Lam Ngọc thở ra một hơi thật dài, đôi mắt nàng nhắm nghiền theo hơi thở, rồi nó mở chầm chậm:
– Chắc Ngọc sẽ vào trung tâm thể dục gần nhà trở giảng cho sư phụ đến hết hè!
Tôi ngạc nhiên:
– Ngọc Không đi đâu sao?
Nàng mỉm cười bình thản:
– Tất nhiên sẽ đi, nhiều nơi là đằng khác! Vì thầy đâu có dạy một chỗ!
Tôi lắc đầu, cảm thấy mình như đang thuyết phục:
– Không, ý Phong là đi chơi ấy! Hè rồi, Ngọc không muốn đi chơi ở đâu sao?
Nàng vỗ vai tôi lắc đầu:
– Ngọc chỉ đi chơi với người mình yêu thôi, không có thì đi làm gì?
Tôi cảm giác tìm mình đang nghẹn lại, không đủ sức để đập nữa. Mặt tôi nóng ran lên như cái bánh phồng bị bỏ vào chảo dầu. Cũng may là nàng kịp vớt tôi lên:
– Hì, Ngọc nói giỡn thôi! Tất nhiên là vẫn đi chơi với gia đình rồi! Với lại mẹ Ngọc đang mang thai tháng thứ 5, Ngọc cũng phải phụ ba chăm sóc chứ!
Tôi cười cười, cố để mình thật tự nhiên:
– Ừ… ừm! Chuyện ở nhà Ngọc vẫn ổn chứ?
Nàng lắc đầu cười tươi:
– Không sao, mọi chuyện vẫn ổn!
Rồi như một tỷ phú sa cơ, tôi bối rối chợt nhận ra ngân hàng câu nói của mình đã chính thức phá sản. Tôi ấp úng nhìn Lam Ngọc và quay đi một cách chớp nhoáng để không bị nàng bắt gặp. Thay vào đó tôi nhìn những táng cây bàng um tùm. Chán chê, tôi lại nhìn những bông hoa phượng nở từng chùm đỏ trên cây. Tôi phát hiện ra cho dù tôi có ngắm gì đi chăng nữa, trái tim tôi cũng không thôi cồn cào.
Chợt Lam Ngọc khoanh tay trước ngực, thở hắc:
– Có lẽ đã đến giờ về rồi Phong nhỉ?
Tôi tròn mắt:
– Sao, Ngọc nói gì?
– Phong nhìn ra ngoài cổng trường đi!
Theo lời nàng, tôi đưa mắt theo những rặn cây về phía cổng. Dường như ở đó có một cô gái mặc váy đang đứng chờ với dáng vẻ rất đỗi quen thuộc. Bỗng nhiên, một tia sáng bất thình lình lóe lên trong đầu tôi:
“Ngọc Mi?”
Và dường như con bé cũng phát hiện ra tôi, nó đưa tay lên vẫy vẫy một cách háo hức. Thông thường khi thấy con bé như vậy. Trong lòng tôi cũng háo hức không kém. Nhưng bây giờ sau lưng tôi là Lam Ngọc, tôi cảm giác như từng cú vẫy đó như tát vào tim tôi từng đợt.
– Có lẽ Phong nên đi đi! Ngọc Mi đang chờ đó nhỉ? – Nàng chấp tay ra sau lưng cười nhẹ.
Tôi thoáng thấy có những hạt sương tí hon buông trên khóe mi của nàng. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, nó bay đi đâu không biết. Chỉ để lại đây một Lam Ngọc với đôi mắt ráo hoảnh.
Nàng lại đẩy vai tôi:
– Phong đi đi, Noemi đang chờ đấy! Ngọc cũng về đây!
Và không để tôi nói một lời tạm biệt nào, Lam Ngọc di chuyển thật nhanh về phía nhà xe. Bỏ tôi ở lại với những suy nghĩ đan xen nhau tạo thành những mảng màu mông lung, lẩn quẩn trong đầu.
Không còn bóng dáng Lam Ngọc, tôi thở hắc, nhìn một lượt sân trường trống trải rồi đi nhanh về chỗ con bé Mi đang chờ trước cổng.
Hôm nay Ngọc Mi thật xinh xắn trong chiếc váy hồng phớt với áo pull trắng ngắn tay. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé mặc váy như thế này. Tất nhiên là khi học tôi thấy nó mặc váy hà rằm, nhưng đó là váy đồng phục, mà đồng phục thì không thể so bì với bộ váy áo xinh lung linh con bé đang mặc được.
Thấy tôi cứ đờ mặt ra, nó cười khúc khít:
– Sao vậy, thi không được tốt à?
Tôi bối rối:
– À không, tại nay thấy em khác quá!
