Phần 42
Thời trẻ con ngây thơ và bồng bột, thương thì cứ thương thôi, không suy nghĩ nhiều. Ai cũng biết tình đầu luôn là tình đẹp, nhưng tôi thấy nó sẽ càng đẹp hơn nếu như đó là mối tình thưở học sinh. Không chỉ vì lúc đó ta mới biết được những rung động đầu đời của trái tim, mà còn bởi vì nó còn là mối tình thiêng liêng và trong sáng nhất xuất phát từ tận đáy lòng của những tâm hồn ngây ngô chưa vương bụi trần. Liệu ai có thể quên được lần đầu tiên trái tim mình vào cái lúc ăn chưa no, lo chưa tới nhưng lại biết thổn thức, biết vui cười và biết nhói đau bởi một người không thân quen? Mọi thứ đều trở nên lạ lẫm trong lần đầu loạn nhịp ấy.
Có những mối tình lâu năm nhưng lại nhạt như chén chè lạt, khi buông tay rồi thì quên nhau ngay, không buồn không vương vấn. Nhưng cũng có những mối tình tưởng như thoáng qua bất chợt lại có đủ sâu sắc để khắc ghi vào trong kí ức. Đôi khi dù đã cố chôn giấu nó tận sâu vào góc tối của tâm hồn và tưởng chừng như đã quên được, thì chỉ cần một hành động vu vơ, buộc miệng nói một câu quen thuộc, hay chỉ là vô tình nhìn thấy những món đồ xưa cũ bám đầy bụi bậm thì cũng đủ để khơi dậy cho ta một trời thương nhớ của thuở nồng nàn.
Mối tình đầu của tôi là như thế đó, một mối tình khắc cốt ghi tâm, đủ làm cho tôi nhớ một đời, một kiếp. Và bằng một cách vô tình nào đó, nó cũng trói buộc cả GG vào cuộc đời của tôi.
Tôi nhớ là có ai đó đã từng nói rằng, mỗi một người con gái đều chú tâm đến hai mối tình, đầu tiên là mối tình đầu của họ, kế đến là mối tình đầu của người con trai mình yêu. Buồn thay, cả hai mối tình này GG không chỉ biết mà còn tự thân chứng kiến và trải qua.
Đời có quá nhiều sự trùng hợp, bởi vì mối tình đầu của người GG yêu là bạn thân của mình. Và người yêu của cô gái ấy – tôi, lại là mối tình đầu thưở ngây thơ hồn nhiên làm cô ấy khắc khoải đợi chờ và đau khổ.
Với em, mối tình đơn phương buồn tẻ ấy lại là mối tình trong sáng mà em dành trọn cả con tim. Là cả một tấm lòng chân tình. Là sự rụt rè e thẹn của tuổi mới lớn. Là sự cho đi không cần nhận lại, không tính toán, luôn đón nhận phần thiệt thòi về mình.
Có phải chính vì thế mà nó khiến cho em không bao giờ có thể quên không, GG?
“Điểm tháng này không được tốt lắm, cứ thế này sẽ tụt hạng mất thôi. Tự dưng lãnh ngay con 6 môn Tập Làm Văn vào, khổ thế không biết. Để kéo điểm lên thì…..”
Tôi vừa vò đầu bức tai, vừa hí hoáy tính toán chi chít vào tờ giấy trước mặt. Đây là hình ảnh thường thấy của tôi vào lúc cuối tháng, lúc nào cũng phải tự tính trước số điểm trung bình, xem xem mình có bị tụt điểm so với tháng trước không, tụt thì làm cách nào kéo điểm lên…v…v…
Mẹ tôi rất nghiêm khắc, lúc nào cũng đòi hỏi rằng tôi phải học thật tốt, tháng sau giỏi hơn tháng trước, nên lúc nào tôi cũng trong tình trạng căng thẳng báo động. Nếu chẳng may mà không hoàn thành chỉ tiêu đưa ra thì thế nào cũng nhận một trận lôi đình sấm sét. Bố tôi thì khác, ông chẳng đòi hỏi con mình phải giỏi hơn người, phải đạt hạng này hạng nọ hay giải này giải kia gì cả. Ông nói chỉ cần tôi đừng quá tệ là được, học nhồi học nhét chỉ khổ thân. Ông muốn tôi luôn được vui vẻ. Ngày trước, lâu rồi, tôi nhớ ông từng nói với tôi rằng:
“Tính mày nóng quá, thích gì là làm cho bằng được, còn ghét thì ghét cay ghét đắng. Như vậy sau này ra đời khổ lắm con à.”
