Phần 4
“Hai đứa nói chuyện. Anh đi trước.” Anh nháy mắt với tôi rồi bước đi.
“Làm sao em ra đây được?”
“Em nói với bố mẹ em nhờ anh Lâm chở đi dạo. Giữa đường em nói anh ấy cho em xuống rồi đến đây. Thấy em giỏi không?” Em nháy mắt nhìn tôi cười.
Thì ra tên anh ta la Lâm…
“Giỏi gì mà giỏi? Sao không đi hóng gió với người ta mà ra đây chi?”
“Nếu anh không thích, em đi về.”
“Tiểu Lợi, đừng đi…”
Tôi nắm lấy tay em kéo lại. Em đỏ mặt : “Buông ra, em không đi nữa.”
Gió đêm vẫn thổi mát rượi, tôi và em ngồi bên nhau, không ai nói gì cả. Em lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Sao hôm nay em thấy anh có vẻ buồn? Bộ anh không thích đến dự sinh nhật em à?”
“Không. chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?” mắt em long lanh chờ đợi
“Thì là…”
“Là sao?”
“Thì thấy em có người khác quan tâm rồi, anh như người thừa chứ sao?”
Em cười nắc nẻ : “Hóa ra là ghen. Hì hì hì”
“Ghen gì? Tôi sợ cô bị người xấu dụ dỗ thôi…” Tôi chống chế
“Ai mà dụ dỗ? Anh Lâm không phải người vậy đâu.” Em lắc đầu
“Ai mà biết được?”
“Đã nói không phải vậy mà”
“Ừ, anh ta thì tốt quá rồi. Đẹp trai lại nhà giàu, lại ga lăng nữa. Con gái ai mà chẳng ham. Em thích anh ta cũng phải. Hai người xứng đôi đấy. Còn tôi chẳng là cái thá gì. Vậy được chưa?”
“Anh nghĩ em vậy sao?” Em nhìn thẳng vào tôi, hai hang lệ lăn xuống từ khóe mi. Em khóc…
Không, tôi làm em khóc sao? Hôm nay sinh nhật em mà, là ngày vui nhất trong năm. Vậy mà tôi lại làm em khóc.
“Lợi Lợi, đừng khóc. Anh xin lỗi.” Tôi nắm lấy tay em an ủi.
“Buông ra đi. Kệ em…”
“Không buông. Đừng khóc nữa. Khóc nhè xấu lắm…”
“Xấu kệ tôi. Có ai thèm quan tâm?”
“Có, anh quan tâm…. Lợi Lợi…. anh….. anh thích…. em…. thích nhiều lắm….”
Nhớ lại lúc đó, tôi phải lấy hết can đam ra để nói những lời này. Lần đầu tiên mở miệng nói thích 1 người sao mà khó thế?Có lẻ lần đầu ai cũng vậy, rụt rè nhút nhát. Cho nên tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất, dù có đắng cay, có chua chát, nhưng không ai có thể quên được. Sau này, tôi không thể tìm lại cãm xúc lúc đó nữa. Tiếng “yêu” nói ra sao mà dễ dàng quá…
Em giằng tay ra khỏi tôi, mặt ửng đỏ. “Thật không?”
“Thật.” Tôi quay đầu tránh ánh nhìn của em.
“Vậy tại sao tránh mặt em?”
“Anh không có tránh. Tại vì….”
“……….”
“Tại vì thấy không bằng người ta thôi.” người tôi như run lên.
“Ngốc. Em không có thích anh Lâm….”
“Vậy…. em có thích anh không?” tôi nắm lấy tay em, tim đập mạnh chờ đợi….
“Ngốc.” Em hôn nhẹ lên má tôi rồi rút tay bỏ chạy.
Tôi với tay níu em lại, em mất đà ngã vào lòng tôi. Ôm lấy em trong vòng tay, hai má em ửng hồng, ánh mắt bẽn lẽn. Tim tôi càng đập càng nhanh. Tôi hồi hộp nhìn thẳng vào mắt em. Đôi mắt trong như nước hồ thu, khẽ có chiếc lá rơi nhẹ làm mặt hồ rung lên, xuyến xao long người. Tôi như vô thức đặt lên môi em một nụ hôn, nụ hôn đầu đời. Giây phút đó tuy ngắn, nhưng với tôi, cả không gian như ngưng lại, thời gian như ngừng quay và tim như ngưng đập. Tôi còn nhớ cảm giác lâng lâng đó, theo tôi đến tận mấy ngày sau, đôi lúc nhớ lại tôi vẫn tự cười 1 mình. Ai đó nhìn tôi chắc nghĩ tôi không bình thường…
Giờ đây, em ngồi tựa đầu vào vai tôi, tay tôi nắm lấy tay em, những ngón tay đan nhau thật chặc như sợ rằng sẽ có 1 lưc vô hình nào đó tách em ra khỏi đời tôi. Cả 2 cùng nhìn ra con sông. Lúc này những con tàu nhà hành sang trọng đang đón đưa khách tấp nập, tiếng cười nói trò tuyện hòa cùng tiếng sóng vỗ bờ. Nhưng tại sao tôi chỉ nghe được tiếng nhịp đập của tim? Hồi ấy tôi có xem 1 bộ phim, người ta bảo rằng, khi 2 người cùng nhìn 1 hướng thì 2 con tim sẽ đập cùng 1 nhịp đập. Có phải đó chính là bây giờ?
“Hai anh chị, về thôi, định ngồi đây đến chừng nào? Định ngắm cả hoàng hôn à?”
Tôi và em giật mình xoay lung lại thì bắt gặp anh đang đứng đó với 1 nụ cười khoái trá. Cà 2 buông nhau ra, mặt đỏ bừng.
“Không phải anh… về rồi à?”
“Về là về thế nào? Làm sao bỏ dỡ phim hay được?Ha ha”
Em ấp úng, mặt vẫn đỏ bừng: “Em…em kêu taxi về. Hai anh đi cùng chứ?”
“Thôi em về trước, bọn anh về sau. Anh ghét đi taxi lắm.” anh cười xòa
“Vâng….”
Bọn tôi gọi taxi cho em, lúc lên xe em vẫn nhìn tôi thật lâu, tôi cũng không đành xa em lúc này, nhưng nếu về trễ bố mẹ em sẽ mắng mất.
“Thôi được rồi. đủ rồi, có phải đi máy bay đâu mà quyến luyến ghê vậy. 2 đứa bây đừng coi tao không ra ký lô nào chứ.” Anh lằng nhằng
Câu nói của anh làm cả 2 phì cưới.
“Thôi em về.”
“Ừ, em về…”
Nhìn theo bóng xe dần xa, tôi thấy lòng mình thật ấm. Trên môi vẫn còn cảm giác tê tê của nụ hôn đầu tiên.
“Thằng em khá lắm.” anh quàng vai tôi cười đắc ý.
“Chuyện, em của đại ca mà.”
“Thôi đi, đi làm vài cốc bia. Hôm nay anh đãi.”
“Sao chơi sang vậy?” tôi trêu anh.
“Mày! Chả lẽ anh không mời mày được sao? Đi, nói nhiều tao đổi ý.”
“Vâng.”
Có lẽ, chưa đêm nào bình yên như đêm nay….
Để lại một bình luận