Phần 25
“Rầm !”
Chán quá, chán chịu hết nổi rồi, chừng nào mới thoát khỏi cái cảnh này đây? Tôi vung chân đạp mạnh cái ghế trong phòng.
“Gì vậy đại ca?”
Thằng dê già buông cái tay cầm điều khiển, quay sang hỏi.
“Không có gì, chơi game tiếp đi.”
“Chán quá rồi chứ gì. Em biết mà. Ha ha.”
“Mày thì biết cái gì.”
“Thôi ra ngoài chơi đi anh. Ở nhà chán chết. Còn cả tuần nữa mới nghỉ tết. Mai con phải học quân sự. Mệt vãi.”
Ờ, học quân sự, tôi ghét nhất cái tiết mục đó, năm nào cũng phải bò lê bò trườn, phơi nắng gắt, học lắp ráp súng, đội hình đội ngũ, học băng bó vết thương…OMG, nghĩ đến run cả người.
“Thôi, đi uống cà phê.”
“Cũng được đó. Anh muốn đi chỗ nào?”
“Chỗ nào yên tình ấy. Dẹp hết gái gú giùm. Nhức đầu.”
“Uhm”
Từ sau khi chia tay với cái cô bé lớp dưới, người mà tôi lầm tưởng có thể thay thế được Tiểu Lợi. Tôi đâm ra chán ghét con gái. Không biết đằng sau những nụ cười xinh như hoa đó, những lời yêu thương mật ngọt đó, là những điều dối trá gì nữa.
Như vậy có khác gì với lừa gạt, có khác gì với những kẻ lừa đảo, hay tệ hơn là những cô gái buôn hương bán phấn. Họ nói rất rõ, thứ họ cần là tiền. Tôi giao du với đủ mọi tầng lớp, vì tôi vốn xuất thân cũng đâu hơn được ai. Mỗi người mỗi cảnh, đâu có ai sinh ra muốn làm du đãng, lại càng không có ai sinh ra muốn làm gái đứng đường. Có lẽ thân phận của họ thấp kém thật đấy, cuộc sống của họ nhơ nhuốc thật đấy nhưng giữa người với người thì chỉ cần cái tình mà thôi.
Đôi khi ngồi vắt chân lên ghế, nhâm nhi tách cà phê mà thấy những chuyện cười ra nước mắt. Một anh chàng ăn mặt bảnh bao đi cùng với cô bạn gái, luôn mồm mép khoe khoang về sự giàu có, nào là nhà anh to, cửa anh rộng, hay hôm qua anh vừa thua cả chục triệu tiền đá bóng. Ấy vậy mà khi có bà cụ bán vé số, lưng còng, tóc bạc phơ bước đến, van xin nài nĩ mua giùm tờ vé số chiều thì lại xua đuổi, mắng nhiếc người ta như một con vật. Đúng là thói đời.
Tuy bây giờ đã giã từ những ngày tháng tràn ngập thác loạn khi xưa, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn trò chuyện với họ, những người bạn cũ. Ngồi hút thuốc, nhâm nhi ly cà phê, nghe họ tâm sự mọi chuyện đầu đường xó chợ, những chuyện bất công của đồng tiền. Hoặc nghe họ chửi, chửi những đứa choai choai học nếm mùi đời, những người đàn ông đuề huề vợ con nhưng vẫn ham của lạ….. Nói chung đủ thứ chuyện…
Gần đây, tôi có cảm giác hình như có ai hay đi theo mình trong trường. Cái cảm giác đó thật khó chiu, nhưng tìm mãi không ra. Bực cả mình. Đứa nào rảnh rang vậy nhỉ…
Những buồi tập quân sự hành xác đã tạm qua, chỉ còn ngày mai nữa là xong. Chưa kịp vui mừng thì lại đến cực hình khác: tổng vệ sinh lớp học.
