày lên không ít đấy nhỉ?”
“Ừ, mặt anh dày như nhựa đường ấy, bây giờ em mới biết à? Ha ha…”
GG cũng bật cười khúc khích vì câu trêu đùa của tôi, cô ấy có giọng cười nghe rất dễ thương và đặc biệt. Nó trong veo như tiếng suối chảy róc rách, lại pha lẫn một chút ngây ngô của trẻ thơ. Có lẽ sau một ngày làm việc căng thẳng, về đến nhà mà được nghe giọng cười này thì bao nhiêu mệt mỏi cũng đền tan biến cả. Tôi vẫn thường trêu GG:
“Con gái nhà ai mà có giọng cười hay đến thế?”
Những lúc như vậy cô ấy hay bẽn lẽn rất đáng yêu:
“Mỗi ngày em đều cười cho anh nghe nhé….. Mỗi ngày, riêng mình anh thôi…”
Tôi không trả lời được câu hỏi đó. Chỉ là một câu hỏi đơn giản, “yes” hoặc “no” mà thôi nhưng sao nó khó quá.”Mỗi ngày” à? Liệu có được không em?
“Này…” GG xiết lấy tay tôi, khẽ quay đầu về phía sau, má kế má, đôi đồng tử long lanh như biết nói của cô ấy nhìn tôi đầy vẻ yêu thương trìu mến.
“Sao hả?”
“Ngay mai em đi rồi, chắc tụi mình sẽ không còn dịp gặp lại nhau nữa. Em còn một yêu cầu sau cuối. Anh giúp em thực hiện, rồi mình sẽ quên hết tất cả, chuyện của một tháng nay, chuyện của hai năm về trước, chuyện của…”
“Đừng nói nữa…” Tôi đặt tay lên môi cô ấy ngăn lại. Thực sự khi nghe đến đó, trái tim tôi như có ai bóp nghẹn. Chẳng phải những năm qua, tôi luôn muốn quên em sao? Nhưng tại sao càng muốn quên thì lại càng nhớ? Càng cảm thấy ray rứt khôn nguôi? ? ?
GG gỡ tay tôi xuống, áp nó vào gò má cao cao của mình, khẽ dụi đầu dịu dàng.
“Thế nào? Làm giúp em một việc cuối nhé?”
“Ừ, em nói đi.”
“Ôm em thật chặt, thêm một lúc nữa thôi…. Sau hôm nay, em cho phép anh quên em rồi đó…”
GG áp mặt vào ngực tôi, lẳng lặng đợi chờ. Tôi trầm mặc, vòng tay ôm trọn lấy cả người em như không muốn xa rời… Cứ như thế, từng giây rồi từng phút trôi qua trong nối tiếc. Thoáng chốc trong cơn gió lạnh lại cuốn theo những hạt sương long lanh nóng hổi rời khỏi khóe mắt em và tan vào trời đêm tĩnh mịch.
“Đừng khóc… Em biết anh rất sợ nước mắt con gái mà.”
Cô ấy sụt sịt, khẽ gật đầu. Bỗng dưng tôi cũng thấy khóe mắt mình cay cay và nỗi tiếc thương trong tim chợt dâng trào, đầy cảm xúc. Tôi tự nhủ: “Mình sẽ không khóc đâu, cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Chẳng việc gì phải khóc cả. Rồi mọi việc sẽ trở lại như cũ thôi mà.”
Ừ thì, sau đêm nay tôi sẽ lại cô đơn. Không vấn đề gì cả, tôi đã quen như thế rồi, thậm chí từ lúc nào tôi đã coi cái cảm giác đáng ghét đó như người bạn bất đắc dĩ của mình. Nhưng khi nghĩ đến ngày mai tôi sẽ không còn được nghe giọng nói đáng yêu ríu rít đó nữa, sẽ không còn được nắm lấy đôi bàn tay xinh xắn nhỏ bé đó nữa thì đột nhiên cổ họng tôi lại chợt nghẹn đắng…
Rồi sẽ nhớ thay những cái véo mũi đầy yêu thương, tiếc thay những đêm đèo nhau vi vu khắp đường phố Sài Gòn náo nhiệt, yêu thay nét mặt bẽn lẽn, ngượng ngùng nhưng tràn đầy hạnh phúc của em mỗi khi chúng mình dắt tay nhau đi dạo và trao cho nhau nụ hôn nồng nàn như đôi tình nhân thật sự…Rồi sẽ không còn gì cả.
Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi, xin hãy đợi một chút, chỉ một chút thôi, để cho tôi được tận hưởng cảm giác này lần sau cuối, để tôi có thể khắc ghi nó tận sâu vào đáy lòng.
Anh không muốn quên em đâu, và anh biết em cũng như thế. Như em cũng nói, chỉ có một mình em mới gọi anh như vậy. Cái tên đó dành cho riêng em, vậy thì đối với anh, kỷ niệm của chúng ta cũng là riêng biệt. Chừng nào em vẫn gọi anh là MM thì trong lòng anh, em vẫn mãi là GG của “Stupid Mistake”.
Sẽ mãi mãi là như vậy.
Anh sẽ không chúc con đường em đi luôn tràn ngập hoa muôn lối. Vì con đường nào mà chẳng có chông gai. Nhưng chắc chắn sẽ có nghị lực, kiên cường để giúp em đứng dậy bước tiếp sau mỗi lần vấp ngã. Và sẽ luôn có lời chúc bình yên từ phương xa….
Của một người không thể bước cùng em.
Ngày mai vắng em, ừ thì Sài Gòn vẫn tấp nập không hề thay đổi, nhưng chỉ có anh vì sống quá hối hả nên đã đánh rơi một tình yêu mất rồi. Một tình yêu mà đến ngay cả những cơn mưa cuối đông lạnh lẽo cũng không thể nào xóa nhòa đi được…
Trái đất này vốn dĩ hình tròn, và cuộc đời này nó vốn dĩ là một vòng lẩn quẩn đôi khi ta không thể nào thoát ra được. Biệt ly rồi lại trùng phùng để rồi lại phải chia ly.
Ngược dòng thời gian trở lại, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là sinh nhật mối tình đầu của tôi. GG lúc ấy là một cô bé hoạt bát, thông minh và lém lĩnh. Cũng ngày hôm đó, sau buổi tiệc, tôi và mối tình đầu của mình chính thức đến với nhau.
Để lại một bình luận