Bồ Đề Lão Tổ đạp bước mà đến, lão chắp tay hối lỗi khá thành tâm nhưng không ai biết đằng sau bộ mặt đức hạnh kia là những toan tính gì.
“Haha Khổ Hạnh đại sư thực lực quá cường đại làm lão phu có chút hụt hơi theo không kịp, nãy giờ chần chừ cũng là vì không nắm bắt được thời điểm thích hợp ra tay mong đại sư chớ có suy nghĩ nhiều!”
Khổng Quân thân ảnh na di đến khoác tay nói, lão nói có phần đúng khi không bắt kịp cử động của Khổ Hạnh Thần Tăng nhưng lại ngụy biện chuyện không nắm bắt được cơ hội vì đến kẻ ngu nhất cũng biết rằng lúc Ma Tôn bận tâm đối phó với một trảo hiểm ác của Khổ Hạnh Thần Tăng là thời điểm dễ dàng oanh sát hắn nhất… quả nhiên là lòng người khó đoán, Khổng Quân hay Khổng gia cùng Bồ Đề Lão Tổ hay phật đạo pháp tăng dĩ nhiên là có những tính toán riêng của mình.
“Hừ!”
Khổ Hạnh Thần Tăng tuy bất mãn nhưng cũng chỉ có thể hừ lạnh một đạo, đến hiện tại thì lão đã nhận ra cái gọi là ba phương liên minh cũng chỉ là bề ngoài, Thiếu Lâm Tự có thể là cự hổ nhưng đồng bạn của cự hổ lại là hai đầu sói hiểm độc… lại thoáng cảm nhận một phen, Khổ Hạnh Thần Tăng khuôn mặt tím tái vì phẫn hận tột cùng khi đa phần cao thủ chết đi là võ tăng Thiếu Lâm Tự, trong lúc lão đối chiến một chiêu với Ma Tôn thì Khổng Quân cùng Bồ Đề Lão Tổ đã phân ra không ít lực lượng cứu giúp vô số cao thủ phe mình.
Ở đằng xa, Vô Danh Thánh Tăng cùng Tru Ma Thánh Tăng sắc mặt cũng không khá hơn lão tổ tông là mấy, cả hai đã không ít lần thỉnh cầu đến Khổng Quân và Bồ Đề Lão Tổ nhờ trợ giúp võ giả Thiếu Lâm Tự nhưng cũng chỉ nhận được sự lạnh nhạt không hơn, bất lực nhìn từng tên từng tên đệ tử gào thét trong khói độc khiến hai lão tăng sự nhục nhã cùng giận dữ tột độ.
Lại nói về vụ nổ tạo khói độc che phủ lấy võ trường rộng lớn, dĩ nhiên tác giả của sát chiêu diện rộng này là Độc Sĩ và loại độc mà hắn sử dụng là Hủ Thi Độc cùng là loại độc xếp hạng không tệ trong thiên hạ các loại kỳ độc… Hủ Thi Độc là loại độc không màu, không mùi, không vị và một khi đã xâm nhập được vào cơ thể nạn nhân sẽ tiến hành hủ hóa toàn bộ da thịt cùng xương cốt gây ra đau đớn khôn cùng, tuy là nói Hủ Thi Độc có thể diệt sát từ Cường Giả thất cấp trở xuống nhưng cũng không đơn giản như vậy, độc dược cũng cần có thời gian để phác tác và nếu võ giả đồng lòng có thể tương trợ lẫn nhau chống cự lại được độc tính cơ mà Ma Tôn đột ngột sống lại đã làm cho trận hình ba phương thế lực hoàn toàn hỗn loạn, thương vong ngày một lớn đặc biệt là với võ tăng Thiếu Lâm Tự.
“Hắc hắc… hai lão đầu đến hay lắm, lão tử không ngại lấy một địch ba đâu!”
“OANH!!!”
Năng lượng khuấy động, toàn thân Long luân hồi tam kiếp lực lại cuồn cuộn vận chuyển khiến không gian xung quanh vặn vẹo làm Khổ Hạnh Thần Tăng ba người lạnh run và cả ba lão giả giật thót khi thân ảnh đối phương biến mất.
“Thần Long Cực Bạo Quyền!”
“GRAOOOO!!!”
Vẫn là một quyền khủng bố và mục tiêu vẫn là Khổ Hạnh Thần Tăng, Long dĩ nhiên không mong muốn đối phương có cơ hội thở dốc và lần này xuất quyền vẫn là toàn lực một quyền, quyền ảnh lần này còn khủng khiếp hơn trước nhiều lắm khi vừa ra đã xoắn nát không gian mà diễn luyện một thần long chân thật hết sức đáng sợ…
… Long ngâm chấn động tứ phương, thần long xuất hiện chẳng khác nào cự thú viễn cổ thức giấc tỏa ra khí tức hung tàn và lao đến dũng mãnh như một đạo sấm sét xuyên qua không gian đánh tới… Khổ Hạnh Thần Tăng ba người chấn kinh trước một quyền quá mức khủng bố.
“Hợp công!”
“Vô Thượng Đạo Kinh – Kinh Lôi Quyết!”
Khổng Quân bạch bào vũ động, cho dù là có những toan tính của riêng mình nhưng lão vẫn không ngu đến mức đứng nhìn Khổ Hạnh Thần Tăng gặp nguy… là người lên tiếng đầu tiên và cũng là kẻ dẫn đầu xuất thủ, Khổng Quân hai tay kết ấn thôi động tối thượng đạo gia đạo quyết dẫn xuất lực lượng thiên địa.
“ẦMMMM… ẦMMMM… ẦMMMM… ẦMMMM…”
Quang mang lập lòe chiếu rọi đất trời, dưới sự thôi động của Khổng Quân vậy mà bầu trời trên cao biến đổi không ngừng, từng đạo từng đạo sấm sét kéo theo lôi quang chói lọi hướng đến vị trí của Long bổ xuống khiến hắn thất kinh, đạo gia có thể dẫn xuất cả thiên lôi sao?!
“OÀNHHHH… OÀNHHHH…”
“Khặc khặc! Thiên lôi cũng không tệ đâu lão già!”
“Tái Thế Luân Hồi Trảo!”
“Roẹtttt… Roẹtttt… Roẹtttt… Roẹtttt…”
Những tưởng Ma Tôn phải tránh né thiên lôi nhưng Khổng Quân chấn kinh trước sự dũng mãnh của đối phương, hắn thế mà ngạnh kháng hai đạo sấm sét từ thiên địa đánh ra và còn là có dư lực đánh ra một trảo đáp trả lão trong khi thế quyền ban đầu vẫn không hề suy suyển, kẻ này còn là người sao?
