Phần 5
Cộc cộc…
“Ai vậy?”
“Alan, là Tiff đây.”
“Vào đi, cửa không khóa” tôi uể oải đáp lại. Em hiện ra trước mắt tôi, vẫn xinh đẹp như mọi ngày, nhưng không phải là khôn mặt lạnh như băng không cảm xúc, thay vào đó là nụ cười trên môi.
“Sao em gọi anh không được?”
“Điện thoại hư rồi?” tôi nằm trên giường, lạnh lung trả lời em.
“Sao lại hư? Cho em xem?”
“Hư thì hư chứ tại sao? Hỏi lắm thế.” Tôi bưc dọc.
“Sao anh lại khó chịu vậy? Có chuyện gì?” em bối rối.
“Chẳng có gì. Trong thùng rác ấy. Xem cho đã đi.”
“Sao lại vỡ nát vậy? Có chuyện gì? Nói em nghe….” Em đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi.
Gạt tay em ra, tôi gằng lên: “Tôi đang mệt. Không có hứng. Cô về đi!”
“Anh làm gì vậy?” em to tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy em nổi giận.
Tôi chồm dậy khỏi giường: “Tôi đã bảo rồi. Đang bực bội. Cô về đi.”
“Thôi, đi ăn chút gì nhé. Hôm nay em đãi.” Em nhẹ giọng lại, đôi mắt lộ chút lo âu. Hôm nay là ngày tôi thấy em có nhiều thay đổi nhất, từ trước giờ, trên khuôn mặt xinh đẹp của em luôn là 1 lớp băng bao bọc. Em hững hờ với mọi chuyện, với bất kì ai, ngay cả với tôi. Ngay từ lần đầu gặp em, tôi đã bị cuốn hút bởi cái vẻ lạnh lung kiêu ngạo đó. Em không mang vẻ đẹp của thiên thần như Tiểu Lợi, mà mang vẻ đẹp bí ẩn như 1 ma nữ khó dò. Nếu là ngày thường, tôi đã thắc mắc. Nhưng mà hôm nay, tôi không còn tâm trí để ý đến điều đó nữa.
“Bộ tôi không có tiền để tự mình đi ăn sao? Phải đợi cô đến dẫn đi như 1 đứa trẻ vậy à? Cô nghĩ mình là ai vậy?” tôi cười nhạt.
“Hôm nay anh sao vậy? Thôi, đi với em đi mà…..” em vẫn nhẹ giọng, nhưng tôi đã kịp nhận ra trong mắt em đã ngấn nước. Em nhìn tôi với đôi mắt mong chờ, giống như trẻ con đang vói vĩnh. Thật sự tôi thấy hôm nay, sức chịu đựng của em thật phi thường.
“Không ăn uống gì cả. Về đi !!!” tôi gằn từng chữ trong lúc đưa tay chỉ về phía cửa.
“Anh quá đáng lắm…..” ngấn nước long lanh trong mắt em cuối cùng không kiềm chế được, hóa thành 2 dòng suối tuôn trào trên khuôn mặt. “Hôm nay…là sinh nhật tôi !!!” em nói trong tiếng nấc, quay người bước ra khỏi cửa.
Rầm, cánh cửa đóng sập.
Tôi ngẩn người 1 lúc rồi suy nghĩ. Ừ, hôm nay 16/7, sinh nhật em, lại sinh nhật….
Tôi định chạy ra giữ em lại, nhưng lại thôi. Đàn bà ai cũng mau nước mắt. Vài hôm sau chắc sẽ hết thôi. Giá như em nói sớm thì tôi đã không làm em buồn như vậy. Tôi vốn ghét cái tính mập mờ của phụ nữ, thật là phiền phức. Nhưng mà…không phải tôi vừa làm vậy với em sao?
Lúc đó tôi chỉ suy nghĩ đơn thuần là tại sao em không nói, mà không nghĩ là tại sao tôi không nhớ. Ừ phải rồi, sao mình không nhớ nhỉ. Mà em là gì của tôi?
Lúc trước, tôi đã từng suy nghĩ liệu mình có sai lầm khi xem em là trò chơi? Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi lại biến mất. Nhưng bây giờ, nó lại tồn tại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Có lẽ tôi đã sai…
Để lại một bình luận