Phần 39
Ngày lên đường cũng không còn bao lâu nữa, dạo này cứ chạy tới chạy lui, hết thăm người quen rồi lại đi chơi, ăn uống chào tạm biệt bạn bè.
“Tuần sau sinh nhật tui đấy.”
“Nhớ rồi. Sinh nhật trước lúc đi mà.”
“Không phải đi, phải gọi là sinh nhật cuối cùng ở đây. KA đi di dân mà.”
“Ừ ừ.”
“Thế nên phải đến đó nhé.”
“Không biết.” Tôi cười ranh mãnh.
“Hứa rồi mà không giữ lời à?Không đến thì tui giận luôn đấy nhé.”
“Vậy kêu bằng anh đi, rồi tui đến.”
“Anh….”
“Sao hôm nay ngoan thế, ngày thường đâu có chịu.”
“Thì dù sao T cũng lớn tuổi hơn, kêu như vậy có sao đâu.”
“Hà hà…”
“Thôi đi, cười thấy ghét. Nhớ đến đấy nhé.”
“Rồi.”
Cô bé này học cùng trường với tôi, ba năm trời lúc nào cũng ở cùng một dãy lớp. Em học lớp văn, ai cũng gọi em là honey, bởi vì em có làn da bánh mật rất đẹp, gương mặt xinh xắn lúc nào cũng cười thật tươi. Tính tình lại dịu dàng, tốt bụng nên ai cũng quý. Mặc dù nhà khá giả, không thua gì ai, nhưng em không bao giờ lên mặt, trái lại rất hòa đồng với mọi người. Lại đảm đang, chịu khó, từ nữ công gia chánh cho đến việc nhà hằng ngày, thứ nào em cũng rành rõi. Một cô gái như vậy rất là khó tìm. Bởi vậy lúc có cuộc thi “Học sinh thanh lịch”, tôi không chút ngần ngại bỏ phiếu cho em, mặc cho cô khờ bên cạnh cong môi, giậm chân xuống đất tức tối.
Ai đó nói gái lớp văn thường lãng mạn, bay bổng, ai yêu sẽ khổ. Tôi thì chỉ thấy em khóc vì người ta. Em yêu một đứa bạn của tôi, à không hẳn là bạn, chỉ quen biết sơ sơ thôi. Có thể nói Mã Giám Sinh trong truyện Kiều mà ông Nguyễn Du mô tả như thế nào thì nó là như vậy. Nhưng khổ nỗi em lại chết mê chết mệt.
Kết cuộc ra sao thì cũng hiểu. Nhưng mặc cho người ta bội bạc với em ra sao, em vẫn không trách, một lòng thương yêu, nhung nhớ, để mỗi khi thấy nó đi với người khác, em lại lặng lẽ rơi lệ.
Hồi đó, tôi tính tình ham vui, gặp con gái đẹp là trêu chọc, làm quen. Sẵn thân với em từ trước, nên lúc nào cũng an ủi, dẫn em đi chơi này chơi nọ cho đỡ buồn. Nếu không quen biết cô khờ mít ướt, tôi sẽ dành tặng biệt danh đó cho em. Chắc suốt ngày ở nhà, chỉ học rồi đọc sách, nên em không biết một thứ gì ngoài sách vở, bếp núc hay cây chổi quét nhà hết. Xem film không, vui chơi không, bar hay club lại càng không. Nói chung tồ hết chỗ nói. Em bảo trước giờ không thích nơi tụ tập đông người, bởi vậy thằng kia mới đâm ra chán ghét.
Tình cảm sẽ làm thời gian trôi đi, còn thời gian sẽ làm tình cảm phai màu.
Rốt cuộc tốn hết gần một năm rưỡi, em mới quên đi nó. Không còn bộ mặt ủ rũ, cũng không còn những đêm tôi đang say giấc thì bị em gọi điện khóc lóc. Thấy em vui, tôi cũng vui lây, mặc dù vệ tinh xung quanh không thiếu, thậm chí là dày đặc, em vẫn không cho ai một cơ hội. Lúc đó thì tôi cứ thầm nghĩ em khờ khạo, chưa quên hẳn chuyện cũ.