Long dĩ nhiên là người nhưng thân thể hắn là vượt qua chữ “người” kia nhiều lắm, sấm sét có thể lợi hại nhưng còn là chưa đủ hủy diệt sinh cơ như rồng như hổ của hắn, tiếp nhận luồng điện khủng bố đến cùng cực khiến từng tế bào bên trong thân xác hắn co giật cho đến linh hồn hắn phải run rẩy nhưng chừng đó cũng chỉ có thể khiến hắn chậm đi một nhịp ngắn ngủi, độ điên của Long hiện tại đã tăng đến cảnh giới mà không ai có thể tưởng tượng nối mà sợ rằng cái thế chiến thần trong truyền thuyết bất quá cũng chỉ điên cuồng đến vậy…
… Ăn miếng trả miếng, giận dữ thôi động 128 Đại Ma Hồn dung nhập đồng thời kích phát trạng thái Ma Bạo để đẩy ma khí đạt đến trạng thái tối đỉnh, Long tung đến chín đường trảo hiểm ác bủa vây lấy Khổng Quân khiến lão không thể không dừng lại việc thôi động đạo quyết… lấy một địch hai có là gì?
Trảo chiêu quá hiểm ác khiến Khổng Quân không thể tiếp tục thôi động thiên lôi oanh kích đối phương mà chỉ còn cách cắn răng dẫn xuất chín đạo sấm sét đón đỡ chín đường trảo hung mãnh, cảm giác được ma khí quá mức đáng sợ nên lão cũng là ứng phó toàn lực mà không dám khinh thường.
“A di đà phật! Ác giả ác báo, thiện giả thiện lai!”
“Chấp Niệm Kinh Luân!”
Nếu Khổng Quân đạo quyết có thể dẫn động thiên lôi thì Bồ Đề Lão Tổ phật niệm lại có thể dẫn xuất phật đạo tối cường phật văn dung nhập vào thiên địa… một rồi mười, mười rồi trăm, trăm rồi ngàn, ngàn rồi vạn… chỉ trong một cái nháy mắt Bồ Đề Lão Tổ miệng niệm kinh phật phóng xuất ra vạn tia phật văn huyễn hóa thành vạn đầu kim sắc tơ nhện bủa vây lấy Long chẳng khác nào một cái kén nhện khổng lồ được kết thành ngay giữa hư không rộng lớn.
“Phật đạo quả thật tinh thâm nhưng Luân Hồi Đại Đạo của lão tử cũng không kém đâu!”
“Thái Cực Hình Trận! Luân Hồi Thái Cực Trận!”
Một tay đánh quyền, một tay tung trảo tưởng như Long không còn dư lực có thể đối phó với Bồ Đề Lão Tổ nhưng lại thêm một lần nữa hắn lại dũng mãnh đến lạ thường làm khiếp sợ hết thảy những ánh mắt nhìn đến mình… vạn tia phật văn đến thì vạn trận đồ thái cực vận chuyển áo nghĩa luân hồi tiếp đón, cho dù tiêu hao Đạo mạch đến suy kiệt nhưng Long cũng không hề nuối tiếc, lúc này không chiến thì còn là lúc nào nữa?
Một quyền tiến đánh võ giả thập tam cấp nửa bước, một trảo chín đường oanh sát đạo giả thập nhị cấp tối đỉnh, dẫn đạo tiếp đón pháp tăng thập nhị cấp tinh thâm phật đạo… không biết từ khi nào trong đầu tất cả những kẻ đang dõi theo trận chiến trên trời cao lại xuất hiện một cùng một suy nghĩ… “vạn thế đệ nhất kẻ điên hay vạn thế đệ nhất thiên tài chính là kết quả của trận chiến hôm nay.”
“Vẫn là tính toán sai thực lực của ngươi thế nhưng thập tam cấp cảnh giới kia kinh khủng hơn ngươi tưởng tượng nhiều lắm và cho dù chỉ là nửa bước thập tam cấp thì lão phu cũng có thể trấn áp đại ma đầu nhà ngươi!”
Rơi vào thế bị động nhưng Khổ Hạnh Thần Tăng bản lĩnh vượt xa những đối thủ của Long trước đây, hắn có thể trong một thời gian ngắn hóa giải đồng tử chi khí của lão thì lão cũng không mất quá nhiều thời gian khôi phục lại cánh tay gãy nát, cho dù chưa hoàn toàn đặt chân lên cảnh giới thập tam cấp nhưng thân thể lão vẫn là nửa đường thoát thai hoán cốt đạt mức độ khôi phục kinh người.
“Đồng Tử Công lục quyết – Ác Hài Quyết!”
Không để lịch sử lặp lại, Khổ Hạnh Thần Tăng không tiếc vận dụng đến một trong những vương bài che dấu mà lục quyết của Đồng Tử Công là một trong số đó, Đồng Tử Công do Đạt Ma sáng tạo ra chỉ có năm tầng nhưng Khổ Hạnh Thần Tăng lại có thể sáng tạo ra tầng thứ sáu và một mực ẩn dấu chưa từng sử dụng nhưng trước một Ma Tôn quá mức quỷ dị khiến lão không thể không vận dụng nó.
“OANHHH!!!”
Ác Hài Quyết vừa được thi triển thì Khổ Hạnh Thần Tăng đỉnh đầu cứ thế xuất hiện một bóng hình nhỏ bé, đó là hình bóng của một đứa bé đang ngồi tĩnh tọa nhưng lại khiến người người khiếp sợ vì khuôn mặt của nó lại cực độ âm độc như thể hội tụ của hết thảy ác niệm của loài người, Khổ Hạnh Thần Tăng gọi thứ mà mình tạo ra là là ác hài và nó cũng chân chính tầng thứ sáu của Đồng Tử Công được lão sáng tạo ra dựa vào hai chữ “phản phật”… phản phật dĩ nhiên là trái ngược hết thảy đạo lý của nhà phật để từ đó Đồng Tử Công đồng tử khí sinh ra mang theo khí tức hủy diệt… Ác Hài Niệm cũng chỉ là Hủy Diệt Niệm.
“Thiên Phật Chưởng – Nghịch Phật Chưởng!”
Đồng Tử Công lục quyết di sơn đảo hải, Khổ Hạnh Thần Tăng cùng ác hài tuy hai là một cùng một lúc bạt ra chưởng ấn hết sức khủng bố đón đỡ một quyền của Long, phật khí tinh tuần hoàn toàn biến mất thay vào đó là khí tức hủy diệt không có chỗ cho thứ gọi là sự sống… lấy độc trị độc, dùng ác diệt ác chính là ý niệm của Khổ Hạnh Thần Tăng.
“OÀNHHHH… OÀNHHHH… OÀNHHHH… OÀNHHHH…”
“ROẸTTTT… RĂNGGGG… RẮCCCC…”
Gần như là cùng một lúc khi bốn tên siêu cấp đại cao thủ va chạm với nhau… một quyền đối một chưởng, chín đường trảo đối chín đạo thiên lôi và vạn tia phật văn đối vạn thái cực hình đồ tạo ra một chuỗi âm thanh khủng bố kinh động thương khung, thật đáng thương cho thiên địa khi một lần nữa bị chấn đến oanh động, bát hoang lục hợp như muốn đổ nát, vạn đầu vết nứt cứ thế lan tràn kéo dài từ không trung đến tận đại địa bên dưới khiến phương viên võ trường rộng lớn trực tiếp nổ tung thành hỗn độn và cuối cùng là dư âm lực lượng tòa thành trùng trùng điệp điệp những làn sóng bắn phá ra bốn hướng tám hướng.
