Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 9

Đời học sinh – Chương 9

Tôi nhìn đám Toàn phởn dò hỏi:

– Đôi mắt xanh của Lanna mất tiếc ghê ha bây?

Bé Phương cười tươi một cách ngây ngô:

– Hì, thì có gì đâu anh! Quan trọng là bạn ấy trở về với tụi mình rồi! Mai đây sẽ là những ngày vui vẻ đó!

Toàn phởn cười cười xòa tiếp lời:

– Phải rồi, trải qua cơn bạo bệnh mà chỉ mất có đôi mắt thì có xá chi! Lanna thì vẫn là Lanna mà, hay mày lại nghĩ gì Phong?

– Bậy, tao mà nghĩ gì chứ!

Lam Ngọc ngồi kế bác tài cũng quay xuống hỏi tôi:

– Có thật không, Ngọc thấy từ khi Ngọc Lan về nước tới giờ Phong kì lạ lắm!

– Không có đâu, tại say xe thôi!

Lí do của tôi đưa ra hợp lí đến nỗi ai cũng tin răm rắp. Thật là giờ tôi cũng đang bị say xe mà, chỉ tại sự bồn chồn trong lòng cộng với chứng say xe làm tôi bây giờ thật thảm hại. Nhưng sự thảm hại đó cũng không bằng một góc cảm giác lần đầu tiên tôi thấy đôi mắt nâu đen của Ngọc Lan nữa. Tôi phải làm gì đây?

Sáng hôm sau tôi trở lại với guồng quay trường lớp. Đêm hôm qua đối với tôi thật kinh khủng. Không hiểu sao tôi lại gặp ác mộng đến vậy. Tôi thấy đôi mắt xanh của Ngọc Lan bây lượn lờ quanh đầu mình nhìn tôi như đang oán than. Ánh mắt đó khiến tôi gặp ám ảnh đến tận khi thức dậy.

Có lẽ tôi đã suy nghĩ quá nhiều, Ngọc Lan dù có mất đi đôi mắt xanh thì nàng vẫn là nàng, có phải ai khác đâu chứ. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao trong tim tôi lại cảm thấy hụt hẫn vô cùng. Ngày hôm qua lúc Ngọc Lan nhìn tôi với đôi mắt đó mà tôi cứ tưởng một người nào khác đang nói chuyện với mình vậy. Tôi tự hỏi mình rằng liệu tôi có đủ can đảm để đứng đối diện với đôi mắt đã từng là của người khác hay không?

Những suy nghĩ đó cứ đeo bám theo tôi trên suốt con đường đến trường. Nhưng chúng sớm bay đi mất khi tôi giật mình phát giác rằng thằng Bảo đang đứng chờ trước mặt tôi ở vệ đường.

Thấy tôi, nó chạy ra cản lại:

– Khoang đã, tôi muốn nói chuyện một chút!

Tôi cau mày dắt xe vào trong lề:

– Sao, muốn nói chuyện gì?

– Có phải anh với Ngọc Mi chia tay rồi không?

Tôi thoáng giật mình trước câu hỏi, nhưng cũng bình tĩnh trả lời:

– Phải, có làm sao không?

Ngay lập tức nó vung tay định đấm tôi. Theo phản xạ tôi nhảy phóc ra phía sau, trợn mắt:

– Mày điên à, sao lại đánh tao!

– Tại sao, một người con gái tốt bụng như Ngọc Mi anh lại chia tay?

Tôi biết thằng Bảo yêu Ngọc Mi đã lâu nhưng vì tôi và bé Mi đã yêu nhau nên ngậm ngùi rút lui. Nó đâu biết rằng giữa tôi và con bé chỉ là bản giao kèo. Trong lòng nó chỉ biết tôi và Ngọc Mi đã chia tay và lỗi luôn luôn sẽ thuộc về tôi. Nếu tôi nói ra sự thật đó, chắc chắn nó sẽ không tin, vả lại tôi cũng không muốn Ngọc Mi phải chịu thêm bất cứ đau khổ nào từ tôi nữa.

Thế nên tôi sẽ làm người xấu, chí ít là với thằng Bảo:

– Không yêu nữa thì chia tay thôi, có liên quan gì đến mày không?

– Dám đối xử như thế với Ngọc Mi à? Anh là thằng khốn!

Dứt lời nó vung chân tung một cú đá vòng nhắm thẳng ngay mặt. Tôi đưa tay lên đỡ lại nghe một tiếng chách rõ to. Cảm giác như vừa bị ai đó dùng khúc gỗ đập vào. Bỏ qua cảm giác đó, tôi chòm tới áp sát:

– Mày không có quyền phát xét tao và Ngọc Mi!

