“Hắc hắc! Hai vị tiền bối là đang suy tính làm sao có thể giết ta sao? Kỳ thật bản thân ta cái gì cũng không tốt chỉ có một thứ đủ tốt đó chính là tính mạng quá mức cứng rắn, đã có lúc ta thật muốn chết đi nhưng lăn qua lật lại cuối cùng vẫn hoàn hảo sống lại mà còn là mạnh hơn lúc trước, ôi số phận của ta thật bi ai làm sao…”
Long bày ra bộ mặt cợt nhả sầu bi than vãn, thương thế của hắn nặng là thế nhưng lại đang hồi phục bằng với tốc độ kinh người, vết thương lớn trước ngực đang dần dần đóng vảy đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, tràng cảnh có phần kinh dị nhưng không kẻ nào ở đây lấy làm lạ, tư liệu về Ma Tôn cũng như thân thể cường hãn của hắn đã sớm truyền đi rộng rãi trên giang hồ.
“Có thể trong hoàn cảnh này đùa vui được sợ rằng ngoài Ma Tôn ngươi ra thì không còn kẻ nào khác dám làm thế, ngươi là một kẻ ngông cuồng nhưng lão hủ phải công nhận ngươi có đủ bản lĩnh để làm được điều đó, lão phu thưởng thức tài năng của ngươi và chắc chắn mộ huyệt của ngươi sẽ do chính tay lão nạp đào đến.”
Khổ Hạnh Thần Tăng hai mắt nhắm lại nói, thật đáng thương cho phiến không gian quanh người lão chỉ vừa mới ổn định thì một lần nữa nổ tung thành từng rãnh sâu rợn người, biến đổi lớn lao không phải đến từ lực lượng của lão võ tăng mà đến từ thứ vừa xuất hiện trên tay lão, Thiếu Lâm Tự bảo vật trấn phái – siêu cấp thần binh Nhật Nguyệt Quyền Trượng rốt cuộc cũng xuất chiến.
Phía xa xa, tuy đã biết trước Thiếu Lâm Tự sẽ xuất ra Nhật Nguyệt Quyền Trượng đến đối phó với mình nhưng Long vẫn là đề phòng với Phục Hy Cầm trong tay Khổng gia hơn, đến hiện tại khi nhìn thấy thần trượng trong tay lão võ tăng thì Long không thể không công nhận mình có phần khinh thị kiện bảo vật này của Thiếu Lâm Tự, Nhật Nguyệt Quyền Trượng cho Long cảm giác cực độ nguy hiểm.
Dài hơn 2 mét, hai đầu khắc họa hình tượng mặt trăng cùng mặt trời, Nhật Nguyệt Quyền Trượng là biểu tượng cho sức mạnh tối thượng có thể biến đổi cả thời gian trong truyền thuyết và kiện thần binh này cũng là thứ viết lên một giai thoại hào hùng cho Thiếu Lâm Tự, sức mạnh thật sự của kiện thần binh trấn phái Thiếu Lâm Tự cũng không phải là điều bí mật khi nó còn là niềm tự hào của đệ nhất đại phái, tên tuổi của thần trượng được viết lên nhờ uy năng đề thăng gấp bội phần lực lượng của võ giả sử dụng nó.
“Onggg… Onggg…”
Ngay sau khi chấn không gian đến vỡ nát, Nhật Nguyệt Quyền Trượng xuất hiện còn mang đến một cỗ phật quang chói lọi cùng từng đạo phật âm vang vọng trong hư không khiến người người bản tâm thanh tịnh chỉ muốn một lòng hướng phật, Long đông dạng cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của thần trượng mà bắt đầu phát sinh suy nghĩ muốn từ bỏ tất cả để mà lập địa thành phật.
“Thiếu Lâm Tự – Nhật Nguyệt Quyền Trượng quả nhiên lợi hại tuy nhiên tính mạng ma đầu quá mức cứng rắn, Phục Hy Cầm tiêu hao một phần đạo ý chắc chắn là một cái giá có thể chấp nhận được.”