Cuộc chiến vẫn còn đó chưa có điểm cuối nhưng thiên địa đã là một màu u ám, tử khí hắc ám bốc lên ngùn ngụt báo hiệu cho sự hủy diệt không thể hồi sinh của phiến không gian này…
Ngoại truyện
… Đó là một đoạn chuyện cũ với những con người cũ…
… Hai trăm năm trước…
… Thông Thiên dãy núi trên đỉnh núi cao nhất…
“Độc Cô Ý! Tuy chúng ta Chí Tôn Các thừa nhận ngươi là cái thế ký tài khi chỉ mới 150 tuổi đã đạp bước lên cảnh giới Vương Giả nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chúng ta phải đáp ứng những yêu cầu vô lý mà ngươi đưa ra.”
Trên không trung, một gã trung niên dáng người khôi ngô lưng cõng một cây búa lớn nhìn lấy tên bạch y nam nhân đối diện ồm ồm nói, chỉ là vài tiếng nói của gã thôi cũng khiến không gian rung động chứng tỏ thực lực của gã là không tầm thường một chút nào.
“Thụy Chí Tôn, một viên Cải Tử Hồi Sinh Đan đổi lấy một tên thiên tài chẳng lẽ không đáng hay sao? Chỉ cần các vị chấp thuận lời thỉnh cầu của tại hạ thì ba chữ Độc Cô Ý này sẽ vĩnh viễn biến mất mà thay vào đó là một tên nô tài trung tâm đến tận cùng”.
Độc Cô Ý cắn răng chắp tay cúi đầu nói, trong suốt 150 năm cuộc đời hắn chưa từng cầu tình bất cứ ai một điều gì nhưng hôm nay hắn vậy mà đã hạ mình, không đơn thuần là một lời thỉnh cầu mà đó còn là việc sẵn sàng đánh đổi đến cả tính mạng của bản thân và đối với một tên đệ nhất thiên tài có trong mình đầy đủ sự kiêu ngạo thì có thể hiểu được Độc Cô Ý đã quyết tâm đến nhường nào…
… Anh hùng khó qua ải mỹ nhân và Độc Cô Ý đồng dạng cũng không thoát được hai chữ tình trường, cho dù ở ngoài kia cõng lấy cái danh khoáng thế kỳ tài được vô vàn thế lực săn đón nhưng với Độc Cô Ý Thì sự sống của người con gái hắn yêu còn quan trọng hơn tính mạng của hắn nhiều lắm, vì sự an nguy của nàng đừng nói đến chỉ là cái mạng nhỏ của bản thân mà cho dù có phải bán linh hồn cho quỷ dữ thì hắn cũng sẽ không nuối tiếc.
“Dùng tính mạng của ngươi để đánh đổi? Cải Tử Hồi Sinh Đan chỉ có vẻn vẹn hai viên và chắc chắn không thể sản sinh ra được viên thân đan thứ ba, Độc Cô Ý ngươi cho rằng bản thân mình có thể so sánh với tính mệnh của Đông Phương Vô Địch đại nhân hay sao?”
Gã trung niên cũng chính là Thụy Chí Tôn khinh bỉ đáp lại lời thỉnh cầu của Độc Cô Ý, nếu so sánh việc có thể thu phục một tên thiên tài vừa đạp bước lên cảnh giới Vương Giả cùng sự an nguy của tồn tại mạnh nhất chống đỡ lấy Trung Hoa là Chí Tôn Các các chủ – Đông Phương Vô Địch thì dĩ nhiên Chí Tôn Các cao tầng sẽ lựa chọn bảo toàn hai viên vô thượng đan dược rồi, thiên tài như Độc Cô Ý tuy rằng xứng đáng với bốn chữ “vạn năm có một” thế nhưng đâu có ai đảm bảo được rằng hắn có thể bước lên được một bước cuối cùng cũng như không phản bội lại tổ chức?
“Đông Phương đại nhân ở đâu? Tiểu bối muốn xin gặp ngài ấy một lần!”
Bằng trí thông minh của mình thì Độc Cô Ý dĩ nhiên đã biết trước câu trả lời nhưng hắn vẫn không cam lòng hạ mình thử thỉnh cầu một lần, đến hiện tại sau khi nhận lấy sự sỉ nhục thì kẻ si tình vẫn cố gắng tìm cách nắm lấy cọng cỏ cuối cùng chính là Đông Phương Vô Địch, chỉ có tồn tại chí cực này mới có thể để Chí Tôn Các giao ra Cải Tử Hồi Sinh Đan.
“Đông Phương đại nhân như thần long thấy đầu không thấy đuôi đừng nói là Chí Tôn Các mà người cũng Đông Phương gia cũng khó có thể liên lạc được với ngài ấy… ta biết trong đầu ngươi là ý định gì nhưng khuyên ngươi nên từ bỏ nó đi thì hơn, tiền nhân đã có câu sống chết có số cho nên ngươi không nên tìm mọi cách thay đổi vận mệnh của nhân sinh.”
Thụy Chí Tôn không đành lòng nên mở miệng khuyên bảo, đứng ở góc độ là một trong những tồn tại thủ hộ lấy Trung Hoa thì gã vô cùng coi trọng Độc Cô Ý tên thiên tài này, tuy không thể đáp ứng được thỉnh cầu của hắn nhưng Thụy Chí Tôn vẫn hy vọng có thể cảnh tỉnh hắn không nên quá lụy tình để rồi đánh mất đi đạo tâm của một tên võ giả.
“Hahahaha… chó má cảnh giới tối thượng lão tử không cần đến, ta cần Cải Tử Hồi Sinh Đan của Chí Tôn Các, các ngươi dù là cho hay không cho thì lão tử cũng phải thử một lần, Độc Cô Ý ta muốn biết cái mạng của lão đầu ngươi có quan trọng bằng một viên thần đan hay không đây?!”
Độc Cô Ý gầm gừ đáng sợ, hai mắt hắn trợn mở đến sưng huyết với ý nghĩ điên cuồng, vì nàng thì đừng nói là Chí Tôn Các mà cho dù có phải đánh sập cả thế giới này thì hắn cũng không ngại thử một phen, cùng lắm thì đoàn tụ với người tình ở bên kia thế giới chẳng phải còn tốt hơn hoàn cảnh hiện tai không phải sao?
“OANHHH… OANHHH… OANHHH…”
Như để minh chứng cho sự điên cuồng của bản thân, Độc Cô Ý bạch y vũ loạn bộc phát ra tu vi Vương Giả sơ cấp hàng thật giá thật làm đại địa dưới chân như thể muốn nổ tung trước sức ép khủng bố, quanh người hắn lúc này là cuồn cuộn bạch sắc chân khí mạnh đến cùng cực khiến không gian vặn vẹo không ổn định, thân ảnh tên đệ nhất thiên tài lúc này cũng chỉ còn là một cái bóng mờ ảo, uy áp đáng sợ trực tiếp phủ đến chỗ Thụy Chí Tôn thay cho một lời khiêu chiến.
“Muốn dùng mạng của ta đổi lấy Cửu Tử Hồi Sinh Đan? Nói lão phu nghe nhà ngươi từ đâu có được sự tự tin đến vậy?”