Tôi trố mắt ngây ngô đến buồn cười: “Sao thế hả bố?”
Ừ thì trẻ con mà, nào có biết gì.
Bố tôi chỉ trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài:
“Thôi, như vậy cũng tốt, mày sống thế thì thoải mái con à. Có cháo ăn cháo, có rau ăn rau. Không phải như tao, nhiều khi….” Nói đến đó ông dứt lời, vẻ mặt buồn xa xăm.
“Sao hả bố?”
“Cái thằng ngố này. Lớn lên mày tự hiểu.”
“Mà tại sao thế bố, con không hiểu?”
“Im, không nói nhiều nữa.” Ông dùng bàn tay to lớn của mình áp lên đầu tôi, xoa rối bù cả tóc rồi cười hà hà.
Quả thật lúc ấy tôi chẳng hiểu gì hết, tôi cứ nghĩ đơn giản rằng ngày nào nhà mình chẳng có cơm để ăn, cần chi cực khổ ăn cháo? Chẳng lẽ sau này mình đi làm không kiếm nổi tiền mua cơm sao?
Nhưng thời gian trôi qua và mỗi ngày một lớn thì tôi đã thấm thía câu nói của bố. Hiểu được sự cực khổ của ông. Dẫu biết rằng đời không phải là kịch, thế mà lắm lúc người ta vẫn phải diễn với nhau. Ông ra đời phải nhịn nhục rất nhiều mới có tiền cho tôi ăn học đàng hoàng. Ông làm tất cả mọi thứ ông có thể làm để lo cho gia đình nhỏ của mình thật chu đáo. Người ta hay nói con trai thì thường gắn bó với mẹ, nhưng với tôi, bố lại là người bạn tuyệt vời nhất mà tôi từng có.
“…. Để kéo điểm lên thì….. Văn, Toán hệ số hai……” Tôi vẫn ngồi đó với vẻ mặt đăm chiêu trong cái mớ hỗn độn xà bần mà vẫn chưa cách nào thoát ra được.
“Hù !!!”
Tiếng chọc ghẹo của ai đó bất thình lình làm tôi giật bắn cả người.
“Hi hi, coi cái mặt kìa.” GG cười lém lỉnh trêu chọc.
“Giỡn gì kì thế, làm người ta hết hồn.” Tôi khó chịu.
“Xì, giỡn có một chút mà cũng khó chịu.” Cô ấy bĩu môi rồi tiếp lời: “Đang làm gì đấy? Đang nhớ em nào phải không?”
“Không, đang ngồi tính điểm thôi…”
“Tính điểm gì? Cho em xem với.” Cô ấy chu mỏ lăng xăng nhích lại gần, đôi mắt mở to, để lộ hai đồng tử tròn xoe, trông thật đáng yêu.
“Thì là vậy nè……………..” Tôi giải thích cho cô ấy hiểu trong sự rầu rĩ.
“Xời, tưởng gì, anh bị khùng hả, có ai rảnh như anh không?”
“Hâm cái gì, chuyện bình thường thôi.”
“Chắc sợ mẹ đánh đòn chứ gì?”
“Không, đánh riết tui chai rồi, nhưng mà mẹ tui sẽ buồn….”
“Ờ….. Mà anh tính được cách chưa?”
“Cũng tạm được rồi. Mà nè.”
“Sao?”
“Đừng có gọi tui là anh nữa, đã nói rồi mà.”
“Có sao đâu, Tiểu Lợi nó cũng gọi như vậy mà.”
“Đó là chuyện khác, với lại, đừng có ngồi gần tui quá. Kì lắm.” Vừa nói, tôi vừa nhích ra xa.
“Xììiiii, làm như ghê lắm ấy. Sợ người ta ăn thịt không bằng. Thấy ghét.”
Em nguýt một hơi rõ dài, tay chống cằm quay mặt sang hướng khác, làm điệu bộ tức tối.
“Tui có ý như vậy đâu. Thôi mà, đừng giận nữa nghen.” Tôi khều nhẹ em, tỏ ý làm hòa.
“Hông thèm.”
“Thế làm sao mới hết giận?”
“Gọi một tiếng em đi, tui còn suy nghĩ lại.”
