Phần 40
Sáng sớm không biết bị gì, đau bụng quá. Chắc tại cái thứ chè chết tiệt thằng dê già mua hôm qua đây mà. Trong cơn buồn ngủ, tôi mắt nhắm mắt mở tiến về phía nhà vệ sinh. Cửa khóa, cứ đinh ninh thằng em họ đang dung, tôi đập cửa:
“Bi, mở cửa….”
“Mau lên, có nhà tắm dưới đất không dùng, chạy lên đây làm gì?”
Bực bội, tôi càng đập lớn hơn.
Cánh cửa hé mở, tôi địng đẩy cửa xông vào thì khựng người lại.
“Đợi em chút, đang gội đầu.”
Chết thật, quên mất em đang ở nhà tôi, xém chút nữa là tiêu.
“Em tắm tiếp đi. Anh xuống lầu….”
Tôi lung túng chạy nhanh xuống dưới nhà. Đúng là tai họa, mới sáng sớm đã như thế, vài ngày nữa sẽ ra sao đây….
Cũng may mắn, sau đó tôi đã quen với sự hiện diện tạm thời của nhóc trong nhà mình. Hằng ngày ba đứa đi long nhong khắp nơi, hết ăn uống rồi đến cà phê, xem film, y như hồi đó, lúc mà nhóc chưa giận tôi. Hai đứa nó vẫn thương xuyên cãi nhau như chó với mèo rồi đanh nhau túi bụi, nhưng giữa tôi và nhóc không còn được như xưa nữa, có chút gì đó ngại ngùng, xa lạ….
“Này, chừng nào em mới về nhà?”
Tôi nhỏ nhẹ hỏi nhóc.
“Không thèm về.”
“Tại sao?”
“Bố mẹ có thương gì em, cứ bắt em đi trong khi em không muốn.”
“Đừng nói vậy, cha mẹ nào mà ghét con mình?Họ cũng muốn tốt cho em thôi.”
“Cái xứ lạnh lẽo kia có gì hay ho chứ. Ở đây không sướng à?”
“Nếu em không thích đi, cũng phải trở về gặp bố mẹ chứ, ở đây hoài đâu có được.”
“Anh…không thích em ở đây à?”
“Ừ.”
“Tại sao chứ?”
Nhóc chồm người lên hỏi.
“Chỉ không muốn bạn gái anh hiểu lầm nữa thôi.”
“Anh có còn quen nó đâu.”
“Quen lại rồi. Không tin hỏi thằng kia xem.”
Em quay sang thằng dê già, nhờ có bàn bạc trước nên nó gật đầu. Lại một lần nữa tôi phải làm kẻ nói dối….
“Nhưng có sao đâu. Em với anh đâu có chuyện gì.”
“Tóm lại là không được. Em đi về đi, mấy ngày vậy là đủ rồi.”
“Anh xua đuổi em à?Anh ghét em vậy sao?”
“Phải, anh ghét em suốt ngày bám lấy anh đấy, giờ được chưa?”
“Anh…. Thôi được, tôi đi về cho anh vừa lòng…”
Tôi đã từng nói, thứ làm tôi khó chịu nhất là nước mắt con gái. Nhưng tại sao tôi lại cứ phải làm cho nó rơi xuống, lần này cũng vậy. Những giọt nước long lanh ấy đều xuất phát từ những người tôi thương yêu nhất, điều đó càng khiến cho tôi đau lòng. Chẳng lẽ con gái ai cũng khó hiểu như vậy, chẳng lẽ tôi cứ phải mất đi từng người từng người một mà tôi quý mến hay sao…
Dù sao đi nữa, nhóc đã chịu trở về, mọi chuyện có vẻ tốt đẹp…. Thằng con heo kia cũng đã lết cái xác của nó từ phía xa trái đất trở về, chúng tôi lại như hồi đó, vịn vai bá cổ khắp nơi. Cái cảnh này có lẽ phải lâu lắm mới được nhìn thấy lần nữa.
“Anh.”
“Sao hả nhóc?”
“Mai anh đi rồi, sang nhà em chơi lần cuối được không?”
“Em cũng biết mai anh đi mà, giờ bận nhiều lắm.”
“Không tranh thủ được chút nào sao?Quen nhau bao nhiêu năm rồi, trước giờ em có đòi hỏi gì đâu. Lần này thôi.”
“Ừm, lát anh sang.”
“Nhớ mua đồ ăn đó.”