Thụy Chí Tôn gương mặt biến đổi thành cực độ giận dữ, là một trong những tồn tại nắm trong tay sức mạnh ở cấp độ hủy diệt với tu vi Vương Giả trung cấp nên dĩ nhiên lòng tự tôn của lão là cực lớn, Độc Cô Ý cho dù là tuyệt thế thiên tài nhưng còn thiếu xa trình độ có thể đụng chạm đến mặt mũi của lão, hai chữ “Chí Tôn” đằng sau họ lão vừa là vinh dự và cũng là trách nhiệm phải gìn giữ.
“PHANHHHH!!!”
Độc Cô Ý còn chưa kịp động thân thì tóc gáy đã dựng đứng vì búa trong tay Thụy Chí Tôn đã hoành không đập đến rồi, vị siêu cấp cao thủ Chí Tôn Các không một chút chần chừ ra tay trấn áp thằng nhãi con mạo phạm mình.
“Thái Tổ Thần Thương!”
Một búa đến quá nhanh và quá hung tàn, Độc Cô Ý dĩ nhiên không ngu đến mức cho rằng mình có thể nhẹ nhàng tiếp đón một đòn của Thụy Chí Tôn nhưng hắn cũng không ngại phải đối chiến với một tên Vương Giả trung cấp, thiên tài đích thật nếu không thể vượt cấp chiến đấu cũng chỉ là hữu danh vô thực, siêu cấp thần binh hắn cũng có và cũng không kém phần lợi hại, Thái Tổ Thần Thương sớm đã được chôn dấu ngay bên dưới đại địa.
“Răng… Rắc… Roẹt… Roẹt…”
Chỉ cần hai bước là đủ để Thụy Chí Tôn tiếp cận Độc Cô Ý và chỉ cần thêm một bước nữa thì cây búa đã sớm tích đà trong tay gã sẽ bổ thẳng vào cái đầu lâu thằng oắt con trước mặt, dĩ nhiên bước chân của một tên Vương Giả trung cấp không chỉ là những bước chân bình thường, mỗi bước chân của Thụy Chí Tôn là cực độ khủng bố khi dẫm nát cả không gian và bốn cái lỗ đen đằng sau lưng gã chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thực lực siêu cường cũng như sự tức giận tột độ của tồn tại đáng sợ…
… máu nóng sôi trào, sát ý ngập tràn là vậy nhưng Thụy Chí Tôn lại không hề mất đi lý trí, lão cảm giác được bên dưới đại địa là một kiện đồ vật không đơn giản và nếu gã thật bước thêm một bước để oanh kích Độc Cô Ý thì lão cũng là rơi vào tầm sát thương của nó… càng ở cấp độ càng cao thì võ giả càng tin tưởng vào linh tính của bản thân và Thụy Chí Tôn đồng dạng cũng rất tin vào chính mình…
“Ầmmmm… Vút… Vút…”
Nghĩ là làm, bàn chân vừa đạp được nửa bước thì Thụy Chí Tôn đã quyết đoán rụt trở về và gần như là cùng một lúc khi bàn chân gã vừa thoát đi là một đạo bạch quang từ bên dưới đại địa bắn lên kéo theo một đạo vết rách không nhỏ trong không gian… tránh đòn không đồng nghĩa với việc dừng lại, Thụy Chí Tôn toàn thân lực lượng bùng nổ nắm lấy búa lớn quăng mạnh về phía Độc Cô Ý khiến hắn hoảng sợ thật sự.
“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”
Nhanh như thiên ngoại lưu tinh bắn phá, búa của Thụy Chí Tôn còn chưa đến mà cuồng phong kéo theo đã khiến da mặt Độc Cô Ý đau rát còn bạch y trên người hắn dĩ nhiên đã rách nát từ sớm, trong mắt kẻ khác thì thứ bay tới chỉ là một cây búa còn trong mắt kẻ trực tiếp đón nhận nó chính là hắn thì đó lại là một ngọn thần phong chọc thủng trời chứa đựng lực lượng cuồng bạo đủ để hủy diệt phiến thiên địa này.
Chí Tôn Các cao thủ như mây nhưng chủ tu ngoại công như Thụy Chí Tôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, cây búa mà gã sử dụng cũng là một kiện thần binh đặc thù được chế tác dành riêng cho gã với cái tên Thần Phong Búa ý vị búa này nặng tựa một ngọn núi lớn… được trời cao ưu ái ban cho sức mạnh hơn người từ khi lọt lòng mẹ, Thụy Chí Tôn mất 300 năm để leo lên vị trí Chí Tôn nhưng gã lại khác những tên Chí Tôn khác khi đằng sau những bước chân của gã lại là núi thây biển máu của kẻ thù cùng đối thủ tranh đấu, bàn về độ huyết tinh tàn nhẫn thì nếu Thụy Chí Tôn xếp số hai thì không có ai dám xưng số một trước mặt gã.
“Thái Tổ Thần Thương!”
“Cuồng Vũ Thiên Long Phá!”
Gặp nguy không loạn, Độc Cô Ý sau một tiếng gào lớn thì hai tay chụp lấy thần thương trước mặt, hắn thôi động lấy mười hai thành công lực để rồi điểm ra một kích nhanh đến không tưởng đón đỡ Thần Phong Búa.
“Kenggggg!”
“OANHHH… OANHHH… OANHHH”.
“ẦMMMM… ẦMMMM… ẦMMMM… ẦMMMM…”
Thần thương cùng thần búa mang theo vĩ ngạn lực lượng của hai tên Vương Giả giao kích với nhau khiến đất trời như muốn sụp đổ, cương khí nổ tung tỏa ra vạn trượng thần quang chói lòa thương khung… trời cao rạn nứt rồi, đại địa vỡ nát rồi… từng làn sóng lực lượng mang theo khí tức hủy diệt cứ thế quét qua bốn phương tám hướng dọn dẹp sạch sành sanh hết thảy những gì chúng đi qua chẳng khác nào vị thần Hủy Diệt đang tiến hành tẩy lễ phiến thiên địa này thành một mảnh hoang tàn.
“Khục!”
Bị lực phản chấn ép phải lùi về sau hai bước, Thái Tổ Thần Thương vẫn hoàn hảo không một chút tổn hại nhưng hay tay của Độc Cô Ý lại không tốt được như vậy khi đang run rẩy không ngừng, trong một phút giây kia tên đệ nhất thiên tài tưởng chừng như xương cốt của bản thân muốn nổ tung trước sức mạnh quá đỗi đáng sợ của Thần Phong Búa thế nhưng may mắn là thân thể hắn vẫn đầy đủ cường hãn, nói là thế nhưng dư âm lực lượng vẫn khiến máu huyết trong người hắn nhộn nhạo không thôi.
“Pặc!”
Ở phía đối diện, lại tốn thêm một bước để chụp lấy Thần Phong Búa bị bắn ngược trở lại sau một kích va chạm, Thụy Chí Tôn từng đầu cơ bắp từ khi nào đã cuồn cuộn năng lượng sẵn sàng cho một kích ở cấp độ hủy diệt, gã như thể càng chiến đấu càng hung hãn, trong mắt vị cao thủ Chí Tôn Các lúc này chỉ còn sự điên cuồng giận dữ chẳng khác gì một tôn siêu cấp cự thú vừa thức tỉnh.
