– Ừ anh biết rồi, em cứ yên tâm!
Tôi chỉ dám hứa chừng với bé Phương và tất nhiên nếu có khó khăn gì tôi cũng sẽ không bao giờ nói với nó. Bé Phương đã làm tất cả những gì có thể cho tôi. Việc này quá phức tạp và quá sức với con bé. Tôi không thể kéo nó vào sâu hơn chuyện này được. Nhưng như một lời cảm ơn những gì con bé đã làm cho tôi trong suốt thời gian qua, tôi tự hứa với lòng sẽ mang về cho nó người chị hai đúng nghĩa, à tất nhiên vẫn là kết nghĩa thôi!
Nếu muốn lên Chợ lớn, tất nhiên tôi phải hỏi qua ông bố đáng kính của tôi trước đã. Vì muốn lên hội quán của ông trên đó, tôi phải được sự chấp thuận của ông trước. Ba tôi nổi tiếng trong giới võ vì tính cách nghiêm nghị bộc trực trong công việc, vì thế mỗi lần nói chuyện về việc chuyên môn với ông, tôi cũng phải nghiêm nghị theo và nhất là không được tự ý hành động.
Vì thế, sáng hôm sang khi ông đang thu xếp đồ đạc để đến võ quán như mọi hôm, tôi đã mò đến hỏi:
– Hôm nay con lên võ quán bên Chợ lớn với ba được không?
Vừa nghe qua, ông ngạc nhiên nhìn tôi:
– Từ đó tới giờ mới nghe mày nói câu này đó nghen! Mày bị gì hả con?
– Không có đâu ba, con muốn lên đó học hỏi thêm thôi! Tại thấy võ của mình còn chưa đủ giỏi!
– Mày tính đi đánh lộn với thằng nào à?
Bị ba bắt thó, tôi giật thót nghe tim mình muốn nhảy ra ngoài. Nhưng vì đại cuộc tôi vẫn cố chối:
– Không phải đâu ba, giờ đang hè rảnh nên con muốn trao dồi thêm thôi!
Ông trầm ngâm một chút rồi nói:
– Thôi được rồi, muốn lên thì lên! Dù gì mấy ông chú trên đó cũng hay nhắc mày lắm, lâu lâu lên để mấy ổng rèn luyện cho mày cũng được!
– Dạ, hề hề!
Vậy là đã hoàn thành xong công đoạn cuối cùng. Việc của tôi hiện giờ là tập trung vào việc rèn luyện cơ thể đến mức tốt nhất cho lần tái chiến với thằng Bảo sắp tới đây.
Theo như dự định, tôi không đi chung với ba tôi mà là đi với một người khác, đó là thằng Huy đô.
Hồi còn cấp 2, nó thường đi với tôi ra võ quán gần nhà để chơi. Nhưng từ khi ba tôi dọn võ quán lên Chợ lớn, tôi với nó ít lên hơn do đường tới đó cũng khá xa. Sỡ dĩ tôi rũ thêm thằng Huy đô là vì nó là một thằng có thể hình cao to cũng xiêm xiêm với thằng Bảo, có nó luyện tập với tôi, chắc chắn tôi sẽ dễ tìm ra cách ứng biến hơn.
Đúng như dự đoán, tôi vừa rủ nó đã đồng ý ngay. Thằng Huy là chúa cúp tiết ở lớp, ngày thường nó đã cúp, những ngày cận hè như thế này, nó càng cúp bạo. Mục đích mỗi lần cúp của nó chủ yếu chỉ để chơi game, đá bánh, đi đánh nhau với mấy đứa trong xóm các kiểu. Tôi đã từng một thời học chung cấp 2 với nó nên mấy món sở thích của nó, tôi thuộc nằm lòng.
Sau khi ba tôi đi không lâu, thằng Huy cũng chạy xe đến rước tôi. Nhìn chiếc wave bóng loáng nó đang cưỡi, tôi trố mắt:
– Gì đây, xe ai mà mới thế mày, chiếc cup mày đâu?
Như đang chờ câu hỏi của tôi, nó vênh cái mặt lên quệt mũi:
– Hề hề, xe anh tao đó! Mới mua cách đây một tuần nên tao xin chạy một bữa!
– Đù đù, mọi thường mày lái xe cup! Chiếc này lái ổn không đó?
– Xời, chuyện vặt! Anh mày lái lụa đó giờ!
Dù vẫn còn bán tính bán nghi, tôi đành phải leo lên để nó chở đi vì bây giờ không còn cách nào khác đến Chợ Lớn nhanh hơn.