“Rồi.”
Nhóc tươi cười mở cửa đón tôi. Lớn rồi mà không có ý thức, tôi đã nói không biết bao nhiêu lần, dù ở nhà cũng phải ăn mặc cho đàng hoàng. Nhưng nhóc đâu có chịu nghe. Hôm nay cũng như ngày thường, áo thun với quần đùi ngắn củn, bên trong vẫn thả rong. Nếu ai khác mà nhìn thấy đảm bảo sẽ nóng mặt ngay, cũng may là tôi quá quen với cái kiểu lôi thôi này rồi.
“Ê chinsu, lâu quá mới gặp.”
Thấy tôi, con chó nhật trắng muốt trong góc nhà nhảy lên mừng rỡ, liếm lấy ống quần. Lúc đầu mới qua nhà em chơi, nó cứ sủa mãi không dừng. Chó sủa là chó không cắn, từ từ nó quen dần, mỗi lần tôi đến đều mua cho nó một ít thức ăn. Lâu rồi mà nó vẫn còn nhớ, thấy tôi là lại quấn quit, nhiều khi con vật còn có tình nghĩa hơn là con người.
Nó cũng rất là lạ, mỗi lần ăn cái gì cũng phải xịt một chút nước tương vào mới chịu. Nhóc nói tại bố nhóc cho nó ăn vậy riết thành quen, dung nước tương cũng phải dung loại chinsu, nếu không nó không chịu ăn. Bởi vậy tôi kêu nó bằng cái tên đó luôn.
“Ê chinsu, ăn xúc xích này.”
Nó vẫy vẫy cái đầu, ra vẻ kén chọn.
“Chó mà cũng sành ăn dữ ha.”
Tôi bật cười, cầm cây xúc xích gõ vào đầu nó mấy cái.
“Phải có nước tương nó mới chịu ăn, anh quên rồi hả?”
Nhóc từ bếp trở lên, tay cầm chai nước tương chìa ra.
“Đâu có quên, ghẹo nó chơi chút thôi.”
“Qua đây mà chỉ nhớ con chó, không mua gì cho em à?”
Nhóc trề môi, mặt bí xí.
“Miệng gần chạm đất rồi kìa. Từ từ, của em nè, toàn những món em thích.”
“Hì hì. Cám ơn anh. Chụt.”
Nhóc nhảy lên mừng rỡ, ôm lấy cổ tôi hôn một cái rõ to.
“Thôi ăn đi.”
“Ừ…..”
“Này, ăn thì xuống giường mà ăn, đổ đầy hết thì sao?”
“Kệ em, thích vừa ăn vừa xem tivi.”
“Hết nói….”
“Anh chuẩn bị đồ đạc hết chưa?”
“Xong hết rồi. Mà hôm nay bố mẹ em với em gái đi đâu hết rồi?”
“Đi ra đảo chơi rồi, từ hôm qua.”
“Sao em không đi?”
“Không thích. Ở nhà cho khỏe.”
“Còn chuyện đi du học thế nào?”
“Nán lại đợi em học xong 12 mới đi. Anh cũng muốn em đi mà.”
“Không. Chủ yếu là về nhà, đừng để bố mẹ lo thêm thôi.”
“Biết rồi, nói mãi, nhiều chuyện.”
“Cái con nhóc này, lại trả lời….”
Tôi cười, đưa tay xoa lên đầu em. Đang vui vẻ, tự nhiên em thay đổi nét mặt, nắm lấy tay tôi.
“Gì vậy?”
“Em muốn hỏi một chuyện.”
“Sao hả?”
“Hôm đó anh nói dối em phải không?”
“Không.”
“Đừng xạo nữa, em biết hết rồi, hai người thông đồng gạt em.”
Cái miệng của thằng dê già đúng là không thể kín được, sau này có lẽ nên lấy kim may nó lại mới xong.
“Anh cũng muốn tốt cho em thôi.”
“Vậy anh cũng biết….. em thích anh mà phải không?”
Nhóc đỏ mặt, tay run rẩy….
“Thôi đừng nói nữa, không anh bỏ về đấy….. Em làm gì vậy?”
Trong lúc nói, nhóc đã buông tay tôi ra, trèo lên người, đưa mặt sát lại gần tôi.
“Này, làm gì thế?”
“Em cũng biết hết mọi chuyện rồi. Có lẽ lần này đi anh không về nữa. Anh có về cũng chưa chắc gặp lại em.”