Tiếp xúc với thần trượng trong tay Khổ Hạnh Thần Tăng ở khoảng cách gần làm Khổng Quân không thể không cảm thán một tiếng trước kiện siêu cấp thần binh của Thiếu Lâm, chỉ khí đối diện với Nhật Nguyệt Quyền Trượng mới biết nó đáng sợ đến cỡ nào vì cho dù đạo tâm của ngươi có vững chắc đến cỡ nào cũng phải lung lay trước cỗ phật niệm quá mức thâm ảo đến từ bên trong thần trượng…
… tự tin đạo tâm vững như bàn thạch là thế nhưng Khổng Quân cũng không dám tiếp cận thần trượng quá gần vì lão sợ rằng bản thân không thể tránh khỏi việc mong muốn cạo đầu đi tu mất. Xốc lại tinh thần, Khổng gia gia chủ nhẹ nhàng mở ra kiện đồ vật sau lưng mình và cũng là một kiện kỳ binh quỷ dị tột cùng, Phục Hy Cầm cũng là ra đến rồi.
“Tinhhhh… Tangggg…”
Khác với sự bá đạo như muốn làm chủ trời đất của Nhật Nguyệt Quyền Trượng, Phục Hy Cầm xuất hiện một cách nhẹ nhàng như một người đẹp e thẹn, suốt chiều dài một mét rưỡi của thần cầm đều là một màu trắng tinh khôi nhưng nếu nhìn thật kỹ thì có thể nhận ra được vô vàn bí văn thâm ảo được khắc họa bên trên, chín sợi dây đàn cũng không kém phần huyễn ảo vì trong suốt như thể vô hình và chỉ có chủ nhân của nó mới có thể cảm nhận được.
Nâng niu Phục Hy Cầm trong tay giúp Khổng Quân có thể hoàn toàn thanh tỉnh khi chung cực đạo ý từ trong thần cầm quét sạch mọi cỗ phật niệm bên trong đầu lão, thế nhân có thể không biết nhưng bản thân là người đứng đầu Khổng gia như Khổng Quân sao có thể không rõ ràng bên trong Phục Hy Cầm là gì chứ… mỗi đạo bí văn trên thân cầm là chung cực đạo ý của một vị đạo giáo vô thượng Thánh Hiền, bên trong thân cầm là ngàn vạn linh hồn của ngàn vạn tên đạo giả lúc còn sống tự nguyện thôi động một loại vô thượng đạo thuật.
“Hừ!”
Bị hai kiện siêu cấp thần binh trực tiếp nhắm đến khiến Long cực độ khó chịu, linh hồn hắn như là muốn tiêu tán trước hai cỗ ý niệm siêu cường, chưa chân chính va chạm mà Long đã rơi vào thế hạ phong tuy nhiên hắn cũng là có thần binh ở cấp độ siêu cấp, Huyết Sát Đao một lần nữa trở lại trong bàn tay hắn.
“Oanhhh… Oanhhh…”
Uy năng bạo khởi, sát ý ngập tràn, Huyết Sát Đao hung mãnh như chính chủ nhân mình dùng tư thế vô địch lấy một địch hai và nhanh chóng đẩy lùi niệm ý của Nhật Nguyệt Quyền Trượng cùng Phục Hy Cầm giúp Long thanh tỉnh trở lại, đại chiến lại sắp sửa bùng nổ.
“GIẾT!”
Khổ Hạnh Thần Tăng dĩ nhiên sẽ không mong chờ chỉ dựa vào uy thế của hai kiện siêu cấp thần binh đã có thể định trụ được Ma Tôn, lão quyết đoán động thân xuất thủ, Nhật Nguyệt Quyền Trượng theo đó vẽ một đường sáng trong hư không đánh tới.
“Đồng Tử Công lục quyết – Ác Hài Quyết!”
“Vô Thường Trượng Pháp!”
“Ongggg… Ongggg… Ongggg…”
Phật quang chói lọi kèm theo phật âm réo rắt, Khổ Hạnh Thần Tăng một thân cuồn cuộn đồng tử khí lục quyết tỏa ra uy áp cực độ khủng bố, chỉ trong một thời gian ngắn thi triển lục quyết đến hai lần khiến thân hình lão võ tăng có chút lung lay nhưng ánh mắt lão từ đầu đến cuối vẫn tràn ngập một cỗ kiên định, Nhật Nguyệt Quyền Trượng uy năng đã đáng sợ còn được áp lên cuồn cuộn chân khí của một tên nửa bước thập tam cấp khiến uy lực của thần trượng đã không còn kẻ nào có thể đoán biết được…
Long không biết thứ đang đập đến mình rốt cuộc mạnh bao nhiêu nhưng hắn biết mình thật sẽ chết nếu ăn trọn một trượng kia… Khổ Hạnh Thần Tăng trượng pháp cũng không hề đơn giản mà tuyệt kỹ trấn phái của Thiếu Lâm Tự – Vô Thường Trượng Pháp, đường trượng đúng như tên gọi đó là không tuân theo một quy tắc nào mà hết sức tự nhiên tuy nhiên Long biết thứ mà hắn nhìn thấy chỉ là “Thường”, sát chiêu chính thức gọi là “Vô Thường” sẽ chỉ bộc phát ra ở thời điểm cuối cùng.