Đến năm cuối cấp, em chăm lo học hơn trước, nên chúng tôi rất ít khi gặp nhau. Cộng thêm việc cô khờ ngày nào cũng kè kè bên cạnh, thỉnh thoảng lại uống phải giấm chua, nên gần như là không nói chuyện.
“Lựa chọn gì mà lâu thế?Phiền phức.”
Thằng dê già đứng bên cạnh, ngáp ngắn ngáp dài.
“Có muốn ăn dép để hết buồn ngủ không?”
“Dạo này xu hướng bạo lực của ông có vẻ phục hồi. Chọn nhanh giùm tui cái.”
“Cũng bạn bè bao nhiêu năm rồi. Mai mốt hết gặp lại, đã chọn thì phải kỹ lưỡng chứ.”
“Tui thấy hay là ông mua cái con màu vàng bự bự kia đi.”
“Đâu?”
“Trong kia kìa, nãy giờ chờ ông tui đi vòng vòng thấy.”
“Để xem.”
Ừ, nãy giờ không để ý, con gấu pooh này cũng được, em cũng thích xem hoạt hình mà. Có điều hơi to một chút.
“Rồi, duyệt, lấy nó.”
“Thế mà nãy giờ chọn tới chọn lui.”
“Vác đi.”
“Nó bự vậy, tui cầm che hết mặt mũi, đi đụng đổ hết đồ thì sao?”
“Mệt, vậy để tao.”
Nó nói không sai, to thật, mình cầm mà còn thấy chướng.
“Coi chừng đi đụng người ta đấy. Đụng là dưới luôn.”
“Lải nhải. Im đi.”
Tôi ráng đá nó vài cái, trong khi vẫn bước lùi ra chỗ tính tiền.
“Rầm.”
“Ui da….”
Mấy con thú nhồi bông trên kệ rơi vương vãi xuống sàn.
“Đó, thấy chưa?Nói đâu có sai.”
Tôi cuống cuồng đặt con gấu bông xuống đất, quay lại đỡ cô gái.
“Xin lỗi. Bạn có sao không?”
Một gương mặt nhăn nhó thân quen xuất hiện, bốn mặt chạm nhau làm cả hai giật mình. Là cô khờ mít ướt….
“A…”
“Em có sao không?”
Em đứng dậy, chỉnh lại áo, Ánh mắt lộ rõ vẻ lung túng.
“Không…không sao.”
“Anh xin lỗi. Em đi đâu đây?”
“Anh hỏi lạ, con gái tất nhiên thường hay tới mấy nơi như vậy rồi.”
“À ừ…”
“Còn anh? Đi mua quà cho người yêu à?”
Em hết nhìn con gấu bông rồi lại quay sang nhìn tôi, giọng buồn buồn.
“Đâu có. Mai sinh nhật của honey mà. Anh định mua quà rồi mai sang dự. Bạn bè mà quên vậy sao?”
“Em đâu có quên. Nhưng chẳng phải….”
Tự nhiên em thoáng qua ngạc nhiên, rồi im lặng suy nghĩ gì đó.
“Sao?”
“Nó nói với em là năm nay không tổ chức gì hết. Phải lo chuẩn bị dọn dẹp mà, nên bạn bè đã tặng quà từ trước hết rồi.”
“Vậy sao honey nói với anh là ngày mai đãi tiệc ở nhà?Còn dặn anh phải qua nữa….”
Cả hai cùng im lặng trong giây lát.
“Em hiểu rồi, vậy là….”
“Anh cũng biết rồi.”
“Chúc anh vui vẻ…”
“Mai anh không đến.”
“Vậy sao được….”
“Có gì mà không được. Giờ anh sang tặng quà.”
Ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ, em cười tươi như hoa, dịu dàng cất tiếng:
“Thế anh mai anh có rảnh không?”