Cảm giác rõ ràng khí tức ngày một đáng sợ của đối phương, Độc Cô Ý hai mắt co rút không ngừng vì hắn không ngờ Thụy Chí Tôn lại nắm giữ sức mạnh khủng khiếp đến vậy, 150 năm qua với Thái Tổ Thần Công cùng Thái Tổ Thần Thương thì tên thiên tài mang họ Độc Cô vẫn chưa bao giờ phải nếm mùi thất bại đến nỗi cái danh Độc Cô Cầu Bại cứ thế được ra đời thế nhưng hắn biết hôm nay nếu đánh tiếp thì kẻ nằm xuống tại nơi này chính là hắn không thể nghi ngờ.
“Thằng nhãi con, ngươi có thể là thiên tài hiếm có nhưng Chí Tôn Các cao thủ không kẻ nào không phải là thiên tài, để leo đến vị trí này thì số thiên tài chết trong tay lão tử cũng không ít hơn là bốn còn số đâu cho nên nếu Độc Cô ý ngươi cho rằng bản thân có thể vượt cấp chiến đấu là quá ngây thơ rồi, đã thật lâu không có kẻ dám khiêu khích ta khi những kẻ trước đó đều đã làm bạn với Diêm Vương và danh sách đó sắp sửa được điền vào thêm một cái tên mang họ Độc Cô rồi.”
Thụy Chí Tôn cười gằn nói, Thần Phong Búa đã bị gã cất ra sau lưng nhưng sát ý lại tăng đến cực thịnh, chữ cuối cùng lọt vào tay Độc Cô Ý cũng là lúc hắn nhận ra tên Vương Giả trung cấp đã ở ngay trên đỉnh đầu mình… quá nhanh… quá cường đại.
“Song Phong Diệt Địa Chưởng!”
Hoàng y bạo khởi, tóc dài vũ động… Thụy Chí Tôn hai mắt trợn trừng bắn ra quang mang rợn người, toàn thân gã bùng nổ lực lượng siêu cường lật tay đẩy ra hai chưởng nhắm đến đối phương oanh sát không một chút chần chừ… đã xuất thủ là toàn lực, Thụy Chí Tôn hai chưởng không chỉ là mang theo thông thiên chi chí mà còn là kình lực đáng sợ hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ dời non lấp bể…
Không thể ngăn cản, không thể chống lại, lực lượng cực độ khủng bố ép đến làm đại địa bên dưới nơi Độc Cô Ý đang đứng lún sâu đến mấy chục mét, thân ảnh tên đệ nhất thiên tài cứ thế bị chôn vùi khi mà hai chưởng thật sự còn chưa kịp đánh tới, uy lực một kích này của Thụy Chí Tôn đã không thể dùng hai chữ đáng sợ để hình dung.
“Quá mạnh!!!”
Thua… Độc Cô Ý cho dù không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận hắn đã vô phương ngăn cản hai chưởng cường đại của đối phương, đừng nói đến chuyện có thể xuất thủ chống trả mà hiện tại có thể nhúc nhích đến một đầu ngón tay thôi cũng là vô cùng khó khăn với kẻ khơi mào cuộc chiến, khí tức chí cường của Thụy Chí Tôn bằng cách nào đó đã khóa chặt đến từng tế bào bên trong cơ thể hắn, hết thảy lực lượng bị định trụ nên việc Độc Cô Ý có thể làm là ngẩng đầu nhìn đến hai đại cự chưởng từ trên cao ép xuống… hắn có chết cũng phải chết một cách oanh liệt để không phải hổ thẹn lúc đoàn tụ với người tình tại bên kia thế giới.
“Răngggg… Rắcccc… Răngggg… Rắcccc…”
“Oanhhh… Oanhhh…”
Không phải đợi chờ quá lâu, khi mà Song Phong Diệt Địa chưởng vừa chạm tới đỉnh đầu thì Độc Cô Ý đã không còn mang trong mình hình hài của nhân loại… mặc kệ là da thịt, máu tươi, gân mạch hay lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị chấn đến nổ tung thành phấn vụn, xương cốt là thứ cứng rắn nhất cũng vỡ nát đến thê thảm… không còn là đau đớn mà là tột độ thống khổ làm cho khuôn mặt điển trai cứ thế vặn vẹo như quỷ dữ, tử vong chưa bao giờ gần với Độc Cô Ý đến vậy nhưng số mệnh lịa dường như chỉ muốn trêu đùa hắn…
“OÀNHHH… OÀNHHH…”
Cứ tưởng địa ngục được đón chào một tên Vương Giả mang họ Độc Cô nhưng tại khoảnh khắc cuối cùng khi mà lực lượng của Thụy Chí Tôn sắp sửa bạo phát thì đột nhiên hai đại cự chưởng của gã lại bị một cỗ lực lượng siêu cường khác chấn đến tán loạn, Vương Giả trung cấp một kích toàn lực cứ thế bị chặn đứng rồi biến mất như chưa từng tồn tại…
“Kẻ nào?”
Thụy Chí Tôn không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này lại thật sự sợ hãi và quay đầu nhìn lại, có thể hóa giải một kích toàn lực của gã đơn giản đến vậy thì chỉ dùng đầu gối suy đoán thôi cũng biết chắc thực lực của đối phương đã ở một tầng thứ cao hơn gã rất nhiều, chẳng lẽ Độc Cô Ý còn có người chống lưng?
“Là ta!”
Chấn động hư không là một kiện kim sắc chiến y hết mực uy nghiêm, hình bóng một lão giả mang theo vô thượng khí tức xuất hiện trước mặt Thụy Chí Tôn khiến gã trợn tròn mắt, Chí Tôn Các các chủ – Đông Phương Vô Địch vậy mà đến đây.
“Tham kiến các chủ đại nhân!”
Ở bên ngoài cuồng bạo đến cỡ nào đi chăng nữa thì Thụy Chí Tôn cũng không dám lãnh đạm trước mặt Đông Phương Vô Địch, tuy Đông Phương lão giả này là tân nhiệm các chủ mới nhậm chức không lâu nhưng đồng dạng giống như những vị các chủ trước đây đều là nắm giữ tối cường lực lường mà gã đương nhiên không thể sáng ngang.
“Trừng phạt hắn như thế là đủ, một tên thiên tài như hắn cũng không dễ sinh ra.”
Đông Phương Vô Địch khoác tay nói, đón đỡ được một búa của Thụy Chí Tôn đã là rất không tồi với một tên võ giả vừa đạp bước lên Vương Giả như Độc Cô Ý, phải biết chênh lệch giữa Vương Giả sơ cấp cùng trung cấp là cực độ lớn lao huống gì Thụy Chí Tôn tại cảnh giới của mình còn khó có đối thủ.
“Cẩn tuân lời dạy bảo của đại nhân!”
Mặc dù có chút không cam lòng nhưng Thụy Chí Tôn vẫn thành thật chắp tay cúi đầu nhận mệnh, gã cũng không sợ Độc Cô Ý sau này trả thù vì nếu Đông Phương Vô Địch đã ra mặt thì mọi chuyện lúc sau sẽ do lão đến khiêng lấy, Đông Phương gia tộc rất coi trọng mặt mũi.
