“Bái kiến Hoa lão tiền bối, tại hạ theo lệnh của phu nhân đã mang hắn đến đây!” Dường như biết trước được sự xuất hiện của lão thái bà, gã trung niên ngay tức thì cung kính chắp tay nói.
“Được rồi, cút đi!”
Liếc nhìn qua Long một cái, lão thái bà gật gù nói và khi mà lời nói của lão còn đang vang vọng trong hư không thì thân hình của lão đã ẩn hiện chụp đến Long sau đó cả hai đột nhiên biến mất luôn rồi, tất cả diễn ra chỉ trong một sát na và gã trung niên theo đó vẫn còn chưa kịp món hàng trong tay mình nữa thế nhưng gã lại không một chút bất mãn với hành động tưởng như vô lễ đó.
“Khặc khặc! Bao nhiêu năm qua đi đám người ở nơi đó vẫn hành xử như vậy… nhóc con ngươi thật xui xẻo mà…”
Nhìn qua cánh tay mới lúc trước còn giữ chặt Ma Tôn mà gã trung niên cười tà đầy khó hiểu, thân hình của gã cũng rất nhanh tiêu thất như chưa từng tồn tại.
Lần thứ hai bị chụp như gà nhưng Long như cũ không dám tỏ ra khó chịu vì hắn biết thực lực của lão thái bà này thâm khả bất trắc còn ở trên gã trung niên một bậc, kỳ lạ là lần này đối phương dường như không ngại hắn thăm dò vị trí nên hắn dễ dàng nhận ra khung cảnh dưới chân mình, đó là một vùng bình nguyên lọt thỏm giữa những dãy núi cao như một chốn đào hoa tiên cảnh hiếm hoi còn sót lại trên thế giới này.
“Không nên nghĩ nhiều, nhóc con nhà ngươi nên cảm thấy tự hào vì đến Vương Giả bình thường còn không dám bước chân đến nơi này, lần này là lần đầu tiên và cũng có thể là lần cuối cùng trong đời mà ngươi được nhìn thấy nó.” Một giọng nói lọt vào tai Long khiến hai mắt hắn co rút, rốt cuộc chủ nhân của nơi này mạnh mẽ đến đâu mới có thể áp chế được cả Vương Giả đây?
Giữa những suy nghĩ mông lung thì rốt cuộc Long cũng đã đến nơi cần phải đến, lọt vào mắt hắn xuyên qua những đám mây là một dãy lầu cát cực kỳ xa hoa tráng lệ được xây dựng công phu bên cạnh một thác nước hùng vĩ, chỉ nhìn đến công trình hùng tráng trước mặt là đủ để Long hiểu người muốn gặp mình thân phận chắc chắn là rất khủng bố.
“Chào mừng ngươi đến với Thanh Liên Cung!”
Lại là giọng lão bà truyền vào tai Long, ba chữ Thanh Liên Cung không để lại cho hắn chút ấn tượng nào thế nhưng hắn lại không dám một chút khinh thị, tông phái có thể điều phái một vị Vương Giả dẫn đường sao có thể đơn giản.
Lại qua vài nhịp thở, rốt cuộc Long cũng nhìn thấy đội ngũ “đón tiếp” của Thanh Liên Cung khiến hắn hết sức bất ngờ vì có phần nào đó quá nồng hậu, giữa quảng trường rộng lớn bên dưới thế mà lại là hàng nữ đệ tử thướt tha với nhiều màu sắc khác nhau rất thu hút… lại đến gần thêm một chút nữa, hai con mắt Long muốn nhảy ra ngoài luôn chỉ vì… đẹp… quá đẹp rồi.
Nếu Thanh Liên Cung lầu cát đã rất đẹp mắt thì nữ nhân ở đây thậm chí còn đẹp hơn gấp bội, Long thề rằng đây là lần đầu tiên hắn được thấy nhiều nữ nhân đẹp đến thế cùng một lúc, các nàng ai cũng đeo sa mỏng che mặt nhưng nhìn qua bóng hình lồi lõm khêu gợi kia và với lịch duyệt chơi qua vô số nữ nhân các loại thì Long tin chắc rằng dung nhan đằng sau lớp vải chết tiệt kia một nghìn phần trăm sẽ phải khiến hoa nhường nguyệt thẹn.
“Hừ!”