“Vô Thượng Đạo Kinh!”
“Vô Thượng Cầm Thuật – Tọa Thượng Cầm Tâm!”
Khổng Quân là một kẻ thông minh và lão biết đây không phải là thời điểm cho những toan tính của bản thân mà phải đồng tâm hợp lực với Khổ Hạnh Thần Tăng, không có tốc độ như lão võ tăng nhưng khinh công của Khổng gia gia chủ cũng không phải hạng xoàng khi chỉ cần một sát na thì lão đã xuất hiện cách đỉnh đầu Long không xa… quỷ dị tọa thiền ngay giữa hư không, Phục Hy Cầm dây đàn ngay tức thì rung lên trong tay Khổng Quân.
“Ongggg… Ongggg… Tinhhhh… Tinhhhh…”
Phục Hy Cầm tiếng cầm đi sau nhưng lại đến trước, đập vào tai Long không phải là những nốt nhạc khơi dậy cảm xúc mà là những đạo âm thuật ẩn chứa vô thượng đạo ý, đạo tâm hắn một lần nữa bị lung lay dữ dội vậy nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả, không phải tự dưng mà Phục Hy Cầm được xếp vào loại kỳ binh hiếm có trong thiên hạ.
Nặng…
Cực Nặng…
Vô Cực Nặng…
Thiên địa biến đổi, vô thượng đạo ý do Khổng Quân đánh ra không chỉ tác động đến linh hồn đối phương mà còn tác động làm thay đổi cả quy tắc của đại tự nhiên, chín đạo cầm âm lần lượt phát ra từ chín sợi dây đàn tương đồng với việc mượn từ thiên địa chín lần lực lượng áp lên vai Long, nếu đạo thứ nhất chỉ là một cỗ lực lượng nặng tầm nghìn cân thì đến đạo cầm âm thứ chín con số đã là hàng chục triệu.
Khổng Quân đạo thuật chí cực làm chấn kinh hết thảy những kẻ đang quan chiến có điều không một ai nhìn thấy được trong ánh mắt của bạch y lão giả còn đó một sự tiếc nuối vô vàn, đạo giáo đạo pháp nếu có thể tùy ý mượn lực lượng từ đại tự nhiên thì ắt hẳn đạo gia đã làm chủ thế giới này từ lâu rồi… thi triển đạo thuật chí cực đồng nghĩa với việc cái giá phải trả là cực lớn, Phục Hy Cầm ba phần đạo ý đánh đổi lấy Tọa Thượng Cầm Tâm chín đạo cầm thuật làm ruột gan Khổng gia hết thảy đạo giả giống như bị cắt đứt.
“Rănggg… Rắcccc!”
Thân thể hết sức cường hãn, tám chữ số cân nặng lực lượng có thể ép Cường Giả thập nhất cấp nổ tung thành phấn vụn nhưng còn chưa đủ để diệt sát Long, dĩ nhiên Khổng Quân cũng biết điều đó nhưng mục đích của lão chính là khống chế ma đầu, hao tổn đến năm thành lực lượng chống lại cỗ lực lượng quỷ dị đè nén trên vai đồng nghĩa với việc tốc độ của Long phải giảm xuống đến năm thành có hơn, nếu cứ tiếp tục thế này thì sợ rằng hắn còn không kịp vung đao đã bị một trượng của Khổ Hạnh Thần Tăng oanh sát rồi.
“Vô Thường!”
Khổ Hạnh Thần Tăng sát chiêu chính thức mở ra, lão cùng Khổng Quân ăn ý đến lạ thường khi một kiềm chế một tiến công không một kẽ hở, hai mắt Long trợn trừng nhìn đến đường trượng biến ảo ở thời khắc cuối cùng, Nhật Nguyệt Quyền Trượng uy năng thật sự sắp sửa bùng nổ.
“Chuyện gì?”
