Có lẽ Ngọc Lan cũng cảm nhận được điều đó nên nói vọng từ dưới bếp lên:
– Trời nóng lắm, anh mở quạt lên cho mát! Còn không thì lên phòng của em, có điều hòa đó!
– Ừ, anh biết rồi!
Tôi nhìn chiếc quạt được đặt gần tủ TV rồi lại nhìn xuống bếp nơi Ngọc Lan đang nấu bữa trưa cho tôi. Nàng bây giờ mồ hôi cũng úa ra còn nhiều hơn cả tôi bây giờ.
Cũng phải thôi, thời tiết đã nóng nàng còn làm việc bếp núc dầu lửa làm sao không oi bức cho được. Nếu tôi bật quạt ngồi hưởng thụ hay thậm chí là lên lầu nằm thưởng thức máy điều hòa thì còn gì là tôi nữa chứ. Nàng đã xưng tôi bằng anh thì tôi phải cho ra dáng là chỗ dựa tinh thần cho nàng mới được.
Thế nên gạt chiếc quạt qua một bên, tôi rót cho nàng một ly nước lạnh rồi đi vào bếp vỗ vai nàng:
– Nè, em có khát không? Uống chút nước cho mát người!
– Hì, cảm ơn anh!
Ngọc Lan cười tít tu gần nửa ly nước rồi lại trở về với công việc nấu nướng đang làm.
Nhìn thấy nàng mệt nhọc xào xào, nấu nấu, tôi nhìn dáo dác khắp bếp:
– Có gì để anh phụ không?
Nàng lắc đầu cười giả lả:
– Không đâu, cơm em cũng bắt rồi! Anh cứ đứng đó là đủ để em vui rồi!
Chẳng còn cách nào hơn, tôi đành đứng dựa vào chiếc tủ lạnh kế bên để nhìn ngắm nàng và thi thoảng lại lau đi những giọt mồ hôi đang dài trên đôi má đỏ hồng đó.
Ngoài những âm thanh nấu nướng, ngôi nhà không còn một âm thanh nào khác chứng tỏ nó có nhiều người ở.
Thắc mắc, tôi hỏi nàng:
– Hôm nay không có ai ở nhà hả em?
– Um, hôm nay cả nhà sang thăm Ngọc Mi ở nhà nội rồi! Em từ đó về rồi sang đón anh đó, còn ba mẹ thì ăn cơm ở đó rồi lên công ty luôn!
Tôi khoanh tay trước ngực thở dài:
– Vậy là Ngọc Mi lại trở về với cuộc sống trước đây rồi!
– Ùm, biết sao được! Bên nội em nghiêm khắc lắm, cả ba cũng không làm gì được!
– Nhưng anh thấy con bé nó muốn được tự do hơn là nghe theo lời của nội đó!
Nàng thở dài:
– Em cũng nghĩ vậy, vì trước đây khi tụi em còn nhỏ, nó thích sang nhà em hơn là em sang nhà nó chơi. Có lẽ trong những lần như vậy nó được nhìn ngắm cảnh vật xung quanh nhiều hơn.
– Đúng là Ngọc Mi muốn được tự do hơn mà! Không biết có cách nào giúp con bé không nhỉ?
Nàng lắc đầu:
– Cũng có nhiều lần em hỏi bé Mi nhưng nó không muốn em xen vào chuyện của nó nên em cũng không biết giúp làm sao.
– Rắc rối nhỉ? Nhưng nếu có cơ hội anh vẫn sẽ giúp con bé làm những điều nó muốn!
Ngọc Lan cười nhẹ trút chảo đồ ăn vào dĩa:
– Khoảng thời gian qua anh cũng thân với bé Mi nhỉ?
Tôi thoáng bối rối:
– Không phải như những gì em nghĩ đâu!
– Hì, em biết mà! Từ đó đến giờ con bé luôn giúp đỡ em. Cảm giác như con bé là chị của em vậy! Nên nếu có thể, em cũng muốn giúp nó một lần bằng chính sức mình!
Phải! Tôi phải thừa nhận rằng nếu không có Ngọc Mi, cả hai chúng tôi cũng không có ngày hôm nay. Con bé vừa là cầu nối, vừa là thử thách giúp tôi tìm ra con đường để mình tiếp tục bước đi. Nếu cứ để con bé sống với nội như vậy, tôi cảm thấy thật có lỗi với bản thân mình lắm. Thế nên tôi, Ngọc Lan và có thằng Bảo nữa, chắc chắn sẽ giúp em thực hiện những gì mình muốn.
