– Mi này, em muốn đi đâu nữa?
Con bé đáp, giọng chậm rãi:
– Hay là mình về nhà anh ha?
Tôi sững sốt:
– Sao vậy, em không muốn đi dạo nữa à?
Con bé cựa quậy những ngón tay bé xíu lên lưng áo tôi:
– Em vẫn muốn đi dạo mà, nhưng là dạo trong nhà anh!
– Hở, là sao?
– Thì cứ đứa em về nhà anh đi!
Dù không hiểu Ngọc Mi đang định làm gì. Nhưng thôi, tối nay là buổi tối của con bé. Nếu nó muốn sao thì cứ chìu ý như vậy. Tôi không muốn vì bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nó thêm. Thế nên tôi nhín ga, cố gắng chạy thật nhanh về nhà giữa dòng người đông tấp nập buổi tối.
Sài Gòn không khi nào là vắng, kể cả vào giờ trưa, trên những con đường lớn vẫn có ít nhất một dòng xe máy đang bon bon như con rắn đang hối hả tìm mồi. Và khi đến buổi tối con rắn đó nhân thành rất nhiều con và cứ thế chen chúc nhau mà đi đến đông nghịt đường.
Tôi và con bé về đến nhà vào khoảng 7h30 tối. Có lẽ giờ vẫn còn sớm nên ba tôi vẫn chưa về đến nhà. Việc đó đã nằm trong dự đoán của tôi từ trước vì mỗi khi ông đi nhậu vào giờ này phải ít nhất 9 – 10h tối ông mới về đến nhà.
– Hì, đúng là không gì thích bằng không khí ở trong nhà cả! – Ngọc Mi nhìn một lượt xung quanh nhà tôi cười nhẹ.
Tôi thắc mắc:
– Sao em không muốn đi chơi ở đâu mà lại về nhà anh?
Con bé bình thản, vuốt những lọn tóc mai lên vành tai:
– Đối với em, được đến nhà anh đã là một niềm vui rồi, Ngốc ạ!
Tôi như ngẫn ngơ trước lời nói của con bé. Với gương mặt thanh tú, dịu dàng cộng với bộ váy áo xinh xắn, nó như một cô công chúa bé bỏng đang ngắm nhìn thế giới mơ ước của mình với đôi mắt nai tròn xoe như hai vì sao.
Bất giác, hai vì sao đó bỗng ánh lên, chiếu vào người tôi thật lấp lánh:
– Anh muốn uống cappuccino không?
Tôi giật thót:
– Cappuccino hả? Nhà anh không có đủ nguyên liệu làm đâu!
Con bé hớn hở lấy từ trong chiếc túi xách ra một chiếc bình giữ nhiệt nhỏ:
– Chuyện nhỏ, em đã pha sẵn rồi đây!
– Trời, thật hả? – Tôi sững sốt.
– Hì, đợi em một xíu nha!
Con bé nhanh nhảu chạy vào trong bếp. Và chỉ một thoáng sau, một tách cappuccino thơm lừng đã được đặt trước mắt tôi, nghi ngút khói. Tôi nhấc chiếc tách lên, uống vào một ngụm để nó ngấm dần trong miệng tôi những hương vị thật đặc trưng. Một vị đắng, một vị béo, một vị ngọt và mùi thơm của cà phê cứ bốc lên mũi tôi thật đậm đà.
Tôi uống thêm vài hớp nữa rồi đặt tách cà phê xuống tấm tắc:
– Ngon thật! Đúng là ngoài Ngọc Lan ra, chỉ có em mới pha cappuccino ngon như thế này!
– Vậy à! Thế anh uống thêm đi!
Con bé cười nhẹ. Nhưng sâu trong đáy mắt, tôi cảm nhận được những tia đượm buồn đang chiếu le lói một thứ ánh sáng cồn cào vào tim tôi. Cả trong lời nói của nó cũng trở nên nặng nề đi, không còn cao bổng, êm dịu như những chú chim sơn ca như thường ngày nữa. Tôi tự hỏi và cứ nhìn con bé như thế cho đến khi sự cồn cào trong người tôi đã vượt qua tầm kiểm soát, tôi buột miệng:
– Sao em hôm nay cứ buồn buồn vậy?
Tuy nhiên, con bé không trả lời. Nó nhìn tôi cười khẽ, đưa những ngón tay ríu ríu đan vào nhau:
– Em lên phòng của anh dạo một tí được không?
– Phòng của anh hả, em đã vào rồi mà?