Đột nhiên Khổ Hạnh Thần Tăng cùng Khổng Quân hai mắt trợn trừng vì cả hai cảm giác được một cỗ tột độ hung uy từ chỗ Ma Tôn sắp sửa bộc phát mà ra… trong ánh mắt của hai lão giả là sự bá đạo, hung tợn, khát máu mà toàn bộ đến từ thanh tà đao trong tay Long, Huyết Sát Đao đã không còn là Huyết Sát Đao lúc trước.
“HUYẾT!”
“SÁT!”
Huyết quang bành trướng, Huyết Sát Đao hết thảy huyết văn bên trên bằng một cách nào đó bị kích phát làm cho tà đao từ đầu đến cuối đều là một màu máu đỏ tươi trông qua cực độ quỷ dị, đến hiện tại thì Khổ Hạnh Thần Tăng hai người mới có thể nhìn rõ rốt cuộc thứ gì khiến thanh tà đao này biến đổi đến vậy… máu… chính là máu, máu tươi của Long đang không ngừng rót vào Huyết Sát Đao.
“Khặc khặc… ta đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi!”
Từng đầu gân xanh trợn lồi trên trán Long lúc hắn gằn ra từng chữ một, có thể tự tin dấn thân vào sát cục do ba cỗ thế lực lập ra thì chắc chắn hắn phải có chỗ dựa vào mà uy năng thật sự của Huyết Sát Đao chính là một trong chiêu bài ẩn dấu của hắn…
… Huyết Sát Đao có thể cắn nuốt và cũng là cực độ thèm muốn máu tươi, Long không biết Huyết Sát Đao bí mật phía sau là gì nhưng hắn phát hiện huyết văn trên thân tà đao là bị kích phát dựa theo đẳng cấp của loại máu mà nó cắn nuốt, máu huyết của người bình thường không thể thôi động được huyết văn cho đến máu của Cường Giả thập nhị cấp như Quân Tiếu lúc trước cũng mới chỉ đủ để huyết văn thoắt ẩn thoắt hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi…
… nhờ chính trận chiến với Cửu Dương Tiên Sinh mà Long phát hiện được điều kỳ dị của tà đao và hắn đã thử kích phát huyết văn bằng rất nhiều loại máu khác nhau nhưng vẫn không một lần thành công cho đến khi sử dụng máu… của chính bản thân hắn.
Máu của Long có thể kích phát huyết văn trên thân Huyết Sát Đao, mỗi giọt máu của hắn thôi động được một sợi huyết văn và để kích phát được vô số huyết văn trên tà đao thì Long phải tiêu hao đến phân nửa máu tươi chảy trong cơ thể mình, phải biết rằng máu của Long ở khía cạnh nào đó có thể so sánh với máu của thủy tổ nhân loại nên cần đến một nửa máu tươi của hắn mới đủ kích phát huyết văn thì Huyết Sát Đao kiện siêu cấp thần binh vô cùng xứng với hai chữ bá đạo.
Tiêu hao càng lớn thì hồi báo càng nhiều, huyết văn kích hoạt sẽ khiến Huyết Sát Đao trở nên cuồng bạo hơn bao giờ hết, Long ước chừng thực lực của hắn thông qua tà đao có thể tăng lên đến 50 lần và dĩ nhiên cũng chỉ giới hạn ở một kích đánh ra nhưng như thế cũng là quá đủ cho một chiêu bài bảo mệnh, Huyết Cuồng là cái tên mà Long đặt cho trạng thái này của tà đao và hiện tại là lần đầu tiên hắn thi triển nó.
“HUYẾT SÁT ĐAO! HUYẾT CUỒNG!”
“MÃNH LONG PHÁ THIÊN!!! TRẢM!!!”
Huyết Sát Đao hóa cuồng bùng nổ sát ý khiếp thần dọa quỷ và chủ nhân của nó đồng dạng cũng là một tên cuồng nhân hàng thật giá thật, tán đi luân hồi tam kiếp chi khí bảo hộ thân thể mặc cho đạo pháp lực lượng đè ép xương cốt đến rạn vỡ để bước tới một bước lấy đà bạt một đao hãi hùng thiên địa tiếp đón Khổ Hạnh Thần Tăng, tiêu hao một nửa máu huyết có là gì với một kẻ dạo chơi tại ranh giới của sự sống và cái chết vô số lần như Long đây?!
Để lại một bình luận