“Không thể nào!”
Liên nhi che miệng kinh hô, ba thế lực theo lời kể của Triệu Lộ Tư sao nàng có thể không biết đến chứ, nữ nhân ở Thanh Liên Cung ngoài học hỏi võ thuật còn được dạy dỗ về rất nhiều chuyện trên giang hồ vì Thanh Liên Cung không mong muốn đệ tử trong phái là một đám nữ nhân ngu ngốc…
… cấp bậc Thiếu Lâm Tự các thế lực phải xuất động đến cấp bậc lão tổ mà vẫn chiến bại để rồi cụp đuôi bỏ chạy chứng tỏ nam nhân trước mặt nàng có thể đối chiến trực diện với cả Cường Giả thập tam cấp, càng lúc Liên nhi càng không tin rằng kẻ này là con người nữa rồi.
“Hừ… đừng cho rằng chuyện đó quá to tát, khuấy đảo phong vân chốn giang hồ cỡ nào thì đến Thanh Liên Cung ta cũng phải ngoan ngoãn như chó cún, hắn hiện tại có thể còn thoi thóp chính là vì Cung Chủ muốn thế, muội đừng quên điều đó.”
Nhận thấy vẻ mặt khác lạ của Liên nhi nên Triệu Lộ Tư nhanh chóng nhắc nhở, cô gái nhỏ này tuy được xếp hạng không cao trong lứa đệ tử thế hệ này nhưng thân phận của nàng trái lại hết sức đặc thù, Thanh Liên Cung đại trưởng lão chỉ có một đứa cháu gái và vô cùng cưng chiều là điều dễ hiểu thôi mà.
“Ta… ta không có… nhưng… Triệu tỷ, ta vẫn tò mò tại sao Cung Chủ lại nhắm đến hắn?”
Liên nhi cúi gằm đầu để che dấu đi hai má đỏ hồng vì xấu hổ, cô gái nhỏ nói lí nhí qua kẽ răng như muỗi kêu.
“Chuyện này sao? Nói cho ngươi cũng không sao vì hiện tại trong phái chắc chỉ còn mỗi một mình nha đầu ngu ngốc ngươi không biết mà thôi, biết Độc Cô Huyền công tử chứ?” Triệu Lộ Tư che miệng cười nói, nàng vui vẻ trước sự ngây thơ của sư muội.
“Đương nhiên, nam nhân duy nhất được đặt chân vào Thanh Liên Cung chủ điện thì sao ta có thể không biết được.” Nghe thấy mùi vị trêu chọc từ sư tỷ nên Liên nhi nhanh chóng phồng mang trợn má hét lên vào nhào đến chỗ sư tỷ.
“Hihi… nhìn muội xem… ui da… đừng… dừng lại… ta nói… ta nói…”
Hứng thú trước biểu cảm của Liên nhi, Triệu Lộ Tư cười khúc khích không thôi và đến khi hai bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ chụp đến người mình chọc lét thì nàng mới dơ tay đầu hàng xin tha.
“Hừ… nói mau…” Liên nhi cười tà hỏi…
“Là do hắn đã can dự vào trận đấu của Độc Cô Huyền công tử và một võ giả khác qua đó khiến công tử thua cuộc, ngươi cũng biết mối quan hệ của Cung Chủ với… con… à không, với Độc Cô công tử là như thế nào rồi đó.”
Triệu Lộ Tư ghé miệng vào tai Liên nhi thì thầm, dù trong phái ai ai cũng biết chuyện này nhưng một khi đã nói xấu Cung Chủ thì sao có thể nói to được.
“Ra là thế!”
Đến giờ thì Liên nhi đã hiểu mọi chuyện, trong cung từ lâu đã đồn đoán Cung Chủ có con riêng mà không ai khác chính là nam nhân duy nhất có thể bước chân vào chủ điện của môn phái có tên Độc Cô Huyền, bà ngoại là đại trưởng lão nên Liên nhi không cần phải nửa tin nửa ngờ mà còn chắc chắn tin đồn đó là sự thật và nàng thậm chí còn biết đích danh cha của Độc Cô Huyền nữa kia thế nhưng đây là đại bí mật nên cô gái nhỏ một mực không dám hé môi nửa lời.
“Được rồi, muội không còn việc gì thì nên tránh đi đến chỗ này vì dù gì Cung Chủ cũng đã có lệnh trông giữ hắn thật cẩn thận, kẻ này có thể không chết nhưng không thể tránh khỏi việc bị trừng phạt để có thể vĩnh viễn ghi nhớ rằng trên thế gian này có những người mà hắn tuyệt đối không thể mạo phạm.” Triệu Lộ Tư vỗ về sư muội nói.
