Phần 26
Người gì mà ở ngoài khó ưa, lên mạng cũng vậy. Nói chuyện được vài câu cụt lủn rồi out mất tiêu, làm mình thức chờ cả đêm, còn bị mẹ mắng nữa chứ.
Mà sao hắn bảo mình khó ưa? Mình có làm gì đâu, tự nhiên buồn quá. Đã vậy còn nói mình thích cái thằng kia nữa, nó bám theo mình đuổi hoài không đi, bực gần chết. Mình đứng nhìn hắn mà cứ nghĩ là mình nhìn thằng kia, đúng là ngốc…
À ừ, cũng tại mình không chịu nói, làm sao người ta biết. Mình cũng thấy chán mình nữa nói chi người ta…
Tính ra hắn cũng có lạnh nhạt với con gái đâu, không phải suốt ngày lúc nào cũng kè kè với con bé lớp dưới à? Nhìn vậy mà lúc cười cũng dễ thương ghê, ích kỷ quá, trước giờ chưa cười với mình lần nào, còn nạt nộ người ta nữa.
Thấy mặt mình cả ngày buồn bã, lại hay gắt gỏng, con bạn cứ hỏi mãi. Nhớ lại lúc thấy con bé đó ôm hun hắn giữa trường, mình tức không chịu được, con gái gì mà sổ sàng hết biết. Phải chi mà mình cũng có được chút can đảm của nó…
Mấy bữa nay vào trường, lúc nào cũng ngáp ngắn ngáp dài, đêm nào cũng thức khuya để chat thành ra sáng nào cũng lật đật chạy tới chạy lui, rối tung cả lên.
Người gì như cú đêm, thức khuya dễ sợ, hèn chi ban ngày vào trường ngủ gục. Hên là sắp đến Tết, toàn tập quân sự, nếu không chắc bị mẹ cắt luôn máy tính. Khổ thế không biết…
Ngày cuối trước khi được nghỉ, lúc ở nhà cả đêm ngồi tự nhủ, hôm nay phải dũng cảm tìm hắn nói chuyện. Quyết tâm là vậy, sáng ra quên sạch mất tiêu, cứ lén lút đi theo người ta. Nhìn hắn nói chuyện rôm rã với mấy đứa nhóc rồi cười thật tươi, mình cũng muốn được như vậy.
Đang buồn còn gặp chuyện không đâu. Cái thằng kia cứ cà rỡn với mình, cứ rủ đi chơi này nọ. Đã bảo không đi mà cứ lẽo đẽo theo sau mãi. Tức không chịu được. Chỉ muốn quay sang đá cho nó một cái. Sao mình thấy giống như đang chơi trò cúp bắt, mình thì làm cái đuôi của người ta, còn nó thì làm cái đuôi của mình. Bế tắc quá, bao giờ mới chấm dứt được đây…
Hết ngày, mình vẫn không nói được, ôm nguyên cục buồn cùng cái mặt chù ụ đi về nhà ăn Tết…
Mấy ngày Tết mình không đi đâu hết, ngồi buồn ở nhà không biết làm gì, suốt ngày cứ ngồi trước cái máy tính, chờ người ta online. Dù biết là không gặp, có ai giống con khùng như mình, Tết mà ngồi một chỗ. Chắc giờ này hắn đi chơi bét nhè ra rồi…
Vậy mà tự nhiên thấy nick sáng lên, mừng ơi là mừng. Hắn cũng không đi đâu hết, cũng ngồi ở nhà, hóa ra không chỉ có mỗi một mình mình khùng.
Có ngày, mình ôm khư khư cái máy, ăn sáng cũng chat, ăn trưa cũng chat, ăn chiều cũng vậy. Mẹ tức quá mắng cho một trận, mới đầu năm mà bị mắng, xui cả năm rồi. Híc. Năn nĩ ỉ ôi mãi, mẹ mới chịu không rút dây mạng. Nhìn bao người khác hạnh phúc, còn mình thì lúc đói lúc no với tình cảm, mà tên đáng ghét kia còn không biết mình là ai nữa chứ. Chẳng lẽ cứ như vậy hoài sao. Buồn quá.
“BUZZ !!!”
Vẫn là cái kiểu buzz bất chợt đó, làm giật hết cả mình. Y chang cái hôm đầu tiên chat, mình đợi mãi đến lúc ngủ gục, tự nhiên buzz một cái làm hết hồn bật dậy, đập đầu vào cái kệ, sưng nguyên một cục.
“Tui nè.”
“Hôm nay cũng không đi đâu chơi à?”
“Không, ở nhà cả ngày.”
“Lát nữa tui đi chơi với đám bạn rồi.”
“Vậy à?Đi đâu?” chợt mình thấy buồn buồn, vậy là hôm nay ngồi không một mình….
“Hẹn nhau trên Diamond, đi đâu thì chưa biết.”
“Uhm….”
“Mà quên nữa.”
“Sao?”
“Tui biết bạn là ai rồi.”
“Là ai? Làm sao biết.” Giật mình, tim đập mạnh…
“Chờ chút, accept đi, tui share hình cho xem.”
“Ok…”
Tấm hình mờ mờ dần hiện rõ trước mắt. Hình của lớp mình đây mà, chụp cái hôm văn nghệ 20 tháng 11.
“Hình lớp tui mà. Có gì đâu.” Làm tưởng biết rồi, hết hồn, mà chẳng phải mình mong hắn biết sao.
“Tui biết mà.”
“Là ai?”
“Thì bạn thấy ai xinh nhất trong đó?”
“Không…. không biết nữa.” Đưa tay lên ngực, tim mình đang đập rộn ràng…
“Cái cô áo tím xinh nhất. Là bạn phải không?”
“Xạo, xinh gì mà xinh.” bất chợt mình mỉm cười, mặt đỏ như gấc, ngượng hết cả người.
“Tui nói không sai chứ.”
“… Ừ… Vậy bạn thấy sao?”
“Thì thấy xinh chứ sao?”
“Không phải mà….. Bạn nói tui khó ưa mà.”
“Ừ thì hồi đó dễ ghét.”
“Vậy… bây giờ thế sao?”
“Thấy dễ thương, được chưa?”
“Mồm mép……”
“Thôi tui đi nha, gặp lại sau. Mà mai mốt đi học lại thì đừng lén lén đi theo tui nữa. Có gì gặp mặt nói chuyện được mà.”
“Ai thèm đi theo….”
“Thôi tui đi. Bye.”
“Bye…..”
Out mất rồi, đưa tay lên mặt, vẫn còng nóng… Giờ người ta biết rồi thì sẽ ra sao? Vậy là mình không còn phải lén lút nữa, nhưng mà mở miệng bắt chuyện thấy sao khó quá. Không được, phải dũng cảm lên chứ, bố mẹ cũng bảo mình gan lỳ cóc tía mà….
“Đi đâu vậy bé Ni?”
“Con lên Diamond, hẹn với bạn.”
Nếu thật lòng thích ai đó, người ta chắc chắn sẽ biết. Còn có đáp lại hay không thì còn tùy vào duyên phận. Thôi thì cứ để mọi thứ tự nhiên vậy, chuyện gì đến sẽ đến…
Tôi mỉm cười, dắt xe ra khỏi nhà. Không khí Tết thật ấm cúng làm sao…
Để lại một bình luận