“Thôi, kì lắm.”
“Kì cái gì, con trai gì mà nhát vậy? Thế có muốn xem cái này không?” Cô ấy lấy ra từ trong cặp một tờ giấy đôi được xếp góc tư ngay ngắn, ve vẩy trước mặt tôi ra vẻ thách thức.
“Đưa cho tui nào.” Tôi với tay toan chụp lấy nhưng em đã kịp rút lại.
“Thế nào? Muốn lấy không? Gọi đi, không thì tui vứt nó đi à.”
“Thôi đừng giỡn nữa, cô sắp ra rồi. Đưa đây đi.” Tôi đành xuống nước van nài.
“Không là không, gọi thì đưa, không thì thôi.” Cô ấy lộ vẻ đanh đá, đôi môi xinh xinh mím chặt, ra vẻ thách thức.
“Rồi rồi……Anh thua rồi…. Em đưa cho anh đi nhé. Nhé.” Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo hết sức có thể, tay chìa ra năn nỉ.
Em đập tờ giấy lên chiếc bàn gỗ cũ kĩ đầy nét vẽ ngoằn nghèo tuổi học trò, rồi nguýt dài:
“Có thế mới chịu gọi đó. Hai người coi tui như cái thùng thư di động. Mai mốt tự gặp nhau mà đưa đi nhé.”
Lại giận nữa rồi, tôi nghĩ thầm, nhưng lúc đó tôi không còn tâm trí để ý đến cô ấy nữa. Chộp lấy bức thư ngay lập tức như sợ nó sẽ bay mất, tôi mở ra chăm chú đọc, thu hết từng nét chữ xinh xinh vào trong đôi mắt.
Đó là bức thư mà mối tình đầu của tôi viết. Bọn tôi thường hay nhờ GG chuyển thư qua lại cho nhau. Như định mệnh sắp đặt, mối tình đầu của tôi học chung trường với GG, còn GG thì lại học chung lớp học thêm với tôi. Thời ấy internet chưa phổ biến như bây giờ, điện thoại di động lại càng là một thứ gì đó xa xỉ hơn nữa. Thư tay trở thành sự lựa chọn hợp lý nhất của tuổi học trò lúc bấy giờ. Một lần, hai lần… rồi từ lúc nào không biết, GG trở thành trung gian để tôi và mối tình đầu của mình trao gửi nhung nhớ và tình cảm cho nhau.
Đôi lúc, tôi ước gì tôi và Tiểu Lợi học chung trường để không phải làm phiền GG nữa. Ngày xưa lúc hết cấp một, tôi và cô ấy cùng háo hức hẹn là sẽ gặp nhau tại ngôi trường hiện tại tôi đang học. Ở đó có một bóng phượng to mà mỗi khi hè về thường hay nở hoa đỏ rực cả một góc sân trường. Nhưng công bằng mà nói thì mối tình đầu của tôi không được thông minh trong học tập cho lắm, dù cô ấy cố gắng hết sức cũng điểm trung bình cả năm vẫn không đủ để trúng tuyển. Ngày có kết quả danh sách, tôi đọc được nỗi buồn mang mác trong đôi mắt em.
Nhà mối tình đầu và tôi tuy gần nhau nhưng lúc này, chúng tôi đang bị cấm đoán bởi bố mẹ của cô ấy. Vì sao à? Đơn giản thôi, vì nhà tôi nghèo!!!
Thế là bất đắc dĩ, GG trở thành “thùng thư di động” cho chúng tôi đúng như lời cô ấy hay than phiền. Cuộc sống thường hay có những việc tình cờ như vậy, cũng như trong một cuộc tình đẹp tràn đầy tiếng cười, đôi lúc lại có những giọt lệ đắng lặng lẽ rơi âm thầm, có một nửa tâm hồn đứng xót xa bên ngoài, cô đơn trong giá lạnh và mong chờ một hạnh phúc trong mòn mỏi. Nó là một hạnh phúc nhỏ nhoi, mong manh và đượm buồn.
“Này, cười một mình đủ chưa? Cô ra rồi kìa.” GG đánh mạnh vào vai tôi trong lúc tôi đang thả hồn theo trang giấy. Cô ấy luôn luôn vậy, làm gì cũng mạnh bạo, bộp chộp.