Đột nhiên xuất hiện quá nhiều nữ nhân đẹp trước mặt khiến trong một khoảnh khắc Long quên mất tình cảnh của mình hiện tại, hàng trăm nữ nhân mỹ lệ có sức sát thương quá lớn với một kẻ ngộ ra Dâm Đạo như Ma Tôn âu cũng là điều dễ hiểu thế nhưng một tiếng hừ lạnh giống như một gáo nước lạnh giúp Long tỉnh táo lại, dù không tình nguyện nhưng hắn buộc phải dời đi ánh mắt của mình nhìn đến kẻ vừa lên tiếng và cũng là một nữ nhân.
“Sao? Không nhìn nữa đi tên háo sắc?”
Trước mặt Long là một nữ nhân rất trẻ chỉ tầm mười lăm tuổi có hơn, nàng đồng dạng với hàng trăm mỹ nhân phía trước cũng là một mỹ nữ thế nhưng vẫn còn đó một chút tinh nghịch của tuổi trẻ qua biểu cảm trợn mắt phùng mát trước mặt Long, dường như ánh mắt dâm tà của hắn khiến nàng rất bất mãn.
“E hèm, tuy tại hạ thực lực thấp kém nhưng dù sao cũng là khách nhân của quý Cung, cô nương đây dường như có chút hiểu nhầm với một người yêu quý và đang thưởng thức cái đẹp như ta, lại nói nam nhân nếu không háo nữ sắc chẳng lẽ lại đi háo nam sắc hay sao?” Lão bà đã biến mất như làn khói nhưng Long không để tâm đến, hắn hiện tại chỉ có thể tùy cơ ứng phó đến bước nào tính bước ấy và cái bộ mặt vô sỉ lại một lần nữa được hắn sử dụng.
“Hihi…”
“Ngươi… Mọi người… các tỷ… các tỷ cười gì đó?”
Dường như lần đầu tiên phải đối mặt với một tên vô sĩ như Long nên cô gái có chút bất ngờ, nàng chưa bao giờ nghĩ có một kẻ lại tự hào với hai chữ háo sắc nên không biết phản ứng ra sao và khi nhìn đến đằng sau mình các sư tỷ đang cười khúc khích mà mặt nàng ngay tức thì đỏ ửng như quả táo chín, thật quá xấu hổ rồi.
“Liên nhi, còn làm gì mà chưa đưa hắn đến đây?”
Bỗng nhiên một cơn gió nhẹ thoáng quá mang theo một mũi thơm động lòng người thổi đến khiến Long ngây ngất, theo bản năng hắn nhìn đến phía trước hàng ngũ đệ tử ở xa xa nhưng cho dù thị lực vượt xa người bình thường cũng không để hắn nhìn thấy rõ người vừa lên tiếng, căng mắt ra hết cỡ thì Long cũng chỉ nhìn thấy một bóng hình mờ ảo tràn đầy ma mị.
“Tuân lệnh Cung Chủ! Háo sắc, theo ta!”
Cô gái trẻ lè lưỡi đáp một cách mông lung rồi liếc mắt đến Long hắng giọng khiến cười khổ không thôi, bằng linh tính trải qua vô số lần sinh tử của mình mà hắn cảm giác từ đầu đến cuối có gì đó không ổn nhưng vẫn không nghĩ ra ở điểm nào, nhìn mỹ nhân đã cách xa một đoạn dài phía trước mà hắn buộc phải bước ra một bước…
… một bước…
“RẶCCCC!!!”
Chân chỉ vừa nhấc lên cũng là lúc hai mắt Long trợn trừng bởi vì thân thế vốn dĩ cứng rắn có thể sánh ngang với thần binh như hắn cứ vậy bị xuyên thủng qua, không chỉ da thịt mà ngay cả xương cốt nơi cẳng chân cũng bị phá vỡ tạo ra một cái lỗ máu dọa người… đau đớn tột độ nhưng Long quyết đoán ngay lập tức dừng lại không đặt chân xuống, hắn mặc cho máu tươi chảy thành dòng bên dưới mà cuồng nộ nhìn về phía trước, nếu đối phương muốn hạ nhục trước khi hạ sát thì Long cũng không ngại tự bạo hòng kéo theo vài mỹ nữ bầu bạn nơi chín suối.
“Hihi… Phế vật không thể bước chân vào Thanh Liên Cung, Cung Chủ nói rằng nếu ngươi có thể vượt qua Thanh Liên Kiếm Trận mới có đủ tư cách gặp mặt ngài. Háo sắc nhà ngươi có bản lĩnh gì cứ thi triển ra đi, bổn cô nương đợi ngươi ở phía trước!”