– Tự nhiên em lại muốn ngắm thật kĩ căn phòng của anh!
Trước đôi mắt nai tròn xoe pha lẫn một làn sương đêm lóng lánh, tôi không tài nào từ chối được.
Thực ra con bé đã vào phòng tôi nhiều lần trước đây. Nhưng đa số chỉ để đánh thức tôi dậy vào mỗi sáng ngủ muộn hoặc lại xảy ra chuyện đâu đâu. Còn chính thức vào phòng tôi chơi thì chắc là chưa. Thế nên, khi vừa vào, con bé đã đảo mắt một lượt khắp phòng như lần đầu con bé đến thăm nơi đây/
Lúc sau, nó mới thở dài:
– Không biết chừng nào em mới có thể được đến đây nữa nhỉ?
Tôi tròn mắt, nghe trái tim đập mạnh:
– Sao lại là chừng nào, em có thể đến đây lúc nào cũng được mà!
Con bé lại thở dài một lần nữa, nó ngồi xuống giường, đôi mắt mông lung:
– Chắc là không còn dịp nào nữa đâu anh!
Tôi ngồi xuống cạnh con bé, cố gắng thở đều:
– Tại sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lại một lần nữa con bé không trả lời tôi. Nó líu ríu cầm lấy bàn tay tôi đặt lên gò má bé bỏng của nó, bàn tay còn lại nó nhẹ nhàng đặt ngón tay lên miệng tôi:
– Anh biết không, bây giờ em chỉ muốn được nghe theo lời nói của trái tim thôi…
Tôi cảm nhận được sự xúc động của Ngọc Mi. Tôi cảm thấy bàn tay nó đang run lên. Tôi cũng bồi hồi không kém gì. Từng cơn gió lùa từ cửa sổ như đang xiết lấy hai con người trong căn phòng nhỏ. Tôi nghe trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực. Nó muốn nhảy ra ngoài, nó muốn được tận mắt thấy được hai vì sao lung linh đang nhìn tôi một cách xao xuyến, sao Mắt Nai.
Tôi muốn nắm chặt bàn tay mình lại để trấn tĩnh lí trí của mình nhưng tôi sợ khi tôi nắm chặt lại, gò má của con bé sẽ hằn lên những vết cấu, nó sẽ đau mà khóc ré lên bởi bàn tay thô ráp của tôi mặc dù lúc này đây nước mắt của nó đã chảy thành dòng ấm nóng lên những ngón tay run rẩy đó.
Đang bồi hồi, rạo rực Ngọc Mi bỗng ngả lưng xuống giường, đồng thời con bé cũng kéo tôi xuống một cách nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để tôi bị cuốn theo đôi mắt ướt lệ đó.
Con bé đặt một tay lên ngực, giọng tha thiết:
– Chỉ một lần này thôi, hãy cảm nhận em bằng những gì anh có, nha…
Giọng con bé thủ thỉ bên tai như tiếng gió cuốn vi vu. Hơi thở ấm nóng cùng với mùi hương thoang thoảng của nó làm đầu óc tôi quay cuồng với những hình ảnh rạo rực, cháy bỏng. Có phải con bé đang nằm dưới tôi hay không, hay đó chỉ là một ảo ảnh bởi sự bức rức trong lòng của tôi?
Có lẽ với khoảng cách gần như thế này, con bé có thể dễ dàng đoán ra tôi đang nghĩ gì. Nó cầm lấy bàn tay run rẩy của tôi, chạm nhẹ vào đôi má mịn màng của nó rồi di chuyển dần dần xuống ngực áo:
– Anh không nằm mơ, em vẫn là Ngọc Mi mà! Anh có nghe tim của em đang đập không?
Tôi rất muốn trả lời là có nhưng cổ họng của tôi đã khô ran không thể nói một lời nào. Tim của con bé cũng giống như tim tôi, vẫn đang đập từng hồi mạnh mẽ như muốn xé tan đi những rào cản lí trí của giữa tôi và nó. Tôi có thể cảm nhận được cơ thể con bé đang mềm nhũn ra với những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán và cổ.
– Không sao đâu, anh…
Một cách rụt rè và dịu dàng Ngọc Mi khẽ luồn những ngón tay bé xíu sau gáy tôi kéo nhẹ xuống. Có lẽ vì mắc cỡ nên nó quay mặt đi, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần làm đầu óc tôi càng trở nên quay cuồng, chộn rộn cuốn theo những cảm xúc của trái tim.