Con bé che miệng cười chúm chím:
– Em khác như thế nào?
– Ừm… chắc là do hôm nay em mặc váy, mọi thường em đâu có mặc như vậy!
Con bé nghiêng mái đầu hấp háy mắt:
– Không mặc vậy, nhưng không đồng nghĩa là sẽ không mặc!
Tôi gãi đầu cười cầu tài:
– À ừ, hề hề! Bộ váy hợp với em lắm!
– Hì, anh cứ ngắm đi, đây là lần đầu, mà chắc cũng là lần cuối cùng em mặc nó đó!
– Em nói sao?
Trái lại với cái mặt đần ra của tôi, con bé chỉ lắc đầu:
– Hông có gì, em đùa xíu thôi mà! Đi thôi anh!
– Về nhà anh hở?
Con bé không trách tôi, nó vẫn cười:
– Tất nhiên rồi, anh muốn đi dạo với bộ đồng phục này sao?
– À, anh hiểu rồi!
Hôm nay ba tôi ở lại nhậu với mấy ông đồng hương nên tôi hơi dợn khi đi chơi buổi tối. Phàm là đi đâu về trễ, phải xin phép ba tôi trước nếu không thì về có mà ốm đòn. Thế nên không còn cách nào khác, tôi đành lấy điện thoại ra gọi cho ông.
Ngọc Mi cười, đi guốc trong bụng tôi mặc dù giờ này nó đang đi chân không:
– Anh định gọi cho bác trai hả?
– Ừ, phải xin phép trước, nếu không thì mệt lắm!
– Hì anh yên tâm, trước khi qua trường em đã gọi hỏi bác trai rồi!
Tôi tròn mắt ngạc nhiên:
– Hả, em gọi rồi à?
Con bé hấp háy mắt:
– Ừa, ba anh đồng ý rồi!
Đúng là có con bé mọi chuyện cũng dễ dàng hơn thật. Bình thường đi chơi buổi tối như thế này, chỉ có mấy đứa học giỏi trong lớp năn nỉ gãy lưỡi ba tôi mới cho đi. Nhưng với con bé, vốn đã quá quen với ba tôi, chỉ cần một cú điện thoại, thế là đã thông qua trót lọt. Thế mới biết, con nhà người ta trong truyền thuyết là có thật!
Để xứng tầm với bộ váy áo con bé đang mặc, tôi cũng không biết chọn quần áo như thế nào. Thế nên, tôi đành lấy ra mấy bộ đồ tôi ít khi mặc nhất để tạo sự khác biệt trong mắt nó. Đó là chiếc áo sơ mi trắng với quần tây đen, bộ trang phục mà tôi dùng để ra mắt mẹ của Hoàng Mai. Hôm nay mặc vào, đột nhiên tôi thấy chộn rộn lạ thường.
Có lẽ, con bé cũng nhận ra điều đó nó giật tay áo tôi:
– Nãy giờ thấy anh lạ lạ vậy?
Tôi ngần ngừ, đáp:
– À tại vì anh cứ suy nghĩ không biết bộ này có hợp với em không?
Con bé cười khúc khít:
– Hì, có sao đâu! Chỉ cần anh mặc như mọi thường được rồi!
– Èo, biết thế anh mặc mấy cái áo thun cho nó thoải mái rồi!
Ngọc Mi không trả lời, nó để tiếng gió viu vu như đang thì thầm vào tai tôi những thứ âm thanh mát dịu. Thế rồi nó cất tiếng hòa quyện cùng hơi gió:
– Với lại hôm nay em cũng muốn được làm những gì mình thích!
Giọng con bé nghe buồn buồn, nó kéo trái tim tôi xuống những cũng bậc cảm xúc thật khó tả. Phải chi tôi không phải lái xe, chắc chắn tôi sẽ cố nhìn thật kĩ gương mặt xinh xắn của nó bây giờ. Để xem, nhưng áng mây buồn có bây lửng lơ ở đó hay không.
Với bộ váy áo xinh đẹp như vậy, tôi cứ ngỡ con bé sẽ bảo tôi chở nó đến một nơi đẹp đẽ nào đó để ngắm cảnh và ăn những món ăn nó chưa từng ăn bao giờ. Nhưng thực ra tôi đã đoán sai bét. Con bé không đến những nơi sang trọng, càng không muốn đến những chỗ ăn uống tôi vẫn giới thiệu.
Nó chỉ cười khẽ, quẹt những ngón tay bé xinh lên lưng áo tôi:
– Mình đi đến nhà của bé Tiên chơi ha anh?
Ngay khoảnh đó, tôi mới chợt nhận ra, con bé vẫn là Ngọc Mi hiền lành, ôn nhu của ngày nào và những bộ đồ xinh xắn con bé khoác lên người chỉ tôn thêm nét xinh xắn của con bé mà thôi.