“Có thể lĩnh hội Thái Tổ Thần Công… ta thật mong chờ sự phát triển của ngươi!”
Nhìn đến bóng dáng thê thảm dưới hố sâu, Đông Phương Vô Địch cười nhạt thầm thì những lời mà chỉ có lão nghe thấy và rồi thân ảnh lão mờ ảo như sắp sửa tan biến, ở cấp độ của lão thì đã không cần giải thích với bất cứ ai mà đơn giản chỉ là những đạo mệnh lệnh không kẻ nào dám chống lại.
“Đại nhân, có cần cứu chữa cho hắn?” Tử khí đã bốc lên từ hố sâu, Thụy Chí Tôn vội lên tiếng vì sợ rằng thằng nhãi kia thật sẽ chết đi.
“Không cần, còn đó kẻ khác lo lắng cho hắn hơn chúng ta.” Đông Phương Vô Địch thả ra lời nói cuối cùng trước khi thân ảnh triệt để biến mất giữa hư không, lúc rời đi ánh mắt của lão không quên liếc đến một mảnh hư không xa xôi khác.
“Lại thần thần bí bí… Phanhhhh…”
Gãi đầu khó hiểu, Thụy Chí Tôn một bước đạp ra biến mất không một cái ngoái đầu, nếu các chủ đã nói không sao thì gã cũng lười đi quản sống chết của Độc Cô Ý, dù gì thì gã vẫn mong thằng nhãi con kia chết đi càng sớm càng tốt.
Bên trong hố sâu, Độc Cô Ý không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và vì sao hắn vậy mà vẫn còn sống nhưng hắn biết cho dù không cần đến kẻ nào ra tay thì hắn cũng sắp sửa gặp mặt Diêm Vương rồi, thương thế của hắn quá nặng đến trình độ không thể phục hồi.
“Ngươi thật khiến ta thật thất vọng!”
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Độc Cô Ý khiến hắn run rẩy cố gắng hé mở mí mắt để nhìn xem là kẻ nào lên tiếng và chỉ cần nhờ đến một chút ánh sáng len lỏi vào nơi tối tăm này thì hắn cũng có thể nhận ra người kia… kẻ mà hắn thống hận nhất cuộc đời này…
… Bắc cực… trên một ngọn núi tuyết cao sừng sững là một tòa cung điện đồ sộ và vô cùng tráng lệ, thật kỳ lạ khi có người lại kiến tạo một thứ như thế tại nơi đây vì đơn giản khí hậu tại mảnh đất này là không dành cho sự sống cơ mà nếu biết được chủ nhân của tòa lâu đài này trước đây là một tên Thí Thần trốn chạy tới thế giới này thì cũng không đến nỗi quá ngạc nhiên, chỗ con người không thể tồn tại chưa hẳn là chỗ mà thần nhân không thể sinh sống và kẻ dày công kiến tạo nơi này cũng không khó để đoán biết… phải… nơi đây chính là biệt phủ của Cổ Phong.
“Không… nàng không được rời xa ta…”
Là tiếng hét của Độc Cô Ý, hắn như là gặp phải ác mộng hết sức đáng sợ đến nỗi quá chấn kinh mà tỉnh lại sau nửa năm hôn mê trên giường lớn.
“Nơi này…”
Cả người ướt đẫm mồ hôi vì giấc mộng kinh khủng, Độc Cô Ý vẫn còn đang thở hổn hển đưa mắt nhìn đến khung cảnh xung quanh, hắn cũng chỉ là có một chút bất ngờ và chỉ vẻn vẹn một chút khi dường như không phải lần đầu tiên tới nơi đây.
“Rốt cuộc cũng tỉnh, ta cứ ngỡ là mình phải tạo ra một cỗ phân thân khác đấy.”
Giường lớn mà Độc Cô Ý đang nằm lại đang ở chính giữa một đại điện rộng lớn mà ở phía trên cao, nơi đặt một cái ngai vàng lộng lẫy được chạm khắc tinh xảo cửu thập cửu chín mươi chín đầu rồng hung mãnh lại là chỗ ngồi của một kẻ khác và cũng chính là người vừa lên tiếng, thân phận của hắn dĩ nhiên còn có thể là ai ngoài bản thể Cổ Phong sau khi trùng sinh – Thiên Đế.
“Thiên Đế, ta dường như đã nói với ngươi rất nhiều lần, ta không phải là một phân thân của ngươi mà ta chính là ta, Độc Cô Ý là cái tên và cũng chính là thân phận duy nhất của ta.”
Mặc kệ thân thể còn đang là một đống hỗn độn với các vết thương lớn nhỏ chằng chịt, Độc Cô Ý gào thét với kẻ đối diện mình.
“Được… được… nếu ngươi đã không chấp thuận vận mệnh vốn dĩ thuộc về mình thì chúng ta làm một cuộc trao đổi đi, thay vì đi bán mạng của mình cho kẻ khác thì sao ngươi không bán mạng cho ta? Bản đế hiện tại không thể giúp nàng cải tử hồi sinh nhưng biết đâu được sau khi bước thêm một bước nữa lại có thể ép Đông Phương Vô Địch giao ra thần đan.”
Thiên Đế mỉm cười nói, Cổ Phong phân thân không chỉ có một nhưng Độc Cô Ý lại hoàn toàn khác biệt, ở một góc độ nào đó thì Thiên Đế cùng Độc Cô Ý chỉ là ngang hàng với nhau và bên nào cũng vô cùng quan trọng, nếu Thiên Đế có thể hấp thu Thần Huyết cũng như tu luyện Chư Thiên Đế Long Tâm Pháp thì Độc Cô Ý lại có thể hấp thu Long Huyết có điều vì một lý do xâu xa mà hắn lại không thể tu luyện Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp đến tầng thứ năm.
“Ta…” Độc Cô Ý chần chừ không thể làm ra quyết định, hắn biết Thiên Đế là đang lừa dối mình nhưng hắn lại không có con đường khác vào lúc này.
“Khốn kiếp!!! Vì ngươi mà ba nghìn năm trước ta phải tiêu tốn không ít công sức tạo ra một cái Phong Thần Diễn Nghĩa để đi tìm một cỗ thân xác có thể dung nhập hoàn mỹ Long Chi Huyết nhưng ngươi xem ngươi đã làm những gì…”
“… Hai nghìn năm trước Tây Sở Bá Vương – Hạng Vũ nhờ có Long Chi Huyết mà đặt tên mình vào lịch sử oai hùng thế nhưng ngươi lại vì cái gì mà ‘anh hùng không thể khinh nhục’ nên từ chối chiếm lấy thân xác hắn…”
“… Ròng rã chờ đợi thêm hơn một thế kỷ, bốn trăm năm trước ta đã hy vọng đến nhường nào khi một lần nữa có kẻ có thể dung nhập Long Chi Huyết, vẫn là một giai thoại lưu truyền muôn đời hậu thế với danh xưng hào hùng Tam Quốc Đệ Nhất Chiến Thần – Lữ Bố nhưng… ngươi… đồ khốn kiếp tại thời khắc quan trọng nhất lại vì một nữ nhân mà phản bội ta… nói ta nghe Độc Cô Ý công tử, bản đế trong mắt ngươi là không có giá trị hay sao?”