Tôi cúi xuống, lòng xốn xang khôn tả. Cơ thể của con bé chợt run lên như ngọn nến. Trong mê man tôi thấy đôi môi cháy bỏng của con bé thấp thoáng hiện ra, đôi mắt nó ngắm nghiền như cô công chúa ngủ say trong khu rừng xúc cảm.
Bất chợt, khi mà môi tôi gần chạm vào đôi môi con bé, những hình ảnh của Ngọc Lan từ đâu cứ tuôn ra ồ ạc như thác nước. Tôi thấy đôi mắt xanh biếc đang nhìn tôi cười hấp háy. Tôi thấy nàng đang trong bộ váy áo noel nhìn tôi cười tít. Tôi thấy nàng nắm tay tôi cùng hát những bài hát reo vui. Tôi thấy nàng ướt lệ nhìn tôi dưới gốc me và tôi sẽ hái những trái me dốt ngọt lịm cho nàng ăn. Những ý nghĩ trong đầu tôi mãnh liệt đến nỗi tôi chợt rùng mình vội vàng ngồi thẳng dậy.
Ngọc Mi chớp mắt, nhìn tôi ngơ ngác:
– Có chuyện gì vậy anh?
Tôi bồi hồi đáp, nghe tim mình đang dần đều nhịp:
– Anh xin lỗi, anh không thể ích kỉ với em như vậy được!
Ngọc Mi cũng ngồi thẳng dậy, chỉnh lại mái tóc của mình với chiếc kẹp thiên diên vĩ, nó thở hắc:
– Hì, đúng như em đã dự đoán!
– Dự đoán? Là sao anh không hiểu?
Con bé mỉm cười, nó bình thản:
– Anh đưa tờ cam kết cho em y!
Mặc dù không hiểu con bé đang nghĩ gì. Nhưng tôi cũng lật đật đi lấy tờ giấy cam kết ra. Tờ giấy duy nhất liên kết giữa tôi và con bé. Đã lâu rồi tôi mới được cầm lên, trông nó vẫn còn mới tinh như vừa được kí hôm qua.
Con bé nhận lấy tờ cam kết từ tôi. Nó cũng với tay lấy tờ cam kết từ trong chiếc túi xách của nó làm tôi rất đỗi ngạc nhiên. Nhưng chưa kịp hỏi, con bé đã chập hai tờ lại xé làm đôi, rồi làm tư trước cặp mắt bàng hoàng của tôi.
Tôi há hốc, nói không ra lời:
– Sao em…
Con bé đủ thông minh để hiểu tôi hỏi gì, đôi mắt nó chưa kịp ráo đã kéo thêm một làn sương mỏng, nó kìm giọng:
– Từ nay về sau anh và em sẽ không còn quan hệ gì nữa, anh được tự do rồi!
Tôi bàng hoàng, cả người muốn sụp đổ:
– Tại sao? Em đã gặp chuyện gì hả Mi? Có phải tại anh lúc nãy hay không?
Nó lắc đầu:
– Không phải đâu, anh đừng tự trách mình! Tốt nhất anh nên chuẩn bị cho thật tốt đi!
– Chuẩn bị? Cho chuyện gì?
Con bé hít một hơi thật sâu, nó cười, một nụ cười khiến trái tim tôi thắt lại:
– Tối mai nội em sẽ về và… chị hai em cũng sẽ về…
Tôi không nghe nhầm, con bé cũng không nói nhầm. Tối mai nội của nó và cả Ngọc Lan sẽ về. Đáng lí ra khi nghe tin này chắc chắn tôi sẽ vui đến nổi nhảy cẩng lên sung sướng. Nhưng không hiểu tại sao tôi không nhảy cẩng lên được, cũng không sung sướng được. Trong lòng tôi như đang hiện hữu một con đê vững chãi ngăn cản những xúc cảm của niềm vui lại khiến nó nghẹn ứ.
Con đê đó không được làm từ bất kì một loại vật liệu cứng cáp nào, mà đơn giản chỉ là những giọt nước mắt của Ngọc Mi. Con bé đang khóc, tôi biết nó đang mím môi để kìm lại cảm xúc nhưng điều đó có vẻ quá sức đối với một đứa con gái mong manh như nó. Những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên má.
Sau một lúc trấn tĩnh, tôi chầm chậm mở lời:
– Mi này, em đừng buồn! Mọi chuyện còn có cách giải quyết mà!