Nếu không tính món súp hồi phục sức khỏe Ngọc Lan nấu cho tôi hồi còn nằm bẹp trên giường sau trận đánh nhau với thằng Bảo, thì đây là lần đầu tiên sau khoảng thời gian 1 năm đằng đẳng tôi mới được thưởng thức lại những món nàng nấu.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, khi dọn món ăn ra cứ tưởng nàng sẽ lại làm những món Tây như súp, beafsteak, gan ngỗng hoặc đại loại như vậy. Thế mà thật ngạc nhiên khi những món nàng dọn ra lại hết sức dân dã như canh chua bạc hà và thịt kho tiêu. Món nào món nấy đều bóc khói thơm phức cả mũi.
Tôi nhận chén cơm từ nàng trầm trồ:
– Không ngờ em biết nấu những món này luôn!
Nàng nghiêng đầu cười tươi:
– Anh còn nhớ lúc trước nội anh có chỉ em nấu mấy món Việt hông?
– Ừ, có chứ!
– Hì, món nào em cũng ghi vào sổ ghi chép hết đó!
Tôi đắc ý cười hềnh hệch:
– Đúng rồi, phải ghi chép hết mai mốt còn nấu cho anh ăn dài dài!
Nàng chun mũi tinh nghịch:
– Xí, đừng có tưởng bở! Do em cũng muốn học món Việt nên mới ghi chép thôi!
Nhắc đến quê nội, tôi chợt nhớ ra lời hứa dắt bạn bè về quê khi năm học kết thúc với nội. Và giờ thì năm học này cũng đã gần kết thúc rồi.
Tôi hồi hộp hỏi nàng:
– Lan nè! Hè này anh lại về quê rồi, em có muốn về cùng anh không?
Nàng nheo mắt thích thú:
– Hì, tất nhiên rùi! Dù gì em cũng nhớ nội lắm! Nội vẫn khỏe hả anh?
– Ừ, lúc trước bà nội anh cũng luyện võ với ông nội nên giờ còn khỏe mạnh mà!
– Hì hì, vậy mai mốt về quê anh nhớ tiếp tục dạy võ cho em nghen!
– À, nếu em thích thì anh sẵn lòng thôi!
– Hì, em còn làm khổ anh dài dài đó! Chuẩn bị đi!
Chưa bao giờ tôi tưởng tượng được mình và Ngọc Lan lại hạnh phúc nói chuyện với nhau bên bàn ăn như thế này. Khác với khi tôi và Hoàng Mai quen nhau, giữa tôi với Ngọc Lan không có bất cứ một một cử chỉ bỡ ngỡ, gượng gạo nào cả. Tất cả tình cảm mà cả hai thể hiện cho nhau cũng như khi xưng hô đều rất tự nhiên như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi.
Cũng phải thôi, tôi và nàng đã có quá nhiều kỷ niệm với nhau. Nó khiến cả hai dường như xít lại gần nhau hơn dù là trong bất kì tình huống nào. Chỉ cần cả hai được gần nhau thì cái nắm tay, tựa vai hoặc thậm chí là một cái ôm cũng diễn ra thật tự nhiên như vốn dĩ.
Lua thêm một chén cơm, tôi lại hỏi nàng:
– Mà thằng Toàn có nói với anh là mình nên tổ chức một buổi tiệc ăn mừng đó!
Nàng hấp háy mắt:
– Ăn mừng chúng mình đó hả?
– Ừ, hề hề!
Ngọc Lan suy nghĩ một lúc rồi cười nhẹ:
– Ừa, em thấy cũng được! Dù gì họ cũng giúp anh nhiều rùi, cũng nên đáp lễ lại chứ, hì hì!
Tôi chẹp miệng:
– Mà nếu rũ hết nguyên nhóm bạn của anh thì có một người hơi khó nói đó!
Ngọc Lan với sự nhanh nhạy của mình liền đoán ra ngay:
– Là Lam Ngọc phải không anh?
– Ừ, anh cũng không biết sao nữa!
Nàng vẫn cười tươi gấp thịt vào chén tôi:
– Anh cứ mời Lam Ngọc đi! Dù gì bạn ấy cũng đã giúp anh nhiều rồi phải không?
– Ừ, đúng là như vậy, nhưng anh sợ không tiện…
– Hì, em thì không sao rồi đó! Với lại em cũng hiểu tính cách của Lam Ngọc mà!
– Ừ, anh hiểu rồi!
– Hì, ăn tiếp đi anh!
Kết thúc bữa cơm. Tôi xung phong rửa chén, việc này đối với tôi đã là chuyện thường ngày khi ở nhà chỉ có hai cha con và ông ba tôi thì thường xuyên đi sớm về khuya. Ngọc Lan tất nhiên là đứng cạnh bên chế biến món mà tôi thích nhất. Cappuccino.
