Phần 33
Mưa đã dứt nhưng sao những giọt nước vẫn còn lắng đọng trên mí mắt để vô tình đụng vào khẽ vỡ tan ra? Tôi cứ lang thang trong vô định, cố tìm lại một chút ấm áp của những ngày yêu thương, cố gom góp, chắt chiu chúng lại để làm dịu đi nỗi đau trong lòng nhưng vẫn vô vọng.
Vì nỗi đau quá lớn, hay đơn giản là vì tình tôi và tình anh đã sớm không quyện vào nhau trong những ngày đầu tiên gặp gỡ? Có lẽ là cả hai, vì nó là tình đơn phương, và trong trái tim của anh không hề có hình bóng của tôi.
Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, làm những hạt mưa long lanh rơi xuống vai áo. Trên cao, trong tán cây rậm rạp, những chiếc lá mọc san sát nhau, không theo một trật tự nào. Có phải cô đơn quá không mà lá cứ mãi ngã nghiêng bên nhau như nương tựa, dựa dẫm, tìm về hơi ấm trong cảm giác gần gũi, thân thương giữa cuộc sống đầy tất bật và lẻ loi.
Đến những chiếc lá vô tri vô giác cũng cần có nhau, vậy tại sao anh lại không cần tôi? Lừa dối, tất cả chỉ là lừa dối thôi sao?
Tôi tự hỏi nên cám ơn hay căm thù số phận?
Nó đã cho tôi gặp anh, yêu anh rồi cuối cùng đau khổ vì anh… Có phải nó quá trớ trêu với mình không?
Cố kìm nén nỗi đau vào lòng, nuốt đi nước mắt, tôi cầm lấy cái điện thoại đang run lên từng chập. Là anh gọi…
“Alo.”
“Em đang ở đâu vậy?Có rảnh không?”
“Em rảnh, có chuyện gì?”
“Không, mấy ngày nay không gặp em nên nhớ. Chỗ cà phê cũ nhé.”
Nhớ? Anh mà nhớ tôi sao? Trong lòng anh đâu hề có tôi… Nhưng dù sao thì cũng phải gặp mặt một lần. Cứ như vậy chắc tôi sẽ phát điên lên mất.
“Ừ, em sẽ đến.”
Mấy hôm trước tôi luôn mong anh sẽ liên lạc với mình, sẽ thì thầm rằng anh nhớ tôi, rồi sẽ nắm lấy bàn tay tôi truyền sang hơi ấm như trước đây. Tại sao bây giờ tôi lại buồn như thế, tôi không muốn đi gặp anh một chút nào. Tôi đang sợ, sợ rằng đây sẽ là lần cuối hai đứa gặp nhau, sợ rằng mình sẽ mất anh…
Vẫn là quán cà phê này, nơi anh và tôi thường hẹn hò, thường ngồi bên nhau, lặng lẽ nhìn nhau, thủ thỉ tâm tình và mỉm cười khi thấy sự đồng điệu trong mắt nhau. Nó vẫn như cũ, không hề có chút thay đổi, nhưng sao hôm nay nó lại lạnh lẽo như thế.
Bước vào cửa, nhìn thấy tôi, anh cười thật tươi.
Vẫn còn cười được hay sao? Nếu nụ cười giả dối như vậy thì đừng cười…
“Chị cho em ly cà phê đá không đường.”
Dứt lời, anh quay sang phía tôi:
“Kẹt xe quá nên anh hơi trễ, em đợi lâu chưa?”
“Không lâu, em cũng vừa mới đến.”
“Cuối tuần em không đi đâu với gia đình à?”
“Không có hứng đi.”
“Sao thế, mà nhìn em có vẻ tiều tụy…”
Còn giả vờ như không biết nữa hay sao?
“Chẳng có gì cả. Chắc tại học nhiều.”
“Lúc nào anh hỏi em cũng nói như vậy. Có chuyện gì em phải nói ra chứ, lúc nào cũng để cái mặt chù ụ như vậy.”
Trong lúc nói, anh nắm chặt lấy tay tôi, bàn tay ấm áp ngày nào giờ cũng trở nên lạnh lùng. Rút tay mình lại, anh thoáng chút ngạc nhiên, tôi lên tiếng:
“Anh đóng kịch giỏi lắm đấy, anh biết không?”