Tôi cẩn thận gấp bức thư ngay ngắn để vào trong cặp, rồi lại lấy ra một tờ giấy đôi cũng gấp làm bốn ra đưa cho GG.
“Chuyển giùm tui nhé.” Tôi vừa cười vừa gãi đầu, hi vọng cô ấy không từ chối.
“Xì, biết rồi, làm ơn thì làm cho trót.”
Cô ấy giật lấy bức thư cái xoạch, rồi cất đi. GG là vậy, nhìn thì có vẻ con nít, tính tình và ăn nói cộc lốc, giống con trai nhiều hơn con gái, chẳng ra chút nữ tính tí xíu nào cả, nhưng lại rất tốt bụng. Cô ấy lại còn rất đẹp, bằng chứng là ngay trong cái lớp học thêm nhỏ xíu này thôi, cũng có khối thằng suốt ngày nhìn trộm cô ấy rồi.
“Mà nè.” Cô ấy quay sang nhìn tôi với đôi mắt long lanh của mình.
“Sao?”
“Tui ví dụ nhé.”
“Ví dụ cái giề?”
“Ví dụ…. nếu ông là người khác….. Ý tui là nếu ông không phải là ông. Không phải, nếu ông là thằng con trai khác, không quen biết gì tui hết và chưa có bạn gái. Thì… ”
“Sao?”
“Thì…. Thì ông có thích tui không?”
Vừa dứt lời thì đôi gò má cao cao của GG ửng hồng, cô ấy cúi mặt nhìn xuống quyển vở trắng tinh như tránh ánh mắt dò xét của tôi. Người ta nói con gái có gò má cao thì tính tình rất độc lập, quyết đoán, thích gì là làm ngay.
Lúc đó tôi vô tâm, không hiểu rằng câu hỏi vừa rồi có thể xem là lời tỏ tình gián tiếp của cô ấy.
“Không.”
“Sao vậy?” GG gần như bật dậy lập tức, tỏ vẻ thất vọng, làm cả lớp học chú ý, ngay cả cô giáo đang giảng bài cũng phải ngừng lại giây lát, nhìn chằm chằm vào hai đứa, tỏ vẻ không hài lòng.
Tôi xua tay nói nhỏ:
“Bà điên à? Bị chửi bây giờ.”
“Thế nói nghe xem, tại sao vậy?”
“Thì bà thô lỗ quá, giống như….”
“Giống cái gì?” GG gặn hỏi.
“Giống Tomboy chứ gì.”
Cô ấy đỏ cả mặt, hai tay nắm lại. Nhìn cái điệu bộ của GG tôi không nhịn được, cười sặc sụa, bò lăn ra cả bàn.
“T, em làm gì đấy. Không muốn học phải không?” Cô giáo hỏi lớn.
“Dạ, dạ. Em xin lỗi cô.”
Tôi cố gắng cắn lưỡi nhịn cười, giả vờ cầm bút hí hoáy vào quyển tập.
“Quá đáng!” GG bực tức tức nhìm tôi chằm chằm.
“Thì có sao tui nói vậy thôi.”Tôi đưa tay phân trần.
“Tui không thèm nói chuyện với ông nữa.”
“Thôi thôi, tui biết lỗi rồi. Không chọc bà nữa. Đừng giận nhé.”
“Hông thèm, tui biết thân phận tui rồi, đâu có được dịu dàng, nết na như ai mà….”
Cô ấy bỏ lửng câu nói ngoảnh mặt sang hướng khác. Thấy vậy, tôi cũng không nói thêm gì nữa. Trong suốt buổi học ngày hôm đó, thi thoảng tôi vẫn lén nhìn GG, hình như trong đôi mắt vô tư thường ngày của cô ấy đang chất chứa nỗi buồn xa xăm khó nói nên lời…
…
Đêm nay là đêm cuối thu, trời vẫn mưa rí rách. Anh một mình ngồi đây với điếu thuốc cháy dở và ly cà phê số 7 không đường quen thuộc, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên hiên nhà. Mưa đều đều lặng lẽ, không hối hả vội vàng, mà bình tĩnh trầm lặng, giống như anh lúc này đã quá xa cái thời bồng bột nông nổi, nhưng vẫn thường nhớ em từ tận đáy lòng. Giờ này ở nơi phương trời xa ấy, em sống có hạnh phúc không GG? Và “bad girl” của anh đã triệt để quên đi anh như lời em hứa hay chưa?
Để lại một bình luận