“Thập tam cấp sao? Nói một chút về cảnh giới này đi!”
Long trầm ngâm mở miệng, hắn hiện tại vẫn đang mạnh lên từng phút từng giây vì thân thể vẫn không ngừng hấp thụ linh khí tự nhiên của thế giới này chuyển hóa thành luân hồi chi khí tăng cường lực lượng của Đạo mạch vậy nhưng thập tam cấp lại khác biết hoàn toàn, hắn có thể đả bại thập nhị cấp đỉnh phong nhưng chỉ có thể chịu chết trước siêu cấp cao thủ thập tam cấp.
“Hẳn lão tổ tông biết đến những tồn tại siêu phàm thoát tục được gọi là Vương Giả, thập tam cấp chính là cảnh giới bước đệm để võ giả biến đổi một chữ Cường thành một chữ Vương và cũng là nắm trong tay siêu cường lực lượng có thể thay đổi thế giới này, kỳ thật lão nô đã tốn rất nhiều thời gian để thăm dò cái bước đệm này và đi đến một kết luận… thập tam cấp chính là bốn chữ thoát thai hoán cốt.”
Quân Tiếu lại tiếp tục giải thích, cảnh giới thập nhị cấp chân khí hóa hình là giới hạn cuối cùng mà phàm thể có thể chịu đựng và võ giả muốn tăng cường thực lực thì bắt buộc phải cải biến thân thể hay nói cách khác là thoát khỏi phàm thể thành tựu tiên thiên chi thể từ đó khai mở to lớn tiềm lực…
… với Long thì loại chuyện này gần như quá trình Phản Tổ trở về trạng thái nguyên thủy mà hắn đã làm, dĩ nhiên tiên thiên chi thể của thế giới này thua xa thủy tổ nhân loại nhưng đã mạnh hơn phàm thể rất rất nhiều rồi.
Cường Giả thập tam cũng có mạnh yếu khác nhau và được chia làm mười bậc nhỏ từ tiên thiên nhất tầng đến tiên thiên thập tầng, đột phá đến Tiên Thiên thập tầng mới được xem là thành công tu thành Tiên Thiên chi thể vậy nhưng một tên thập tam cấp – Tiên Thiên nhất tầng cũng có thể dễ dàng bóp chết một tên thập nhị cấp cao thủ, Khổ Hạnh Thần Tăng nếu là nửa bước Thiên Tiên nhất tầng cũng đã rất lợi hại rồi.
Sau khi nghe suy đoán của Quân Tiếu, Long gật đầu đồng tình với lão vì tại võ trường hắn cũng là chú ý đến lão tăng sư này, tuy lão ẩn giấu khí tức nhưng bằng giác quan nhạy bén của mình thì hắn vẫn thoáng cảm nhận được lực lượng của lão cùng hắn chênh lệch không quá lớn.
Từ ghi chép của Lạc Long Quân thì Long dĩ nhiên biết đến cảnh giới thập tam cấp nhưng trạng thái của hắn hiện tại không giống với võ giả thông thường, mỗi bước đi của hắn đều hết sức khó khăn nên chỉ có thể tính toán từng bước nhỏ.
“Ma Chủ! Hiện tại lão nô đã đồng ý gia nhập với bọn chúng, không biết sắp tới chủ nhân muốn lão nô làm gì?” Thấy Long suy tư, Quân Tiếu cẩn trọng dò hỏi ý tứ chủ nhân.
“Ngày mai sẽ là vòng thứ ba và ngày mốt sẽ là vòng đấu cuối cùng cũng là thời điểm chúng sẽ ra tay với ta, trong hai ngày này lão đầu ngươi phải diễn thật tốt không được làm chúng nghi ngờ… Khặc khặc, chúng đã muốn diệt ta như vậy thì bản tọa cũng không ngại dành cho bọn chúng một kinh hỷ thật lớn.”
Long cười lớn nói, không cần đến việc Quân Tiếu bị lôi kéo thì hắn cũng đã linh cảm đến chuyện ngay sau đại hội này sẽ có kẻ nhắm đến mình, nói là vậy nhưng cũng là nhờ đến lão già này nên kế hoạch của hắn sẽ dễ dàng thực hiện hơn nhiều lắm.