“Tại sao?”
“Bố mẹ muốn em học xong ở bên đó với chị hai luôn, rồi từ từ di dân sang sau.”
Lại di dân, tôi không hiểu, dân có tiền thật là ngộ, sao lúc nào cũng muốn rời bỏ nơi mình sinh ra như thế. Ở đây có gì không tốt, mà cứ phải bỏ đi….
“Thì sao chứ, đâu liên quan gì nhau.”
“Em đã nói rồi, anh cũng hiểu, chẳng lẽ yêu cầu lần cuối của em…. Anh cũng không cho được sao?”
Nước mắt lại rơi. Đúng là khổ, không biết đây có phải là thứ vũ khí lợi hại nhất của họ không nữa, mà sao ai cũng dùng. Từ ương bướng đến lãng mạn, từ hiền lành cho đến dữ dằn, cả ngang tang, khó chiều cũng đem ra sử dụng.
“Này, đừng khóc nữa, xuống đi, chân anh mỏi lắm rồi.”
“Không…..”
Dứt lời, nhóc ôm lấy tôi, môi kề môi. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như vậy, trước giờ chỉ mình tôi chủ động. Đúng là cô nhóc ngang tàng, khó hiều.
Lúc đó tôi cảm nhận được bờ môi mềm mại, ướt át của nhóc, không hiểu tại sao mình lại không đẩy em ra, mà còn đáp trả lại. Cả hai quấn lấy nhau không rời. Tôi xoay người, đè nhóc xuống giường, gạt bọc thức ăn xuống đất, đổ tung tóe.
Tôi hôn lên mặt rồi lên cổ, nhóc không nói gì, vẫn nhắm mắt, rên khe khẽ. Thật ra nhóc là một cô gái gợi cảm, dáng người vốn đã cao, phát triển sớm, lại được nuông chiều từ nhỏ nên da dẻ trắng như trứng gà bóc, mịn màng không tì vết. Tôi hay nói đùa, nếu nhóc mà bỏ cái tính lăng xăng, sớm nắng chiều mưa đi, không chỉ có mình thằng Ki mà cả khối đứa cũng chết mê mệt. Và lúc này đây, tôi đang ôm trong tay cả thân hình căng trào, hừng hực nhựa sống. Tôi không ngụy biện cho hành động của mình, nhưng quả thật, mèo không chê mỡ bao giờ, mất hết lí trí, tôi say sưa dày vò tấm thân ngọt ngào, mơn mởn của nhóc.
Luồn tay vào chiếc áo thun bó sát chật chội, tôi xoa nhẹ, nhóc ưỡn người lên, thở gấp gáp. Hình như quá ngượng ngùng, nhóc với tay lấy cái gối, úp lên mặt tuy vậy nhưng tôi vẫn nghe thấy những tiếng rên rỉ nho nhỏ phát ra từ đôi môi ướt át, gợi tình.
Rê tay xuống phía dưới, đũng quần nhóc đã ươn ướt. Không ngờ nhóc lại không mặc quần lót khi ở nhà, đúng là tùy tiện hết sức. Dùng tay vuốt nhẹ, nhóc run người lẩy bẩy. Tôi kéo cái gối ra, lúc này mặt nhóc đầy vẻ ngượng ngùng, đỏ hồng e thẹn. Đặt lên đôi môi gợi cảm của nhóc một nụ hôn, nút nhè nhẹ bờ môi thơm ngát như cánh hoa dịu dàng, nhóc đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của tôi một cách quên mình. Trong khi đó, tay tôi từ từ đưa vào cạp quần, thám hiểm nới phía dưới, lúc này đã ướt sũng. Nhóc giật mình la lớn khi tôi đưa đầu ngón tay vào ngọ ngoạy, nước tuôn ra mỗi lúc một nhiều hơn.
Bất chợt điện thoại trong túi quần rung lên, tôi tỉnh người, rút tay lại. Nhóc níu chặt tay tôi trong lúc vẫn thở hổn hển:
“Đừng…. tiếp đi.”
“Để anh xem tin nhắn đã.”
Là cô khờ…
“Em biết anh sẽ không chịu nghe đt của em đâu. Nhưng ngày mai anh đi rồi, đừng giận em nữa. Đem giận hờn lên máy bay nặng lắm, chở không được đâu. Hi vọng mình sẽ gặp lại nhau. Chúc anh thành công.”
