Phần 47
“Takeme to your heart, take me to your soul
Give me your hand and hold me
Show me what love is, be my guiding star
It’s easy, take me to your hearttttttt…..”
GG vừa bỏ mic xuống thì những tràn vỗ tay từ cả phòng ngay lập tức vang lên không ngớt hòa cũng những câu nói đại loại như: “Người đâu vừa dễ thương vừa hát hay quá mày ơi…” “Tao thành fan của nhỏ đó rồi…” “Hay quá…” “Thêm bài nữa đi em ơi.”…….
Cô ấy nhìn đám đông đang náo loạn bên dưới, mỉm cười rời bục diễn, chầm chậm tiến về bàn của mình nơi tôi vẫn đang còn ngơ ngác.
“Mệt quá đi. Phù phù.”
GG chu mỏ, nhón tay cầm lấy cốc nước trà nhấp một ngụm rồi nheo mắt nhìn tôi châm chọc.
“Gì đấy? Làm gì mà nhìn em ghê vậy?”
“Đâu, đâu có gì đâu.” Tôi lắc đầu lia lịa.
“Hìhì…Cũng muốn thành fan của em phải hông?” Lại cái giọng cười ríu rít như chim hót đó vang lên làm tôi ngẩn người.
“Em hát hay quá. Vậy mà hồi xưa nói tập thuộc lời bài hát đi mà không chịu.”
“Hìhì. Không có đâu nha, em thích hát mà, làm gì có chuyện em không thuộc lời được.”
“Vậy sao hồi đó….”
“Anh ngốc quá đi. Đến bây giờ vẫn không hiểu à?”
“…………”
“Vì em luôn muốn được hát cùng với anh đấy. Ngốc à!!!”
Đôi môi chin mọng đỏ như son của GG nở một nụ cười tinh nghịch, ánh mắt cô ấy nhìn tôi một cách trìu mến, chan chứa đầy tình cảm, kí ức tuổi học trò ngày nào chợt ùa về, ngọt lịm như trà sữa.
Trước đây, tôi rất thích uống bạc xỉu – một thứ thức uống dân dã ngòn ngọt được phiên âm từ tiếng Tàu. Một thứ thức uống dành cho những người thích cà phê nhưng lại ngại cái vị đắng chát đặc trưng của nó. Bạc xỉu thơm, béo và dễ uống, nó cũng giống như tình đầu của tôi vậy, đầy ngọt ngào và êm dịu.
Cuộc sống của tôi lúc đó nhuộm đầy sắc màu tươi vui và hạnh phúc, với những bữa cơm gia đình ấm cúng, những ngày háo hức đến trường vui đùa cùng bạn bè và cả những lần lén lút hẹn hò cùng em. Những lúc thời gian ít ỏi như vậy, chúng tôi thường không nói gì với nhau cả, chỉ lẳng lặng nắm tay, sánh bước trên con đường quen thuộc, lắng nghe tiếng nhịp đập khe khẽ của con tim và hòa mình vào những làn gió êm dịu lướt qua mái tóc. Chẳng ai cần nói gì cả, chỉ một ánh nhìn ấm áp, một nụ cười trìu mến, một cái xiết tay thật chặt, chỉ cần nhiêu đó thôi là đủ để giữ sợi dây vô hình liên kết chúng tôi lại với nhau.
Đêm thế nào thì được gọi là đêm bình yên? Có phải là khi bạn đặt lưng xuống giường, chỉ một lúc sau đã chìm vào giấc mộng? Và trong giấc mộng ấy bạn không gặp phải những thứ quỷ quái, hay lạc đường trong một mê cung hoặc khóc cười vô cớ? Đêm bình yên đối với tôi lúc ấy là trước khi đi ngủ đều nhớ về mối tình đầu thưở học trò trong sáng của mình, cẩn thận đọc đi đọc lại từng lá thư của em rồi cười một mình như thằng ngốc. Cho đến khi hai mắt tôi díu lại và mơ thấy những giấc mơ luôn có sự hiện diện của em ở đó, ngọt ngào như vị sữa.
Khi hồi tưởng về một điều gì đó không hoàn hảo, con người ta hay dùng đến từ “nếu” để bắt đầu cho một câu nói bao hàm một nỗi niềm tiếc thương và nhung nhớ khôn nguôi. Ngày ấy, tôi và mối tình đầu của mình quá đắm chìm trong ly bạc xỉu nồng ấm mà quên mất rằng bạc xỉu không thể chỉ có vị ngọt ngào của sữa, trong ấy, nó vẫn chứa một ít cà phê. Dù chỉ một chút thôi và cái hương vị ấy chỉ thoáng nhẹ nơi đầu lưỡi rồi chui tọt xuống cổ họng, nhưng lẽ dĩ nhiên nó vẫn đắng, vì đơn giản nó là cà phê.