“Ma Chủ phải thật cẩn trọng, tuy Khổ Hạnh có vẻ tin tưởng lão nô nhưng không chừng Thiếu Lâm cùng các bên còn đó những hậu chiêu phía sau, bên phía Tôn Thượng cũng không thể không đề phòng lão sẽ lợi dụng thời cơ mà bỏ đá xuống giếng, dù sao cử động của ngài đã như đánh vào mặt lão một phát không nhẹ.” Quân Tiếu âm trầm nhắc nhở.
“Hahaha… con bà nó kẻ thù của ta cũng thật nhiều và cũng thật khủng bố quá chứ hả? Thật là mong bọn chúng đến sớm một chút để lão tử có thể vặn vài cái đầu xuống cho đỡ cơn nghiện!”
Long cuồng tiếu cười khiến Quân Tiếu trợn tròn mắt, có thể cười đùa và hưng phấn đến vậy khi bị những tồn tại siêu cường nhắm đến sợ rằng thế gian này chỉ có một và chính là người trước mặt lão.
“Lui ra đi!” Cười một cách sảng khoái, Long khoác tay để Quân Tiếu rời khỏi biệt viện.
“Quân Tiếu lão già kia nói đúng, lần này chú phải thật cẩn thận, Thiếu Lâm cùng Khổng Gia đã quyết tâm xuất thủ chắc chắn sẽ chuẩn bị hậu chiêu phía sau, bọn chúng biết đây là cơ hội cuối cùng của chúng.”
Khi Quân Tiếu rời khỏi, từ lớp màn phía sau long ngai bước ra một bóng người mà không ai khác là Thiên, hắn đã sớm tiềm phục nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của hai người nên lo lắng nói.
“Chỉ cần không có thập tam cấp cao thủ xuất hiện thì em có vài phần nắm chắc có thể chống lại được… điều em lo lắng hiện tại là chuyện Tiềm Long Đại Hội lần này, Đông Phương Huyền quá mạnh!”
Ngã ngửa trên long ngai, Long thở dài với khuôn mặt có chút mệt mỏi và cũng chỉ trước mặt những người thân như Thiên hay Ga – In thì hắn mới có biểu hiện này, từ lúc bắt đầu hắn đã mang trên vai quá nhiều trọng trách.
“Đức Dũng kia không được sao? Ta cảm giác thằng nhóc này còn có hậu chiêu phía sau!” Thiên trầm ngâm nói, vài ngày qua hắn cũng có ẩn nấp trên khán đài quan chiến những trận đấu bên dưới.
“Hắn có thì Đông Phương Huyền cũng có mà còn có không ít, lần này Chí Tôn Các phái thiên tài Đông Phương gia đến tham dự đại hội chứng tỏ quyết tâm thu về ba mỏ thủy ngọc kia cho giang hồ Trung Hoa, em không biết chúng đã trang bị Đông Phương Huyền những gì nhưng hoài nghi lúc trước nếu em không xuất thủ diệt sát lão già thập nhất cấp kia thì Đông Phương Huyền cũng có cho mình thủ đoạn bảo mệnh trước lão!”
Long cắn răng nói, hắn tin suy đoán của mình là chính xác vì tự thân hắn đã chứng kiến vô số những ánh mắt của những kẻ đứng trước cánh cửa tử vong và Đông Phương Huyền lúc đó tuy bên ngoài có một chút hốt hoảng nhưng ánh mắt lại tràn ngập tự tin đến lạ thường.
“Nếu là vậy thì Chí Tôn Các tính toán quá chu toàn, ta sẽ thử liên hệ với bên Đức Dũng để họ có kế sách vẹn toàn không để một tên thiên tài vẫn lạc vô ích.” Thiên gật đầu nói.
“Khoan đã… cũng không phải là không có cách… luật của đại hội chính là rời khỏi võ đài thì đấu thủ sẽ bị xử thua cuộc, Đức Dũng nếu là bên trong hiểm cảnh có thể bộc phát ra tu vi siêu cường đẩy bay Đông Phương Huyền thì cũng sẽ được tuyên bố thắng cuộc, tuy là sân nhà nhưng Chí Tôn Các cũng không thể cưỡng từ đoạt lý thay đổi luật lệ của đại hội được.”