Tôi và Ngọc Mi đến nhà của thằng Đức khi cả 3 cha con vừa mới ăn cơm xong. Tất nhiên là khi vừa thấy tôi và con bé đến, bé Tiên là người mừng nhất. Nó chạy ùa cả ra ngoài ôm lấy Ngọc Mi mừng đến suýt khóc. Còn thằng Đức cũng bước ra, nhưng với tốc độ chậm hơn, nó ngạc nhiên:
– Làm gì mà tụi bây giờ này qua đây vậy?
Ngọc Mi vừa xoa đầu bé Tiên vừa cười:
– Hì, thì em đã hứa với bé Tiên là sẽ sáng thăm nó mà!
Trong nhà, ba của thằng đức chắc đã phát hiện ra cuộc viếng thăm của chúng tôi, ông nói vọng ra:
– Bạn đến chơi sao không mời vào nhà đi Đức?
Cõ lẽ thằng Đức vẫn còn ngại nên nó không nói gì, chỉ mời tôi vào nhà theo lời của ba nó. Nhà của 3 cha con vẫn vậy không thay đổi gì nhiều, họa chăng là chiếc TV bây giờ đã được gắn thêm bộ anten trên nóc để bật được nhiều kênh hơn. Chắc bé Tiên thích lắm!
Ông nhìn bọn tôi một lượt, cười:
– Hôm nay hai đứa đi chơi à?
Ngọc Mi vui vẻ đáp:
– Dạ, sựt nhớ ra lâu rồi tụi con chưa thăm nhà chú nên ghé chơi ạ!
– Ừ, cảm ơn hai đứa nha! Con bé Tiên cứ nhắc hai đứa miết!
– Phải đó chị, em tưởng chị quên em luôn rồi! – Con bé nũng nịu dụi mặt vào lòng Ngọc Mi.
– Hì, chị làm sao quên em được! Khi có thời gian là chị sẽ đến thăm em mà!
Nhìn vào chiếc chân của chú, tôi chợt nhớ:
– À, chân của chú đã lành chưa ạ?
– Ừ, lành cũng được gần một tháng rồi! Nhờ vậy mới đi làm trả tiền trọ được đó chứ!
Có lẽ ông vẫn chưa biết được tôi đá banh bị gãy chân và vừa mới tháo bột không lâu nên không có hỏi thăm gì. Cũng đúng, tuy là gián tiếp nhưng cũng do đội của thằng Đức gây ra, chắc nó không dám kể cho ba nó nghe về chuyện này. Do vậy khi thấy tôi đến với chiếc chân lành lặn, nó chợt thở phào một cách gượng gạo.
Con bé Tiên chắc nãy giờ vẫn chưa ghìm được cảm giác sung sướng của mình, nó cứ rút vào người bé Mi như một chú mèo con, lâu lâu lại ngước lên:
– Học kì này em thi tốt lắm đó chị!
– Ừa, bé Tiên giỏi lắm!
Rồi lại:
– Hè này ba sẽ dẫn em đi siêu thị chơi nè!
– Ư, thích quá ta!
Và còn:
– Tuần sau lớp em sẽ tổ chức liên hoan cuối năm đó!
– Sướng quá ta, vậy là được vui chơi thỏa thích rồi ha!
Trái lại với em mình, thằng Đức chỉ ngồi một đống. Lâu lâu thấy bé Tiên nũng nịu, nó chỉ khẽ cười rồi lại nhìn bâng quơ ở đâu đó không biết. Có cảm giác nó vẫn còn áy náy với những gì mình đã làm. Tôi cũng hiểu, chắc nó khó xử lắm, những người nó từng tìm mọi cách hãm hại lại tốt với gia đình nó như vậy.
Tôi cũng không trách cứ gì nó. Suy cho cùng nó cũng chị bị thằng Bảo sai khiến. Kẻ đáng trách nhất vẫn là thằng nhóc đó. Thế nên tôi thở ra một hơi, bắt chuyện với thằng Đức:
– Bữa giờ mày thi tốt chứ?
Nó đáp, một chút ngần ngừ:
– Ừ, cũng tốt!
Tôi cười cười bắt chuyện tiếp:
– Hè này mày có định làm gì chưa?
– Chắc là tao xin vào quán cà phê gần đây kiếm thêm tiền!
– Mày không… à không có gì, thế cũng tốt!
Thực ra, tôi muốn hỏi nó hè này sao không đi chơi ở đâu đó. Nhưng nghĩ lại, nhà của nó như thế này làm sao mà bỏ tiền đi đâu chơi được. Thế nên tôi rút lại câu hỏi đó, gói gém thật cẩn thận và quẳng nó đi thật xa khỏi tâm trí.