Nhìn đôi tay thoăn thoắt của nàng, tôi chợt nhớ đến một điều Ngọc Mi đã nói với tôi, điều đó khiến tôi bất giác buộc miệng:
– Lan nè! Anh nghe Ngọc Mi từng nói con bé Mi chỉ em cách pha cappuccino phải không?
Ngọc Lan tiếp nhận câu hỏi của tôi bằng một nụ cười huyễn hoặc:
– Hì, con bé này thiệt tình! Có cần phải thử thách nhiều thế không chứ!
Tôi vẫn nghệt mặt không hiểu gì:
– Hở, là sao?
Ngọc Lan cười giả lả nhéo má tôi:
– Chéri ngốc! Cappuccino là do em chỉ bé Mi hồi còn ở Pháp đó! Nhưng mà cũng công nhận là em của em có năng khiếu bếp núc thật. Món gì làm cũng ngon!
Tôi vẫn tiếp tục nghệt mặt:
– Hả, vậy là những gì Ngọc Mi nói với anh…
– Là con bé chỉ muốn thử biểu hiện của anh thôi, chéri à!
Tôi gãi đầu thở dài:
– Uầy, làm đầu anh cứ quay quay như chong chóng!
– Hì, em đã nói là còn một số chuyện chưa kể cho anh mà. Cứ trên tinh thần chuẩn bị y!
Tôi ngửa cổ tru tréo:
– Trời, còn phải vậy nữa sao?
– Hì hì, rán chịu y! Ai bảo trước đây anh cứ làm em buồn hoài!
Tất nhiên là tôi chỉ tru treo cho vui thôi. Chứ tôi biết trước đây mình là làm nàng buồn nhiều thì chút xíu việc như thế này thì có nhằm nhò là bao. Chỉ cần thấy nụ cười rạn rỡ trên gương mặt nàng là quá đủ để tôi có thể chịu được bất cứ chuyện gì ập tới rồi.
Hơn thế nữa, từ đây và những ngày về sau, tôi lại được thưởng thức món cappuccino ngon tuyệt vời của nàng như lúc trước. Chỉ nghĩ đến thôi là cả người tôi cứ sướng đến nỗi run bần bật lên.
Cũng như lúc này đây. Nàng đang pha cho tôi ly cappuccino một cách thật tỉ mỉ. Nhưng khác với trước đây, thay vì nàng rót lớp kem trên mặt thành những hình thù như chiếc lá, mặt gấu hay đại loại vậy thì bây giờ nàng chỉ rót lớp kem bông lên mặt rồi rắc những hạt đường nhỏ li ti lên. Sau đó nàng lại tiếp tục rắc những hạt màu nâu vàng lên trên đó nữa.
Việc đó khiến tôi tròn mắt:
– Ủa, em đang làm cappuccino đó hả?
Nàng cười tinh nghịch:
– Tất nhiên rồi! Đây là cách pha cappuccino mới em đã học được bên Pháp đó! Chưa hết đâu, anh xem nè!
Ngọc Lan lấy trong hộc tủ ra một bình có vòi khá dài. Sau đó nàng dùng hộp quẹt mồi lửa lên làm đầu vồi phà ra lửa xanh lè y như que hàn của thợ hàn vậy. Kế đến nàng dùng đầu lửa đó khò trên bề mặt của tách cà phê làm nó sẫm màu dần cho đến khi nó chuyển sang màu nâu sậm mới dừng lại.
Dù là chứng kiến trực tiếp nhưng tôi không khỏi lấy làm lạ mắt trước cách làm mới này của nàng. Đoán được suy nghĩ của tôi, nàng cười cười đẩy tách cà phê sang:
– Nè, muốn biết ra sao thì anh uống thử đi!
Theo lời Ngọc Lan, tôi lấy chiếc muỗng nhỏ với dự định múc lớp kem trên mặt ăn như thói quen. Tuy nhiên, lớp kem bề mặt đó không mềm như cappuccino thường mà nó cứng xốp vỡ ra thành từng miếng nhỏ khi tôi sấn muỗng xuống.
Lấy làm lạ, tôi múc một miếng ăn thử thì ôi thôi, mùi vị ngọt đắng cứ tan trong miệng tôi y như đang ngậm một việc kẹo cà phê sữa vậy.
Tôi quay sang Ngọc Lan tấm tắc:
– Trời, cái này còn ngon hơn cappuccino bình thường nữa!
– Hì hì, em phải học cả tháng mới làm được đó!
Trong tình canh như vậy tôi chỉ biết nắm tay nàng bồi hồi:
– Cảm ơn em nhiều lắm!