Cái lớp dơ bẩn này biết bao lâu rồi chưa dọn? Không biết nữa. Tôi nói rồi mà, toàn thiếu gia, tiểu thư, ở nhà đến đầu ngón tay cũng không buồn đụng thì lấy đâu ra mà dọn với dẹp.
Tiếc quá, bây giờ có là cục vàng hay cục bột thì cũng phải làm thôi các em à. Đứa nào trốn sẽ bị kỷ luật. Nhìn những gương mặt nhăn nhó khổ sở mỗi khi chạm tay vào bụi bẩn hay nhúng tay vào chậu nước giặt giẻ lau chùi đen ngòm, tôi cười khoái trá…
“Có lớp trưởng ở đây không? Cho mình gặp.”
Con béo lăn tăn chạy ra…
“Mình đây, sao vậy bạn?”
“À, cô D mới bị ngất xỉu trong phòng họp, giờ cô đang ở phòng y tế, nên nhờ mình thông báo là cô không lên lớp hôm nay. Các bạn tự quản trong im lặng.”
“Cái gì?”
Tôi hối hả chạy ra cửa, hỏi dồn:
“Chị có sao không? Có bị gì không?”
“Ai là chị?” Cô bé đến báo tin thắc mắc.
“À, là cô đó mà, bạn thông cảm. Nó quen gọi vậy rồi.” lớp trưởng béo ục ịch giải thích.
“Ra là vậy….”
Cô ta lấy tay che miệng, cười khúc khích.
“Không sao đâu, cô sức khỏe yếu, chắc thức đêm nhiều nên bị mệt đó mà. Hồi nãy mình thấy cô cũng đỡ nhiều rồi, nhưng thầy hiệu phó bảo cô về nghỉ. Cô đang chờ chồng lên đón.”
“Này bà béo. Tui đi xuống thăm cô. Lát lên.”
“Ông đi rồi ai làm phần của ông? Phân chia hết rồi mà.” – con béo lại cằn nhằn. Mệt cả người.
“Được rồi, có người làm giúp. Khỏi tị nạnh.”
Tôi móc điện thoại ra, gọi thằng dê già, cái điện thoại của nó tôi mua hôm sinh nhật làm quà….
“Ê, lên lớp tao ngay. Làm vệ sinh giúp tao một tí. Chị tao bị ngất, tao phải đi thăm. Lên ngay nhé.”
Tôi cúp máy, lên tiếng:
“Vậy được chưa? Cho tui đi.”
“Sao đỏ mà xài điện thoại, vi phạm nội quy rồi nhé.”
Cô bé lém lỉnh nháy mắt.
“Thôi mệt quá. Cô nhìn lại cô đi, học sinh mà nhuộm tóc, thế có vi phạm nội quy không?”
“Ai bảo thế, tóc tui nó màu nâu tự nhiên rồi, di truyền từ mẹ mà.”
“Thế à. Không quan tâm.” Tôi hửng hờ.
“Mà…. bạn không nhớ tui hả?” cô ta lấp lửng, khuôn mặt có vẻ gì đó thẹn thùng.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy. Hình như gặp ở đâu rồi nhưng không nhớ…. để ý kĩ cũng xinh đó chứ, da trắng, tóc nâu, môi đỏ, đôi mắt long lanh lấp lánh niềm vui ẩn sau cặp kính màu tím nhạt. Chẳng có gì đặc biệt, người càng đẹp thì tính tình càng tệ, tôi nghĩ thầm.
“Sao hả? Nhớ không?”
Cô ta nở nụ cười, hé lộ hàm răng trắng tinh như ngọc.
“Không quen. Thôi tránh ra tui đi.”
“Không nhớ à. Thôi bạn đi đi.”
Đôi mắt vừa khi nãy còn mừng rỡ, nay thoáng buồn, hai hàng mi cong vút khẽ sụp xuống, che đi nỗi thất vọng.
Tôi bước nhanh ra khỏi lớp.