“Ta… được rồi…”
Bị sư tỷ nhắc nhở khiến Liên nhi biết mình không thể tiếp tục ở lại, nàng lướt qua gương mặt của nam nhân trên giường bệnh mà mím môi rời đi, không ai biết trong đầu cô gái chưa bước qua cái tuổi mười tám đang suy nghĩ điều gì.
“Sư muội…”
Nhìn theo bóng lưng của người chị em thân thiết mà ánh mắt của Triệu Lộ Tư nổi lên ngờ vực thật sâu, nàng chưa bao giờ thấy Liên nhi cư xử kỳ lạ đến vậy, từ khi kẻ đang nằm trên giường xuất hiện thì giường như cô cháu gái của Đại trưởng lão đã đổi thay thành một người hoàn toàn khác.
“Canh giữ hắn thật cẩn thận, nếu hắn tỉnh lại thì phải mau chóng báo cho ta biết!”
Quan sát tên tù phạm thêm một hồi, Triệu Lộ Tư rốt cuộc cũng bước ra cửa rời đi với hai câu nói dành cho hai nữ đệ tử phổ thông khác làm nhiệm vụ canh phòng bên ngoài căn nhà gỗ…
… chuyện canh giữ tại cái chỗ dơ bẩn này thì có ai nguyện ý đâu đặc biệt là đối với đám nữ nhân ưa thích sạch sẽ cho nên các đệ tử phổ thông bị điều động đến là điều đương nhiên, một kẻ bị thương nặng đến gần đất xa trời thì có thể làm nên cơm cháo gì ở Thanh Liên Cung siêu cường chứ.
“Cót… két…”
Cánh cửa gỗ vừa đóng cũng là lúc bên trong căn nhà gỗ bao trùm một màu tăm tối, đêm nay không có trăng và với hai ngọn đèn yếu ớt treo lủng lẳng trước hiên nhà là không đủ để có thể nhìn thấy khung cảnh nơi cái giường của tù phạm, hai nữ đệ tử canh gác bên ngoài cho dù tu luyện từ nhỏ nhưng dù sao cũng là nữ giới và chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến các nàng nổi da gà toàn thân.
Canh ba.
“Vù… Vù…”
Nghe tiếng gió rít và cảm giác được sự tĩnh lặng đáng sợ của đêm vắng mà gương mặt hai nữ đệ tử canh gác tái xanh, sợ hãi những thứ vô hình ngày một dâng cao vượt qua nỗi sợ khi bị trách phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ và vì thế chỉ cần một liếc mắt hội ý là đủ để hai nữ nhân biến mất khỏi vị trí mà lao về lầu các của mình, chỉ cần sáng sớm dậy sớm một chút thì không ai biết các nàng đã làm gì.
“Hừ… đều là một lũ lười biếng có lá gan thỏ đế…”
Hai bóng hình thướt tha vừa khuất dạng trong bóng tối thì đột ngột một thân ảnh hiện thân cùng với một lời khinh bỉ trên môi, người vừa đến quỷ dị lại là Liên nhi vốn đã rời đi từ sớm, có lẽ là nàng đã tiềm phục trong bóng tối khá lâu đợi chờ thời cơ như lúc này và có trời mới biết được cô gái nhỏ đang suy tính điều gì.
“Cót…”
Nhìn quanh một hồi để xác định quanh đây không còn người thứ ba, Liên nhi hít sâu một hơi sau đó khẽ đẩy cánh cửa gỗ đi vào, nhìn đến đôi tay nhỏ đang run rẩy cộng với khuôn mặt đầy vẻ lo lắng thì có vẻ như cô nàng cũng không quá can đảm mà đang rất sợ hãi.
“… Két.”
Cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, hai mắt Liên nhi trợn to cố gắng nhìn rõ khung cảnh bên trong nhưng đập vào mắt nàng chỉ là một màu đen quỷ dị, người đẹp lại hít sâu một hơi nhằm lấy lại bình tĩnh để bước lên một bước thì đột nhiên…
“Vù… Pặc…”
Nhanh… quá nhanh… trong lúc Liên nhi còn chưa kịp phản ứng thì cái cổ trắng ngần của nàng đã bị chụp đến bởi một bàn tay cứng hơn gọng kìm ngàn lần, đứa cháu gái yêu quý của Thanh Liên Cung đại trưởng lão cứ thế bị người ta nhấc lên như một chú cún con không sức chống cự.