Nói là Chợ Lớn thật ra ở đó chẳng có cái chợ nào tên Lớn cả. Đó chỉ là một cái tên cũ của khu người hoa sống trước kia và là phần một thuộc quận 5 và quận 6 bây giờ. Nhưng do cái tên này đã in sâu vào trong tâm trí của bao thế hệ người dân Sài Gòn ở đây nên hiển nhiên người ta cứ gọi nó là Chợ Lớn cũng tương tự như cái tên quen thuộc của Sài Gòn.
Thuở xưa, ông nội tôi đã di cư đến đây lập nghiệp và dần được mọi người biết đến với món võ gia truyền và đoàn lân sư rồng do chính ông lập ra. Đoàn múa lân đó được ba tôi duy trì cho đến ngày nay. Võ quán ông lập ra cũng không phải để dạy võ mà là chỗ đóng quân của cả đoàn cũng như luyện tập ở đó. Hồi cấp 2, mỗi lần tôi với thằng Huy đến chơi, ngoài những anh trong đoàn, ở đó đôi lúc cũng có những thầy dạy võ trong khu vực đến trau dồi kinh nghiệm nên lúc nào cũng nhộn nhịp, đông đúc.
Huy đô không phải là một thằng bảo gì làm nấy. Tôi đoán trong lòng nó cũng đang thắc mắc lí do đột nhiên tôi rũ nó lên đây. Thế nên trên đường đi nó đã hỏi:
– Mày sắp đánh nhau với thằng nào hay sao mà lên trên này luyện võ vậy?
Tôi chẹp miệng, tay sờ bụng vì không biết thằng Huy có đi dép trong đấy hay không:
– Ờ thì một thằng trong trường tao ấy mà!
Nó lại hỏi:
Bộ thằng đó đánh hay lắm hả?
– Cũng tạm, mà tại tao muốn chắc ăn thôi.
Tôi cố tránh nhắc đến chuyện bị thằng Bảo đập te tua trong hai lần đánh nhau với nó gần đây. Đối với tôi đều đó không gì nhục nhã bằng. Nhưng sẽ không lâu nữa đâu, chính tay tôi sẽ đánh bại nó và đòi lại tất cả món nợ.
Tôi với thằng Huy đến võ quán khi đoàn vừa kết thúc buổi ăn trưa và đang nghỉ ngơi. Thấy tôi với thằng Huy lò dò bước vào, cả đoàn trố mắt nhìn một lúc rồi ộ lên:
– Ồ, thằng Phong với thằng Huy đó hả?
Tôi cười cười đáp:
– Dạ, em sang học hỏi kinh nghiệm thôi ạ!
– À, mấy đứa cứ tự nhiên đi, tại lâu quá không thấy hai tụi bây ghé sang, tưởng quên tụi anh rồi chớ!
– Dạ hề hề, không có đâu! Tại học hành lu bu quá!
Rồi một anh trong nhóm nhướng mày:
– Tới đây học hỏi kinh nghiệm hả? Đánh với anh một hiệp không? Lâu rồi chưa thử tài tụi bây!
– Cái thằng này, hai đứa nó mới lên mà đã muốn đánh đấm rồi! Để cho tụi nó chơi đi!
May sao một anh khác đã can ngang. Vì ngoài làm trong đoàn lân sư rồng ra, những người này đều có học võ lâu năm nên mới bước đi và bay chạy khoan thai khi múa lân như thế. Ngay cả tôi lúc trước cũng chưa chắc nắm phần thắng chứ đừng nói là tôi bây giờ.
Nói chuyện với mấy anh trong đoàn thêm một lúc, tôi với Huy đô vào sảnh trong để tập luyện. Nơi đây là chỗ để những người trong đoàn dợt lại cũng như tập luyện những kĩ thuật múa lân nên có đủ đồ nghề từ mộc nhân, trụ gỗ và sàn cũng được lót đệm cho an toàn. Đây chính là nơi luyện tập lí tưởng cho kế hoạch của tôi.
Quay sang Huy đô tôi thủ thế:
– Rồi, làm một ván khởi động không mày?
Huy đô hiểu rõ tình hình, nó cũng thủ thế, cười:
– À, muốn chiến hả? Dù gì lâu rồi cũng chưa đánh đấm với mày! Xem trình mày tới đâu rồi!
Và thế, kế hoạch luyện lập để đánh bại thằng Bảo bắt đầu. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thua nó một lần nào nữa.