“Này, bạn ông chừng nào mới đến. Đợi bạn ông đến rồi mới được đi.” – tiếng con béo lại oang oang.
“Phiền lắm rồi nha. Muốn gì” Tôi gằng giọng.
“Thôi bạn đi đi. Mình làm thay cho, đợi chút nữa có người lên thế, mình về.” cô bé cất tiếng nói dịu dàng làm cơn tức giận trong lòng tôi tan biến.
“Vậy cám ơn. Còn gì nữa không bà béo?”
“Đi cho khuất mắt đi.”
Tôi quay sang cô ấy, nháy mắt rồi chạy nhanh xuống cầu thang. Cái bảng tên trông quen quen, à nhớ ra rồi…
Nhóc đẩy mạnh tôi một cái, suýt nữa ly rượu rơi xuống đất.
“Anh đang suy nghĩ gì đấy?”
Tôi quay sang, cốc vào đầu nhóc một cái.
“Con nhóc này. Làm gì mạnh tay thế hả?”
Nhóc xoa đầu, lè lưỡi:
“Tâm trí để ở đâu mất. Sinh nhật người ta mà đến cả món quà cũng không thèm tặng.”
“Thân quá rồi, quà cáp gì nữa, mà nói thử xem, em thích gì nào?”
Nhóc cười lém lỉnh.
“Mì xào dòn, rau câu trái cây, bánh cuốn….. Cái gì mà ngon ấy.”
“Lại ăn uống, lúc nào mở miệng cũng ăn uống….”
Thằng dê già đưa ly lên môi, nhấp nháp cái thứ nước cay nồng trong cốc, mở miệng:
“Ừ, ăn nhiều sẽ thành heo. Mà tao thấy mày cũng mập lắm rồi.” dứt lời nó cười ha hả.
“Tao có 42 kí thôi. Mập cái đầu mày.”
“Tao có 51 kí nè, thua tao có mấy kí, còn chối à?”
“Đó là tại mày ốm, đồ ngu….” Nhóc gân cổ lên cãi.
“Thôi thôi, lớn rồi, đừng biện minh nữa…. Ha ha….”
“Im.”
Nhóc đưa tay nắm lấy tai nó, kéo mạnh..
“Đau, con này….”
“Sao?” vẻ mặt đắc ý, vênh váo.
Hai đứa nó lao vào đánh nhau túi bụi. Y như chó với mèo, suốt ngày hết cãi lộn rồi đến đánh đấm.
Tôi biết nhóc từ lúc mới vào trường, em là bạn thân của thằng dê già, tính tình nhí nhảnh, cũng nhiều khi cộc lốc đến khó hiểu. Nhóc hay lẽo đẽo theo tôi và nó, y chang như Tiểu Lợi ngày xưa. Nhiều khi nhóc buồn, không nói với ai cả, lẳng lặng đi ra ngoài sân trường, trong lúc trời đổ mưa tầm tã…
Nhóc đứng đó, một mình, mặc cho tôi và nó kêu thế nào, dụ dỗ thế nào cũng không chịu vào. Thế là tôi bước ra sân trường cùng với em. Nhóc không nói gì, bất chợt ôm lấy tôi thật chặt, khóc rấm rức, người cả hai ướt sũng nước mưa…
Nhóc là điển hình cho câu nói:
“Con gái sớm nắng chiều mưa.”
Mới vừa cười hì hì đó thôi, quay qua quay lại, mặt đã chù ụ một đống, có khi còn khóc vì những chuyện nhỏ nhặt không đâu vào đâu.
Tôi coi nhóc như đứa em gái nhỏ. Em hay đùa, hay chọc tôi. Nhiều khi hơi quá quắt, hay những lúc tôi đang không vui trong lòng, như nhìn thấy được sự không vừa ý trong ánh mắt của tôi, em lí nhí xin lỗi hoặc ngồi xuống bên cạnh, không nói một lời, chia sẽ nỗi buồn với tôi trong lặng lẽ.