“Khặc khặc… chúng ta gặp mặt nhau hơi nhiều đó cô gái nhỏ…”
Kẻ xuất thủ đương nhiên là Long, nhìn khuôn mặt xinh xắn càng lúc càng tím tái trong tay mình mà hắn cười gằn không thôi, nếu vị Cung Chủ thần bí kia đã quyết tâm hạ thủ với mình thì hắn cũng không ngần ngại đồ sát Thanh Liên Cung hòng kiếm được một chút lợi tức trước khi sang thế giới bên kia…
… Tiêu hao hết thảy chân khí, mất đi chín thành tinh huyết cộng với ba đại mạch đã đẩy Long vào tình thế hết sức hiểm nguy tuy thế hắn vẫn luôn luôn tỉnh táo và hôn mê chỉ là để đánh lừa đám nữ nhân Thanh Liên Cung, vốn dĩ muốn đóng kịch thêm vài ngày để hồi phục thêm một ít lực lượng nhưng cô gái nhỏ này hết lần này đến lần khác đến viếng thăm mình buộc hắn phải ra tay trước, có được con tin là cháu gái của Đại trưởng lão không phải là quá tốt sao?
“Ặc… Ặc… ng… ư… ơ… i… thả… Ặc… Ặc…”
Vùng vẫy cố gắng tránh thoát bàn tay của ác ma nhưng mọi cố gắng đều bất thành khiến Liên nhi càng lúc càng hốt hoảng, nàng đã tận mắt thấy sự hung tàn của nam nhân trước mặt nên nàng tin một nghìn phần trăm rằng hắn sẽ không ngần ngại kết liễu mình thế nhưng nàng không can tâm…
… Liên nhi không muốn chết…
… quan trọng hơn là…
… nàng…
… đến đây chính là vì hắn kia mà!!!
“Hừm!”
“Bịch…”
Tưởng như sẽ thêm một tính mạng nữa kết thúc trong bàn tay của Ma Tôn thế nhưng khi cô gái nhỏ đã đến giới hạn của sự chịu đựng thì đột nhiên cái cổ của người đẹp lại được giải phóng, nàng cứ thế rơi cái bịch xuống mặt đất và việc duy nhất Liên nhi muốn lúc này đó là thở… thở thật nhiều… cháu gái đại trưởng lão ôm lấy cổ mình thở dốc từng hơi như chưa từng được thở, nước mắt ngập tràn gương mặt xinh đẹp, chưa bao giờ Liên nhi cảm giác được ranh giới của sự sống và cái chết lại mong manh như lúc này.
“Nói xem… tại sao đêm này nàng lại đến đây?” Cúi đầu nhìn người đẹp, Long cười tà nói khiến nữ nhân ngước đầu run rẩy, nàng chưa từng đối đầu với kẻ nào nguy hiểm như vậy.
“Ta… ta…”
Nhìn cô gái nhỏ ấp úng cộng với gương mặt ửng hồng thì Long thừa hiểu chuyện gì, hắn bá đạo nâng cằm mỹ nhân và bắt nàng nhìn vào mắt mình, dâm ý ào ạt xâm chiếm tâm trí Liên nhi và không cần quá nhiều thời gian để đôi mắt của nữ nhân chưa từng trải chuyện đời phải mông lung một mảng bởi vô vàn những ý nghĩ điên cuồng.
“Hắc hắc… em định không nói cho ta biết sao?” Nhẹ nhàng kéo nữ nhân vào lòng, Long phà hơi nóng vào tai mỹ nhân khiến người đẹp run lên.
“Là… là Thanh Liên Thượng Chủng! Ta… ta định đưa nó cho… ngươi.”
Cảm giác được khí tức cũng như hơi thở của nam nhân rõ mồm một khi cả hai như dính vào nhau như sam khiến hai má Liên nhi đỏ ửng, nhịp thở của cô gái nhỏ càng lúc càng gấp gáp và nặng nề để rồi cắn răng trả lời thật nhanh sau đó vùi đầu vào lồng ngực Long mà tránh né ánh mắt hừng hực như thú săn mồi của hắn.
“À há, Thanh Liên Thượng Chủng là thứ đồ vật gì? Phải chăng vì quá ghét ta nên cô em thừa cơ lúc ta đang hôn mê mà định hạ độc trả thù hay sao?” Long giả bộ hằn học.