Ngày đầu tiên của tuần tập luyện, tôi thua thằng Huy 4 trên 5 lần đấu với nó. Lâu rồi không có dịp tỉ thí, nó đánh đấm tiến bộ hẳn ra nhưng nhờ đã quen với lối đánh của nó, tôi mới tránh được hai hai trận thua còn lại. Đồ rằng nếu không cùng tung hoành với nó trước đây, có lẽ tôi đã thua trắng 5 ván rồi.
Tất nhiên đó chỉ là những ngày đầu luyện tập sau chấn thương chân của tôi. Nó đã ảnh hưởng rất nhiều đến việc di chuyển né đòn cũng như xuất chiêu. Nhưng đến ngày thứ 2, khi mà cảm giác đánh nhau đã trở lại như trước đây, Huy đô không còn lấn lướt được tôi như lúc đầu nữa. Số trận thua trước nó giảm đi đáng kể từ 4 trên 5 chỉ còn 2 trên 5.
Tuy nhiên, sang đến ngày thứ 3, tôi nhận được hung tin từ Huy đô. Số là do nghỉ học nhiều quá nhà trường đã gọi về gia đình nó thông báo. Và tất nhiên nó phải về phụng mệnh ngay tức khắc ba má của nó ngay khi còn đang luyện tập với tôi.
Nó chẹp miệng cất điện thoại vào:
– Chậc, chắc mấy ngày kế tiếp tao không lên đây với mày được rồi!
Tôi thở hắc đặt tay lên vai nó:
– Thôi không sao, dù gì mấy ngày qua mày cũng giúp tao nhiều rồi. Việc còn lại cứ để tao lo.
Rồi nó đột nhiên thủ thế dùng tay ngoắc tôi lại:
– Giờ vẫn còn thời gian làm nốt hiệp cuối với mày đây, chơi không?
Tôi hiểu ý xuống tấn:
– À, thích thì chiều, lần này đánh một trăm phần công lực nghen!
Vừa dứt lời, Huy đô lao tới tôi như mũi tên bắn dùng cánh tay to như đòn gánh của mình quét vào mặt tôi với độ lực khá lớn. Tôi nhanh nhạy thụp người xuống né tránh, nghe rõ gió cắt bên trên.
Tung hụt đòn đó Huy đô tiếp tục tung hàng loạt những đòn múa loạn xạ vào tôi y như cách nó đánh nhau với mấy đứa trong xóm. Như thế nó đã đánh hết sức, tôi không thể nào phụ lòng nó được.
Tranh thủ thời cơ nó ra đòn hụt, tôi nhanh tay xoắn lấy tay nó quay gần 3 vòng triệt tiêu hết kình lực rồi kéo giật nó về phía tôi đồng thời bật cùi chỏ đợi sẵn mặt của nó va vào.
Có lẽ quá quen thuộc đòn này của tôi, nó nhanh nhẹn dùng tay còn lại đẩy cùi chỏ tôi ra hướng khác định mượn đà húc đầu vào ngực tôi một cú cảm tử.
Tức thì tôi bỏ tay kia ra, vội vàng lùi lại lấy khoảng cách rồi nhanh như cắt, tôi dùng cùm tay đánh úp vào cổ nó một cú làm chệch đi hướng tấn công.
Bị lĩnh một đòn nặng nó hốt hoảng lui về, nhưng đã bị tôi bắt lấy cánh tay khóa chặt hướng lui đồng thời bồi thêm một cú chỉa khớp ngay gần bả vai làm nó đau điếng bước loạng choạng.
Tranh thủ thời cơ, tôi lao nhanh đến dùng chân quét trụ đồng thời dấn bàn tay xuống cổ làm nó mất đà té oạch xuống đất.
Nhanh tay đánh hơi gió vào mặt nó mấy cú, tôi cười khì:
– Chiếu tướng!
Huy đô thở phào chống hai tay ngồi bệch xuống đất:
– Hay rồi đó, thân thủ của mày đã nhanh nhẹn như lúc trước rồi.
– Hề hề, tao mà lị! Võ đã ăn ngầm vào máu tao rồi sao quên được.
– Vậy thôi giờ tao về, mày ở lại rán luyện nghen. Khi nào đập thằng kia xong nhớ mở tiệc mời tao ăn mừng đó!
– Hề hề yên tâm! Đập nó xong là có tiệc ăn mừng cho mày liền.
– Ok, mày hứa rồi đó nghen. Tao về đây!