Tiếng cười như chuông bạc của Liên nhi truyền đến khiến Long bừng tỉnh, ra là hắn đang là đồ chơi để người ta mua vui, mọi chuyện nghe có vẻ vô lý khi hắn bị kéo đến đây tham dự thử thách này thế nhưng trước thực lực tuyệt đối thì điều đó nào có nghĩa lý gì, quyền quyết định bao giờ cũng nằm trong tay kẻ mạnh.
“Tuy tại hạ biết bản thân mình trong mắt Thanh Liên cung chủ chỉ là sâu kiến nhưng ta mạo nguội có một thỉnh cầu nhỏ nhỏ mong Cung Chủ giải đáp để mà sắp tới nếu có phải đi gặp Diêm Vương đại nhân cũng là thỏa mãn khi biết rốt cuộc vì sao mình phải chết! Không biết tại hạ và Thanh Liên Cung có va chạm từ lúc nào?”
Rút cái chân tàn tạ trở về, Long chắp tay hướng đến hình bóng ở phương xa nói lớn, hắn tin chắc từ đầu đến cuối vị Cung Chủ thần bí kia vẫn luôn quan sát lấy mình.
“…”
“Đông…”
“… Phương…”
“… Huyền.”
Qua vài nhịp thở, rốt cuộc ba chữ nhẹ nhàng theo làn gió truyền vào tai khiến Long sững người, đến giờ thì hắn đã hiểu rồi, việc ngăn cản Đông Phương Huyền ra tay ở Tiềm Long đại hội qua đó phán định thắng thua của trận đấu chắc chắn đã làm vị Cung Chủ kia bất mãn, coi bộ thân phận của Đông Phương Huyền tên thiên tài này ở Đông Phương gia không hề đơn giản.
“Được! Nếu Cung Chủ đại nhân đã phán định ta có tội thì tại hạ cũng không nhiều lời làm gì, bản thân Ma Tôn ta cũng rất tò mò Thanh Liên Kiếm Trận ghê gớm đến đâu!”
Thái độ quay ngắt một trăm tám mươi độ, lời nói vừa ra cũng là lúc toàn thân Long khí thế tăng vọt đến đỉnh điểm khiến hết thảy nữ nhân bên trong Thanh Liên Cung sững sờ… nhìn đến gã đàn ông trước mặt mà đôi mắt các nàng càng lúc càng mở to…
Hắn… Ma Tôn… đang đứng đó… cẩm phục của hắn phần phật trong gió để lộ khoang ngực rộng lớn và từng múi cơ săn chắc tràn ngập năng lượng, khuôn mặt nam tính góc cạnh kèm theo đôi mắt sâu thẳm tựa biển sâu không thấy đáy và cuối cùng là cỗ khí tức tà dị rất khó tả nhưng đầy thu hút ở cái khí tức bao trùm lấy hắn…
“…”
Chỉ qua vài hơi thở thôi mà lọt vào tâm trí của hàng trăm nữ nhân chính là sự bá đạo của nam thân thực thụ, sự lạnh lùng khô khốc của một ma đầu cái thế, sự cuốn hút khó có thể cưỡng lại của một giống đực mạnh mẽ… cho dù tu vi có cao đến đâu thì các nàng chung quy cũng là giống cái và mang trong mình bản năng do Đại Tự Nhiên của vũ trụ tạo ra thế nên việc bị hấp dẫn một kẻ phản tổ mang trong mình hình thái bản nguyên của nhân loại như Long cũng là điều dễ hiểu.
“Các vị! Đắc tội rồi!”
Lịch duyệt qua vô số nữ nhân nên đương nhiên chỉ cần nhìn đến ánh mắt của đám nữ nhân trước mặt thì Long biết mình đã thành công, hắn cố tình phóng xuất dâm ý cũng là vì muốn thu hút các nàng qua đó hy vọng lúc thi triển kiếm trận thì đám nữ nhân này sẽ nhẹ tay một chút, cho dù có cuồng ngạo và tự tin đến đâu thì hắn cũng biết thực lực của mình vô phương chống lại Thanh Liên Cung huống hồ hiện tại thực lực của hắn mới chỉ kịp hồi phục ba thành lực lượng so với lúc toàn thịnh mà thôi.
“Rầm!”