“Hai đứa bây có thôi không? Bể hết ly chén bây giờ.”
Nhóc và nó buông nhau ra, thằng dê già xuýt xoa sờ lên cánh tay bị bấu chặt, vẫn còn rỉ máu. Em thì ngồi đó, vênh mặt lên nhìn nó hả hê:
“Cho mày chừa.”
“Tao hỏi thật, mày phải con gái không?Làm gì có đứa con gái nào dữ dằn như mày.”
“Tao không phải con gái chứ là gì.”
“Thằng nào ngu lắm mới chịu quen mày. Ế suốt đời nha con.”
“Ai bảo mày không có?” nhóc hất hàm trả lời.
“Ờ, có thằng Ki đó, nó yêu mày lắm. Ha ha…”
“Dẹp đi.”
Tôi cũng thêm vào:
“Để anh gọi thằng Ki ra nhé.”
“Dẹp đi mà.”
“Trời ơi, thằng Ki tốt thế mà còn chê, chiều nào cũng kêu tao chở sang nhà mày, ngồi bên đường uống nước trồng cây si. Chung tình thế mà chê…”
“Không nghe, không nghe….”
Em bịt chặt hai tai lại, la lớn.
Tôi cũng không hiểu sao em tránh thằng Ki như tránh tà, có lẽ nó quá dồn dập, vồn vã. Từ tình bạn mà chuyển sang tình yêu cũng khó lắm, ai bảo dễ dàng, như hai đứa nó, đến giờ cả bạn còn không làm được.
Tuy là có đôi lúc sổ sàng, nhưng nhóc cũng như bao đứa con gái khác, cũng thích lãng mạn, thích những thứ trẻ con. Thằng Ki thì có lẽ đọc tiểu thuyết tình cảm nhiều quá, nên bị nhiễm nặng, lúc nào cũng sướt mướt. Có lần để tỏ tình với nhóc, nó lên forum trường, làm cả một bài thơ dài hơn trang giấy A4, lời văn thì phải nói là cực kì sến, không thể nào sến hơn được nữa. Nhóc sợ quá, bỏ luôn nick, không bao giờ dám lên forum nữa. Phương châm của thằng Ki là “nhất cự ly, nhì tốc độ” cộng thêm chai mặt lầm lì, nó tự tin là sẽ thành công. Nhưng nó đâu biết nhóc không phải như những đứa con gái khác. Em có cá tính độc lập, tính tình lại kì quặc, đôi khi không ai biết được em đang nghĩ gì và muốn làm gì, nói chung cứ y như một quả boom nổ chậm.
“Nhìn đại ca có vẻ không vui.”
“Không có gì, lâu rồi không đến đây. Mày cũng biết tao bây giờ không thích mấy chỗ đông người mà.”
Nhạc đến giờ lên, ồn ào, bức bối.
“Sao anh không nói, mình đi đâu cũng được mà.”
Giọng nhóc có vẻ buồn buồn.
“Không sao, hôm nay sinh nhật, chiều em tí cũng được. Lát muốn ăn gì, anh dẫn đi.”
“Cám ơn anh. Hì hì.”
Tôi lấy trong túi ra một cái hộp bằng nhung nho nhỏ, cười với nhóc:
“Này…..”
“Gì vậy?”
“Xem đi rồi biết. Hỏi nhiều quá.” Tôi nháy mắt.
Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền, có mặt hình con gấu Pooh, thứ nhóc thích nhất. Nhìn nhóc như thế nhưng mà phòng thì không khác gì phòng của một cô bé mơ mộng, trẻ con. Thú nhồi bông chật nít khắp nơi, từ trong tủ quần áo, đến kệ sách, rồi cả trên giường, không đâu không có. Tôi nghĩ thầm có lẽ sau này, chỗ ngủ cũng không còn.