Khi tôi định xông tới tấn công vào giữa ngực, nó đã nhanh tay thó chặt lấy cổ tay tôi. Biết đối phương đang chuẩn bị vật mình xuống đất, tôi lập tức chặn tay ngay hông, không cho nó có thế để vật. Tuy nhiên với thể hình cao to hơn, nó dễ dàng dùng sức trâu vật mạnh tôi xuống đất đau điếng.

– Không có quyền phán xét hả! Thế thì anh cũng không có quyền gọi Noemi là Ngọc Mi!

Chưa kịp định thần, nó đã lao đến định tung cho tôi thêm một cú đá vào mặt. Giữa lúc đó, từ đâu một bóng đen lao vụt ra trước mặt tôi, tung cước đá triệt đi đòn đó.

– Lại là bà chị à? Sao thích can dự vào người khác vậy!

Giọng của thằng Bảo vang lên nghe có vẻ khó chịu. Cùng với đó là giọng Lam Ngọc vang lên trầm ấm:

– Phong vẫn còn đứng được chứ?

Tôi đứng dậy nghe cả lưng đau nhức do bị vật mạnh xuống đất. Nhưng trước mắt Lam Ngọc tôi không để mất thể diện được, đành cắn răng cười méo xệch:

– Không sao, vẫn bình thường!

Thằng Bảo thở dài sửa lại quần áo:

– Uầy, cứ tưởng sẽ được đấu một trận tay đôi chứ! Ai ngờ cũng chỉ là núp bóng con gái!

– Mày nói cái gì?

Tôi định lao lên phân bua đã bị Lam Ngọc chặn lại. Nàng trừng mắt nhìn tôi lắc đầu ra hiệu không được manh động. Thằng Bảo lúc này có vẻ không muốn khích chiến nữa, nó thủng thỉnh đi tới gạt chống xe:

– Thôi, hôm nay thế là đủ rồi! Nhưng chuyện của Ngọc Mi tôi không bỏ qua dễ như vậy đâu! Đến nói chuyện và đánh như hai người đàn ông với tôi khi nào anh muốn! Chào nhé!

Nói rồi nó dong xe đi mất. Đến giờ này tôi mới thở phào mà cảm giác từng thớ thịt ở lưng đau dữ dội. Tôi phải thừa nhận rằng nếu không có Lam Ngọc ứng cứu kịp thời chắc tôi đã bị nó hạ gục từ lâu rồi chứ không phải chỉ đau nhức như thế này.

Tôi thở hắc:

– Cảm ơn Ngọc nhé!

Nàng lắc đầu cười khẽ:

– Không có gì! Mai mốt Phong nhớ cẩn trọng hơn nhé!

– Ừ, Phong biết rồi! Mà sao Ngọc biết Phong ở đây vậy?

Nàng nhún vai đáp:

– À, do lúc sáng thấy thằng Bảo không rẽ vào trường mà đi về phía nhà của Phong. Ngọc thấy bất thường nên chạy theo xem sao thôi! Mà có phải liên quan đến chuyện của Noemi không?

– Ừ… – Tôi thở dài đáp.

– Ngọc hiểu rồi! Thôi tranh thủ lên trường đi, coi chừng trễ đó!

– Ừ, Phong biết rồi!

Chẳng còn cách nào hơn tôi đành xoay pê đan cùng đến trường với Lam Ngọc.

Mọi chuyện dường như đã đi xa sức hơn tưởng tượng của tôi. Ngọc Mi trở về ở với nội, thằng Bảo truyên chiến với tôi và hơn hết là đôi mắt xanh của Ngọc Lan. Dù rằng tôi đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng sao tôi cảm thấy thật hoang mang.

Thằng Bảo đi, những suy nghĩ đó lại tiếp tục ùa về gặm nhắm tâm trí tôi từng chút một. Tôi tự hỏi mình có phải yêu Ngọc Lan chỉ vì đôi mắt xanh của nàng hay không. Nếu như vậy tôi không khác nào một thằng khốn chỉ biết đến vẻ bề ngoài. Đây là lúc tôi cần phải quyết đoán nhất mà không hiểu sao chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đó, bao nhiêu dũng khí trong lòng tôi bay hết. Khốn nạn thân tôi!