Em và gia đình của mình phải chuyển đi xa, đến một nơi xa lắm, ra khỏi lãnh thổ của đất nước nhỏ bé này. Em đi mà không báo trước, tôi không nhận được bất kì lời từ biệt nào phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn xinh xinh của em cả. Em đi mang theo tất cả, mang theo cả vùng trời nhung nhớ, mang theo một nửa trái tim của tôi cùng mối tình đầu trong sáng, thứ còn sót lại chỉ có một lá thư. Một lá thư viết trên trang giấy học trò, được xếp ngay ngắn làm tư như cái cách mà chúng tôi vẫn hay dùng để trao gửi niềm nhung nhớ. Tôi cảm thấy hụt hẫng tột độ, cái cảm giác ray rứt, khó chịu như có ai bóp nghẹn tim mình, làm tôi không thể thở nỗi. Đời không như là mơ, trong phút chốc tất cả mọi thứ tốt đẹp đều vỡ tan như bong bóng xà phòng. Tôi hối hả chạy ra sân bay, dù biết rằng là vô vọng nhưng tôi vẫn làm như vậy. Tôi biết dù sẽ không thay đổi được điều gì nhưng tôi vẫn cứ muốn gặp em một lần sau cuối. Nhưng Sài Gòn dù nhỏ bé trong tầm mắt hay rộng lớn trong tâm hồn, thì tôi cũng sẽ không thể nào gặp lại em lần nữa, mọi nỗ lực chỉ là vô vọng. Hóa ra đôi khi, dù mười ngón tay có giữ chặt nhau cách mấy thì tình yêu vẫn có thể mãi mãi trôi xa như vậy.
Sài Gòn lúc chuyển mùa, nắng vỡ vụn vương vất trên những tán lá xanh xao, gầy gò. Mối tình đầu đời đã đến bên tôi trong một ngày nắng vàng óng, và ra đi âm thầm lặng lẽ trong một ngày giông bão mù mịt. Cơn mưa rào âm ĩ ngày ấy đã tạnh từ lâu, bao mùa nối tiếp nhau qua đi, xuân tàn rồi thu đến, nhưng những thứ thuộc về tình cảm thì chẳng bao giờ có thể phôi phai.
Đi trong mưa – đơn giản chỉ là khi ta đang đi ngoài đường thì cơn mưa bất chợt ập đến, nếu không muốn trú tạm dưới một mái hiên chật chội nào đó thì có thể băng qua mưa và đi thật nhanh đến nơi mình muốn. Nhưng với tôi lúc đó, điều này quả thật không đơn giản tí nào, tôi biết đi về đâu bây giờ? Tôi chỉ ước mình có thêm đôi cánh, để có thể bay đến với em ngay lập tức. Như câu chuyện cổ tích của chàng hoàng tử và nàng công chúa, dù cuộc tình của họ có chông gai, trắc trở, dù họ bị ngăn cách bởi đại dương mênh mông hay dãy núi cao vời vợi thì cuối cùng chàng hoàng tử với một phép màu từ bà tiên hiền dịu, tốt bụng nào đó cũng sẽ đem nàng công chúa trở về, rồi họ sẽ hạnh phúc với nhau đến cuối đời.
“Quá ấu trĩ, đời này làm gì có phép màu.” Tôi bỗng bật cười trong lúc từng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hòa cùng với nước mưa cũng mặn chát. Tôi đã khóc, khóc một cách ngô nghê thực sự. Con trai chỉ khóc khi họ thất bại và tuyệt vọng, lúc đó, tôi có cảm giác mình thật cô độc, lạc lõng giữa dòng đời hối hả.
Cô độc là cô đơn? Không, nó khác cô đơn rất nhiều, “cô” là cô quạnh, “độc” là độc nhất, khi ta thấy cô độc là khi ta có cảm giác như mất đi tất cả, chỉ còn duy nhất một mình ta tồn tại, bơ vơ, trơ trọi giữa biển đời mênh mông rộng lớn. Đúng rồi, đời này chẳng có phép màu, nhưng nó lại tồn tại những điều rất thực tế. Giữa lúc trời mưa như trút nước, trên con đường có nhiều người lướt qua vội vàng mà không nhìn thấy mặt nhau, GG đã đến bên tôi cùng với chiếc ô màu vàng nhạt như tia nắng yếu ớt giữa bầu trời tăm tối. Bàn tay búp măng của cô ấy đang run lên vì lạnh, những trận gió to cuốn theo nước mưa tạt vào người làm cô ấy ướt sũng, nhưng GG vẫn mím chặt đôi môi tái nhợt, cố gắng nhìn tôi bằng một ánh mắt trìu mến và ấm áp nhất. Tôi không thấy ai khác ngoài cô ấy cả, nước mưa đã làm mọi thứ xung quanh tôi trở nên mờ mịt. Như một người bị lạc giữa đường hầm tăm tối bỗng tìm thấy ánh sáng của hi vọng, tôi ôm lấy cô ấy thật chặt.
Thoáng chút bất ngờ, cô ấy hơi giật mình, nhưng ngay sau đó cũng xiết chặt vòng tay của mình lại. Cô ấy mỉm cười, dùng những ngón tay thon thả của mình lòn vào tóc tôi vuốt nhẹ, rũ đi từng giọt mưa mặn chát chưa kịp khô trên mái tóc. Thực sự là GG cũng lạnh cóng, nhưng cô ấy vẫn cố gắnglàm tất cả để sửi ấm cho trái tim cô độc của tôi, dù là chỉ một ít…
Cuộc đời vốn đầy ngang trái, “Theo tình, tình chạy. Trốn tình, tình theo”, người khiến mình yêu say đắm, yêu cuồng nhiệt thì lại vĩnh viễn phải rời xa. Còn người yêu mình thiết tha thì từ tận sâu trong đáy lòng, thì mình lại không yêu họ. Mối tình đầu của tôi đã kết thúc như thế đấy. Em đơn giản chỉ là quay lưng bước đi, một cách âm thầm lặng lẽ, nhưng lại mang theo cả bầu trời ấm áp của tôi, chỉ để lại giông tố và cả những hạt mưa mặn chát.
Để lại một bình luận