Phần 19
Hong Kong international Airport…
Cuối cùng tôi cũng trở lại đây, cách đây 4 năm, nó là điểm xuất phát cho tôi đi tìm lại cuộc tình, nay nó cũng là điểm kết thúc cho một tình yêu. Đời thật trớ trêu phải không? Có mong chờ bao nhiêu, có hi vọng bao nhiêu thì vẫn không thay đổi được, nhưng tôi không hối hận, vì tôi đã cố hết sức rồi. Có lẽ, chúng tôi không dành cho nhau. Đôi khi tôi thấy làm người đơn giản như thằng MC thật là thoải mái, không cần suy nghĩ đến ngày mai, cứ sống hết mình cho hôm nay đã. Nhưng mà tôi có làm được như nó không?
Sân bay Bạch Vân, Quảng Châu…
Tôi bước ra cửa, thử đưa mắt nhìn xung quanh, dù biết em sẽ không đến nhưng vẫn nuôi hi vọng, như tôi đã làm suốt 8 năm trời…..
“Tử Lãng, là anh phải không?”
Giọng nói làm tôi thoáng giật mình, tôi nhìn về hướng có tiếng gọi, một cô gái tay đang cầm cái bảng có ghi tên tôi. Là em. Dù thời gian thay đổi nhiều, em không còn là 1 cô bé ngây ngô ngày nào nữa mà đã là 1 cô gái trưởng thành, xinh đẹp hơn, hiền dịu nữ tính hơn, nhưng ánh nhìn ấm áp dành cho tôi vẫn như thuở ấy…
Tôi từ từ bước lại.
“Là anh đây…”
Em ôm lấy tôi thật chặt, vai áo tôi ươn ướt. Vẫn như ngày xưa, em vẫn dễ dàng rơi nước mắt, vẫn thường gục đầu lên vai tôi mà khóc, nhưng giờ đây tôi đâu còn là chỗ dựa duy nhất của em nữa….. Nghĩ đến đó lòng tôi bỗng xót xa……
“Mình đi thôi em” tôi đeo kính râm vào, tránh ánh mắt đẫm lệ của em rồi quay bước, bỏ lại em phía sau ngạc nhiên với sự lạnh lùng….
Xin lỗi em. Em đâu còn là của tôi nữa…
Chúng tôi thuê 2 phòng trong khách sạn, sau đó cùng nhau đi ăn, rồi chuyện trò. Em kể tôi nghe mọi chuyện bấy lâu, từ lúc chúng tôi chia tay. Thì ra em vẫn luôn biết tin tức về tôi thông qua Quỳnh, cô bạn thân của em… Tôi chợt nhớ đến cô bé ấy…
Em cũng kể về chồng sắp cưới của mình và cũng là anh họ của em. Người luôn lo lắng, an ủi cho em suốt thời gian qua, người đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều, cũng là người luôn chờ đợi em biết bao lâu nay… Tôi vẫn giữ vẻ trầm ngâm, im lặng, biết nói gì đây hả em. Anh không trách em đâu, bởi anh cũng không giữ được lời hứa, giờ đây trong lòng anh đâu chỉ có mình em…
Ngày thứ 2 bên nhau…
Tôi cùng em đi dạo phố, như ngày xưa chúng tôi vẫn thường làm vậy. Nhưng cảm giác đã không còn giống nữa, tôi thấy mình và em như có khoảng cách, khoảng cách quá xa mà không thể nào thu hẹp lại được.
Ngày thứ 3 bên nhau…
Chúng tôi cùng nhau lên trên đồi ngắm mặt trời lặng, em ngồi ngay đó, dựa đầu vào vai tôi…..
“Tách.”
“Anh vẫn hút thuốc à?”
“Ừ….”
“Hại lắm, sao anh vẫn không bỏ. Những cô gái sau này không khuyên anh sao?”
“Có. Nhưng anh vẫn hút…”
“Vậy…. nếu em khuyên…thì thế nào…?” em ngập ngừng.
“Em đâu còn là của anh nữa…..” tôi thở dài.
“……………..”
Cảnh chiều tà thật ảm đạm, không có thơ mộng, cũng không có lãng mạn. Nó chỉ mang lại cho tôi cảm giác trống trãi, cảm giác buồn bã…..