“À không, anh cũng bận việc khác rồi. Thôi anh đi trước.”
“Chào anh……….”
Tối hôm đó, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài như con suối, chảy róc rách trên mặt đất mang màu bánh mật.
Bởi lời nói phũ phàng.
Thế đấy, cái tính lông bông lại làm hại người khác. Thật tình tôi nghĩ là bạn bè, cứ thoải mái vui chơi, thoải mái trêu đùa, không suy nghĩ gì hết. Đâu có ai biết phức tạp đến như vậy. Cũng từ lúc đó, rảnh rỗi là tôi cứ ở nhà, chăm sóc hồ cá hay dọn dẹp linh tinh, thỉnh thoảng mới ra ngoài uống nước với lũ bạn. Hi vọng đến lúc đi mọi chuyện suôn sẻ….
“Alo.”
“Ông rảnh không?”
“Mẹ, tao không đi đâu, ở nhà cho khỏe.”
“Ở nhà chán lắm.”
“Đã nói không đi.”
“Thế tui sang nhà ông vậy. Có chuyện bất ngờ.”
“Thích thì cứ sang, đừng làm trò ngu nữa là được.”
“Ừ….”
Đang ngồi ở phòng khách, phì phèo hút thuốc, ngắm bầy cá bơi lội thì giọng thằng dê già oang oang cả lên. Vẫn như ngày thường, nó nhảy xổ vào làm loạn, phá hỏng không khí yên tịnh.
“Tui tới rồi nè.”
“Làm gì mà ồn lên thế.”
“Coi ai tới nữa nè.”
“Ai?”
Tôi thắc mắc, không biết thằng này giở trò quỷ quái gì nữa.
“Vào đi, ngại cái gì….” Nó đưa tay vẫy vẫy.
“Anh…..”
Là Nhóc đây mà.
“Em đến làm gì vậy?”
“Cho em ở nhờ vài hôm….”
“Cái gì? Khụ khụ….”
Em nói làm tôi sặc cả thuốc.
“Mày ra đây tao bảo.”
Tôi kéo thằng dê già ra góc, hỏi chuyện:
“Mày làm cái đíu gì thế hả?”
“Có gì đâu.”
“Tại sao nó lại đòi sang đây ở.”
“Ba mẹ nó bắt nó đi du học, nó không chịu, trốn nhà đi.”
“Thì sao?”
“Chẳng lẽ ông muốn nó thuê khách sạn hay ở nhà nghỉ. Ông biết nhà tui rồi, chật chội lại đông người, làm sao cho nó ở được?”
“Má, thế nên mày dẫn nó đến đây à?Bố mẹ nó đi tìm thì sao?Kêu nó về đi.”
“Ông tưởng tui không nói à?Nó đi từ hôm qua, ngồi cả đêm ở tiệm net, tui biết chuyện nên kẹt lắm mới dẫn nó qua đây. Ông biết tính nó mà, có chịu nghe ai đâu.”
“Đành vậy…..”
Tôi thở dài, tính của nhóc tôi rành hơn ai hết, chưa từng thấy ai cứng đầu lì lợm như vậy. Đành chịu vài ngày vậy. Ở nhà cũng không yên được. Thế là đành cho nhóc ở phòng của tôi, còn tôi và thằng dê già dọn sang ở ngoài phòng khách. Nhà tôi rất là dễ chịu, con cái đến 18 tuổi, mẹ tôi cũng không quản gì. Thực ra lúc trước hay đi chơi đêm, phòng của tôi không khác gì nhà trọ. Có khi gần 20 mạng chen chúc nhau trong cái phòng chật hẹp như xếp cá mòi. Lần này cũng vậy…. Mua cho nhóc cái sim khuyến mãi, ép nhắn tin về nhà báo bình yên rồi tôi mới đồng ý. Định bụng vài bữa rồi khuyên cô nhóc cứng đầu này về, bố mẹ nào mà không lo con cái, bây giờ họ chắc cũng đang đi tìm loạn cả lên.
Để lại một bình luận