Nàng khẽ nghiêng mái đầu tròn mắt:
– Sao lại cảm ơn em?
– Anh không biết nói sao nữa! Dù còn nhiều câu để nói nhưng anh chỉ muốn nói câu này với em thôi! Bởi vì trong thời gian qua, em đã vất vả vì anh nhiều rồi! Anh…
Chưa kịp nói thêm, Ngọc Lan lại một lần nữa dùng ngón tay xinh xắn của mình chặn ngay miệng tôi. Với đôi mắt huyễn hoặc, nàng thình thầm vào tai tôi thật nhẹ như những cơn gió nóng râm ran ngoài sân:
– Có những chuyện mình không cần phải nói ra, mà chỉ cần một cử chỉ thôi đã đủ hiểu rồi, chéri ạ!
Hơi thở ấm nóng của nàng phà vào tai làm tôi xốn xang:
– Ừm… là cử chỉ như thế nào… em?
Ngọc Lan không nói gì. Nàng chỉ vinh vào gáy tôi kéo lại để trán nàng chạm vào trán tôi qua đó nàng dùng chiếc mũi cao cao mềm mại của mình cọ vào mũi tôi một cách thật nhẹ nhàng.
Dù là lần đầu tiên nàng dùng cử chỉ này với tôi. Nhưng trong một tình cảnh mà mặt nàng với tôi thật sát nhau cộng với sự đụng chạm như thế cũng đủ khiến tim tôi muốn bay ra khỏi lồng ngực để thét lên rằng tôi yêu nàng rất nhiều. Không biết với tư thế này nàng có thần giao cách cảm mà hiểu được những suy nghĩ trong đầu tôi hay không?
Được một lúc, Ngọc Lan dần buông lỏng ra rồi trở về như bình thường để lại tôi vẫn còn lâng lâng trong tim.
Nàng cười mỉm:
– Lúc còn nhỏ em hay làm như thế với những người thân trong gia đình mình lắm! Cứ mỗi lần muốn thể hiện tình cảm là em lại làm như vậy. Như với anh vừa rồi đó!
Giờ thì tôi đã hoàn toàn gục ngã trước Ngọc Lan mất rồi. Như vậy nàng đã coi tôi như một thành viên trong gia đình của mình, là một trong những người thân nhất đối với nàng. Chỉ cần như vậy thôi tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Giá như mà không có những sóng gió sắp tới đây thì có lẽ mọi chuyện đã tuyệt vời hơn rất nhiều…
Người ta thường nói căng da bụng, chùng da mắt. Ăn uống no nê ở nhà Ngọc Lan, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và liên tục ngáp trong lúc ngồi nói chuyện với nàng ở ghế sofa.
Tất nhiên là nàng nhận ra ngay những biểu hiện đó liền bẹo nhẹ má tôi hỏi:
– Vết thương của anh còn đau hông?
Tôi hơi nhăn mặt:
– Cũng còn nhói nhói!
– Vậy anh chờ em xíu nha!
Nàng nhanh nhảu chạy vào chiếc tủ y tế đặt gần cửa bếp lấy một hộp thuốc trong đó ra rồi chạy đến ngồi cạnh tôi:
– Bữa trước hông biết anh bị thương nặng nên em hông có mang gì qua được. Giờ anh ngồi yên để em dán salonpas cho!
Tôi giật mình:
– Ơ, em dán đầy người anh sao đi ra đường đây?
Nàng cau mày cốc đầu tôi:
– Thì dán xong anh ngủ một giấc đến chiều rùi tháo ra! Chéri ngốc!
– À… ừ, anh biết rồi, hề hề!
Nàng rút trong hộp ra một miếng salonpas:
– Rồi, anh đưa tay ra đi! Chỗ cánh tay bị bầm nhiều nè!
Hai cánh tay là nơi tôi đỡ nhưng đòn đá đầy uy lực của thằng Bảo nên tất nhiên chỗ từ khuỷu tay chạy dài xuống đều đầy những vết bầm đau nhói. Do vậy nàng phải dán đến 3 miếng mỗi bên mới đủ bao hết chỗ bầm đó.
Kế đến mà hai bên mặt. Trong trận đánh đó, tôi đã để thằng Bảo trút giận lên mình bằng cách để nó đấm liên tiếp lên mặt mình. Giờ đây, chỗ đó là nơi bị thương nặng nhất. Ở hai bên gò má cứ nhói lên âm ỉ không thôi. Thế nên, hai bên mặt tôi giờ này được dán thêm hai miếng salonpas nữa, nhìn dị không chịu nổi.
Để lại một bình luận