“Đóng kịch gì? Em nói gì vậy?”
“Anh muốn em nói gì? Anh thừa biết quá mà…”
“Anh không biết gì hết.”
“Vậy để em nói….”
Nước mắt lại tuôn rơi. Anh gọi tôi là mít ướt, cũng đâu có sai. Tôi là một con khờ mít ướt…
“Anh…có biết…em đang buồn lắm không?”
“Vì chuyện gì?”
“Thôi đi, đừng có giả vờ nữa….” tôi hét lên.
“Từ từ, em bình tĩnh đã, có gì từ từ nói…”
“Từ từ? Bình tĩnh?”
Tôi cười chua chát trong lúc khóe mi vẫn ướt đẫm…
“Anh bảo tôi bình tĩnh khi người tôi thương yêu hết mực đang lừa dối tôi sao?”
“Anh lừa gạt em chuyện gì?”
“Trước đến giờ, anh không hề thích tôi, anh chỉ coi tôi như món đồ chơi thôi, đúng không?”
“Không có, ai nói với em như vậy?’
“Đã bảo đừng có chối nữa. Tôi biết hết rồi. Cái hôm anh cãi nhau với con Th, tôi nghe hết rồi….”
Dứt lời, tôi ôm mặt nức nở. Chuyện này tôi giữ trong lòng mấy hôm nay, nó làm tôi mất ăn mất ngủ. Bây giờ khi được nói ra đáng lẽ phải cảm thấy nhẹ nhõm lắm chứ, tại sao tôi lại có cảm giác cõi lòng mình đang vỡ tan ra thành từng mảnh thế này…
“Em bình tĩnh đã, anh đâu có thích nhóc…”
“Không phải chuyện đó, là chuyện của anh với thằng H kìa. Anh giả vờ quen với tôi, giả vờ yêu thương chăm sóc cho tôi, chỉ vì cái sỉ diện của anh thôi.”
“Không phải như vậy đâu…”
Anh ôm lấy tôi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc…
“Bỏ ra…. Ngay từ đầu anh đã lứa dối tôi rồi…. Anh coi tôi là con khờ mà…. Anh ác lắm, tàn nhẫn lắm, anh có biết không?.. .”
“Anh….”
“Phải rồi, tôi khờ, nhưng anh có biết tại sao không…. Chỉ vì thương anh mà tôi cam tâm tình nguyện làm con khờ…. Bây giờ thì không còn nữa.”
Tôi đứng vụt dậy, lấy hết can đảm nhìn anh…
“Mình chia tay đi, anh không có cảm tình với tôi. Quen nhau làm gì, định làm khổ tôi đến bao giờ nữa?”
Anh nắm tay tôi lại, kéo xuống ghế…
“Đừng đi, anh không muốn. Anh thật sự thương em.”
“Thương? Anh đùa nhiều quá rồi đấy. Để cho tôi về….”
“Anh nói thật, lúc đầu anh có nói như vậy với thằng H, nhưng anh thương em, điều đó là sự thật, anh chưa bao giờ lừa gạt hay đùa giỡn với em cả. Tin anh đi…”
“Làm sao tôi tin anh?”
“Anh…. không biết….”
“…….”
Anh ngồi đó, một tay giữ chặt lấy tôi, một tay đang vò đầu. Anh đang sầu não, đang buồn phiền. Tôi chưa từng thấy anh như vậy bao giờ…
Nhìn đôi mắt đượm buồn của anh, nó không có vẻ như là giả dối. Tôi không tin là anh đóng kịch giỏi đến như thế. Vậy thì…có lẽ nào anh nói thật?… Bất chợt, một ngọn lửa mang hi vọng vừa được thắp sáng lên trong tâm hồn đã chết của tôi. Một chút hi vọng để cứu vãn tình yêu…
Đúng lúc này, chuông điện thoại của anh vang lên, nhìn vào màn hình, anh khẽ chau mày rồi đưa nó lên tai…
“Em chờ anh một lát.”
Anh nói với tôi trong lúc vẫn nắm chặt tay không buông.
“Alo.”
“……….”
“Khỏe, rất khỏe là đằng khác.”
“……….”
“Gọi cho anh có việc gì?”
“……….”