Nhóc cầm sợi dây, xoay tới xoay lui ngắm nhìn, mắt long lanh niềm vui sướng.
“Đeo giùm em.”
Tôi mỉm cười cầm lấy, luồn tay qua cái cổ trắng ngần, thon thon của nhóc, nhẹ nhàng cài móc nối. Vuốt tóc em sang một bên, tôi nhìn, cũng hợp quá đấy chứ. Nhớ đến lúc đi đặt làm mặt dây chuyền cho em, tôi với thằng dê già quê hết chỗ nói. Cái ông thợ hoàn kim, cứ nhìn bọn tôi rồi tủm tỉm cười. Có phải làm cho bọn tôi đâu, tôi với nó không trẻ con đến mức như vậy…..
Nhóc cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ y như trẻ con. Bất chợt, em vòng tay qua cổ tôi, hôn lên má một cái thật to rôi tiếp tục cười hì hì. Tôi cũng quen với hành động này của em lắm rồi, nó không có ý gì khác ngoài lời cảm ơn. Nhớ lại lần đầu tiên em làm vậy, tôi giật cả mình, riết rồi từ từ thấy cũng bình thường. Nhiều khi đang trong trường, ngồi ăn quà vặt, em cũng hay đu lên cổ tôi mà hôn, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh. À không, đâu chỉ có ngạc nhiên, dường như ở đâu đó có ánh lửa vừa tóe lên thì phải…
“Này này, tao nữa…” thằng dê già đưa tay chỉ lên má, có vẻ hứng thú lắm.
“Chát ! ”
Nhóc tát một cái vào mặt nó. Tôi bật cười….
“Sao mày thiên vị quá vậy, tao cũng có công đi mua mà.” Nó xoa xoa mặt, trách móc.
“Mơ đi con ạ. Mày có bạn gái rồi. Tao mà hun mày, con Tr giết tao.”
“Có bồ rồi cũng lỗ nhỉ. Phải chi làm người tự do.” Nó chép miệng ra chiều tiếc rẻ.
“Mày dám nói thế à? Tao mách nó cho biết.”
“Ê ê, tao giỡn thôi. Đừng nói nó, chết tao.”
“Không biết, tao nói.”
“Đừng giỡn mà…”
“Đãi tao đi ăn thì tao mới tha.” Nhóc cười tinh nghịch, hất hàm lên nói.
“Rồi rồi, ăn thì ăn. Khổ cho phận con cò.”
Nhìn hai đứa nó tôi không nhịn cười được, có lẽ nói bọn nó là oan gia cũng chẳng sai, nói chuyện ba câu là cãi nhau hết hai câu. Đứa nào cũng như con nít.
“Đại ca, anh biết thằng H đang cưa con BQ lớp Anh không?”
Tôi hững hờ nâng cốc rược.
“Biết, thì sao?”
“Ban đầu ai cũng nghĩ nó không cưa được, ai dè…”
“Sao?”
“Hình như con đó cũng thích nó.”
“Thế à? Sao mày biết.”
“Anh không thấy mấy lần mình đi ra căn tin với thằng H, hay mỗi lần đá cầu, con nhỏ đều nhìn theo à? Có lần mình đang đá banh, em thấy nó cỏn đứng trên hành lang nhìn xuống, chăm chú lắm, mặc cho cả lớp ra về hết rồi.”
“Không quan tâm. Trước giờ tao có thèm để ý ai đâu. Mà biết đâu nó thích tao nên nhìn thì sao?Ha ha.” Tôi cười lớn.
Nhóc chỉ tay vào đầu tôi, nguýt dài:
“Mơ đi. Anh lúc nào mặt mày cũng chằm dằm, em nhiều khi thấy còn sợ.”
Tôi cầm chai rượu, rót vào cốc, cười to:
“Ha ha, đùa thôi. Mà có liên quan gì đến mình. Quan tâm làm gì?”