Long cười gằn nói, so với ba mỏ thủy ngọc thì mặt mũi chắc chắn là thứ quan trọng hơn với Chí Tôn Các, chỉ cần Đông Phương Huyền không chết mà chỉ bị đẩy bay khỏi võ đài thì mọi chuyện đều có thể giải quyết êm xuôi, chủ trì giải đấu là hắn theo đó cũng không bị luận tội.
“Chẳng lẽ chú định?” Thiên trợn mắt trước âm mưu của Long.
“Một giọt tinh huyết của em chắc hẳn là đủ, tuy là có một chút ảnh hưởng đến thực lực nhưng nếu thành công thì chẳng phải rất đáng giá sao?”
Long tùy ý cười xòa nói sau đó hai mắt chậm rãi đóng lại, không biết hắn chìm vào giấc ngủ hay là đang tĩnh tâm suy tính một điều gì đó nhưng kẻ nào kề cận hắn đều hiểu khoảng thời gian này không nên làm phiền đến hắn.
Đứng tại phía sau long ngai, Thiên cũng không nhiều lời vì hắn biết mỗi khi Long đã ra quyết định sẽ không cải biên cho dù thế nào đi nữa… khóe mắt gã đàn ông tưởng như rất cứng rắn lại từ lúc nào đã chảy xuống hai giọt lệ, thân hình Thiên có chút run run nhìn đến đôi vai to lớn cùng khuôn mặt mệt mỏi của thằng nhóc mà chỉ mấy năm trước thôi còn bám theo hắn học nghề, Thiên không rõ ràng cái thứ gọi là tinh huyết kia sẽ ảnh hưởng đến Long ra sao nhưng chắc chắn một vạn phần trăm rằng nó sẽ không chỉ là một chút mà là ảnh hưởng đến rất rất nhiều lực lượng của gã…
Cũng dễ hiểu khi Thiên có thể đoán biết được vì chính Long đã nói Đông Phương Huyền có thứ đồ có thể giúp hắn bảo mệnh trước công kích của một tên thập nhất cấp thì Đức Dũng muốn đánh bay Đông Phương Huyền chắc chắn phải bộc phát ra lực lượng tối thiểu là thập nhất cấp trở lên, có thể để một tên Cường Giả ngũ cấp làm được điều đó dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi thì dùng đến đầu gối cũng biết là phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
Ngay sau đại hội, Long chú định đã không thể tránh thoát khỏi cuộc tập kích của những thế lực khủng bố, thời điểm trước đại chiến là khoảng thời gian bất cứ tên võ giả nào cũng tìm mọi cách trở về trạng thái hoàn hảo nhất. Thừa hiểu thất bại trong cuộc đấu với Thiếu Lâm là đồng nghĩa với cái chết nhưng Long vẫn lựa chọn phân ra một phần thực lực trợ giúp mảnh đất chôn rau cắt rốn, có thể Mỹ Dung đám người không biết số lần mình bị hạ độc không ít hơn con số năm và toàn bộ đều bị hóa giải một cách thần không biết quỷ không hay mà toàn bộ đều là do Long cẩn thận tính toán để tránh không rút dây động rừng.
Ngày thi đấu thứ ba cùng là vòng đấu thứ ba diễn ra, không có gì bất ngờ khi Đức Dũng cùng Đông Phương Huyền đều vượt qua những đấu thủ đã trọng thương sau vòng đấu thứ hai, toàn bộ võ giả đều mong chờ đến trận đấu cuối cùng.
“Quân Tiếu, ngày mai ngay sau tuyên bố đấu thủ thắng cuộc thì chúng ta sẽ đồng loạt xuất thủ, bần tăng thật mong chờ Thần Nông Đỉnh của lão đầu ngươi phát uy đó.” Trên khán đài, Khổ Hạnh Thần Tăng cẩn trọng dặn dò đồng minh.
“Chuyện này còn cần lão trọc đầu ngươi phải nhắc sao? Lão phu đương nhiên không mong muốn bị một tên điên trả thù nên đã lựa chọn xuất thủ là sẽ toàn lực.” Quân Tiếu trịnh trọng nói.
“A di đà phật, một lời đã định!” Khổ Hạnh Thần Tăng hài lòng nói.
“Một lời đã định!”
Chập tối, biệt viện của Long được lệnh giới nghiêm nội bất xuất ngoại bất nhập, mật thất sâu bên dưới mặt đất là nơi diễn ra một cuộc họp bí mật và vô cùng quan trọng.