– Thế hè này mày định làm gì?
Lần đầu tiên, nó chủ động bắt chuyện với tôi. Có lẽ không khí vui vẻ từ nãy đến giờ con bé Tiên và Ngọc Mi tạo ra đã khiến nó thay đổi suy nghĩ.
Tôi vui vẻ đáp:
– Ừ thì như mọi năm thôi, chắc tao sẽ về quê của nội tao dưới Bến Tre ấy!
– Oa, anh Phong về quê hả? Em cũng ở quê nè!
Vừa nghe đến chữ quê, mắt con bé Tiên đã sáng rỡ lên. Từ Ngọc Mi, nó chuyển sang ngồi xếp bằng trước tôi hớn hở. Riêng tôi cũng có một chút ngạc nhiên khi thấy con bé cuốn quýt lên như vậy, tôi hỏi:
– Em cũng ở quê hả?
– Ừa, mà em hông biết quê hương có gì nữa, em nghe ba nói có nhiều đồng ruộng lắm đó anh!
Để tiếp lời cho con gái mình, chú cười, khóe mắt hằn lên những nét chân chim theo năm tháng:
– Gia đình chú từ Bình Định vào Sài Gòn làm ăn đã lâu rồi, tới nay chưa có dịp về con à!
Tròn mắt, tôi hỏi một câu ngây ngô:
– Sao chú chưa về ạ?
Cứ tưởng ông sẽ giận khi nghe tôi nói như thế. Nhưng ông vẫn cười, vẫn trả lời một cách thật mộc mạc:
– Tiền đâu mà về con! Quanh năm suốt tháng ở đây còn chưa đủ ăn mà!
Đúng thật là ở Sài Gòn này, người dân ở nơi khác tới còn nhiều hơn dân gốc sống ở đây. Mà cũng từ lâu rồi, cái từ dân Sài Gòn gốc không còn được nhắc đến nhiều nữa. Bởi lẽ người dân tứ xứ đã đến Sài Gòn này lập nghiệp từ lâu, từ đó sản sinh ra biết bao nhiêu thế hệ con cháu. Cho nên cái từ dân Sài Gòn gốc cũng dần ít phổ biến hơn mà thay vào đó cứ hể sinh sống ở đây lâu, người ta cứ gọi là dân Sài Gòn cho thuận miệng.
Kết thúc chuyến viếng thăm bất chợt ở nhà thằng Đức. Bọn tôi ra về với những nỗi buồn ngùi ngụi của bé Tiên. Thậm chí con bé cứ ôm chầm lấy Ngọc Mi mếu máo không buông. Nó sùi sụt:
– Chị Mi có bỏ em hông vậy?
Ngọc Mi cười hiền, xoa đầu con bé:
– Không, chị không có bỏ em đâu!
– Phải đó, mai mốt chị Mi sẽ đến thăm em mà! – Tôi cũng phụ an ủi, nhìn về phía con bé – Phải không em?
– Ừa…
Con bé vẫn cười, nhưng trong nụ cười đó thoáng ẩn những nét đượm buồn đâu đâu. Tôi cố nhìn thật kĩ, nhưng càng nhìn, nét đượm buồn đó cứ lấp lửng, rồi biến đi đâu mất. Trong thoáng chốc, Ngọc Mi trở lại là một cô gái dịu dàng, tâm lý như ngày nào, nó vuốt má bé Tiên:
– Em cứ học thật tốt, rồi một ngày nào đó, chị sẽ đến thăm em mà!
– Thật hở chị?
– Thật…
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Ngọc Mi bùi ngùi đến như vậy. Có cảm giác nó đang phải chứa trong lòng một nổi buồn nào đó không thể giải bày đưọc. Và mãi cho đến khi con bé đã ngồi sau xe tôi trên con đường về vắng vẻ quen thuộc, nó vẫn lặng thinh một cách lạ thường.
Bỗng nhiên, tôi cảm nhận được dường như con bé đang tựa gương mặt của nó vào lưng tôi thật ấm nóng. Con bé tựa sát đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng luồng hơi thở đều đều của nó đang phả vào lưng tôi thật ấm mặc những cơn gió lạnh cứ cắt ngang cảm giác đó bao nhiêu.
Tôi không biết khoảng lặng giữa tôi và con bé đã hình thành từ lúc nào và kéo dài bao lâu. Nhưng tôi biết một khi đã ra khỏi con đường vắng vẻ đó bước vào những con đường lớn hơn, đầy ấp đèn điện như mọi thường thì đã đến lúc tôi cần phải nói gì đó. Nhất là khi tối nay là dịp tôi dẫn con bé đi dạo Sài Gòn như đã hứa. Thế nên, tôi hắn giọng lấy bình tĩnh:
Để lại một bình luận