“Không… không phải… Thanh Liên Thượng Chủng là… là bảo vật, ta… ta trộm nó từ chỗ bà ngoại…”
Giọng Liên nhi lí nhí qua kẽ răng để Long phải cố gắng lắm mới nghe được, con hàng này cười thầm đầy tự hào vì bản năng sát gái của mình mạnh đến nỗi đánh đổ cô cháu gái yêu dấu của Thanh Liên Cung đại trưởng lão chỉ qua một lần gặp gỡ để rồi cô nàng phải đánh cắp bảo vật đến cứu mình, con mẹ nó ai biểu hắn xuất sắc đến vậy chứ… E hèm…
“Vậy ra là nàng muốn cứu ta? Cô bé như nàng không sợ Cung Chủ sẽ trách phạt sao?”
Bế mỹ nhân nhỏ nhắn lên như một con búp bê trên tay, Long nhìn vào đôi mắt ngập nước của người đẹp mà cười tà hỏi.
“Ta… ta không phải cô bé…”
Xấu hổ đến bỏng rát cả khuôn mặt xinh xắn, Liên nhi dẩu môi lên khi cố gắng tránh thoát khỏi vòng tay cứng rắn của ác ma nhưng nàng càng vùng vẫy thì vòng tay kia lại siết chặt thêm, hai bầu vú trinh nguyên của người đẹp cứ thế bị một bàn tay bá đạo xoa nắn không thương tiếc.
“Hắc hắc… lớn thế này thì đúng không phải là cô bé nữa rồi. Tuy rất muốn ăn cô em lúc này nhưng đêm nay còn dài lắm, chúng ta cần giải quyết chính sự trước cái đã!”
“Rầm!!!”
Bá đạo vác lấy Liên nhi trên vai kéo vào trong, Long đóng sập cửa căn nhà gỗ lại để bóng tối một lần nữa bao trùm hết thảy trả lại cảnh tượng đầy hiu quạnh với hai ngọn đèn lắc lư trước gió lớn.
… Rạng sáng.
“Xuy… Xuy…”
Hai thân ảnh xé gió lướt đến căn nhà gỗ và cũng chính là hai nữ đệ tử chịu trách nhiệm canh gác, nhìn cánh cửa kín mít không hề suy suyển mà cả hai thở phào một hơi, chỉ cần đợi đến buổi sáng thì các nàng có thể đường đường chính chính rời khỏi nơi đây vì sẽ có nữ đệ tử khác tới thay phiên.
“Đến rồi sao?”
Còn chưa kịp hoàn hảo ổn định vị trí thì một giọng nói từ sau lưng truyền đến khiến hai nữ đệ tử thất kinh, các nàng có thể cảm nhận được âm thanh kia tràn ngập một cỗ âm u cùng sát ý vô cùng vô tận tưởng chừng như âm thanh của đại ác ma chốn địa ngục.
“Ai?”
“Phanhhh… Phanhhh…”
Hoảng hồn hét lên, hai nữ nhân đen đủi có vinh dự cuối cùng trong đời khi được phát ra âm thanh cuối cùng trong đời, một cỗ hấp lực cực đại cứ thế xuất hiện chụp đến cả hai khiến các nàng bị kéo bay vào bên trong căn nhà gỗ và cũng là nơi mà hai bàn tay cứng như sắt đã đợi sẵn.
“Phập… Phập…”
Âm thanh khô gốc đầy kinh dị của tiếng da thịt bị xuyên thủng vang lên, tại góc nhà là một nữ nhân trần truồng đang run lẩy bẩy trợn tròn mắt nhìn đến hai trái tim đỏ tươi bị người ta sinh sinh kéo ra đương trường, rất nhanh thôi hai thi thể mềm mại với một lỗ thủng nơi ngực trái và khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi tột độ rơi xuống, máu tươi tanh nồng bao trùm cả căn nhà.
“Giết… giết người…”
Chưa từng thấy người bị giết và cho dù có tưởng tượng cao siêu đến đâu thì Liên nhi cũng không thể ngờ khung cảnh kinh dị đến vậy có thể diễn ra trước mặt mình, nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt đầy tà dị khi kết liễu hai tính mạng một cách tùy ý như là chuyện thường tình mà trong đầu cô gái nhỏ tiếp tục dâng lên một nỗi sợ vô hình không thể nào xóa bỏ.
Để lại một bình luận