“Chủ nhân, mọi thứ đều được sắp đặt thành công, nếu không có trở ngại gì thì khi đại chiến nổ ra thì ta có thể đảm bảo có thể khống chế được toàn bộ võ giả từ thấp cấp trở xuống.”
Độc Sĩ là người đầu tiên báo cáo, thân phận của hắn cùng Xuyên trong đám thuộc hạ của Long là thần bí nhất nhưng không kẻ nào dám nhiều lời, chỉ biết hai tên này được Ma Chủ tuyệt đối tín nhiệm.
“Được, ngay khi có mệnh lệnh của bản tọa thì Ma Vệ hai ngươi các ngươi phụ trách đám võ giả từ thất cấp trở xuống!”
Long hài lòng khoác tay nói, những ngày qua dưới mệnh lệnh của hắn thì Độc Sĩ đã chôn rất nhiều quả bộc phá có chứa khói độc quanh võ trường, Vạn Độc Tâm Kinh của Độc Sĩ rất lợi hại nhưng lại không có bao nhiêu ảnh hưởng đến võ giả từ bát cấp trở lên dẫu vậy có thể loại bỏ đám võ giả từ thất cấp trở xuống đã là không tệ.
“Lão tổ tông, không biết mục tiêu của lão nô ngày mai là?” Quân Tiếu hưng phấn hỏi dò.
“Khặc khặc… nhiệm vụ của lão đầu ngươi chính là… xuất thủ đánh bay bản tọa…” Long cười lạnh khiến đám thuộc hạ ngỡ ngàng nhưng lại bình tĩnh đợi chủ nhân nói tiếp…
“Đã có thể xác định được hai mũi nhọn tấn công của bọn chúng là Khổ Hạnh Thần Tăng với Nhật Nguyệt Quyền Trượng và Khổng Quân với Phục Hy Cầm, chỉ cần bẻ gãy một trong hai mũi nhọn này thì trận hình của chúng tất loạn nhưng chắc chắn sẽ có không ít cao thủ bảo hộ Khổ Hạnh cùng Khổng Quân, để có thể trong thời gian ngắn hủy diệt một trong hai mũi nhọn tấn công này là rất khó khăn cho dù Quân Tiếu lão đầu ngươi bỗng dưng làm phản…”
“… Thiếu Lâm cùng phật đạo có mối quan hệ khăng khít nên mục tiêu của chúng ta chính là Khổng gia, tuy Đạo giáo lợi hại nhưng sức mạnh của chúng chung quy chỉ thiên về khống chế chứ không phải cương mãnh lực lượng như võ giả, chỉ cần có thể tiếp cận Khổng Quân thì ta có lòng tin có thể loại bỏ Phục Hy Cầm khỏi cuộc chơi, nhiệm vụ của Quân Tiếu ngươi chính là ngay tại thời điểm then chốt gây ra sự chia rẽ của đám võ giả ô hợp này khiến cao thủ Thiếu Lâm cùng Khổng gia không kịp phản ứng.”
Long cười tà nói, hắn tin chắc Thiếu Lâm bè phái cùng Khổng gia đều có những toan tính của riêng mình mà không thật sự đồng lòng.
“Lão tổ tông, đầu óc ngu si của lão nô không theo kịp suy tính của ngài nên mong lão tổ tông thông tri thật chi tiết kế hoạch a.” Quân Tiếu vò đầu bứt tai nói.
“Hắc hắc…”
… Trong khi Long cùng thủ hạ đang bàn bạc thật chi tiết kế hoạch hành động thì tại nơi võ giả nước Việt đóng quân giờ ăn tối đã tới, như thường lệ một bàn ăn thịnh soạn được bày bố tại phòng ăn của một khách sạn sang trọng để các võ giả được thỏa thích hưởng thụ mỹ vị nhân gian.
“Sư phụ sao còn chưa xuống tới?” Ngồi trên bàn ăn, Trúc Anh cong môi nói, sư phụ nàng thường là người rất đúng giờ nhưng bữa ăn đã bắt đầu đến ba mươi phút hơn vẫn không thấy bóng dáng của nàng.
“Có thể sư tỷ thấy trong người khó chịu, nếu là nàng không tham dự bữa ăn thì một lát nữa chúng ta sẽ gói ghém một chút thức ăn đưa lên phòng cho nàng.” Đức Dũng cười nói.
Để lại một bình luận