Lúc này tự dưng tôi chẳng muốn nói chuyện với ai cả. Phú nổ gặp tôi, nó trách cả bọn tại sao lại trốn buổi tiệc liên hoan cả lớp nhưng tôi chỉ cười xòa đáp qua loa. Rồi như một cục gạch, tôi quẳng nó khỏi tâm trí lúc nào không hay.
Bé Phương thì đỡ hơn một chút. Con bé là đứa em kết nghĩa quý hóa của tôi, cũng đã từng giúp tôi nhiều lần trước đây nên tôi không thể ghẻ lạnh nó như với những gì đã làm với Phú nổ được. Nhưng từng đấy chưa đủ để tôi trải lòng mình trước nó. Với lại tôi không muốn ai phải dính vào chuyện này nữa, một mình tôi chịu đựng đã quá đủ. Thế nên khi được hỏi, tôi chỉ đáp:

– Xin lỗi bé Phương, nhưng tốt nhất em đừng dính vào chuyện này! Anh chỉ muốn tốt cho em!

Tất nhiên, khi tôi bỏ ra khỏi lớp vào giờ ra chơi nó đã đuổi theo đến tận cửa. Thật lòng lúc đó tôi cũng muốn chia sẻ với con bé lắm. Nhưng ngọc Phương là một cô bé ngây thơ, tôi không muốn nó phải bận tâm quá nhiều vào việc phức tạp như thế này. Cũng may lúc đó có Toàn phởn, không biết nó muốn giúp tôi hay nó nói thật. Tôi chỉ biết những lời nó nói rất thấm. Nó chạy ra kéo bé Phương lại gầm gừ:

– Kệ nó đi Phương, nó muốn làm gì thì nó làm! Nó lớn rồi, phải tự quyết định đường đi cho bản thân!

Có lẽ thằng Toàn cũng muốn nhắc nhở tôi. Hơn ai hết nó là đứa biết rõ tình trạng của tôi lúc này. Nhưng tôi đã nhờ vào nó quá nhiều. Tôi không thể đến cả chuyện tình yêu của mình cũng nhờ vào nó mãi. Vậy nên, bỏ lại hai đứa nó, tôi cứ đi liu xiu dọc hành lang mà không biết mình phải đi về chốn nào.

Và cứ như một thói quen khi ra khỏi lớp, tôi lại bước về phía căn tin. Không phải do tôi đói bụng, cũng không phải do tôi khát nước. Chỉ đơn giản nó gắn liền với biết bao nhiêu kỷ niệm thời học sinh của tôi. Tìm một góc sát với khoảng sân trường tôi thả hồn nhìn những nhành phượng cứ vô tư rải những đóm lửa đỏ lòm xuống sân. Những đóm lửa cứ như muốn thiêu cháy tâm hồn của tôi bằng những cảm giác thật khó tả.

Tôi không thể tưởng tượng khi chính thức nghĩ hè rồi, của sống của tôi sẽ đi về đâu. Chắc chắn đó sẽ là những ngày ảm đạm nhất trong cuộc đời học sinh của tôi mà ngay cả đám thằng Huy cũng không vựt dậy được.

Tôi mông lung và cứ thế suy nghĩ cho đến khi tôi phát giác ra có một người con gái ngồi đối diện tôi. Em nở một nụ cười thật xinh, và chủ sở hữu của nụ cười xinh nhất ấy không ai khác là Hoàng Mai.

Em cười, đặt ly nước cam trên bàn, tay vẫn còn cầm ổ bánh mì:

– Hôm nay lại có hứng ra căn tin hả?

Tôi bối rối, gật đại:

– Ừ, lâu rồi không ra đây với lại trong lớp cũng chán!

Em nghiêng mái đầu sửa lại cặp kính cận:

– Phong không rũ Noemi đi chơi sao?

– Còn gì đâu mà rũ…

Tôi bất giác thốt ra và cũng bất giác giật mình. Ắc hẳn Hoàng Mai là người đầu tiên tôi trả lời khi được hỏi đến chuyện của Noemi. Tôi không hiểu tại sao tôi lại trả lời em mà không có bất kì một khó chịu nào, cứ như tôi hoàn toàn tự nguyện cho em biết vậy. Nhưng theo tôi nhớ Hoàng Mai đâu có biết chuyện giữa tôi và Noemi. Thế nên tôi trầm giọng dò hỏi:

– Sao mà Mai lại biết được chuyện giữa Phong và Noemi?

Em cười hiền đáp:

– Sao mà không biết được hở Phong. Chuyện ngày nào Noemi cũng kè Phong đến trường trước đi ai cũng đoán ra được mà!

Đến đây tôi chợt thở hắc. Hoàng Mai nói đúng, không có một cô gái nào lại kè một thằng con trai như thế rong suốt một thời gian dài, đi học chung, đi về chung. Nếu nói là bạn thân chắc chỉ có ma nó tin. Tôi tin chắc với sự thông minh của mình Hoàng Mai đã đoán ra được từ lâu.