Thiên Đế giận dữ tột cùng chỉ vào mắt Độc Cô Ý mà gầm rống không ngừng, cung điện rộng lớn và cả tòa núi khổng lồ bên dưới vậy mà lắc lư theo từng chữ phát ra từ trong miệng hắn và nếu vị Vương Giả đỉnh cao không kịp kiềm chế thì mọi thứ rất có thể đã nổ tung thành một đống hỗn độn.
Thực lực của Thiên Đế đã là Vương Giả tối đỉnh từ rất rất lâu rồi nhưng để có thể bước lên một bước nữa đến cảnh giới chí cực là quá khó khăn đối với hắn, đó không phải là sự thiếu hụt về lực lượng mà là sự chênh lệch của thân thể hiện tại so với cỗ thân thể của một tên Thí Thần lúc trước khi gốc rễ là ở hai môn tuyệt thế thần công của Cổ Phong, chỉ có dung nhập hai cỗ phân thân lĩnh hội Chư Thiên Đế Long Tâm Pháp cùng Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp mới có thể để Thiên Đế đột phá đến nửa bước Bán Thần, tối thượng lực lượng chính là bàn đạp để hắn tiến hành dọn dẹp qua thế giới này một lần và thu về hết thảy thần huyết.
Lại nói đến việc dung nhập Long Chi Huyết thì ngoài việc cần một cỗ thân xác đặc thù còn cần một một chữ Bá trong đại đạo thế nhưng Cổ Phong từ lúc trốn chạy khỏi Thần Giới đã đánh mất đi chính loại đại đạo này của bản thân… đại đạo là không thể phục hồi, bản thể đánh mất thì dĩ nhiên phân thân cũng không thể nào tu thành, hết thảy phân thân của Cổ Phong phải cam chịu khiếm khuyết đi Bá Đạo chi ý và Độc Cô Ý lúc trước cũng không phải ngoại lệ…
… thân xác có thể dung nhập Long Chi Huyết nhưng lại không thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ để đột phá cảnh giới Ngũ Tử của Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp, Thiên Đế hàng vạn năm qua đã tìm dủ mọi cách cũng không thể bù đắp khiếm khuyết từ phân thân của mình và Phong Thần Diễn Nghĩa chính là vì lý do đó mà được tạo ra.
Chôn xuống Cửu Long Thông Thiên Ấn tìm kiếm kẻ hữu duyên, trong dòng chảy lịch sử dài đằng đặc vậy mà chỉ có hai kẻ duy nhất có thể dung nhập Long Chi Huyết đến gần như hoàn mỹ, chúng chính là Hạng Vũ cũng Lữ Bố hai tên chiến thần… đã có lúc Thiên Đế cười đến toác mồm khi mường tượng được cảnh mình phi thăng trở về Thần Giới xa xôi nhưng hết lần này đến lần khác chính cỗ phân thân thứ hai lại là kẻ khiến hắn phải ôm hận.
Không hoàn toàn là bản thể nên tất nhiên Thiên Đế không thể khống chế hoàn toàn suy nghĩ của những cỗ phân thân khác, Độc Cô Ý cũng là có suy nghĩ của riêng hắn và thực lực của hắn lúc trước cũng không thua kém Thiên Đế nên dĩ nhiên Thiên Đế không thể bắt ép hắn làm những điều mà hắn không muốn… Hạng Vũ là anh hùng, Độc Cô Ý sẽ không khinh nhục anh hùng bằng cách chiếm lấy cơ thể của gã nên Thiên Đế cho dù tức giận cũng không thể làm gì…
… đến thời đại tam quốc diễn nghĩa, Lữ Bố tuy được mệnh danh là chiến thần nhưng còn chưa xứng với hai chữ anh hùng nên Độc Cô Ý dĩ nhiên sẽ không ngần ngại cướp lấy thân thể tên chiến thần này vậy nhưng một cái tên đã thay đổi tất cả… Điêu Thuyền là hai chữ mà suốt cuộc đời này Thiên Đế sẽ không bao giờ quên.
Không ai ngờ Độc Cô Ý lại yêu thích Điêu Thuyền cho dù bóng hồng đã bị không ít kẻ vấy bẩn trước thời điểm hai người gặp gỡ, xinh đẹp đôi khi là một điều bất hạnh của nữ nhân và bốn chữ hồng họa thủy vẫn còn đó cho dù là ở thời đại nào đi nữa…
… từ Vương gia đến Đổng gia, Điêu Thuyền số mệnh bi thảm phải trở thành đồ chơi trong tay hết kẻ này đến kẻ khác và chính điều đó làm cho Độc Cô Ý thật sự tức giận, rất ít người biết cái chết của Đổng gia cùng Vương gia hàng vạn nhân mạng là do một tay Độc Cô Ý lúc trước ra tay và kẻ đi sau chùi đít cho hắn cũng như làm vặn vẹo lịch sử không ai khác là Thiên Đế tội nghiệp.
Giết một cái Vương gia hay Đổng gia cũng thôi đi, cho dù Độc Cô Ý có giết thêm mười hay một trăm cái gia tộc khác nữa cũng không là vấn đề với Thiên Đế mà chỉ cần Lữ Bố còn sống và dung nhập hoàn mỹ với Long Chi Huyết là đủ với kẻ đứng sau mọi chuyện… cơ mà… người tính không bằng trời tính…
… chỉ trong một giây phút lơ là, mọi chuyện cứ thế vượt qua tầm kiểm soát của Thiên Đế khi Lữ Bố vậy mà không buông tha cho Điêu Thuyền… Độc Cô Ý có thể nhẫn nhịn vì đại kế của chân thân một lần nhưng lại không thể có lần thứ hai, Lữ Bố động vào Điều Thuyền chẳng khác nào động vào vợ hắn và vì thế tên Tam Quốc Chiến Thần không được phép tiếp tục tồn trên thế giới này.
Cái chết của Lữ Bố đã khiến Thiên Đế thật sự chấn nộ, việc đầu tiên hắn muốn làm chính là hủy diệt hòn đá cản đường cũng chính là Điêu Thuyền yếu đuối thế nhưng Độc Cô Ý sao có thể đứng nhìn ngươi yêu chết đi, hai tồn tại đỉnh cấp đại chiến đến một trăm ngày đêm nơi biển rộng xa xôi mới cam chịu dừng lại ở thế bất phân thắng bại.
Những tưởng đã thành công bảo hộ người tình nhưng Độc Cô Ý nào ngờ hồng nhan họa thủy lại đáng sợ đến vậy, chỉ một trăm ngày là đủ để Điêu Thuyền bị một tên tướng lĩnh dưới trướng Lữ Bố đày đọa đến chết đi sống lại và thời điểm hắn tìm đến nàng cũng là lúc người đẹp trút đi hơi thở cuối cùng…
… cho dù nắm giữ tu vi thông thiên, cho dù một tay có thể lật trời thì Độc Cô Ý cũng không thể kéo người chết trở về và đương nhiên Thiên Đế sẽ không cho hắn Phượng Chi Huyết cho dù hắn có quỳ gối dập đầu ba ngày ba đêm, bất lực cùng bế tắc tột cùng dẫn đến những suy nghĩ cực đoan, Độc Cô Ý vậy mà không tiếc tự bạo một thân tu vi chí cực đổi lại việc có thể bảo lưu thân xác cũng như linh hồn người tình không phải tan biến theo quy luật của tự nhiên.