“Sao không, em để ý nhỏ đó từ lâu rồi.”
“Mày chết, tao méc con Tr..”
“Thì thấy gái đẹp thì nhìn, chứ tao có thích nó đâu. Không phải mày cũng thích nhìn nó à?”
“Ờ ờ, thì học giỏi, dễ thương nên tao khoái, có chuyện gì à?” Nhóc vênh mặt trả lời.
“Con gái mà thích nhau. Làm les à?”
“Đồ điên. Mà nói chung tan vỡ thần tượng rồi. Sao lại đi thích cái thằng phá của đó. Chán thật.” Nhóc chống tay lên cằm, chép miệng tiếc rẻ.
Đúng là nhiều chuyện mà, tôi cười thầm. Con gái bây giờ, đa phần toàn thích những tên nhà giàu, ăn chơi thôi, có gì mà ngạc nhiên, vì tiền cả. Chuyện thường ngày nhạt nhẽo…
Ai add nick mình thế này. Nhìn cái nick là thấy thần kinh rồi: chiến binh khóc nhè…
Không biết có nên add không đây, thôi kệ, để xem là ai rồi ignore cũng không muộn. Tôi rê chuột đến chữ accept……”Click !”
Cái nick vừa add sáng lên, tôi liếc nhìn đồng hồ, 3 giờ sáng. Ai mà còn thức lúc này không biết, hay là mấy thằng bạn của tôi đổi nick, mà chúng nó cũng đâu có bệnh hoạn mà đi đặt cái tên kỳ cục thế này.
“BUZZ. !!! Cho hỏi ai vậy?”
Chờ một lúc vẫn không thấy trả lời, vớ vẩn thật, định bụng delete cho xong thì cửa sổ nhấp nháy.
“Gặp được bạn tui mừng quá.”
“Ai vậy?”
“Tui học chung trường với bạn nè, lớp Anh.”
Tôi nhớ mình đâu có chơi chung với ai ở cái lớp đó…
“Bạn tên gì?”
“Đoán thử xem.”
“Làm sao biết được.”
“Tui gặp bạn mấy lần rồi.”
Vòng vo mệt cả người….
“Không biết.”
“Thế bạn có biết ai trong lớp tui không?”
“Có, NP…”
“NP nổi tiếng quá rồi, superman mà ai không biết. Thế còn ai khác nữa không?”
Ai nhỉ? À…
“BQ”
“Waaa, bạn cũng biết con nhỏ đó nữa hả?”
Hình như có sự mừng rỡ ở phía bên kia….
“Ừ, tại nó thích bạn tui nên tui biết.”
“Thích ai?”
“Thằng H, bộ không phải à? Tui thấy nó hay đứng trên hành lang nhìn bọn tui chơi đá bóng….”
“À không phải đâu, nó khùng điên nên đứng nhìn vu vơ vậy thôi.”
“Chơi thân với nó à?”
“Không không, tui ghét con nhỏ đó lắm.”
“Ừ, tui cũng vậy, nhìn không ưa.” Trả lời cho có….
“Vậy à…”
“Mà sao biết nick tui?”
“Vậy mới hay. Sao tuần trước không thấy bạn đá bóng?”
“Ờ, tui bi đau chân, với lại đá dở, đá làm gì…”
“Đá đi, có người ủng hộ mà…”
“Ai mà thèm coi tui đá.”
“Có…. tui nè icon vênh mặt cười”
Gì vậy?Có vẻ không bình thường…..
“Thôi tui buồn ngủ rồi. Có gì bữa sau chat. Bye ”
“Ừm, ngủ ngon nha. Bye”
Tắt khung cửa sổ, nhìn vào cái nick vừa add : Solena. Là tên con gái, nick trẻ con, contact detail cũng chọn cái tên ướt át.
Tôi click vào đổi lại : Mít Ướt…
Để lại một bình luận