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Ngày thứ 4 bên nhau…
Đứng từ trên cầu Bạch Vân nhìn xuống, con sông thật là bao la, to lớn. Tiếng nước rì rào hòa cùng những cơn gió lồng lộng mát mẻ. Ngày xưa chúng tôi thường hay ra bến tàu về đêm, cũng nghe tiếng sóng đấy, cũng cùng nhau hóng gió đấy, nhưng tại sao lại khác biệt lớn đến thế? Con sông ở nhà không rộng bằng nơi đây nhưng lại ấm áp hơn nhiều. Cảnh vật về đêm cũng không hào nhoáng bằng nơi đây, nhưng lại bình yên, hạnh phúc hơn nhiều. Và cả hai chúng tôi cũng không còn là những cô bé, cậu bé ngây thơ, tươi cười không lo nghĩ ngày đó nữa. Cảnh vật khác, người cũng đổi thay và hai trái tim cũng đã không còn chung nhịp đập…
Phải rồi, em sắp đi lấy chồng…
Ngày thứ 5 bên nhau…
Chúng tôi cùng nhau đến 1 nhà hàng đầy nến và hoa. Trong phút cảm xúc dâng trào, nhớ đến những ngày xưa cũ, tôi bước lên bục, ôm đàn tặng cho em một bài hát. Một bài hát như mối tình của chúng tôi, có mong chờ, có nước mắt nhưng không thể đến với nhau.
Release me from this mysterious waiting, the stars are falling, the wind is blowing.
Finally I can hold You in my arms, two hearts beating together.
Believe me that my heart is never-changing, waiting a thousand years. You have my promise.
Despite many bitter winter, I never let You go.
Close your eyes and tightly grab my hands.
Every night my heart aches. I never stop thinking of You.
I’m used to being alone for such a long time and I face it with a smile.
Balieve me, I choose to wait. Even though it’s painful, but I won’t leave.
Only your tenderness can save me from the endless cold.
Let love be a blossoming flower in our heart.
We can pass through the time. Only true love follows us through time…
Please recall the past, the days we were in love. We loved each other too much. It is sorrowful that we can’t even say “I love You”.
The love we have in our hearts is the only never-changing myth…….
Những giọt nước trong suốt đã xuất hiện trên gương mặt em, từ từ rơi xuống. Mắt tôi cũng nhòa đi. Ngoài trời mưa đang to, nước mắt hòa cùng nước mưa…
Ngày thứ 6 bên nhau…
“Cộc…. cộc…”
“Lãng Lãng, em vào được không?”
“Anh không khóa cửa, vào đi…”
Em mỉm cười bước vào.
“Lạ hút thuốc nữa rồi.” giọng em trách móc.
“Ừ….” Tôi gãi đầu nhìn em, dụi đi diếu thuốc còn hút dở.
Em nhẹ nhàng ngồi xuống giường, tựa đầu vào vai tôi.
“Ước gì mình mãi được như bây giờ anh nhỉ.”
“Ừ…” tôi trầm ngâm suy nghĩ.
“Tại sao vậy hả em?”
“Sao anh?”
“Tại sao em không liên lạc gì với anh suốt thời gian dài?”
“Em…. Em nghĩ làm vậy sẽ tốt cho anh. Em không muốn anh chờ đợi em vô vọng?” giọng em chùn xuống.
“Tốt cho anh sao?” tôi cười nhạt đứng lên, vùng khỏi tay em.
“Em nghĩ là tốt cho anh sao? Chẳng lẽ em không biết anh yêu em đến mức nào? Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ vui hơn khi không biết chút tin tức gì của em sao?Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ thoải mái khi biết bao nhiêu e-mail gửi đi trong thất vọng khi không được hồi âm sao?” tôi như muốn hét lên.
“Xin lỗi anh.” Mắt em ngấn lệ, nắm lấy tay tôi.
“Giờ em nói thế còn ý nghĩa gì nữa. Quá muộn rồi.” tôi vẫn nóng nảy hấy tay em ra.
Căn phòng bây giờ im lặng, chỉ còn tiếng khóc nức nở của em. Bình tâm lại, nhìn nước mắt em tuôn rơi mỗi lúc một nhiều, nghe được tiếng nấc đau khổ của em, tôi thất mình thật tệ, thật xấu xa…..
“Đừng khóc nữa, là anh sai, anh có lỗi…”
Áp tay vào má em, tôi nhẹ nhàng lau nước mắt.
“Không, em…. mới có lỗi….”