Phẫn nộ tột cùng trước cử động của Độc Cô Ý thế nhưng Thiên Đế cũng không thể không cứu lấy cỗ phân thân quan trọng thứ hai, Độc Cô Ý linh hồn vốn dĩ gần như là vĩnh thế trường tồn của một vị Thí Thần cảnh tuy nhiên để ngưng tụ lại một thân tinh huyết cường đại không hề đơn giản như ăn cơm uống nước…
… vô thượng bí pháp cùng với máu tươi của ngàn vạn tính mạng là hai điều kiện tiên quyết để tái tạo thân thể cho Độc Cô Ý… cơ mà… thời thế cũng chính lúc này đã biến đổi, Chí Tôn Các rốt cuộc cũng ra mặt sau một đoạn thời gian bỏ qua cho Thiên Đế một tay che trời, dường như một bản khế ước cổ xưa có tác dụng ràng buộc Đông Phương gia tộc đã hết hiệu lực, Đông Phương Vô Địch dĩ nhiên sẽ không để kẻ khác múa may trước mặt mình.
Bảo hộ ở một phạm trù nào đó rất mơ hồ, trong mắt những tồn tại chí cực thì tính mạng của con dân hay thậm chí cả võ giả giang hồ cũng không khác sâu kiến là mấy, nếu có thể đánh đổi ngàn vạn tính mạng lấy một giọt Phượng Chi Huyết cũng là không tệ với Chí Tôn Các, hai trăm năm mươi năm là khoảng thời gian mà Thiên Đế được phép một lần nữa khoa tay múa chân kích động chiến tranh và may mắn cho hắn khi chừng đó thời gian cũng đã đủ để gom góp lượng tinh huyết cần thiết.
Kế sách dày công vẽ ra tan tành thành mây khói, hao tổn công sức để tái tạo một tên thiên tài mang họ Độc Cô nhưng thứ mà Thiên Đế nhận được vẫn chỉ là một tên điên si tình không thể quên được bóng hình cũ…
… hồi sinh người đẹp là mục đích Độc Cô ý tồn tại và tu luyện, mặc cho Thiên Đế có tác động đến cỡ nào trong suốt 150 năm qua thì nam nhân si tình vẫn luôn luôn kiên định với tình yêu của mình… Chí Tôn Các vô thượng thần đan – Cải Tử Hồi Sinh Đan là mục tiêu mà Độc Cô Ý theo đuổi và đến hiện tại hắn biết chắc cho dù có tu đến Vương Giả đỉnh cao thì Chí Tôn Các vẫn như cũ không chấp nhận thỉnh cầu của hắn, tính mệnh của Đông Phương Vô Địch là quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
“Dù biết ngươi đang lừa dối nhưng ta vẫn lựa chọn tin tưởng Thiên Đế ngươi một lần, kẻ tiếp theo có thể dung nhập Long Chi Huyết cho dù là ai đi nữa cũng không tránh khỏi vận mệnh bị hai ta cắn nuốt!”
Độc Cô Ý cắn răng làm ra quyết định, hắn quay mặt nhìn đến cỗ quan tài bằng băng được đặt ở một vị trí trang trọng cách đó không xa mà càng thêm quyết tâm hơn bao giờ hết…
“PHANHHH!!!”
Kẻ đầu tiên bay ngược ra sau chính là Long, nói là lấy một địch ba nhưng xét về tổng thể thực lực thì hắn vẫn chưa phải là đối thủ của ba vị đại lão đứng đầu, thập nhị cấp viên mãn hay nửa bước thập tam cấp đều không phải loại người đơn giản.
“Khặc… khặc…”
Bắn xa đến năm trăm mét có hơn thì Long mới có thể ổn định thân hình, cẩm phục bên ngoài rách nát khiến hắn bạo lộ từng mảng da thịt cháy xém do thiên lôi thiêu đốt và hủ hóa do phật văn ăn mòn, tổn thương bên ngoài trông có phần thê thảm nhưng vết thương đáng sợ nhất vẫn là một huyết động sâu hoắm ngay trước ngực Long… chỉ là chưởng kình lan đến cũng đủ để xuyên phá da thịt của hắn chứng tỏ Khổ Hạnh Thần Tăng một chiêu vừa rồi đã dùng đến không ít lực lượng, phải biết rằng thân thể của Long vốn dĩ cực cường không thua kém thần binh bình thường là bao.
“Oanhhh…”
Ở phía đối diện cũng có một kẻ bị đánh bật ra sau và xui xẻo cho Bồ Đề Lão Tổ rằng lão chính là người đó, bản thân chu tu phật pháp nên sức phòng ngự của lão là yếu nhất trong ba lão, Thái Cực Luân Hồi Trận do Long thi triển không đơn thuần chỉ là phòng ngự mà còn có tác dụng hóa giải cùng chuyển hóa đến năm thành lực lượng của Chấp Niệm Kinh Luân ngược trở lại kẻ thi triển nó.
“A… di… đà…”
Bồ Đề Lão Tổ cà sa vẫn như cũ không một chút tổn hại nhưng khóe miệng đã tràn đầy tơ máu chứng tỏ nội thương không nhẹ, nhìn đến sắc mặt nhợt nhạt của lão pháp tăng thì bất cứ kẻ nào cũng đoán biết cuộc chơi đã không còn phần của lão và quả thật như vậy… kinh mạch nghịch đảo, nội tạng sai lệch cùng khí huyết nhộn nhạo khiến Bồ Đề Lão Tổ cần một khoảng thời gian không nhỏ để hồi phục… tiếp tục mạo hiểm thôi động phật pháp chính là điền tên vào cuốn sổ tử vong nơi địa phủ và Bồ Đề Lão Tổ cũng phải kẻ ngu.
“Khổng Quân! Lão phu nghĩ không thể để cho hắn tiếp tục nhảy nhót!”
Không gian đã ổn định trở lại dù cho vẫn còn rất mong manh, Khổ Hạnh Thần Tăng cùng Khổng Quân ngạo nghễ hiện thân giương mắt nhìn đến Long ở phương xa, sau một kích vừa rồi cả hai lão đều hoàn hảo không một chút thương tổn. Kẻ lên tiếng là Khổ Hạnh Thần Tăng, tránh cho đêm dài lắm mộng nên lão quyết đoán đề nghị.
“Rất hợp ý ta, Phục Hy Cầm xem ra một lần phải tái hiện nhân gian!” Khổng Quân bạch bào tung bay gật gù đáp, đã đến một bước này thì Khổng gia sao có thể lùi bước, Ma Tôn quá nguy hiểm và cần phải diệt trừ càng sớm càng tốt.
Để lại một bình luận