Là ai vậy nhỉ?Là ai mà phải xưng anh-em ngọt xớt như thế?Có phải cô gái trong tấm hình không?
“Uhm, được rồi, mai mình gặp.”
Cúp máy….
“Là ai đấy?” Tôi thắc mắc.
” B (tên của cô bé bạn gái anh năm ngoái)….” Anh thở dài.
Đã rõ ràng quá rồi, thì ra con trai các anh thật sự tồi tệ, tham lam đến như thế. Mấy ngày nay anh không liên lạc, bỏ mặc tôi một mình đau khổ, hóa ra là dành thời gian đó để lo cho cô ta. Anh bận rộn quá mà. Thật là chua chát cho mối tình giả dối này…. Vậy là niềm hi vọng ít ỏi của tôi cũng bị chính tay anh bóp nát…Nước mắt lại lăn dài trên khóe mắt….
“Đừng khóc nữa.”
“Anh cũng chai mặt lắm, quen với tôi, rồi vẫn lén lút với người cũ. Anh có còn lương tâm không?”
“Anh không liên lạc, tự cô ta gọi điện cho anh…”
“Đã bao lâu rồi?”
“Bao lâu gì?”
“Hai người lừa dối tôi bao lâu rồi?”
Tôi tuyệt vọng hét lớn, không để ý mọi người xung quanh đang nhìn mình.
“Tại sao em không tin anh chứ?”
“Chừng nào hai người quen lại? Cho tôi biết để tôi chúc mừng….”
Tôi không ngờ lúc đó mình có đủ can đảm để nói ra những lời này. Cố cắn lấy môi thật chặt ngăn không cho những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra. Tôi không muốn anh thấy mình đau khổ, mặc dù lúc này trái tim tôi đang rỉ máu…
“Em hiểu lầm rồi, anh không có gì với cô ta hết.”
“Anh chắc không? Nếu không còn gì, tại sao lại hẹn nhau. Không cần ngày mai đâu, bây giờ tôi đi về, để cho hai người có thời gian bên nhau. Tôi đâu có là gì…”
“Đừng đi, hãy tin anh. Nếu anh muốn gạt em thì cần gì phải nói điện thoại trươc mặt em như vậy?”
“Vẫn là câu nói cũ…. Làm sao tôi tin anh?”
“Ngày mai đi với anh….”
Ngày mai? Đi đâu? Đi gặp cô ta à? Để làm gì?
Tại sao lại muốn tôi đi theo cùng? Muốn tôi nhìn thấy hai người quấn quit âu yếm với nhau à? Nhẫn tâm như vậy sao?
Biết bao nhiêu câu hỏi vây kín trong đầu tôi. Cả hai im lặng, không ai nói một lời. Tôi cũng không biết tại sao mình không bỏ về cho xong, còn có gì để tôi luyến tiếc hay sao?
Thật sự khi lắng nghe tiếng lòng của trái tim, tôi biết mình vẫn thương anh nhiều lắm. Mặc dù niềm tin của tôi được vun vén từ những tháng ngày ấm áp, hạnh phúc khi xưa, đã bị đánh cắp đi gần hết nhưng hình như đâu đó sâu thẳm trong tâm hồn vẫn còn sót lại một ít. Phải rồi, tình cảm chân thành đâu phải muốn vứt bỏ, muốn quên đi là có thể làm ngay được…
Gật đầu đồng ý.
“Ngày mai tôi sẽ đi theo anh…”
Cả đêm tôi không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nghĩ đến anh. Nghĩ đến những lúc anh dịu dàng yêu thương, những lúc anh ân cần chăm sóc, và cả những lúc anh đang tâm bỡn cợt với trái tim của mình.
Tôi đang muốn trời mau sáng hay mong cho đêm kéo dài? Tôi cũng không biết nữa. Nếu màn đêm không bao giờ dứt thì tôi vẫn còn anh, mặc dù phải luôn sống trong nỗi thất vọng tràn trề. Nhưng khi trời sáng thì có lẽ tôi sẽ mất anh mãi mãi, lựa chọn nào thì cũng chỉ có một mình tôi đau khổ mà thôi. Phải chi được quyết định, tôi sẽ tự cho mình một con đường thứ ba, phải chi đời có chữ “nếu”…
Để lại một bình luận