Em gục đầu vào lòng tôi. Ôm chặt lấy em, khi xưa em cũng từng nằm gọn trong lòng tôi như vậy, vẫn là mùi hương thơm dịu ấy, vẫn là cảm giác ấm cúng, tràn đấy tình yêu ấy. Từng kỷ niệm như đi qua như cuốn băng quay chậm, hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi. Không phải tôi luôn mong chờ giây phút được ôm em vào lòng suốt 8 năm qua sao? Không phải tôi mong giây phút bàn tay búp măng nhỏ bé của em nằm gọn trong tay mình suốt 8 năm qua sao?
“Tiểu Lợi…”
Tôi nâng cằm em lên, nhẹ nhàng hôn lấy em. Đôi môi em vẫn mềm mại, ngọt ngào như thuở đầu, như lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, cảm xúc đó một lần nữa lại trở về. Chúng tôi càng hôn càng cuồng nhiệt, không ai muốn rời nhau ra cả, tay tôi đan vào tay em, giống như ngày đó, tôi sợ sẽ có một thế lực vô hình, mang em đi khỏi tôi một lần nữa. Cảm giác ngây ngất khi ở bên em không ai có thể thay thế được. Tôi đặt tay xuống ngực em, lần cởi khuy áo…. Bất chợt, hình ảnh đáng yêu của cô mèo con nhỏ bé chợt hiện ra trong đầu tôi, em bĩu môi hờn dỗi, hai má phồng lên phúng phính. Và cảnh tượng những đêm ở chúng tôi cuồng nhiệt bên nhau nữa…tôi giật mình buông em ra, với lấy gói thuốc châm lửa, rít 1 hơi dài lấy lại bình tĩnh….
“Anh sao vậy?” em ngồi dậy tay che lấy ngực.
“Xin lỗi, anh thật quá đáng.”
“Không sao…. em muốn thế mà…” mặt em đỏ lên, giọng lí nhí.
“Nhưng anh không muốn. Em về nhà đi. Sắp đến hôn lễ rồi.”
“Tại sao?.. . Có phải…. anh có người khác rồi không.”
Tôi khẽ gật đầu, tôi không muốn che dấu sự thật là mình đã yêu Tiff quá nhiều nữa. Tôi đã từng có lỗi với Lợi Lợi, tôi không muốn Tiff cũng phải như vậy.
“Em có yêu chồng sắp cưới không?”
“Có…..”
“Vậy thì em càng nên về đi. Anh không trách gì em cả, chúng ta cũng đâu còn như xưa nữa, ai cũng có cuộc sống riêng rồi.”
“Anh…..”
“Nếu em thấy có lỗi với anh, thì hãy cố gắng sau này sống hạnh phúc. Anh luôn cầu chúc cho em được vui vẻ….”
Tôi bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Lợi Lợi, anh xin lỗi, anh không muốn làm như vậy đâu, anh yêu em nhưng nếu anh làm vậy sẽ ích kỷ lắm, em đã kiếm được 1 người chồng tốt, anh mong em sẽ mãi mãi hạnh phúc…
18/10/2010… Ngày cuối nhìn thấy em…
Hôm nay là ngày em lên xe hoa, em thật lộng lẫy trong trang phục cưới, dù em vẫn cười nhưng tôi cảm nhận được trong đó có chút gì đau buồn. Em vẫn xinh đẹp, vẫn là 1 thiên thần tỏa nắng, nhưng người đứng bên cạnh em đâu phải là tôi….
Khi đến phiên mình đọc lời tuyên thệ, em bỗng im bặt, cả căn phòng xuất hiện những tiếng xì xầm. Đừng dừng lại, Lợi Lợi…
Tôi bỏ mũ ra, nhìn em mỉm cười gật đầu.
“Hãy đọc đi em.”
Có lẽ chỉ qua ánh mắt, em đã hiểu được lời tôi, hiểu được tấm lòng của tôi và bắt đầu cất tiếng.
Tôi quay lung ra cửa trong tiếng hò reo, tiếng vỗ tay hân hoan của những vị khách mời. Sụp nón xuống che đi 2 hàng lệ đang rơi, tôi bước nhanh dần…..
Ngồi trong khoang máy bay, nhìn ra cửa sổ, tôi nghe đâu đó trong lòng vang lên một điệu nhạc buồn:
Ngày em đi lấy chồng
Anh nhận được thiệp hồng
Tim anh se thắt lại!
Thôi đã hết chờ mong.
Vẫy chào em, vẫy chào tình yêu. Hãy để anh thay lời anh Cái, vẫn là câu nói đó: Mong em luôn luôn hạnh phúc.
Để lại một bình luận