Đến lúc này mà cô ấy vẫn còn nghĩ tôi giận, đúng thật là khờ. Cũng phải, tôi luôn tránh mặt cô ấy, tránh mặt mọi người, chẳng phải chỉ vì không muốn có lỗi, không muốn khiến cho ai khác buồn phiền sao. Nếu cứ tiếp tục như thế với nhóc, làm sao tôi có thể an tâm mà lên đường được.
Lẳng lặng không nói gì, tôi quay bước ra cửa.
“Anh…đi đâu?”
“Anh về đây, từ nay em tự chăm sóc cho mình nhé, anh không còn mua thức ăn cho em được nữa rồi.”
“Nhưng…..”
“Anh không thích em, em đau lòng anh cũng chịu. Chuyện vừa rồi anh xin lỗi.”
Nhóc lặng thinh, không nói gì, tôi bước xuống cầu thang, dắt xe ra cửa. Con chinsu thấy tôi lại mừng rỡ, ve vẩy cái đuôi nhỏ bé. Tôi cúi xuống xoa đầu nó, nựng nịu.
“Từ nay tao cũng không chơi với mày được nữa rồi. Mày với nhóc phải sống vui vẻ, giữ gìn sức khỏe đấy.”
Nó sủa vài cái rồi im lặng, lè cái lưỡi ướt nhẹp liếm lấy tay tôi. Tình cảm của tôi trước giờ đối với nhóc là trong sáng, vậy tại sao phải làm cho nó vẩn đục, chỉ chút nữa vì dục vọng bản thân mà tôi đã phá hủy nó. Không biết có phải cô khờ kia có tài tiên đoán hay không mà làm phiền đúng lúc thế. Cảm ơn sự phiền phức của em…
Trời đã sáng, đã đến lúc phải đi, tôi bước ra khỏi nhà, nhìn ngắm khu phố thân thuộc lần cuối.
Hôm nay nắng nhẹ, không gay gắt, trời thoáng đãng hơn ngày thường. Đưa điếu thuốc lên môi, châm lửa….
Túi quần lại rung lên….
“Chúc anh lên đường may mắn. Hôm qua em đã có thứ mà em muốn bấy lâu nay, dù không trọn vẹn, nhưng cũng đủ cho em ghi nhớ trong lòng. Tạm biệt.”
Tôi tắt máy, tháo sim bỏ vào bóp. Tự dưng lòng thanh thản hơn bao giờ hết.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bây giờ đây mọi thứ cũng có sự thay đổi lớn. Dù ở nơi xa, tôi vẫn luôn ngóng chờ tin tức của họ.
Của những người bạn, người thân, những người con gái từng bước qua cuộc đời không phẳng lặng.
Thằng dê già cũng còn một năm nữa là tốt nghiệp đại học, hằng tuần vẫn đều đặn đi học, đi làm thêm phụ giúp mẹ già.
Thằng Đức thì an tâm với công việc của nó, có điều do trước giờ bị quản lý chặt, bây giờ đâm ra chống đối lại ông già, thường xuyên cãi nhau vì những chuyện không đâu vào đâu.
Nhóc cũng đã tìm được một chỗ dựa vững chắc, luôn luôn thương yêu, chiều chuộng nhóc.
Những người khác tuy không liên lạc gì nữa, nhưng tôi vẫn mong cho họ luôn được bình yên, hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.
Còn cô khờ mít ướt của tôi, người làm tôi nhớ nhiều nhất, ray rứt nhất. Cho đến bây giờ tôi vẫn tránh mặt em. Nhưng thỉnh thoảng vẫn lén lút hỏi thăm tin tức từ người bạn thân của em. Biết được cô ấy vẫn khỏe, vẫn vui, tôi cảm thấy rất an lòng. Có điều tôi không hiểu, đã 5 năm trôi qua, không quá dài nhưng cũng không hề ngắn, tại sao cô khờ đó vẫn cứ bước đi lẻ loi một mình.
Nhớ lại ngày rời khỏi quê hương, tôi đã đưa tay lên đầu, cầm lấy cái mũ, vật theo tôi biết bao năm qua, bỏ xuống….
Cô khờ nói đúng, trời quả thật trong xanh, mây quả thật trắng tinh, tại sao không bỏ nón xuống để nhìn cho rõ, để cảm nhận cho kĩ.
Khung cảnh lúc ấy trong mắt tôi, là bầu trời của quê hương thân thuộc, yêu dấu…
Để lại một bình luận