Lời còn chưa dứt cũng là lúc thân ảnh Long tại chỗ dần dần tan biến, toàn bộ lực lượng được hắn sử dụng để thôi động bộ pháp nên khinh công thi triển nhanh đến độ lưu lại tàn ảnh nơi không gian và chỉ cần một sát na là quá đủ để hắn chạm mặt đến nữ đệ tử Thanh Liên Cung đầu tiên, tính toán chiều dài thì Long ước chừng hắn cần trọn vẹn một trăm bước dài mới có thể vượt qua thử thách, vết thương trên chân hắn rợn người thật đấy nhưng xa xa còn chưa đủ để làm hắn chậm lại nhịp nào đâu.
“Vút… Vút…”
Nhanh… nhanh đến không tưởng, Long bắn đến rất nhanh khiến đám đệ tử Thanh Liên Cung có chút bất ngờ thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là bất ngờ mà thôi, mấy trăm nữ nhân đứng ở chỗ này kẻ tu vi thấp nhất cũng là Cường Giả thập cấp hàng thật giá thật chứ không phải là bình hoa vô tri, ngay tức thì Thanh Liên Kiếm Trận được vận khởi khi Long đã bước đến bước thứ mười.
“Roẹt… Roẹt… Roẹt…”
Âm thanh khủng bố báo hiệu không gian bị xuyên thủng lọt vào tai làm Long lạnh gáy, hai mắt hắn vẫn luôn cố nắm bắt cử động của đám nữ nhân thế nhưng các nàng dường như vẫn luôn bất động tại chỗ vậy mà kiếm trận vẫn được xuất ra, Thanh Liên Kiếm Trận dường như vô thanh vô tức xuất hiện và điều đó làm cho kẻ nào xui xẻo gặp phải rất khó để nắm bắt nhằm để có thể tránh thoát.
“Phốc!!!”
“Rầm… Rầm…”
Chỉ mới bước được thêm hai bước dài thì cẳng chân Long một lần nữa bị xuyên thủng bởi một mũi kiếm khí bắn tới, đau đớn khôn cùng kèm theo máu tươi tung tóe nền đất bên dưới thế nhưng đại ma đầu vẫn không hề nhíu mày một cái, cơ hội chỉ có một nên Long quyết đoán bất chấp tất cả tăng tốc về phía trước tạo ra một tràng dài huyết ảnh sau lưng trông cực độ đẹp mắt.
“Xuy… Xuy…”
“Phốc!!! Phốc!!!”
Bước chân thứ hai mươi đặt xuống cũng là lúc hai mắt Long trợn trừng, nơi hốc bụng cùng lồng ngực hắn cứ thế bị kiếm khí đào ra hai lỗ máu sâu hoắm, nội tạng gần như bị phá nát khiến Long thống khổ khôn cùng… tưởng chừng Ma Tôn danh chấn giang hồ phải dừng bước tại đây nhưng không… lăn lộn giữa ranh giới của sự sống và cái chết vô số lần đã tôi luyện một thanh niên non nớt trở thành một kẻ đầy bản lĩnh.
“MA NGẠO!!!”
“HUYẾT BẠO!!!”
“Độc Ma Phá Bộ!!!”
“PHANHHH!!!”
Một hơi thôi động Ma Ngạo và Huyết Bạo cũng là thiêu đốt chín thành tinh huyết bên trong cơ thể mang lại cho Long lực lượng siêu cường tuy chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Độc Ma Phá Bộ vừa ra cũng là lúc thân hình Ma Tôn quỷ dị phá không bắn tới bằng một tốc độ không tưởng mà cho đến ngay cả da thịt hắn cũng phải bạo nát vì không chịu nổi.
Bản thân lĩnh hội vô số tuyệt kỹ khinh công và cũng tự tổ hợp được không ít bí kỹ nhưng cho đến khi tận mắt quan sát lấy Quỳ Hoa Bảo Điển do Độc Cô Huyền thi triển thì Long mới ngộ ra được thứ khinh công ưng ý nhất được hắn đặt tên Độc Ma Phá Bộ…
… không thiên về biến hóa kỳ ảo mà Độc Ma Phá Bộ thuần túy xây dựng theo một chữ “nhanh”, để đột phá tốc độ thì kẻ thi triển ngoài việc phải khai phá toàn bộ huyệt vị dưới chân còn phải tự khai mở và đả thông thêm trọn vẹn chín mươi chín đường kinh mạch mỗi chân nhằm có thể phát lực mạnh nhất có thể.
Để lại một bình luận