Tôi thở hắc:

– Nhưng cũng chỉ là quá khứ rồi!

– Mai biết chứ, ngày hôm qua Phong nạt bạn Phú và bỏ tiệc liên hoan của lớp. Nay lại ra căn tin ngồi suy tư nên Mai đoán là có chuyện gì rồi!

– Ừ, Phong với Noemi chia tay rồi…

Dù đó chỉ là một tờ cam kết, nhưng đối với bất kì ai không biết chuyện này, nó như một cuộc chia tay thật sự. Tôi không muốn để bất kì ai biết thêm về chuyện đó nên cứ nhận là đã chia tay, họ muốn nghĩ sao cũng được. Còn suy tư vẫn là chuyện của tôi.

Hoàng Mai đón nhận tin đó bằng một vẻ thản nhiên, em cười nhẹ:

– Đó cũng là chuyện thường tình trong tình yêu mà! Đây đâu phải lần đầu Phong trải qua!

Có một chút nhói ở trong tim, tôi đáp:

– Ừ, quả thật đó cũng là điều tất yếu! Nhưng bây giờ Phong chỉ là không biết mình nên làm gì tiếp theo thôi!

– Nên làm gì tiếp theo chắc chỉ có Phong trả lời được! Mai không biết trong lòng Phong đang nghĩ gì. Nhưng Mai biết được nếu đã là một người con trai, phải tự tìm được con đường đi cho mình, Phong hiểu chứ?

Từng lời nói của Hoàng Mai như những chiếc rễ cây ăn sâu vào đầu tôi thật thấm thía. Hoàng Mai bây giờ thật khác, trưởng thành hơn, chín chắn hơn và sâu sắc hơn. Tôi tự hỏi rằng nếu không có chuyện gì xảy ra giữa tôi với em, liệu em có thay đổi thành như thế này hay không?

Nán lại ở căn tin thêm một chút nữa tôi cùng Hoàng mai trở vào lớp với tiết học tiếp theo. Khỏi phải nói, bé Phương là người lo lắng nhất. Khi vừa vào chỗ ngồi, nó đã hỏi ngay:

– Nãy giờ anh đi đâu vậy? Em lo quá chừng!

Tôi cười nhoẻn đáp:

– Không có gì đâu, anh đi xuống căn tin cho khuây khỏa thôi!

Toàn phởn nhìn tôi nhếch mép:

– Xời, làm như mày áp lực lắm không bằng! Có chút xíu chuyện cũng làm quá!

– Kệ tao! Tao đâu phải đứa ruột để ngoài da như mày!

Bé Phương thấy nguy liền can ngang ngay:

– Thôi thôi, đừng có cãi nhau nữa! Anh Phong nghe em nói nè!

Tôi nghệch mặt:

– Chuyện gì?

– Hồi nãy Noemi có qua lớp mình đó!

Nhắc đến Ngọc Mi, những mạch máu trong đầu tôi như nổ tung ra, tôi thản thốt:

– Noemi sao, qua lớp mình có chuyện gì?

– Chiều nay Lan rũ tụi mình đến nhà mở tiệc nướng ngoài trời đó!

– Vậy hả? Mấy giờ?

– Ừm, tầm 1h! Noemi dặn ăn cơm ít ít thôi chừa bụng!

– À ừ, anh biết rồi!

Có một chút hoan hỉ trong lòng nhưng dường như cảm giác chán chường trong lòng tôi nó lớn quá, lấn át cả những hoan hỉ nhỏ nhoi. Tôi tức bản thân mình vì sao lại có cảm giác như thế với Ngọc Lan, rõ ràng nàng là người tôi yêu, là người tôi chờ đợi suốt 1 năm nay. Tôi xấu ghê!

Trưa hôm đó theo lời Ngọc Mi, tôi chỉ ăn một chén cơm rồi lật đật chuẩn bị đến nhà Ngọc Lan. Trước đây tôi đã từng tham gia một bữa tương tự ở nhà nàng 1 lần. Lần đó tôi ăn no nê. Còn bây giờ tôi no trước cả khi đến nhà nàng. Nhưng lần này không phải no bụng, mà là no lòng.

Lòng tôi bây giờ tràn ngập những suy nghĩ vẫn vơ. Tôi tự hỏi một lát đây tôi có đủ can đảm đến đối diện với nàng hay không? Tôi nên nói gì với nàng? Tôi có nên nhìn vào đôi mắt đó hay không? Mãi suy nghĩ mông lung như thế, tôi đến nhà nàng lúc nào không hay.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 9


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)