Con bé nấc từng cơn, nó cười lạnh:
– Giải quyết ư? Ngay từ đầu giữa em và anh chỉ là một tờ cam kết và cho đến bây giờ vẫn như vậy.
Tôi bàng hoàng, nghe tai mình cứ u u:
– Em nói sao? Tất cả chỉ là đóng kịch thôi ư? Ngay cả chuyện lúc nãy?
– Đúng, tất cả chỉ là kịch, em chăm sóc cho anh là kịch, em đi chơi với anh cũng là kịch, em… hức… yêu anh cũng là kịch… cho nên anh đừng đến gần em nữa…
Vừa nói xong, Ngọc Mi vùng dậy lao nhanh ra khỏi phòng tôi. Sau một thoáng đứng chôn chân tôi cũng giật mình chạy theo con bé. Do chiếc chân còn chưa quen với việc vận động mạnh, tôi không thể đuổi kịp với con bé được, chỉ gọi với trong bất lực:
– Mi, em chạy đi đâu vậy? Nghe anh nói đã!
Bất chấp tôi có kêu gào, con bé vẫn chạy. Nó mở cửa nhà ra rồi đóng sầm lại, tôi nghe như các ai đó tát vào tim mình. Vừa định vặn tay nắm cửa, giọng của con bé đã vang lên từ ngoài, nghe đứt quãng:
– Xin anh đừng mở cửa! Chỉ như thế này, em mới đủ dũng cảm nói chuyện với anh thôi.
Tôi thở dốc, áp bàn tay mình vào cánh cửa:
– Có chuyện gì vậy, nói cho anh biết đi Mi!
– Không có chuyện gì cả đâu anh! Chị hai về rồi, nhiệm vụ của em cũng kết thúc, cho nên anh đừng gặp em nữa!
– Nhưng em cũng không cần phải làm như vậy!
Tôi bùi ngùi nói, thầm đoán Ngọc Mi chắc đã khóc rất nhiều. Tôi không dám tự tay mở cửa, tôi sợ nếu đúng như những lời con bé nói, tôi sẽ vĩnh viễn không biết được chuyện gì đã xảy ra với nó.
– Anh ngốc lắm Phong à, lúc nào anh cũng tốt với người khác! Nhưng chắc có lẽ vì vậy, chị hai mới yêu anh, yêu cái tính bao đồng của anh… – Ngọc Mi đáp, lâu lâu lại nấc lên từng cơn.
– Mi, em đừng khóc!
Tôi cố trấn an, cảm thấy câu nói quá tầm thường so với những gì đã xảy ra với con bé, nhưng trong giờ phút này, tôi không thể nghĩ ra câu nào hay hơn.
Con bé tiếp tục nói, giọng chùng xuống:
– Anh biết không, anh đã làm em thay đổi rất nhiều! Anh kéo em ra khỏi cuộc sống tù túng. Anh làm em biết cuộc sống này luôn có những góc khuất. Cho em cảm giác vui vẻ cùng bạn bè là như thế nào. Và cho em biết được cảm giác ấm áp khi yêu ra sao…
Những lời nói của Ngọc Mi làm trái tim tôi xốn xang. Đối với tôi đó đơn thuần chỉ là những lần đi chơi vui vẻ. Nhưng tôi nào biết, điều đó lại quan trọng với con bé đến như vậy.
Rồi con bé bỗng nấc lên, giọng nó hòa với nước mắt:
– Nhưng anh Phong à, em biết em đã đi quá giới hạn những gì cho phép. Em đã làm những điều có lỗi với chị hai trong khi chị ấy phải vật vả từng ngày với bệnh tật. Em cảm thấy mình như đang lợi dụng sự tin tưởng của chị ấy. Em chỉ nghe theo trái tim của mình. Em ích kỉ lắm phải không anh?
– Không…
Tôi trầm giọng, cảm giác không khí như đang cô động lại trong cuống họng. Nó giống một trái chanh hơn, vừa chua vừa buốt làm tôi nghẹn ứ không nói được một lời. Bên ngoài Ngọc Mi cũng lặng thinh, chắc con bé đang chờ câu trả lời hoàn chỉnh của tôi. Tội nghiệp nó. Tôi là một thằng không ra gì. Tôi không xứng đáng với những gì con bé dành cho tôi. Nó vô tội, nó không có lỗi, người có lỗi là tôi mới đúng.
Và cuối cùng những cảm xúc ngập tràn trong lòng đã giúp tôi phun trái chanh đó ra, tôi bùi ngùi, nghe sống mũi cay xè:
Để lại một bình luận