“Chắc chắn là mày sẽ được ăn tiệc thôi Huy à. Nhưng chỉ có điều là tiệc ăn mừng hay tiệc chia tay buồn thì tao không biết” – Tôi thở dài cười khổ nhìn nó khuất dần về phía cửa ra.
Tuy nhiên, từng đấy thời gian với tôi vẫn chưa đủ. Tôi luyện tập với Huy đô chủ yếu để luyện độ nhanh nhẹn và cách ứng biến với đối thủ cao to. Còn so về kĩ thuật và võ học, nó cách một trời một vực với thằng Bảo. Vì ngoài thể hình cao to ra, nó còn có thân thủ khá là lanh lẹ, tấn công tầm xa, tầm gần đều tốt. Trông nó như không có điểm yếu vậy.
Không có Huy đô, tôi phải tìm một người thay thế khác để cùng tôi tập luyện trong những ngày sắp tới. Nhưng khổ nỗi ai trong đoàn cũng bận bịu với công việc nên tôi cũng không thể nhờ được. Hết cách tôi đành phải nhờ vào người cha quý hóa của mình.
Tranh thủ lúc ông luyện đánh mộc nhân, tôi rụt rè hỏi:
– Ba có rảnh không?
Ông đáp, những bàn tay vẫn đánh vào mộc nhân đều đều:
– Sao, có chuyện gì? Không thấy ba mày đang tập luyện à?
– Dạ tại con muốn hỏi cách đối phó với mấy người dùng đòn chân tầm xa.
Lúc này ba tôi đã ngừng đánh mộc nhân hẳn, ông chấp tay ra sau lưng đi về phía tôi:
– Mày nói thật cho tao biết, mày định đánh nhau với thằng nào?
Tôi giật thót chối phắn:
– Con không có, chỉ để học hỏi thôi mà ba!
Ông vẫn nghiêm nghị nhìn tôi:
– Tao là ba mày mà không biết tính mày hả con? Mày mà không nói sự thật tao còn đánh mày bạo chứ đừng nói là dạy cho mày!
Đến đây tôi biết đã hết cách nói dối đành phải ngậm ngùi nói sự thật cho ba tôi hay. Nhưng tôi tuyệt nhiên không hé môi một lời về mục đích đánh nhau với thằng Bảo, tôi vẫn muốn giữ đều đó làm bí mật, chỉ nói rằng:
– Dạ, thật là con đang đánh nhau với một thằng, nhưng nó cao tay quá, con không đánh lại nỗi!
Ông trừng mắt nhìn tôi:
– Tại sao mày đánh nhau với nó? Có phải mày kiếm chuyện trước không?
– Ba, đúng là con hay đánh nhau nhưng con không bao giờ kiếm chuyện với người khác!
– Thế tại sao mày lại đánh với nó?
– Đây là chuyện bí mật, con vẫn chưa thể nói được! Nhưng chắc chắn khi xong chuyện con sẽ thưa với ba!
Đây là lần đầu tiên tôi kiên quyết nhìn thẳng vào mắt ông khi nói chuyện mà chẳng hề nao núng. Trong lòng tôi cứ như có một thứ gì đó khiến cho dòng chảy xúc cảm cứ ồ ạt đổ về cuốn bao nỗi sợ trôi đi mất.
Có lẽ vì cương quyết như vậy đã vô tình thuyết phục được ba tôi. Ông khoanh tay trước ngực chẹp miệng:
– Từ đó tới giờ mới thấy mày hùng hồn như vậy đấy, chắc là điều quan trọng với mày lắm nhỉ?
– Dạ…
– Thôi được rồi, tao phá lệ dạy cho mày lần này! Nhưng xong hết mọi chuyện mày phải giải thích rõ cho tao biết! Không thì không xong với tao đâu, biết chưa?
Câu đe của ông như một con đập kiêng cố chặn lại dòng chảy xúc cảm trong người tôi một cái rẹt:
– Dạ dạ, con biết mà!
Rồi ông dẫn tôi về một khoảng trống ở sảnh luyện, nói:
– Mày xuống tấn đi!
Tôi làm theo lời ông, cứ tưởng sẽ được ông hướng dẫn cách khắc chế đòn chân, ai ngờ đâu ông không dùng chân mà thẳng tay dấn thẳng vào mặt tôi một cú cực nhanh. Theo phản xạ tôi dùng cánh tay đỡ lấy đòn đó làm cả thân người phải lui về mấy bước mới hết đà.
Ông gật gù:
– Phản xạ tốt!
– Ba làm gì vậy, sao tự nhiên đánh con?
Để lại một bình luận